Nghe nói, tình yêu đang trở lại.
Khi Tô Cẩn nói với bố mẹ quyết định không đi Mỹ nữa, hai người cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên. Họ dường như đã sớm đoán định được điều này.
Bố cô chỉ nói một câu: “Bố vẫn muốn nói câu này, tự mình quyết định thì phải tự mình gánh chịu.”
Điều này ít nhiều cũng khiến Tô Cẩn an lòng. Bởi ít nhất phản ứng của bố mẹ sau quyết định này khiến cô cảm thấy việc đó không phải quá sai trái.
Song vẫn luôn có một người, cô còn nợ anh ấy một câu giải thích, một lời xin lỗi.
Khi cô gọi điện cho Hứa Dực Ninh, anh ấy hình như vẫn còn đang ngái ngủ. Nghe cô nói không đi Mỹ nữa, anh ấy mơ mơ màng màng, chỉ nói một từ: “Được!” Sau đó, thời gian giữa họ như ngừng lại.
Anh ấy nói muốn đưa cô đi tham quan những nơi đẹp nhất, cô nói “được”, sau khi đã suy nghĩ kỹ càng, thực sự không muốn để anh ấy chờ đợi, cảm thấy anh ấy xứng đáng để mình giao phó cả cuộc đời.
Nhưng sau đó, biết bao chuyện xảy ra đã khiến cô cuối cùng cũng hiểu rõ, trên thế gian này có những chuyện mãi mãi không thể miễn cưỡng.
Anh ấy nói: “Tô Cẩn, em đúng là ngốc.”
Cô cố không để anh ấy nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của mình. “Xin lỗi, đã để anh phải đợi lâu, cuối cùng lại không sang. Em thật sự xin lỗi.”
Hứa Dực Ninh cười vẻ bất lực. “Không cần phải xin lỗi, anh chờ đợi cũng không sao, dù sao cuối cùng cũng có câu trả lời, anh có thể tìm cho mình một lối thoát. Nhưng Tô Cẩn, em chắc chắn lần này mình sẽ không hối hận chứ?”
“Em không biết, nhưng trái tim em không cho em đi. Cho dù thế nào, em cũng muốn một lần nữa chờ đợi, xem kết cục có như trước đây không.”
Sau đấy, Tô Cẩn ngày càng bận rộn. Cô vốn định đi Mỹ nghiên cứu đề tài đó, bởi trong nước không tìm được giáo sư hướng dẫn thích hợp. Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định quay trở lại trường, học lên tiến sĩ. Như vậy, sau này cho dù cô tự làm đề tài hay cần cơ sở thực nghiệm thì cũng dễ dàng hơn.
Năm đó, vì muốn rời khỏi đây ngay, nên ngay cả đi học, cô cũng chọn một nơi xa hàng ngàn dặm. Trốn chạy lâu thế rồi, giờ đây, cô không thể trốn chạy thêm được nữa. Cô quyết định lựa chọn nơi này để bắt đầu cuộc sống mới.
Do được giáo sư hướng dẫn cô thời còn làm nghiên cứu sinh tiến cử, hơn nữa lại là trường cũ, nên Tô Cẩn đã được một vị giáo sư có tiếng nhất khoa Môi trường của trường đại học B lựa chọn, trở thành nữ tiến sĩ đầu tiên dưới sự hướng dẫn của ông.
Lần đầu tiên, khi gặp Tô Cẩn trên danh nghĩa là giáo viên hướng dẫn chính thức của cô, ông đã nói đùa: “Tô Cẩn à, khoa của chúng ta nghe nói em quay lại học, đã đánh nhau vỡ đầu vì em đấy! Tuy em đã tốt nghiệp mấy năm rồi, nhưng tên tuổi vẫn nổi như cồn trong khoa đó!”
Tô Cẩn mỉm cười. Sau khi ra khỏi khoa, đi men theo con đường lớn có hàng cây râm mát, nhìn hai tòa nhà cũ kỹ mà quen thuộc hai bên đường, mọi thứ vẫn như trước khi rời khỏi trường, cô mới cảm nhận được mình đã thật sự trở lại mái trường xưa.
Lần đầu tiên sau bốn năm, cô mới quay trở lại nơi này, quay lại nơi chứa đựng biết bao kỷ niệm, tất cả những ngọt ngào và cay đắng đều lần lượt hiện ra, như vừa được tái sinh, để lộ ra một mầm sống mới.
Sau cái đêm gặp nhau ở quán trà sữa, Nhan Bác bỗng như biến mất khỏi thế giới của cô. Anh không nói với cô hướng đi của mình, cô cũng chẳng nói cho anh biết mình đã quyết định ở lại. Nhưng lần này, cô có một niềm tin chắc chắn, anh nhất định sẽ đến tìm cô, nhất định sẽ một lần nữa xuất hiện trước mặt cô.
Đến lúc đó, liệu hai người sẽ có một bắt đầu mới tốt đẹp không?
Trên đường quay trở về, đúng lúc đi qua cổng khoa Luật, bước chân cô như vô thức tiến vào bên trong.
Cô theo dòng hồi tưởng, rẽ trái, lên tầng trên, rồi tiến về bên phải. Phòng học thứ hai, là nơi bắt đầu tình yêu của hai người.
Cô nhẹ nhàng bước đến cửa lớp, như thể sợ làm phiền người bên trong đang học bài, mặc dù hôm nay là cuối tuần, chắc chắn không có ai ở trong phòng học rộng lớn này.
Tô Cẩn đứng ở cửa một lúc, hồi ức cứ thế kéo về. Cô như nghe thấy tiếng giáo sư đang giảng bài trên bục giảng, tiếng sinh viên cười đùa bên dưới. Tất cả đều rất quen thuộc, đến mức cô có ảo giác như mình đang trở về quá khứ.
Cô nhẹ nhàng đưa tay ra, chỉ một cú hích nhẹ, cánh cửa đã mở ra.
Phòng trống rỗng, không có giáo sư giảng bài trên bục, cũng chẳng có sinh viên bên dưới cười đùa, chỉ có một người… Anh ngồi ngay chính giữa phòng học, người anh gần như cứng đờ, chắc từ nãy đến giờ vẫn luôn giữ cùng một tư thế, đợi chờ một ai đó đến đây.
Và cô, cuối cùng cũng đến.
Nhan Bác ngẩng đầu, nhìn cô cười. “Thật trùng hợp, em cũng đến đây à?”
Tô Cẩn cũng cười. “Em đến đây là chuyện bình thường, vì giờ em đang học ở đây. Thế còn anh, sao lại đến đây?”
Nhan Bác nói: “Anh cũng từng học ở đây, em không nhớ sao?”
Anh chìa tay ra hiệu cho cô đến gần. “Nếu… không vội thì qua đây ngồi với anh một lát, được không?”
Ngữ điệu như dò hỏi, nhưng không có ý để cô quyết định.
Tô Cẩn đi đến, ngồi xuống cạnh anh. Nhan Bác ngồi ngay ngắn, nhìn cô nói: “Khi đến đây, anh không nghĩ là sẽ gặp em. Vậy mà vẫn gặp… Em nói xem, đây chẳng phải là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng sao?”
Tô Cẩn bật cười. “Anh học Luật, tất nhiên phải biết mê tín là gì rồi chứ?!”
“Cho dù em không tin, nhưng hôm nay không gặp em ở đây thì anh cũng đang định đi tìm em. Khi vừa mới ngồi xuống, anh thậm chí đã nghĩ rằng, nếu em đi Mỹ rồi, anh cũng sẽ bay sang đó. Tô Cẩn, tình cờ gặp em ở đây, nhất định anh sẽ không để em ra đi lần nữa.” Nhan Bác nói rất tự tin.
Tô Cẩn mỉm cười. “Không phải anh không cho em đi, mà là em không muốn đi nữa.”
Nhan Bác nhìn cô vẻ bối rối, Tô Cẩn tiếp tục cười nói: “Em không định đi Mỹ nữa, nhưng không phải vì anh, mà vì tự em thấy không muốn đi. Em đã xin học tiến sĩ ở đây. Em ở lại không có nghĩa là giữa chúng ta vẫn còn có cơ hội. Em chỉ cảm thấy chúng ta nên giải quyết hết tất cả những vướng mắc trong quá khứ. Ai biết được sau này sẽ ra sao? Cho nên chuyện tương lai để sau này hãy nói.”
Nhan Bác có lẽ đã hiểu được ý tứ trong câu nói của cô, liền gật gật đầu. “Ý của em, anh đã hiểu rồi. Cho nên giữa chúng ta sẽ không còn cơ hội nào nữa, đúng không? Cách đây không lâu, anh đã không đến tìm em là vì muốn em có thời gian suy nghĩ cho thấu đáo, cũng là muốn bản thân có thời gian suy nghĩ về tương lai của chúng ta. Vì thế, anh càng thêm chắc chắn tình cảm của mình đối với em. Sau khi chúng ta gặp lại nhau, có một số chuyện đã xảy ra, khiến anh bỗng hiểu ra rốt cuộc cái gì là quan trọng nhất, cái gì là thích hợp nhất đối với mình. Cho nên, anh hy vọng em có thể cho anh thêm thời gian, để anh làm xong những việc muốn làm, giải quyết những vấn đề cần giải quyết. Đến lúc đó, anh nhất định sẽ quay lại. Em phải tin ở anh!”
Tô Cẩn cũng chẳng hỏi là việc gì. Cô nghĩ, có lẽ bọn họ đã thay đổi. Cô đã trưởng thành hơn, còn anh cũng tự tin hơn. Hai người không còn là trẻ con nữa.
Đúng thế, chuyện sau này ai mà biết được?
Người ta có thể lừa dối người khác và chính bản thân mình, chứ con tim thì không thể.
Khi hai người ở bên nhau, những con đường đã từng đi qua, những lời đã từng nói, cảm giác ấm áp thân quen đó cũng không thể lừa dối được bản thân mình.
Đó phải chăng là tình yêu. Nếu như yêu, vậy thì bọn họ sẽ không thể để hạnh phúc trượt khỏi tầm tay thêm lần nữa.
Nghe nói, tình yêu đang trở lại.
Nếu đây không phải là tình yêu, vậy thì có gì đau buồn chứ?!
Nhan Bác quay lại thành phố D. Thỉnh thoảng, anh gọi điện cho cô, toàn nói những điều không quan trọng. Nhưng từ lời nói của anh, Tô Cẩn có thể dễ dàng đoán được hôm nay anh vui hay buồn, công việc có thuận buồm xuôi gió không.
Cô phải thừa nhận, ngay cả khi hai người xa cách sáu năm trời, cô đối với anh vẫn quen thuộc như một con người khác của mình năm xưa.
Vào năm học được một thời gian, cuộc sống của cô dần đi vào quỹ đạo, bận rộn liên miên. Ngoài việc nghiên cứu đề tài tiến sĩ, cô còn dạy thêm một vài môn bắt buộc và tự chọn cho sinh viên chính quy. Nhờ trước đây nỗ lực học hành, nên những kiến thức cơ bản cô nắm khá vững, lên lớp dạy cũng thấy nhẹ nhàng hơn. Sinh viên bây giờ cũng không cần phải giảng quá kỹ một vấn đề, chỉ cần cô lên lớp đúng giờ, hoàn thành bài giảng của mình là được.
Tiết học tự chọn hôm đó, cô vốn đang bị cảm, nhưng sợ phiền hà, đã cố gắng giảng cho hết bài. Không biết tại sao, bình thường lớp trật tự là thế mà tự nhiên hôm nay lại có chút ồn ào. Cô đã mệt, vốn định mắt nhắm mắt mở cho xong chuyện, không ngờ giữa buổi lại xảy ra chuyện rắc rối. Một nữ sinh đột nhiên khóc lóc chạy ra khỏi lớp, những sinh viên còn lại thì không kiêng nể gì cười ầm ĩ cả lên.
Lúc này cô mới biết, đại khái là cô nữ sinh đó chủ động viết một bức thư gửi cho cậu nam sinh nào đó, nói là có tình cảm với cậu ấy và hy vọng có cơ hội tiến xa hơn. Nhưng trong lúc gửi đi thì bị lộ, bức thư bị lan truyền khắp cả lớp. Cô gái đó nghĩ là cậu nam sinh kia không thích mình, cố ý làm khó, cho nên mới xảy ra chuyện như vậy.
Thật ra, việc này hoàn toàn không thuộc quyền giải quyết của Tô Cẩn, cô dạy xong là có thể đi ra. Nhưng khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, cảm thấy không thể phớt lờ, cô hỏi nữ sinh kia: “Tại sao em lại làm như thế? Lẽ nào lúc đó em không suy nghĩ đến hậu quả mà mình phải gánh chịu hay sao? Em có thể bị người ta cười nhạo, không dám ngẩng đầu lên trước mặt ai.”
Cô gái tỏ ra hơi nhút nhát, sau đó trả lời: “Quyết định của em đã quá vội vàng. Em có thể chọn một thời điểm khác thích hợp hơn, nhưng em luôn nghĩ rằng, có một số việc, khi còn trẻ không làm, khi bị kích động không làm thì có thể cả đời này sẽ không làm được. Em chỉ không muốn sau này mình sẽ hối hận. Làm rồi, bất luận kết quả ra sao, ít nhất em cũng có thể thản nhiên đối diện với chính mình.”
Tô Cẩn có chút ngạc nhiên, sau đó mỉm cười. “Em nói không sai. Không ngờ cuối cùng cô vẫn cần một em sinh viên thức tỉnh, khơi dậy cái lối tư duy ban đầu của cô ngày ấy. Này cô bé, không nên thất vọng và ân hận, cô tin là việc gì cũng sẽ có cách giải quyết, bất luận là tốt hay xấu.”
Nói chuyện xong với cô học trò nhỏ thì cũng đã quá giờ ăn tối, cơm trong nhà ăn không còn, Tô Cẩn mời cô bé cùng ăn mì bò ở cổng trường.
Lúc này, hai người cũng đã khá thân nhau, nên cô bé cũng không sợ hỏi: “Nghe nói cô cũng từng chủ động theo đuổi một nam sinh rất giỏi phải không? Bây giờ thế nào ạ? Hai người có lấy nhau không?”
“Em nghĩ sao?” Cô mỉm cười hỏi.
“Em nghĩ… là không, nếu không cô đã không xúc động như vậy. Chẳng phải cô đã nói với em, thật lòng yêu một người thì bất kể khi nào cũng không dễ dàng buông tay sao? Cô vẫn yêu người đó chứ?”
Cô vẫn còn yêu anh chứ?
Cô cũng đã từng cố gắng thực hiện, cũng từng buông tay. Hai chữ “tình yêu” trôi đi thật nhẹ nhàng. Nhưng đến nay, chỉ có thể nói, xa cách là một cái gì đó thật diệu kỳ, nó khiến cô có đủ thời gian, đủ dũng khí để đối mặt với vấn đề của hai người.
Trong tiểu thuyết, gương vỡ lại lành luôn là kết thúc được yêu thích nhất. Nhưng không có cuốn tiểu thuyết nào nói cho cô biết, những chiếc gương đã rạn, cho dù được lành, liệu có bền vững với thời gian?
Cô nghĩ, cô và anh đều không chịu nổi. Vậy thì, lấy gì đảm bảo giữa họ sẽ lại không phát sinh những rạn nứt?
Cô sẽ không cho phép mình một lần nữa mắc cùng một sai lầm, cũng sẽ không cho phép anh phạm lỗi.
Một mình trên đường trở về, Tô Cẩn nhớ lại lần trước khi cùng Nhan Bác sánh vai đi trong vườn trường. Anh nói: “Anh bây giờ, không thể cho em bất kỳ một sự đảm bảo nào, bởi anh cảm thấy có thề non hẹn biển thì cũng chỉ có ý nghĩa nhất thời, chứ không thể nào là mãi mãi, bởi vì chúng ta không thể nắm chắc được tương lai. Nhưng ít nhất, anh thật sự đang ở bên cạnh em. Chỉ cần em muốn, bất kể khi nào, chúng ta cũng có thể cùng nhau đi dạo trong vườn trường này, giống như năm đó. Có lẽ cách nghĩ của cả hai bây giờ không còn giống khi ấy, nhưng anh nghĩ, cảm giác hạnh phúc thì vẫn không thay đổi. Sự thật anh yêu em cũng không thể nào thay đổi.”
Nếu có thể, cô muốn đợi anh lần sau quay lại, sẽ cùng anh một lần nữa đi dạo trên con đường này.
Cô có lẽ đang rất nhớ anh. Một mình sẽ không cô đơn, nhớ nhung một người mới thật sự cô đơn.
Gần về đến nhà, Tô Cẩn mới nhớ ra mình để quên bản báo cáo ở khoa. Bất luận thế nào, tối nay cô cũng phải chỉnh sửa cho xong để ngày mai còn kịp gửi đi.
Lấy được bản báo cáo, cô thấy nhẹ cả người. Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cô phát hiện thấy bóng dáng người ấy đang đứng trước khoa. Trong khoảnh khắc, cô nghĩ đó chỉ là ảo giác, bởi chỉ một giây trước đây, cô rất rất muốn anh xuất hiện trước mặt mình.
Người đó dường như linh cảm được điều gì, từ từ quay người lại, sau đó nở nụ cười xa vắng.
Giống như bao năm trước, anh vẫn luôn nhẫn nại chờ đợi cô dưới ký túc xá, dù cô có chậm bao lâu, anh vẫn mỉm cười ở bên cô.
Anh nói: “Tự nhiên lại muốn cùng em đi dạo trong vườn trường, có được không?”
Cô lặng lẽ giấu bản báo cáo ra sau lưng, rồi đi tới, cười nói: “Được thôi! Đúng lúc em cũng muốn đi dạo.”
Khi cô nghĩ đến anh, anh lập tức xuất hiện trước mặt cô. Khi cô muốn anh đưa cô đi dạo, anh lập tức đứng bên cạnh cô.
Giữa họ dường như có một sợi dây liên kết ngầm mà người ta gọi đó là thần giao cách cảm.
Hóa ra hai người vẫn luôn nhớ về nhau.
Nếu đây không phải là tình yêu, vậy có gì phải đau buồn chứ?