Anh hôn cô bằng cả tình yêu chân thành, quyến luyến không rời, như thể muốn cô đắm chìm trong cảm giác tuyệt diệu đó.
Trước tiên, Tô Cẩn đi tàu đến Lạc Dương, sau đó chuyển sang xe buýt đi Tiêu Tác. Đường đi lắc lư, tròng trành, nhưng cô vẫn thấy hưng phấn lạ thường.
Sau khi đến Vân Đài Sơn, cô vào một quán trọ dưới chân núi, quyết định nghỉ lại một đêm, hôm sau mới lên núi.
Chủ quán trọ là một đôi vợ chồng, có một cô con gái tám tuổi. Cô trọ luôn trong nhà họ đang ở nên giá cả cũng rẻ hơn một chút. Thời điểm này không phải là mùa du lịch, cũng không có nhiều khách, nên cô càng có cảm giác như đang ở một gia đình ở nông thôn chứ không phải quán trọ.
Vợ chồng chủ quán mặt mũi có vẻ hiền lành, lại rất nhiệt tình, khi ăn tối, còn bảo cô con gái đến mời Tô Cẩn cùng ăn cơm. Cô bé í a í ới gọi chị, nhiệt tình đến mức khiến cô ái ngại. Trong lúc nói chuyện mới biết thì ra ông chủ không phải là dân gốc ở đây. Năm đó, khi bị đơn vị cử đến đây, ông đã rơi vào lưới tình của bà chủ, cộng thêm ông cũng thích sống ở nơi này, thế nên mới quyết định ở lại đây.
Ông chủ dịu dàng nhìn vợ con, ánh mắt lộ rõ vẻ mãn nguyện. Ông nói với Tô Cẩn: “Khi còn trẻ, tôi đã từng có rất nhiều khát vọng và lý tưởng hạnh phúc. Bây giờ quay đầu nhìn lại, mới thấy đó chỉ là những suy nghĩ bốc đồng của tuổi trẻ. Hạnh phúc chân chính không phải là chạy theo cái được và cái mất, mà là cảm giác. Đôi khi, tiền bạc và danh lợi không thể mang lại cho con người ta cảm giác hạnh phúc, mà bản thân sự yên ổn, hòa hợp mới chính là hạnh phúc.”
Ông ấy mỉm cười rồi lại nói: “Tôi sống ở đây đã lâu, cũng từng gặp rất nhiều hạng người, tôi không nhìn nhầm người đâu. Cô là một cô gái thông minh, sẽ biết làm thế nào để tìm thấy hạnh phúc.”
Tô Cẩn vừa giúp bà chủ dọn dẹp mâm bát vừa mỉm cười, nói: “Cảm ơn ông đã khen ngợi. Tôi cũng hy vọng mình có thể làm được điều đó.”
Ngày hôm sau, Tô Cẩn một mình đi bộ lên núi. Trên núi sóng điện thoại rất yếu, vừa lên trên, điện thoại đã không còn một vạch sóng nào.
Trước khi lên núi, cô đã gửi tin nhắn cho Nhan Bác: “Hai ngày nay em có việc phải đi một chuyến, tối mai sẽ về. Anh đừng lo lắng nhé! Đợi anh quay lại.”
Nhan Bác đã không hỏi cô đi đâu, cô thấy hơi thất vọng. Thực ra, cô rất muốn được cùng anh đến đây, anh cũng đã đồng ý sẽ đưa cô đến đây lần nữa.
Chỉ là lần này, cô có quyết định của riêng mình, không muốn nói cho anh biết.
Cô cho điện thoại, ví tiền và máy ảnh vào ba lô, buộc tóc đuôi sam, ăn mặc giản dị như sinh viên năm thứ nhất rồi lên đường.
Năm đó, khi hai người đến đây là vào tháng Năm. Bây giờ đã vào thu, phong cảnh đương nhiên không giống như ngày ấy.
Tô Cẩn muốn chụp lại những cảnh đẹp ở đây mang về cho anh xem, để anh khỏi tiếc không được đi lần này. Vì thế, đến chỗ nào cô cũng đi thật chậm, từ từ ngắm cảnh. Cô vẫn còn một ngày để đi thăm thú mà.
Khó khăn nhất vẫn là leo lên đỉnh Thù Du. Lúc nãy đã đi bộ khá lâu, toàn thân cũng nóng lên. Tô Cẩn ϲởí áօ khoác ngoài, buộc vào thắt lưng, nghỉ ngơi một lúc, sau đó hít một hơi thật sâu, rồi từ từ leo lên.
Con đường này cô đã từng cùng Nhan Bác đi qua. Mỗi bậc thang cô bước qua, quá khứ như hiện về ngay trước mắt. Cô nhớ lại mình khi đó, cứ vô tư mà chẳng có chút sợ sệt.
Cô nhớ về Tô Cẩn của trước đây, với tâm trạng của cô bây giờ, không sao thốt ra được những điều cô đã nói năm đó.
Ai cũng phải đến lúc trưởng thành.
Cũng may, cũng may năm đó cô đã can đảm như thế.
Lên đến đỉnh núi, Tô Cẩn bước vào trong miếu thờ làm lễ trước. Vị đạo sĩ trong miếu hỏi: “Thí chủ có muốn rút một quẻ thẻ không?”
Cô mỉm cười rồi lắc đầu, nói: “Tôi vẫn tin ở bản thân hơn.”
“Vậy thí chủ có muốn ở đây cầu nguyện gì không?”
Cô định bước đi nhưng chạm phải chiếc nhẫn trong túi, đi được vài bước lại quay lại hỏi: “Cầu nguyện ở đâu?”
Vị đạo sĩ lôi từ trong ngăn kéo ra một quyển sách dày, cô lật giở từng trang, bỗng thấy tên mình trong một trang ở khoảng nửa đầu của cuốn sách.
Nhan Bác và Tô Cẩn mãi mãi bên nhau.
Đề tên Nhan Bác. Thời gian là tháng Năm năm 2002.
Bàn tay cô dừng lại trên trang giấy đó, trái tim như bị chấn động mạnh, cảm giác đau nhói.
Cô nói mình không tin vào số mệnh, vậy việc cô phát hiện ra trang giấy này ở đây, rốt cuộc là sự ngẫu nhiên hay do số mệnh đã an bài?
Hóa ra từ rất lâu rồi, anh đã ở đây cầu nguyện cho cô mãi mãi bên anh, cầu nguyện cho tương lai của hai người.
Cô còn nhớ, hôm đó, sau khi hai người bị lạc, cô quay đầu lại thì nhìn thấy anh giữa đám đông.
Thời khắc đó, trong mắt người này chỉ có người kia, yêu thương vô hạn.
Cô đã từng yêu anh như thế, anh cũng từng yêu cô sâu đậm, như vậy chưa đủ để hai người mãi mãi bên nhau sao?
Tô Cẩn vô cùng xúc động.
Cô cầm 乃út, trịnh trọng ký tên mình cạnh tên Nhan Bác, rồi viết ngày tháng bên dưới.
Khi ra khỏi miếu thờ, Tô Cẩn lập tức lấy điện thoại, muốn gọi điện cho Nhan Bác, nói với anh quyết định của mình.
Cô không muốn đợi thêm nữa, cô và anh nhất định phải kết hôn, phải mãi mãi ở bên nhau.
Vẫn không có một tí sóng nào, cô cũng chẳng muốn đi loanh quanh nữa, lập tức lao thẳng xuống núi, quên cả sợ hãi khi đi qua những vách núi thẳng đứng.
Vừa xuống chân núi, cô lập tức gọi cho Nhan Bác. Còn anh dường như vẫn luôn đợi cuộc điện thoại này, chưa đến vài giây đã bắt máy. “Tô Cẩn…”
“Nhan Bác, chúng ta kết hôn đi!” Cô bình tĩnh nói, không chút hoang mang, do dự, rất kiên định.
Bên kia dừng lại một lát rồi hỏi: “Em đang ở đâu?”
“Hả?” Cô hơi bối rối, nhìn ngó xung quanh, trả lời: “Ở Vân Đài Sơn… Bao giờ anh quay lại?”
“Là anh hỏi em bao giờ quay lại mới đúng! Bây giờ anh đang đứng ở quán trọ em ở.”
Tô Cẩn choáng váng. “Anh nói anh đang ở đâu?”
“Đang đi bộ ra bến xe buýt, anh sẽ đợi em ở đó.”
Ngắt điện thoại, Tô Cẩn bình tĩnh trở lại, cảm thấy đúng là anh không nói đùa.
Anh đang ở rất gần đây đợi cô, cuối cùng anh cũng đã quay về bên cô.
Vui quá, nhưng Tô Cẩn chợt nhận ra vấn đề. Cô vừa cầu hôn anh sao?
Chúa ơi, đầu cô đột nhiên nóng bừng bừng. Vốn nghĩ hai người đang ở xa nhau như thế, cô chỉ định thăm dò ý tứ của anh, rồi đợi anh quay lại hẵng hay.
Nhưng sắp gặp anh rồi… Lát nữa nếu như anh có hỏi, lẽ nào cô lại cầu hôn anh lần nữa?
Từ núi Vân Đài Sơn đến quán trọ chỉ mất mười phút ngồi ô tô, nhưng Tô Cẩn cảm thấy rất dài, cứ như đang ngồi trên đống lửa. Cô hy vọng nhanh chóng được gặp anh, lại không biết phải đối mặt với anh như thế nào, cứ như quay lại cái thời yêu đương năm đó.
Cô cảm thấy hơi buồn cười. Thì ra bất luận khi nào, bất luận tuổi tác, khi yêu một người tâm trạng đều mâu thuẫn như vậy.
Cuối cùng xe cũng dừng lại. Từ cửa sổ xe nhìn ra, cô thấy Nhan Bác mặc bộ đồ màu đen, tuy có dính bụi nhưng vẫn lịch sự và phong độ.
Đó là Nhan Bác, người mà cô yêu thương. Anh đang đợi cô.
Tô Cẩn nhìn anh cười, sau đó ra khỏi xe.
Nhan Bác chìa tay ra. Một cách rất tự nhiên, cô cũng đưa tay phải ra cho anh nắm lấy. Bàn tay anh ấm áp mà vững chắc hơn bao giờ hết.
Trên đường trở về quán trọ, Nhan Bác vẫn nắm tay cô, vừa đi vừa nói: “Anh có chuyện này muốn bàn với em.”
“Hả?” Cô ngẩng lên, bối rối nhìn anh.
“Anh định từ chức. Ở viện Kiểm sát những năm qua, anh đã hiểu ra được nhiều điều. Anh cảm thấy chốn quan trường không thích hợp với anh, những gì anh cần làm cũng đã làm xong, bây giờ là lúc anh muốn làm những việc mình thật sự thích. Em nói xem có được không?” Anh cũng nhìn cô, trịnh trọng như đang muốn trưng cầu ý kiến.
Tô Cẩn nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Vậy việc anh thích làm là gì?”
Anh mỉm cười nhìn cô: “Ví dụ như cùng em kết hôn.”
Lại một lần nữa, anh khiến cô ngẩn người.
Vài giây sau, hai má cô bỗng nhiên đỏ ửng, cô chúi đầu vào cổ áo anh thỏ thẻ: “Không có nhẫn cũng chẳng có hoa, sao có thể gọi là cầu hôn được?”
Nhan Bác kéo tay kia của cô vòng qua eo mình, giữ nguyên như vậy rồi mỉm cười nói: “Vừa nãy trong điện thoại em cầu hôn anh cũng làm gì có nhẫn và hoa, đúng không?”
Nghe Nhan Bác nói thế, mặt Tô Cẩn càng đỏ hơn. Cô nắm chặt tay anh, miệng líu ríu cãi lại: “Ai nói em không có nhẫn?”
Nhan Bác nắm lấy vai cô, nhìn vẻ nghi hoặc.
Tô Cẩn lấy từ trong túi ra một đôi nhẫn cưới. “Đây, nhẫn em có rồi, anh nói xem có kết hôn với em không hả?”
Không chút do dự, Nhan Bác cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Anh hôn cô bằng cả tình yêu chân thành, quyến luyến không rời, như thể muốn cô đắm chìm trong cảm giác tuyệt diệu đó.
Tô Cẩn bị nụ hôn bất ngờ làm cho luống cuống, hai mắt mở to, chỉ thấy hàng mi anh hơi hấp háy.
Cô giơ tay bám chặt lấy tay áo anh, hơi thở như ngừng lại, có ૮ɦếƭ ngạt cũng không muốn anh rời xa một khắc.
Khi nhắm mắt lại, cô nghĩ, cuối cùng anh cũng đã học được cách cùng cô bàn bạc mọi chuyện, để suy nghĩ của cô có trong tất cả các quyết định của anh.
Năm tháng trôi đi, năm tháng hạnh phúc nhất của cuộc đời.
Khi Tô Cẩn nói cho Nhan Bác nghe ý nghĩa của đôi nhẫn cưới, anh nói: “Thực ra nhẫn cưới vẫn còn ý nghĩa khác nữa.”
“Là gì thế?”
Anh mỉm cười: “Trong đúng thời điểm gặp được đúng đối tượng, đó mới là hạnh phúc, giống như chúng ta bây giờ vậy.”
Đám cưới của Tô Cẩn và Nhan Bác được ấn định hai tháng sau đó. Vì thời gian gấp rút nên toàn bộ kế hoạch đám cưới đều do công ty dịch vụ cưới hỏi của bạn Khương Hiểu Thần đảm nhiệm. Nghe nói người tên Ngô Tiểu Đồng này là một con rùa biển, mặc dù trẻ tuổi, nhưng đã mở rất nhiều chi nhánh ở một số tỉnh thành trong cả nước.
Nhờ có Khương Hiểu Thần giới thiệu, bọn họ không những mời được người nổi tiếng trong lĩnh vực phục vụ cưới hỏi mà giá cả lại còn phải chăng.
Nhưng cái cô Ngô Tiểu Đồng này đúng là có thể làm cho người ta khổ sở, ý tưởng nhiều đến mức khiến bọn họ suýt chút nữa không biết đường nào mà xoay sở.
Trước khi kết hôn, Nhan Bác chính thức lấy danh nghĩa là chồng sắp cưới của Tô Cẩn đến thăm Tô gia, bị các bà các cô hỏi han tới bến.
Trước khi đi, Tô Cẩn cứ ngập ngà ngập ngừng, Nhan Bác nhận thấy cô có điều gì muốn nói nhưng hỏi thế nào cũng không chịu nói ra.
Cho đến khi gặp cậu của Tô Cẩn, anh mới lập tức hiểu ra mọi chuyện. Suốt bao năm, khi còn là thầy giáo của anh, ông ấy đã luôn đề bạt, giúp đỡ anh.
Khi bắt đầu vào bữa, thầy giáo vỗ vỗ vào vai anh, nghiêm túc nói: “Ngay từ đầu, thầy chú ý đến em là vì cái tên của em. Thầy nghĩ không biết đây có phải là cái tay Nhan Bác mà Tô Cẩn luôn miệng nhắc đến không, ha ha. Nhưng thầy cân nhắc, đề bạt em không phải vì em là Nhan Bác. Thầy hiểu rõ năng lực của em, nhưng lần này em có thể giải quyết được vụ án của tay họ Trương, thật sự thầy rất ngạc nhiên. Xem ra, thầy đã đánh giá thấp em rồi, tiếc là cuối cùng em lại xin từ chức.”
Nhan Bác mỉm cười: “Cảm ơn cậu đã nhiều năm dạy dỗ và nâng đỡ cháu.”
“Tên tiểu tử này, thay đổi cách xưng hô nhanh thật đấy.” Cậu Tô Cẩn cười cởi mở.
Vì biểu hiện của Nhan Bác rất hoàn hảo nên anh được đánh giá rất cao. Ngay cả ông Tô thời gian qua vẫn luôn chỉ trích gắt gao giờ cũng phải cho anh chín điểm.
Hôm đó, Tô Cẩn có uống chút rượu. Trên đường về nhà, cô nheo mắt nhìn Nhan Bác suốt đoạn đường không nói câu gì. “Giận à?”
Nhan Bác giữ tay lái, nhẹ nhàng nói: “Đâu có.”
Cô dẩu môi, dựa vào anh. “Anh đúng là đang giận. Em biết cậu em luôn giúp đỡ anh, nhưng đó là việc của cậu ấy. Cậu đấy luôn làm như vậy đối với những người trẻ tuổi có năng lực. Em trước nay không hề nói với cậu ấy điều gì! Nhan Bác, anh đừng có hẹp hòi như thế, chúng ta sắp kết hôn rồi đấy.”
Cô vừa nói vừa đổ gập người xuống, làm ảnh hưởng đến việc anh lái xe.
Nhan Bác quát ầm lên: “Ngồi cẩn thận vào! Không thấy anh đang lái xe à?”
Bị anh quát, cô quả nhiên không làm ồn nữa, không khí trong xe cũng im ắng hẳn.
Nhan Bác biết cô đang hiểu lầm, nghĩ là mình đang giận. Anh dừng xe, kiên nhẫn giải thích cho cô hiểu.
“Không phải anh giận em, mà nên cám ơn em mới phải. Cám ơn vì tất cả những gì em đã làm vì anh. Anh biết, tất cả đều là vì em yêu anh. Vợ yêu à, anh cũng yêu em.”
Cuối cùng anh cũng gọi cô là vợ. Thậm chí trong hai năm bọn họ thân mật nhất, anh cũng chưa từng gọi cô một tiếng “vợ yêu”.
Hai người đều đã thay đổi. Trước đây, anh sẽ không bao giờ chấp nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào của cô. Nhưng bây giờ, anh không chỉ nói lời cám ơn mà còn nói yêu cô.
Thời gian quả là huyền diệu, hai người đã trải qua biết bao thử thách, dù là đối với bản thân hay công việc thì cũng đều khiến họ trưởng thành hơn.
Trước khi kết hôn một tuần, Tô Cẩn và Nhan Bác xin nghỉ phép, về quê đón bà nội của Nhan Bác.
Bà cụ đã hơn tám mươi tuổi, nhưng vẫn còn khỏe mạnh, trí nhớ cũng rất tốt, đã lâu thế rồi mà vẫn còn nhận ra Tô Cẩn.
Khi nhìn thấy Tô Cẩn, bà cụ liền kéo tay cô, cười tươi đến mức những nếp nhăn nơi khóe mắt xô cả lại. “Cháu xem, bà bảo Tiểu Nhan sớm cưới cháu về nhà, vậy mà đến giờ nó mới chịu làm, thế có đáng bị phạt không chứ?”
Tô Cẩn cười, nắm chặt tay bà. “Anh ấy đúng là đáng bị phạt. Bà nội, bà nói phạt thế nào thì sẽ phạt như thế!”
Nhan Bác vẫn đứng bên cạnh mỉm cười. “Được, hai bà cháu muốn phạt thế nào thì phạt.”
Hoàng hôn buông xuống, gió thổi nhẹ, mang đến sự ấm áp hiếm hoi trong những ngày đông giá rét. Tất cả đều trở nên tốt đẹp và tràn ngập niềm hạnh phúc.
Theo kế hoạch của Ngô Tiểu Đồng, hôn lễ diễn ra giản dị nhưng cũng không qua quýt, cuốn hút mà cũng không giả tạo.
Chủ đề của buổi hôn lễ là “Năm tháng yêu thương”, kể lại cả quá trình từ khi hai người quen biết nhau, rồi yêu nhau, chia tay rồi lại quay lại với nhau. Tình yêu của họ đã cảm hóa tất cả mọi người tham dự buổi lễ.
Ngô Tiểu Đồng nói với tất cả khách mời tham dự: “Không phải cuộc tình nào cũng có thể đơm hoa kết trái, nhưng để tình yêu đơm hoa kết trái nhất định phải coi tình yêu là điều kiện tiên quyết. Tôi tin Tô Cẩn và Nhan Bác cũng thế. Hai người đã trải qua những năm tháng đẹp nhất, thuần khiết nhất, nhưng cũng gian nan nhất. Tuy nhiên, tất cả những điều đó đều không quan trọng. Năm tháng trôi qua là những năm tháng của tình yêu, nhất định sẽ là những năm tháng yêu thương hạnh phúc nhất, viên mãn nhất của hai người…”
Nhan Bác ghé sát tai Tô Cẩn nói: “Cái cô Ngô Tiểu Đồng này nói nhiều quá!”
Tô Cẩn ngẩng đầu nhìn anh, cười rạng rỡ. “Giờ thì em đã rõ, người mà Khương Hiểu Thần từng chờ đợi thế nào rồi, em nghĩ là Lâm Tiêu cũng biết. Em chỉ thấy tò mò, không biết câu chuyện của bọn họ rốt cuộc như thế nào.”
Nhan Bác ghé càng sát hơn, môi chạm vào tai cô. “Lại một câu chuyện thăng trầm mà đẹp đẽ nữa đây, nhưng đó là chuyện của người khác. Từ nay về sau, em chỉ cần nghĩ đến chuyện tương lai của hai đứa mình thôi. Vợ yêu, em có hối hận vì năm đó chúng ta chia tay không?”
Cô cười mãn nguyện, nói: “Thế anh thì sao? Em chỉ cần chúng ta sau này mãi mãi được bên nhau, bù đắp cho những năm tháng mình đã mất.”
Những năm tháng hoàng kim khắc ghi trong cuộc đời bọn họ. Những đóa hoa nở rực rỡ đó, những tháng năm xanh tươi nói cười nhàn nhã đó, tất nhiên sẽ làm nên những hồi ức tốt đẹp nhất, theo họ suốt cuộc đời. Để rồi một ngày nào đó trong tương lai không xa, lại được hai người nhắc tới, nhớ lại từng chút, từng chút một.
Còn những năm tháng đã vì tình yêu mà đánh mất đó, những lầm lỡ, đau khổ, dằn vặt… cũng nhất định sẽ được gột sạch, chỉ còn lưu lại những ngọt ngào, bởi vì họ được nhiều hơn là mất.
Quá khứ đã qua đi, không bao giờ trở lại.
Cũng may, họ vẫn còn tình yêu để bù đắp, vẫn còn tình yêu gắn kết hai người. Nhờ vào sức mạnh kiên cường và vĩ đại của bản thân, sau một thời gian dài bị đánh mất, sau những rối ren giữa yêu và hận, nó vẫn giữ lại được sự chân thành và cảm động của buổi ban đầu, để những tháng năm của hai người mãi mãi bền lâu.
Cho nên, ngày mai nhất định sẽ đến. Và sau này, nhất định họ sẽ ở bên nhau.