Thẩm Gia NgônKhi Thẩm Gia Ngôn bước vào văn phòng, thư ký bê một tách cà phê tiến đến, ngập ngừng hỏi: “Thưa Tổng Giám đốc Thẩm… Buổi họp sáng nay có phải hủy không ạ?”
Anh nhìn đồng hồ, hóa ra đã quá mười giờ rồi. Anh đã đến muộn.
Anh chau mày nói: “Bảo bọn họ đến phòng họp đợi một lát, tôi sẽ đến ngay.”
Vừa chuẩn bị đứng dậy đi khỏi, tiếng chuông điện thoại quen thuộc lập tức vang lên. Anh nhìn số, ấn nút nghe. “Bây giờ tôi phải đi họp, khi nào xong sẽ gọi lại cho bạn.” Trong điện thoại chuyển đến một giọng nữ sắc sảo: “Thẩm Gia Ngôn, cậu bây giờ oách lắm rồi nhỉ?”
Anh đờ ra vài giây mới kịp phản ứng, khẽ cười. “Là cậu à?! Đang ở cùng Thạch Đầu phải không?”
“Bọn mình đang thương lượng, làm thế nào để săn được cậu đây!”
Tiếng cười phóng khoáng của Lục Ánh Diệc khiến anh cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. “Được thôi, vậy tối nay nhé! Các cậu đặt được địa điểm thì thông báo cho mình.”
Trong buổi họp, anh mấy lần lơ đễnh, thư ký ở dưới liên tục nhắc nhở. Không biết là do giấc mơ đêm qua hay vì cuộc điện thoại ban nãy.
Đã bốn năm rồi thì phải?
Hóa ra đã bốn năm. Ngoài nằm mơ, anh không thể nào gặp được cô. Còn cô, cũng giống như năm đó khi ra đi, đến một giấc mơ cũng không muốn mang tới cho anh.
Trong giấc mơ, Ngô Tiểu Đồng đứng trong mưa không ngớt gọi tên anh, toàn thân ướt sũng. Nước mưa và nước mắt hòa quyện, anh không thể phận biệt rõ, chỉ nhìn thấy khuôn mặt yếu ớt và xanh xao, nhìn cô mà lòng đầy kinh ngạc. Tại sao vẫn còn mơ thấy cô?
Có thể bởi vì khi anh gửi bức thư đó cho cô, rõ ràng biết đó là hòm thư đã lâu cô không còn sử dụng. Cũng có lẽ, anh hy vọng mình sẽ gặp may.
Tiểu Đồng, Ngô Tiểu Đồng.
Cái tên này, đã bốn năm rồi anh chưa từng gọi. Một dạo, anh cho rằng mình đã quên người này, quên cái tên này.
Hóa ra, vẫn chưa quên.
Anh sắp kết hôn, cô đã từng cười và nói: “Nếu anh kết hôn, cho dù em ở đâu, cũng nhất định sẽ xuất hiện trong hôn lễ của anh. Em còn muốn tặng anh một món quà lớn.”
Chắc là không thể được!
Cô hận anh như vậy.
Khi quay trở lại văn phòng, đã đến giờ ăn cơm, mọi người trong công ty đều ra ngoài ăn hết, chỉ còn lại mình anh.
Cảm thấy dạ dày vô cùng khó chịu, anh liền bước tới chỗ cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Phía dưới xe cộ nườm nượp, từng khuôn mặt lạ lẫm hiện ra.
Hồi ức vẫn chưa từng phai nhạt.
1
Anh đã mang hạnh phúc của chúng ta cho người khác, vậy thì từ nay về sau, em tự quyết định những việc em làm.
Sân bay là nơi diễn ra những bi hoan, ly hợp của thế gian. Hằng ngày, nơi này đều diễn ra những màn kịch, hoặc hội ngộ, hoặc chia ly, chỉ có điều là khác nhau về nhân vật.
Hoa tươi, nước mắt, những cái ôm, hôn, người qua người lại, có hội ngộ, có ly tan, không gian nhỏ bé này dường như hội tụ toàn bộ tình cảm trên thế gian.
Bốn năm trước, Ngô Tiểu Đồng mang theo một trái tim tan nát ra đi từ đây. Bốn năm sau, cô lại đứng ở đây, hít thở bầu không khí quen thuộc, xung quanh là những người có màu da giống mình, họ nói thứ tiếng Trung thân thiết. Cô thấy mình dường như chưa bao giờ rời xa mảnh đất này, trên khuôn mặt mệt mỏi cuối cùng cũng nở một nụ cười.
Một lát sau, nhìn thấy Lục Ánh Diệc hùng hùng hổ hổ bước tới, nụ cười đó càng rõ hơn. Chưa kịp để những thứ trong tay xuống, cô đã bị người khác ôm lấy cổ, trách móc: “Nha đầu ngốc, cuối cùng cậu cũng quay trở lại.”
Đúng, cuối cùng cô cũng quay trở lại.
Cô nhìn thấy Hàn Lỗi ở phía sau Lục Ánh Diệc, có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức nở nụ cười quen thuộc, gần gũi cứ như hôm qua họ còn cười đùa cùng nhau vậy. Đây chính là cảm giác của bạn bè. Ngô Tiểu Đồng vui mừng, cho dù xảy ra chuyện gì, cô vẫn có được tình bạn bao năm của họ.
Sau khi tắm rửa rũ bỏ hết những mệt mỏi, Ngô Tiểu Đồng ngồi trên sofa, lật giở một cuốn tạp chí, cứ đọc đến một câu chuyện cười nào đó, cô lại khúc khích cười.
Lục Ánh Diệc giúp cô sấy tóc, mím môi, không biết nên nói thế nào.
“Cậu định nói gì?” Ngô Tiểu Đồng lật trang tiếp theo, cười hỏi.
“Làm sao cậu biết mình định nói gì với cậu?”
“Cậu và Hàn Lỗi cả buổi tối mắt to lừ mắt nhỏ, bây giờ lại không tập trung, không phải có gì định nói sao?” Ngô Tiểu Đồng nói rất tự nhiên.
Lục Ánh Diệc thầm phục tài quan sát của cô, ngượng ngùng nói: “Tiểu Đồng, mình phát hiện cậu đã trở nên thông minh rồi đó!”
Ngô Tiểu Đồng cười, không trả lời. Là do trước đây cô quá ngốc, ánh mắt và cử chỉ của một người nói lên rất nhiều điều.
Im lặng một lát, Lục Ánh Diệc mới từ từ nói: “Thẩm Gia Ngôn sắp kết hôn rồi.”
Cho dù trong lòng đã hoàn toàn có sự chuẩn bị, tay cô vẫn dừng lại mấy giây. Ngô Tiểu Đồng lật một trang sách, không ngẩng đầu. “Mình biết!”
Lục Ánh Diệc có vẻ ngạc nhiên trước giọng điệu bình tĩnh của cô, nhưng vẫn nói: “Cậu ấy cũng biết cậu về rồi. Lúc tối, mình và Hàn Lỗi đang ăn cơm cùng với cậu ấy thì nhận được điện thoại của cậu. Cậu ấy nói hôm sau họ còn phải đi thử lễ phục, nên không đến đón cậu được… Mình…” Ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói ra vấn đề chính.
Tiểu Đồng đợi một lát, nhìn cô cúi đầu, cuối cùng cười nói: “Giữa chúng mình, cậu còn có việc gì mà không thể mở miệng được? Mình quay trở về chính là để tham dự hôn lễ của anh ấy… Cậu không dám nói, bởi vì cậu sẽ là phù dâu, vì thế cậu cảm thấy có lỗi với mình, phải không?”
Lục Ánh Diệc nhìn nét mặt bình tĩnh và dửng dưng của Ngô Tiểu Đồng, không giấu nổi sự nghi hoặc. “Sao cậu biết được?”
“Thực ra không khó để đoán. Bạn bè của Thẩm Gia Ngôn không nhiều, anh ấy kết hôn, phù rể nhất định là Hàn Lỗi, cho dù cô dâu là ai, cô gái ngốc là cậu nhất định sẽ tranh làm phù dâu.”
Những năm gần đây, Lục Ánh Diệc tuy chưa bao giờ tâm sự thẳng thắn với cô, nhưng tình cảm của cô ấy với Hàn Lỗi, người ngoài đều nhận ra, huống hồ là chị em tốt như Ngô Tiểu Đồng.
Đôi khi, đối đầu gay gắt không phải vì ghét, mà vì thích. Cô hiểu Lục Ánh Diệc, tuy phổi bò, nhưng đối với tình cảm, lại giữ kín như bưng. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ làm những việc không chắc chắn. Dù vậy, vẫn có một người là ngoại lệ.
Lục Ánh Diệc bị Ngô Tiểu Đồng nhìn đến nỗi mặt ửng đỏ, nói: “Xin lỗi, Tiểu Đồng, lát nữa mình sẽ nói với Thẩm Gia Ngôn, mình không làm nữa, mình thực sự…”
Ngô Tiểu Đồng thở dài. Trên thế gian này nam nữ si tình rất nhiều, cô chỉ hy vọng Lục Ánh Diệc sớm giành được tình cảm thuộc về cô ấy.
“Mình đã quay về rồi, sẽ không bỏ trốn đâu. Yên tâm, cậu cứ làm tốt công việc phù dâu của cậu.” Ngô Tiểu Đồng cười, nói với cô ấy.
Lục Ánh Diệc nhìn cô, suy xét hồi lâu, cuối cùng nói: “Tiểu Đồng, cậu khác trước nhiều quá!”
Khác ư? Như vậy phải là việc tốt chứ! Nghĩ đến mình trước đây, Ngô Tiểu Đồng chỉ cảm thấy buồn cười.
Buổi sáng hôm sau, Lục Ánh Diệc đi chợ với Ngô Tiểu Đồng, bởi vì trở về vội vàng, nên hầu như cái gì cũng phải mua.
Nghĩ đến tối hôm qua khi cô gọi điện về nhà nói với mẹ là sẽ quay về, nghe giọng trách móc đau lòng của mẹ, cô thấy hơi buồn. Không phải không muốn về nhà, chỉ là cô vẫn chưa sẵn sàng. Có lẽ, trong tiềm thức, cô vẫn chưa hoàn toàn thoải mái, vì thế không thể nào đối diện.
Vẫn may, bố cô không miễn cưỡng, chỉ nói một câu: “Sống bên ngoài nhớ cần cẩn thận một chút, có thời gian thì về nhà.”
Bốn năm qua, mối quan hệ giữa cô và bố tuy không phải lạnh nhạt, nhưng cuối cùng vẫn không thân mật được như xưa. Có một số việc đã xảy ra, một số việc đã thay đổi rồi…
Sau bữa cơm trưa ở Thượng Đảo, Lục Ánh Diệc nhìn đồng hồ, gần đến giờ hẹn, liền nói: “Mình phải đi rồi, cậu chắc chắn là không muốn đi cùng mình chứ?”
Ngô Tiểu Đồng lắc đầu, nói: “Dù sao sau này cũng gặp nhau, chuyện hôm nay dừng ở đây. Mình sẽ đi dạo một lát, sau đó quay về nhà. Buổi tối, mình ăn cơm ở nhà rồi sẽ đến chỗ cậu.”
Lục Ánh Diệc cũng không miễn cưỡng, gật đầu nói: “Được, vậy cậu đi đường cẩn thận nhé!”
Ngô Tiểu Đồng một mình đi dạo trên đường. Khi cô đi, thành phố này đang được xây dựng, cải tạo. Bốn năm sau trở về, quả nhiên đã phồn hoa hơn trước đây, bởi đó là ký ức trưởng thành của cô. Ánh mắt cô cứ vô thức nhìn vào các tiệm áo cưới hai bên đường tìm kiếm, tuy biết cơ hội rất mờ mịt. Thành phố này có bao nhiêu cửa hàng áo cưới, làm sao mà dễ dàng gặp được?
Cô vừa đi vừa quan sát những chiếc váy cưới treo trong tủ kính. Thẩm Gia Ngôn, cô dâu của anh mặc váy cưới của họ liệu có xinh đẹp hơn em không?
Trong tiệm váy cưới Paris, Cố Thiên Lam thử xong chiếc váy, cùng Lục Ánh Diệc bước ra từ trong phòng thử đồ. Thẩm Gia Ngôn mặc bộ u phục màu trắng, thắt nơ màu đen đứng đó, nhìn thấy cô ấy đi ra, cười với anh.
Hàn Lỗi ở bên cạnh nói trước: “Cô dâu xinh quá!”
Cố Thiên Lam hơi đỏ mặt, nhìn về phía Thẩm Gia Ngôn, dường như đang muốn hỏi ý kiến của anh.
“Rất xinh.” Thẩm Gia Ngôn bước tới, nắm lấy tay cô, cười nói.
Lục Ánh Diệc có chút lơ đễnh, nghĩ tới Tiểu Đồng, không biết bây giờ cô ấy đang ở đâu. Bỗng bị ai đó vỗ một cái lên vai, cô giật mình quay lại, nhìn thấy bộ mặt tươi cười nghịch ngợm của Hàn Lỗi, tức giận nói: “Làm người ta giật cả mình!”
“Không ngờ, bà con trai mặc lễ phục phù dâu cũng rất nữ tính đấy chứ!”
Khuôn mặt cô nóng bừng, lại nghe thấy cậu ta nói: “Sau này kết hôn, mình cũng muốn cậu làm phù dâu, để làm tôn thêm vẻ đẹp cho cô dâu của mình.”
Chưa đợi cô kịp phản ứng, cậu ta đã lùi lại phía sau Thẩm Gia Ngôn. Lục Ánh Diệc bước lên phía trước một bước, làm tư thế định đánh, chỉ nhìn thấy cử chỉ ngạc nhiên trên mặt cậu ta, tay chỉ ra phía sau, nói: “Tiểu Đồng!”
Lục Ánh Diệc cho rằng cậu ta giả vờ ngốc, lại càng tức giận, đấm cho cậu ta một cái. Hàn Lỗi không né tránh như trước đây, cứ đứng đó chịu một cú đấm, ôm bụng, nói một cách oan ức: “Đúng là Tiểu Đồng.”
Lục Ánh Diệc lúc đó mới cảm thấy bất thường, lại nhìn thấy biểu hiện đứng đờ ra của Thẩm Gia Ngôn, liền nhìn ra phía mặt phố đối diện. Quả nhiên cô nhìn thấy Tiểu Đồng đang đứng quay lưng về phía họ, đi chậm rãi nhìn ngắm các cửa hàng bên kia đường.
Cô lập tức chạy ra khỏi cửa, đứng gào lên từ bên này đường: “Tiểu Đồng, Ngô Tiểu Đồng!”
Ngô Tiểu Đồng quay đầu lại, sau một thoáng kinh ngạc, liền nở nụ cười, sau đó quay người bước sang đường. Con đường này không có đèn giao thông, cô đành nhìn dòng xe cộ nườm nượp, đi rồi dừng lại. Thẩm Gia Ngôn thấy cô nhìn trước ngó sau, chú ý dòng xe cộ đi lại, trong lòng tự nhiên cảm thấy căng thẳng. Khi qua đường lớn, cô luôn mất tập trung, lần nào anh cũng phải nắm chặt tay cô mới yên tâm. Tay Thẩm Gia Ngôn tự nhiên nắm chặt. Thời gian chỉ vài phút, nhưng anh lại cảm thấy dài như nửa thế kỷ. Cuối cùng cô cũng đứng trước mặt anh.
“Thật là khéo.” Ngô Tiểu Đồng cố nén sự run rẩy trong giọng nói của mình. Thẩm Gia Ngôn không nói gì, đứng thẫn thờ, một lát sau, cảm thấy tay phải của anh có người nắm nhẹ, dường như mang lại sức mạnh cho anh, lúc đó mới phát hiện ra mình đang mất tự nhiên, cố gắng trấn tĩnh lại, cười nói: “Em đã trở về rồi.”
Ngô Tiểu Đồng gật đầu. Đôi tân lang tân nương mặc lễ phục trước mặt nắm tay nhau, đứng dưới ánh nắng, đúng là trai tài gái sắc, khiến người khác phải ngưỡng mộ!
Không ngờ, chưa đợi đến hôn lễ, cô đã có may mắn được nhìn thấy cảnh này. Cô chưa từng hỏi Lục Ánh Diệc cô dâu là ai, nhưng khi nhìn thấy Cố Thiên Lam mặc váy cưới, cô cũng không thấy ngạc nhiên chút nào.
Đã từ lâu, cô có một dự cảm, người con gái này dường như có một sự ràng buộc nào đó với Thẩm Gia Ngôn. Cũng rất lâu trước đây, chỉ cần nhìn thấy họ đứng với nhau, cô cũng nghĩ họ rất tương xứng, vì thế khi đó, cô mới có suy tính thiệt hơn. Năm đó, anh vì cô ấy mà phủ nhận một năm tình yêu của họ thực ra chỉ là một sự hiểu lầm. Khi họ chia tay, cô cố chấp nghĩ mình có cơ hội quay lại bên anh nhưng không thành.
Bao nhiêu năm trôi qua, quả nhiên, anh vẫn lấy cô ấy.
“Chúc mừng các bạn.” Muốn giơ tay ra chúc mừng, phát hiện họ không thừa tay để bắt tay, cô đành rụt tay lại một cách ngượng ngập, cười nói: “Mình về nhà một chút, các cậu tiếp tục đi. Hôm nào có thời gian mọi người sẽ tụ tập một bữa. Mình đi trước đây.”
Trước đây, đều là cô nhìn thấy bóng anh rời đi. Lần này, anh lại nhìn bóng cô dần dần biến mất. Sau bốn năm, cuối cùng anh lại trải nghiệm được rất nhiều cảm giác của cô khi đó: chờ đợi, không biết làm cách nào, mâu thuẫn, đau lòng. Chúng giày vò anh trong từng giấc ngủ. Nhưng chỉ có sự đau đớn này mới khiến anh ghi nhớ, cô đã từng thực sự tồn tại trong thế giới của anh, mang lại nụ cười, ánh sáng cho anh. Những cái đó, đã đủ để khiến anh có một hồi ức đẹp đẽ, tuân theo quy luật của cuộc đời sau này.
Khi Ngô Tiểu Đồng ăn cơm ở nhà, bố mẹ hỏi về dự định của cô, cô chỉ nói trước mắt sẽ nghỉ ngơi một thời gian.
Vốn dĩ, lần này trở về nước chỉ là một quyết định tạm thời, nó cũng không ở trong kế hoạch của cô. Cho đến nay, cô vẫn chưa rõ rốt cuộc mình thuộc về nơi đâu.
Đã lâu rồi không đi trên đường một mình thoải mái như vậy, có thể nhìn thấy cây cối hai bên đường, và cả cảnh đêm đẹp đẽ của thành phố. Bốn năm trước ở nước Mỹ, đi đường đều là chạy, cô đã quen coi mình như người sắt, mà quên đi trên thế giới này còn có một từ gọi là thoải mái. Bây giờ cô lại cảm thấy mệt mỏi. Có lẽ, cô thực sự nên nghỉ ngơi một chút.
Khi mở cửa nhìn thấy Lục Ánh Diệc, Ngô Tiểu Đồng rất đỗi ngạc nhiên. Cô cho rằng hôm nay cô ấy sẽ về muộn một chút.
“Sao cậu về sớm thế?” Cô thay đôi dép lê, vừa ϲởí áօ khoác vừa hỏi.
“Đừng nhắc đến nữa. Buổi chiều, sau khi cậu đi, không khí bỗng trở nên là lạ, không ai nói gì. Mình thực sự không chịu nổi, nên về trước.” Lục Ánh Diệc không ngừng nhấn điều khiển trong tay, chuyển kênh ti vi.
Ngô Tiểu Đồng ngồi bên cạnh cô, im lặng một lát, bỗng nhiên hỏi: “Hôn lễ diễn ra khi nào?”
“Ngày Hai mươi tư tháng Mười hai.”
Bây giờ là tháng Mười, có nghĩa là còn hai tháng nữa.
Hai người ngồi xuống nói chuyện phiếm, người này nói một câu, người kia đáp một câu.
“Tiểu Đồng, Thẩm Gia Ngôn kết hôn, chúng ta nên tặng gì?” Lục Ánh Diệc hỏi. Thực ra, cô luôn suy nghĩ về vấn đề này. Từ khi biết anh sắp kết hôn, cô đã nghĩ, sẽ tặng anh một món quà như thế nào?
Cô nhớ có lần, họ thảo luận về vấn đề kết hôn qua điện thoại, cô nói: “Thẩm Gia Ngôn, nếu anh kết hôn, cho dù em ở đâu, cũng nhất định sẽ xuất hiện trong hôn lễ của anh. Em còn muốn tặng anh một món quà độc nhất vô nhị.”
Khi đó, anh cười nói: “Được.”
Cô cho đó chỉ là một câu nói đùa. Lúc đó, cô không biết trời cao đất dày, luôn cho rằng nếu anh kết hôn, cô dâu nhất định sẽ là cô, hôn lễ cô nhất định sẽ tham gia, và cô chính là món quà độc nhất vô nhị đó. Nghĩ đến cô dâu, chú rể mặc lễ phục buổi chiều nay, cổ tay cô bỗng hơi đau. Cô đã quen với sự đau đớn kỳ lạ này, nhẹ nhàng dùng bàn tay kia xoa một lát, trong lòng cũng đã định liệu.
Một tuần sau đó, Ngô Tiểu Đồng không ra khỏi nhà, hằng ngày nhìn máy tính, lúc thì mỉm cười, lúc lại nhíu mày, dường như quay lại thời kỳ viết luận văn, ngày đêm đảo lộn, ăn ngủ không yên.
Lục Ánh Diệc khuyên, cô cũng không nghe. Cho đến khi chữ cuối cùng hoàn thành, Ngô Tiểu Đồng mới nói với Lục Ánh Diệc một cách hài lòng: “Mặc kệ, chiều nay mình sẽ đi tắm nắng.”
Khi cô xin Lục Ánh Diệc địa chỉ công ty của Thẩm Gia Ngôn, vẻ mặt Lục Ánh Diệc lộ vẻ ngạc nhiên: “Tiểu Đồng, cậu có ý định ςướק cô dâu không vậy?”
ςướק cô dâu? Cũng may cô ấy cũng nghĩ ra, cứ cho là cô muốn ςướק, anh cũng không thể đi theo cô…
“Chào cô, tôi tìm Thẩm Gia Ngôn.” Ngô Tiểu Đồng hỏi cô gái rất xinh đẹp ở quầy tiếp tân.
“Xin hỏi, cô có hẹn trước không?”
Cô lắc đầu, cười gượng, hóa ra bây giờ gặp anh phải hẹn trước.
“Xin lỗi, nếu cô không hẹn trước, e rằng không thể gặp được Tổng Giám đốc Thẩm.”
Ngô Tiểu Đồng do dự một lát, trao lại món đồ trong tay cho cô ta, nói: “Vậy có thể phiền cô đưa cái này cho anh ấy được không?”
“Được, cô tên là gì ạ?” Cô gái ở quầy tiếp tân vẫn cười hỏi rất thân thiện.
“Không cần, anh ấy nhìn là biết ngay.”
Khi Thẩm Gia Ngôn bước ra từ thang máy, trên mặt không giấu nổi sự mệt mỏi. Họp cả ngày, đến cơm cũng không kịp ăn, anh cảm thấy dạ dày hơi đau.
Đang định đi ra ngoài, anh bỗng nghe thấy phía sau có người đang gọi mình.
“Tổng Giám đốc Thẩm.”
Anh quay đầu, nhíu mày hỏi, thực sự không còn tâm trí để khách khí: “Có chuyện gì?”
Cô gái trực ở quầy tiếp tân rõ ràng bị hoảng sợ, nói vẻ hơi căng thẳng: “Hôm nay có một cô gái đến gặp ông, nhờ tôi đưa cái này cho ông.”
Thẩm Gia Ngôn bước tới, nhận đồ, lông mày càng nhíu lại: “Vậy cô ấy đâu?”
Tất nhiên là đi rồi, giờ đã muộn thế này.
Cô gái trực ở quầy tiếp tân trong lòng sợ hãi, cúi đầu nhẹ nhàng trả lời: “Đã đi rồi.”
Khi ngẩng lên, ông bao công mặt đen đã quay đi. Không biết vì sao, cô ta luôn cảm thấy bóng dáng đó thật cô đơn.
Ngồi trong xe, Thẩm Gia Ngôn mở món quà ra, trang đầu tiên in: Bản kế hoạch hôn lễ.
Cô ấy rốt cuộc định làm gì?
Anh đi thẳng đến chỗ ở của cô, khi dừng lại mới cảm thấy liều lĩnh, đây không phải là việc anh có thể làm. Anh lấy một điếu thuốc ra hút một cách vô thức.
Bốn năm qua, cho dù trong trường hợp nào, cho dù người khác xúi bẩy thế nào, cho dù gặp phiền phức ra sao, anh đều chịu đựng được, không động vào thuốc lá, bởi cô đã từng nói: “Thẩm Gia Ngôn, đừng hút thuốc nữa.”
Bây giờ, anh lại hủy hoại bốn năm nhẫn nại.
Nhìn khói thuốc từ từ bay trước mặt, anh lấy di động ra, gọi số điện thoại nhà Lục Ánh Diệc.
“A lô, xin hỏi ai đó ạ?” Giọng nói quen thuộc, kèm thêm nụ cười nhạt.
Cô ấy lại còn cười được nữa.
“Ngô Tiểu Đồng, anh đang ở dưới nhà em, em xuống ngay đi!”
Mười phút sau, anh nhìn thấy cô từ từ đi về phía mình, chân đi dép lê, đến một chiếc áo khoác cũng không hề có. Cô vẫn vậy, không biết cách yêu quý sức khỏe mình… Anh thở nhẹ một tiếng, rất tự nhiên điều khiển nhiệt độ điều hòa trong xe.
Ngô Tiểu Đồng lên xe, chắc do ngửi thấy mùi thuốc lá, cô chau mày, hỏi: “Có việc gì vậy? Sao lại vội vàng thế?”
“Đây là cái gì?” Anh đưa tập tài liệu cho cô, giọng nói cứng nhắc.
Ngô Tiểu Đồng cầm tập tài liệu, vẻ vô tội: “Món quà hôn lễ tặng anh. Em đã nói sẽ tặng anh một món quà lớn, nhưng em lại không có nhiều tiền nên chỉ có thể làm như vậy. Nhưng anh cũng đừng coi thưởng em, em đã có giấy phép tổ chức hôn lễ do thành phố Las Vegas của Mỹ chứng nhận…”
Cô nói liên tục một hồi, Thẩm Gia Ngôn tức giận không lý do. “Em quay về để tặng anh một món quà lớn này? Giúp anh làm kế hoạch hôn lễ, em mong anh lấy người khác lắm sao?”
Ngô Tiểu Đồng cụp mắt xuống, im lặng một lát, rồi trả lời: “Không phải em để anh lấy người khác. Là anh thông báo cho em, anh quên rồi à?” Trong xe bao trùm một không khí đặc biệt. Anh và cô đều có chút đắm đuối. Thẩm Gia Ngôn bỗng nhiên đưa tay ra, chạm vào chiếc cằm gầy gò của cô, để cô đối diện với mình, ánh mắt cô vẫn trong veo như nước. Khuôn mặt này, anh đã nhiều lần mơ thấy, nhưng mỗi lần tỉnh dậy, mới phát hiện cô đã không ở bên anh nữa.
Anh nhiều lần tự hỏi chính mình: So với việc mất cô, những điều trong quá khứ còn quan trọng nữa không? Nhưng đều không có câu trả lời, anh không dám biết đáp án. Ánh mắt của anh dừng lại trên đôi môi đỏ tươi của cô, không nén nổi tình cảm liền quay mặt sát lại. Cô hơi tránh, nhưng anh không cho cô cơ hội, môi hôn cô cuồng nhiệt.
Khi gặp phải hàm răng cắn chặt của cô, anh mới mở mắt, nhìn thấy gương mặt tủi thân của cô, lập tức tỉnh táo lại.
“Xuống xe!” Anh mệnh lệnh cho cô, giọng nói có chút phẫn nộ.
Anh rõ ràng rất buồn phiền về hành vi lỗ mãng của mình vừa nãy, nhưng lại không biết giải thích ra sao, chỉ có thể nhanh chóng trốn tránh.
Ngô Tiểu Đồng dường như bị hoảng sợ, đờ đẫn mở cửa, xuống xe, sau đó nhìn anh ta nghênh ngang phóng xe đi, để lại mình cô đứng đó, trên môi vẫn còn lưu lại hơi thở của anh.
Làm sai là do anh, tức giận phải là cô. Càng nghĩ càng giận, nhưng cô lại không hề thấy lạnh.
Hai ngày sau, Ngô Tiểu Đồng bỗng nhận được điện thoại của Cố Thiên Lam, hẹn cô buổi chiều gặp nhau tại sảnh uống cà phê.
Cô đến trước mười lăm phút, vì không quen để người khác đợi.
Ngồi khoảng nửa tiếng mới nhìn thấy Cố Thiên Lam bước vào. Cô ta nói: “Ngại quá, chúng tôi đến muộn rồi.”
Chúng tôi, còn ai nữa?
Quả nhiên, một lúc sau, Thẩm Gia Ngôn cũng bước vào, giọng oán trách: “Nơi này thật không dễ đỗ xe.”
Ngô Tiểu Đồng cười nói với họ, không biết mình cười cái gì.
Cố Thiên Lam bắt đầu nói: “Cảm ơn bản kế hoạch của chị, tôi và Thẩm Gia Ngôn đều rất hài lòng. Chúng tôi muốn mời chị làm người tư vấn kiêm chủ hôn, không biết có được không?”
Ngô Tiểu Đồng nghiêng đầu nhìn Thẩm Gia Ngôn, anh lấy thìa khuấy cà phê, không ngẩng đầu.
“Không phải em có giấy phép tổ chức hôn lễ gì gì đó của Mỹ sao? Không phải em muốn tặng anh một món quà đặc biệt sao? Không thể có người hiểu rõ về hôn lễ mà anh và Thiên Lam cần hơn em, có phải không?” Anh nói một hồi, đến nhìn cô cũng không, nhưng lại dùng giọng điệu hùng hùng hổ hổ, yêu cầu cô đứng ra lo toàn bộ hôn lễ của họ.
Anh cho rằng, cô không làm được, cô không dám làm hay sao?
“Được, tôi đảm bảo giúp hai người làm buổi hôn lễ độc nhất vô nhị này.” Cầm bản kế hoạch trên bàn, Ngô Tiểu Đồng đứng dậy nói tiếp: “Các bạn đã mời tôi, vậy cứ theo đó mà làm. Đợi hôm khác, chúng ta sẽ bàn chi tiết. Tôi còn phải về làm một bản hợp đồng.”
Cố Thiên Lam nhìn hai người, rõ ràng đang giận hờn, cười nói với Ngô Tiểu Đồng: “Được, vậy phiền chị.”
Thẩm Gia Ngôn, em đã không phải là Ngô Tiểu Đồng năm xưa, không còn để anh thay em quyết định bất cứ việc gì. Anh đã đem hạnh phúc của chúng mình cho người khác, vậy từ nay về sau, em tự quyết những việc em làm.