Cô nói sẽ từ bỏ, sẽ tha thứ, chẳng qua chỉ để lừa dối mình. Cho đến hôm nay, anh vẫn còn nợ cô một lời giải thích.
Từ đường quốc lộ rẽ xuống, một con đường nhỏ lầy lội vì trời mưa, dù có đi cẩn thận thế nào, ống quần cũng không tránh khỏi lấm tấm những vết bùn.
Tô Cẩn giữ chặt tờ địa chỉ trong tay, phải loanh quanh hỏi không biết bao nhiêu người cô mới tìm ra được ngôi nhà ghi trên địa chỉ. Đó là một ngôi nhà gạch cũ kỹ, cánh cửa gỗ ọp ẹp chỉ khép hờ. Cô đứng ngoài cửa một lúc lâu mà vẫn chẳng thấy ai bước ra.
“Xin hỏi có ai ở nhà không?” Cô gõ cửa, ngó nghiêng vào bên trong.
Không ai trả lời.
“Có ai ở nhà không?”
Cô lại cao giọng, hỏi thêm vài lần nữa. Vẫn chẳng có một ai trả lời.
“Cô tìm ai?”
Một giọng nói cất lên từ sau lưng Tô Cẩn. Cô giật mình, quay đầu lại, chỉ thấy một cậu bé tầm mười tuổi.
“Đây có phải nhà của Trần Lượng không?” Tô Cẩn lúc này đã hoàn hồn, cô cúi người hỏi một cách lịch sự.
“Cô tìm bố cháu sao? Bố cháu đã mất rồi!”
Tô Cẩn lập tức nhận ra mình vừa mắc phải sai lầm lớn, không thể nào sửa chữa. Cô lo lắng nhìn khuôn mặt của cậu bé, chỉ sợ câu hỏi của mình khiến nó không vui. Nhưng ngoài sự tò mò, khó hiểu ra, vẻ mặt của cậu bé dường như không có chút biểu cảm gì khác lạ.
Trong khoảnh khắc, một cảm giác xót xa dâng trào, nhưng cô đã nhanh chóng điều chỉnh lại được tâm trạng của mình, tiếp tục hỏi: “Cậu bé, mẹ cháu có nhà không?”
“Mẹ chắc đang ở ngoài đồng làm việc. Nhưng giờ cháu đang nấu cơm, không thể dẫn cô đi được.” Cậu bé trả lời rất thành thực.
Tô Cẩn giơ tay nhìn đồng hồ, mỉm cười nói: “Không sao, vậy cô ở đây đợi, được không?”
Cậu bé gật đầu, bắt đầu bận rộn ở trong bếp. Cô muốn giúp cậu bé, nhưng chợt nhận ra mình không thể nhúng tay vào. Cô chỉ có thể ngồi ngay ngắn ở đây, nhìn cậu bé tất bật, tâm tư ngổn ngang trăm mối.
Cô vẫn biết là không nên đi chuyến này. Dù có lấy thân phận gì, cô cũng không thích hợp để xuất hiện ở đây lúc này. Nhưng nếu cứ bắt cô phải bình chân như vại chờ đợi thì cô thật sự không làm được.
Từ lâu cô đã biết, trên thế gian này không có việc gì thụ động bằng chờ đợi. Cô thực sự không muốn phải một lần nữa bị giày vò, dằn vặt vì cảm giác lo lắng, có khi hốt hoảng, sợ hãi trong lúc đợi chờ kết quả.
Nhưng cách làm của cô bây giờ liệu có đúng đắn không? Cô cũng không sao phân biệt được, cũng không muốn bất cứ ai đến giúp cô làm sáng tỏ điều này.
“Lạc Lạc, mẹ về rồi đây!”
Tiếng nói từ ngoài cửa vọng vào, Tô Cẩn vô thức đứng lên, người mới về có chút bối rối hỏi: “Cô là...?”
Đó là khuôn mặt điển hình của phụ nữ nông thôn, thêm nét thăng trầm vất vả, khi nhìn thấy người lạ, ánh mắt lộ rõ vẻ rụt rè, lo lắng.
Tô Cẩn nhanh chóng bước đến bên cửa, mỉm cười vẻ khách khí: “Tôi tên là Tô Cẩn, là...”
“Cô là người nhà ông Tô à?” Trong chớp mắt, khuôn mặt người phụ nữ hằn lên vẻ đầy thù địch và phòng bị.
Tô Cẩn hơi giật mình, nói: “Tôi là con gái ông ấy. Lần này, tôi đến đây là muốn hỏi một chút về chồng chị...”
Cô còn chưa nói xong, người phụ nữ đã buông dụng cụ làm đồng xuống, đẩy mạnh cô một cái. “Cô đi ngay cho tôi. Các người đều cùng một giuộc với nhau cả!”
Người phụ nữ rất khỏe, Tô Cẩn nhanh chóng bị dồn ép phải quay người, đẩy lùi ra đến cửa. Nhưng cô vẫn kiên nhẫn giải thích: “Tôi chỉ muốn hiểu rõ chân tướng sự việc...”
“Chân tướng cái gì?! Chồng tôi ૮ɦếƭ rồi, để lại hai mẹ con tôi phải sống những ngày tháng khổ sở. Dựa vào cái gì mà các người vẫn có thể sống ung dung, tự tại? Cô cút ngay đi cho tôi...”
Tô Cẩn từng bước, từng bước lùi lại. Do đứng không vững, gót chân vấp phải ngưỡng cửa, ngã ngửa ra sau. May nhờ một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy từ đằng sau, cô mới không ngã nhào xuống đất.
Nhan Bác đỡ cô đứng vững rồi buông tay ra một cách rất tự nhiên, cũng chẳng liếc nhìn cô. Anh quay người lại, hỏi người phụ nữ kia: “Có chuyện gì thế?”
Khí thế của người phụ nữ kia lập tức chùng xuống, lại có chút không cam chịu, nhỏ giọng nói: “Là cô ấy đến gây phiền trước. Cô ấy là con gái tay họ Tô!”
Nhan Bác quay lưng lại với cô, nói: “Em rời khỏi đây ngay.”
Tô Cẩn kinh ngạc. Cô hơi do dự, cuối cùng cũng cắn răng, quay người bỏ đi.
Cô đứng đợi ở bên đường, nhìn những chiếc xe buýt từng tuyến, từng tuyến đi lên thành phố nhưng vẫn nấn ná không lên xe, bởi cô biết anh sẽ đến tìm cô.
Khi Nhan Bác đến, người cô đã lạnh cóng. Anh khoác chiếc áo của mình lên người cô. “Đi thôi! Anh sẽ đưa em về!”
Cô không cần nhìn cũng biết anh đang tức giận. Mỗi khi Nhan Bác tức giận, anh không bao giờ nhìn cô, vì anh sợ mình sẽ mềm lòng, sợ mình sẽ dễ dàng tha thứ cho cô. Như vậy, cô sẽ mãi mãi không biết mình sai ở chỗ nào.
Thì ra xa cách lâu như vậy, mà thói quen của anh vẫn không thay đổi. Cũng giống như cô, biết rõ là mình sai, nhưng không biết làm thế nào để thừa nhận khuyết điểm.
Những con đường ở thị trấn không có đèn giao thông, Tô Cẩn theo sau Nhan Bác đi sang đường, bao cảm xúc lại ào ạt tràn về.
Anh vẫn không thèm để ý đến cô, thản nhiên bước về phía trước. Tô Cẩn chau mày, nhẹ nhàng đi lên kéo áo anh. Trong khoảnh khắc anh quay đầu nhìn cô, thời gian dường như quay trở lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thời khắc đó không biết là năm nào tháng nào, cũng không biết là ở đâu, chỉ biết có hơi thở của người kia, rõ ràng như mới ngày hôm qua, gần gũi như trước nay chưa từng chia cách.
Nhưng tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt. Tô Cẩn lại một lần nữa buông tay, họ bỗng chốc quay về với thực tại.
Ánh mắt Nhan Bác từ mê mẩn chuyển sang kiên định. Anh đi đến bên Tô Cẩn, nắm chặt lấy tay cô. Cô muốn giãy giụa, nhưng cảm thấy bàn tay anh nắm càng lúc càng chặt, lòng bàn tay càng lúc càng ấm áp.
Cuối cùng, cô đã bị cảm giác ấm áp đó khuất phục, thôi giãy giụa.
Trên đường quay trở lại thành phố, cả hai đều dè dặt không dám nói gì. Kể từ khi họ gặp lại nhau, dường như mỗi lần gặp mặt là một lần cãi cọ. Lần này, không ai muốn phá vỡ sự ấm áp hiếm hoi này.
Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà Tô Cẩn, bầu không khí trầm lắng tạo nên chút bối rối. Tô Cẩn bỏ chiếc áo khoác trên người xuống, miễn cưỡng mở lời: “Hôm nay thật cám ơn anh.”
“Cám ơn anh về cái gì?”
Cám ơn anh vì đã giúp em thoát khỏi rắc rối, cám ơn vì đã nắm tay em, cám ơn anh đã đưa em về.
Cô chỉ cắn môi không nói gì. Nhan Bác biết cô sẽ không trả lời nên thở dài, nói: “Tô Cẩn, em có biết không, hành động của em hôm nay có thể bị người ta buộc tội cản trở công lý đấy.”
“Em biết.”
“Biết sao còn làm?” Nhan Bác có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn. “Anh biết là em muốn giúp bố mình, nhưng em có thể lý trí một chút được không?”
Tô Cẩn có chút đuối lý nhưng vẫn tỏ ra ngang bướng, cúi đầu im lặng.
Nhan Bác bất lực dựa lưng vào ghế, thấp giọng nói: “Nói tóm lại là em vẫn không tin tưởng anh. Em không tin anh có thể giúp bố em đúng không? Tô Cẩn, anh là người như thế nào, đến giờ em vẫn không hiểu sao? Sáu năm trước, em không tự tin vào chính bản thân mình nên em đã ra đi. Bây giờ, em không tin anh nên không muốn chấp nhận anh. Anh rốt cuộc phải làm gì đây? Hãy nói cho anh biết. Chỉ cần anh làm được, bất kể là việc gì, anh cũng nguyện làm cho bằng được.”
Tô Cẩn quay đi, cố gắng không để nước mắt trào ra, chỉ nghe thấy anh vẫn còn lẩm bẩm: “Em còn nhớ không, chính em đã từng đứng trên bục giảng, bày tỏ tình cảm với anh trước mặt mọi người? Em có còn nhớ lần đi Vân Đài Sơn, em nói muốn cùng anh leo đến đỉnh núi để nhìn ra thế giới? Còn nữa, em một mình ngồi suốt bảy, tám giờ tàu hỏa đến thăm anh, pha trà, làm điểm tâm cho anh... Tất cả những điều đó em đã quên rồi sao? Tại sao, tại sao anh cứ cố quan tâm đến em thì em lại càng tỏ ra xa cách? Tô Cẩn, anh luôn tin rằng, có một ngày em sẽ quay về bên anh. Anh mong ước quãng đời về sau của mình luôn có em bên cạnh, cho dù là hạnh phúc hay đau khổ, chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ. Vì thế, em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa, tin tưởng anh một lần nữa, thử yêu con người hiện tại của anh một lần nữa có được không?...”
Những giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay Tô Cẩn mát lạnh, như thể làm dịu đi cõi lòng cô. Cô không dám lau nước mắt, chỉ sợ không kìm nén được lại khóc to hơn.
Cô đau lòng vì anh. Cho dù đã bao năm trôi qua, cô vẫn còn đau lòng vì anh. Nhưng cô không biết liệu mình còn có thể tin tưởng anh, tin tưởng chính bản thân mình nữa hay không?
Cảm giác không thể chịu nổi được nữa, cô nhanh chóng đẩy cửa xe, lao nhanh ra ngoài như thể muốn trốn chạy.
Lời nói của anh vẫn văng vẳng bên tai, cô cố gắng chạy thật nhanh, muốn gạt bỏ tất cả; không muốn nhắm mắt, bởi hễ nhắm lại, nước mắt lại chực trào ra.
Cô không thể quên được, đã từng có một người con gái đứng trước mặt mình, nói rằng cô ấy đã yêu bạn trai mình và hai người đã quan hệ với nhau.
Cô hận anh. Trong khi cô băn khoăn, lo lắng, anh đã phản bội lại tình yêu của hai người, để cô trơ trọi một mình không ai giúp đỡ.
Cô nói sẽ từ bỏ, sẽ tha thứ, chẳng qua chỉ để lừa dối mình. Cho đến hôm nay, anh vẫn còn nợ cô một lời giải thích.
Cuối cùng em cũng biết, cho đến lúc này, em vẫn muốn tin anh.
Đêm đó, Tô Cẩn nằm mơ, thấy cảnh vật xung quanh không ngừng xoay chuyển, anh luôn ở bên cô, như thể trước nay chưa từng rời bỏ.
Thức dậy, cô đưa tay lên ôm lấy иgự¢, cảm giác bi thương và mềm yếu khiến cô ngạt thở. Cô thực sự cảm thấy đau xót, thất vọng xen lẫn nhớ nhung.
Ký ức là một chuỗi những mệt mỏi. Tất cả yêu thương, hạnh phúc hay đau khổ trong thời khắc đó giờ lại một lần nữa hiện hữu, rút kiệt sức lực của cô. Cho nên trước nay cô không dám nhớ về quá khứ, bởi cô thừa biết mình không sao quên được, bởi cô biết rất rõ một khi đã quay đầu nhìn lại thì sẽ chỉ dừng lại chứ không thể tiến lên.
Cô đã không còn sự mạnh mẽ của năm đó, không còn dũng cảm đánh đổi tất cả vì tình yêu. Cô không biết hai người còn có thể bắt đầu lại từ đầu hay không.
Tô Cẩn bật đèn ngủ, mở chiếc ngăn kéo cuối cùng của chiếc tủ ở đầu giường ra. Trong ngăn kéo có một xấp ảnh.
Đó là những bức ảnh Tô Cẩn năm hai mươi tuổi, bức nào vẻ mặt cũng phấn khởi, nụ cười rạng rỡ, nhưng dường như những niềm vui đó đã là chuyện của kiếp trước. Lẽ nào khi tình yêu không còn thì ngay cả niềm vui cũng biến mất? Cô lật giở từng tấm, từng tấm một, hóa ra Tô Cẩn ở bên Nhan Bác lại hạnh phúc, vui tươi đến mức bản thân cũng không thể tưởng tượng nổi.
Tô Cẩn lật qua lật lại, rồi dừng lại trước một tấm ảnh rất đặc biệt, bởi vì trong tất cả các bức ảnh, chỉ có bức này là cô đang khóc.
Đó là lúc từ trên đỉnh Thù Du leo xuống, xung quanh đều là những vách đá thẳng đứng, cộng thêm quẻ bói bắt được trước đó đã khiến cô sợ hãi, không dám đi xuống. Nhan Bác cho là cô thích ồn ào, nên đứng bên pha trò: “Em vẫn tự cho mình là không sợ trời không sợ đất, ngọn núi nhỏ này mà cũng phải sợ sao?”
Cô lúc đó cũng không biết tại sao, nhìn thấy những bậc thang uốn lượn ngoằn ngoèo bên dưới, trong lòng bỗng thấy sợ hãi, nước mắt cứ thế tuôn rơi, đành phải đứng yên một chỗ, tiến không được, lùi cũng chẳng xong.
Nhan Bác đến lúc ấy mới tin là cô sợ, tìm cách dỗ dành cô, cố ý chụp cho cô một tấm ảnh, nhưng cô khóc to hơn.
Nỗi sợ hãi mà ngay cả bản thân mình cũng không giải thích nổi mới thực sự khiến người ta sợ hãi, bởi cái cảm giác không biết gì về con đường xa xăm, mù mịt phía trước.
Cuối cùng, Nhan Bác không biết làm thế nào, bèn đi đến trước mặt cô, cương quyết nói: “Anh cõng em xuống nhé!”
Con đường núi này rất hẹp, một người đi cũng đã nguy hiểm rồi, huống hồ lại cõng thêm người nữa. Rõ ràng là đang đùa giỡn với sinh mạng của mình.
“Em không phải đang sợ sao? Anh cõng em. Nếu có chuyện gì thì chúng ta cùng gánh chịu.”
Đó có lẽ là câu nói khiến cô cảm động nhất trong số những lời nói ngọt ngào, âu yếm mà Nhan Bác dành cho cô. Bất luận con đường phía trước thế nào, dù có nguy hiểm hay không, cũng luôn có một người tự nguyện cùng bạn đi xuống dưới.
Cô rốt cuộc vẫn còn một chút lý trí, chỉ đưa tay ra, nhẹ nhàng nói: “Anh không phải cõng em, chỉ cần giữ chặt tay em, chúng mình cùng từ từ đi xuống, được không?”
Nhan Bác gật đầu, sau đó nắm chặt tay cô, từng bước, từng bước cẩn thận đưa cô xuống núi. Thật ra cô vẫn rất sợ, nhưng vì có anh ở phía trước nên cô tự nguyện giao phó mình cho anh, sẵn lòng tin tưởng anh vô điều kiện, cùng anh đi tới một con đường không rõ ràng phía trước.
Thật sự lúc đó, ngay cả mạng sống của mình cô cũng sẵn lòng giao phó cho anh, cô đã từng tin tưởng anh như thế, từng đánh cược cả sinh mệnh mình.
Vậy thì rốt cuộc vì lẽ gì, bây giờ cô lại không thể làm được?
Có lẽ không phải không làm được mà là không muốn làm.
Cô cũng muốn thử xem, bản thân còn có thể lấy lại được sự tự tin và lòng can đảm của năm đó nữa hay không.
Khi Lâm Tiêu gọi điện cho Tô Cẩn, cô đang cùng bố mẹ đi dạo trong vườn hoa.
“Mình đã tìm được nhân chứng của vụ tai nạn năm đó. Cậu có muốn đi hỏi xem sao không?”
Tô Cẩn ngập ngừng vài giây mới trả lời: “Không cần đâu, mình sẽ không can thiệp vào chuyện này nữa. Cậu cũng không cần vì mình mà bận tâm đến chuyện này.”
Sau khi cúp máy, cô thở phào một cái, nói với bố mẹ: “Bố mẹ, chúng ta cùng đi du lịch hai ngày được không? Bố hiếm khi mới được nghỉ lâu như vậy, nhân cơ hội này chúng ta cùng đi chơi một chuyến cho thay đổi không khí.”
Bà Tô mỉm cười nhìn ông Tô như muốn thăm dò ý tứ, cố gắng không để lộ vẻ mong chờ.
Ông Tô nhẹ nhàng ôm lấy vợ, mỉm cười nói: “Được thôi, con thử hỏi xem thích đi đâu?”
“Tôi thì đi đâu cũng được, hai bố con quyết định là được rồi.” Vẻ mặt bà Tô rạng ngời hạnh phúc.
Tô Cẩn nói là làm. Về đến nhà, cô liền lên mạng tìm hiểu các địa điểm tham quan, cuối cùng chọn Quế Lâm. Khi đến hỏi ý kiến mẹ, bà Tô cười khúc khích hồi lâu mới nói: “Mười mấy năm trước, mẹ và bố con lần đầu tiên đi du lịch với nhau cũng chính là nơi này.”
“Vậy có cần đổi chỗ khác không? Bố mẹ đã từng đi rồi.” Tô Cẩn nói mà không khỏi luyến tiếc.
“Không cần, không cần, mẹ cũng rất muốn quay lại đó lần nữa.” Bà Tô sắc mặt ửng hồng, vội vàng xua tay.
Nơi đó nhất định đã để lại cho hai người những hồi ức đẹp.
Tô Cẩn bỗng muốn được biết nhiều hơn về quá khứ của bố mẹ, muốn được cùng họ tham dự vào những ký ức đó, nên cũng không thay đổi địa điểm nữa.
Trong suốt chuyến đi Quế Lâm, Tô Cẩn luôn bắt mẹ kể chuyện của hai người cho cô nghe, nhưng bà Tô chỉ cười nói: “Bảo bố con kể cho mà nghe!”
Cô sao dám bắt bố kể chứ, đành hậm hực cho qua.
Đêm cuối cùng trước khi quay về nhà, Tô Cẩn và bố ngồi trong quán bar của khách sạn, vui vẻ chuyện trò.
Tô Cẩn nói đùa: “Bố, sao bố không đi cùng mẹ mà lại một mình ra đây ôn lại chuyện cũ thế?”
“Mẹ con ngủ rồi. Thấy con không ở trong phòng nên bố mới đi xuống tìm con.” Ông Tô ngồi xuống cạnh cô, nhẹ nhàng nói: “Con có điều gì khó nghĩ sao?”
Hóa ra cô càng muốn che giấu thì lại càng không thể giấu được.
Thấy cô không trả lời, ông Tô khẽ thở dài, nói: “Nhan Bác đã đến tìm bố...”
Tô Cẩn ngẩng lên, bối rối nhìn ông Tô, nghe ông nói.
“Con gái, bố biết cậu ấy là một vết sẹo trong trái tim con, nhưng có những vết sẹo sẽ theo con đến suốt cuộc đời. Nếu như con không để ý đến nó, nó mãi mãi sẽ không lành được. Bố không hy vọng con chỉ biết trốn tránh, mà hy vọng con có thể làm cho nó lành lại. Con đã luôn can đảm, bố tin con có thể làm được.”
Nghe những lời bố nói, những do dự, bất lực, tủi hờn cùng lúc hiện lên trong tâm trí cô. “Bố, con thật sự không biết phải làm thế nào. Gặp anh ấy, con thấy vẫn còn rất oán hận. Con luôn tự nhủ với lòng mình rằng sẽ từ bỏ, con cũng nghĩ là mình có thể làm được điều đó. Nhưng càng tiếp xúc với anh ấy, con càng thấy khó khăn. Con biết anh ấy luôn cố gắng để hàn gắn, nhưng tại sao phải bắt con đợi lâu đến thế rồi mới muốn bù đắp, mới nói yêu con? Con sợ mình không làm được. Con rất sợ, sợ một lần nữa phải chịu tổn thương, sợ cuối cùng chúng con vẫn không thể đến được với nhau...”
Ông Tô đau lòng nhìn con gái, vỗ nhẹ vào vai cô. “Không phải con luôn muốn nghe chuyện của bố mẹ sao? Bây giờ bố sẽ kể cho con nghe.”
Ồng ngoại Tô Cẩn không đồng ý cho mẹ lấy bố, nhưng mẹ quyết một lòng đi theo bố. Vì vậy, ông ngoại đã lợi dụng chức quyền điều bố đi huấn luyện quân sự, để mẹ dần dần từ bỏ. Khi đó, bố cô chẳng có gì. Ông không muốn thấy mẹ cô lại một lần nữa đau khổ vì mình, nên ông đã nghĩ, nếu mẹ cô từ bỏ thì ông sẽ tôn trọng quyết định của bà.
“Từ bỏ không có nghĩa là không yêu. Chính vì yêu, nên mới cho đối phương cơ hội chọn lựa. Năm đó, không phải con cũng vì điều đó mà rời xa Nhan Bác sao? Như vậy, con dựa vào cái gì mà nghĩ cậu ấy không phải vì nguyên nhân đó mới khiến con phải từ bỏ? Con và mẹ con có điểm giống nhau, đó là không đến phút cuối thì không bao giờ chịu thừa nhận thất bại. Lần cuối cùng đến doanh trại tìm bố, mẹ con nói: “Nếu như lần này anh còn không cần em thì sau này em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.” Tình yêu luôn cần sự kiên trì của cả hai người, bố thấy mẹ con đã quyết như thế thì nhất định mẹ con đã nghĩ như vậy sẽ tốt cho cả hai người. Không phải vì Nhan Bác mà bố nói những điều đó. Cậu ấy không giống bố, bố và mẹ con trước nay không hề phản đối cậu ta, chỉ vì cậu ta không thể vượt qua được chính mình. Sự việc năm đó, con có thực sự lưu tâm không? Nếu thật sự quan tâm, tại sao con không để cậu ta có cơ hội giải thích? Đã nhiều năm như vậy rồi, sao con không thể từ bỏ? Với tính cách của hai đứa thì cho dù năm đó không xảy ra chuyện ấy thì các con cuối cùng cũng chưa chắc sẽ có được kết cục tốt đẹp. Nói cho cùng, hai đứa vẫn chưa thực sự hiểu nhau. Bố hy vọng con có thể hiểu ra, yêu một người không phải chỉ có sự nhiệt huyết và lòng can đảm mà còn cần sự khoan dung, tha thứ. Bố mẹ luôn hy vọng con đạt được những hạnh phúc mà mình mong muốn, có được những niềm vui thực sự. Nếu con không còn yêu cậu ấy thì hãy xem nó như những ký ức đã qua và bắt đầu một cuộc sống mới. Còn nếu con vẫn còn yêu cậu ấy, vậy thì đừng ngại mà tự hỏi lòng mình, nếu cứ thế buông tay, liệu con có cam tâm, có thấy hạnh phúc không?”
Nghe xong những lời nói thấm thía của bố, Tô Cẩn gật đầu. “Bố, con sẽ suy nghĩ về những gì bố nói.”
Ông Tô mỉm cười nói: “Bố có thể nhìn ra, cậu ấy đối với con tình sâu nghĩa nặng. Con không thấy sao? Hôm đó, ở phòng làm việc của bố, cậu ấy đã nói: “Cháu sẽ không trở thành công cụ của bất cứ ai, cháu thụ lý vụ án này chỉ vì bác là bố của Tô Cẩn.”
Cô nhìn lên, hơi bối rối. “Nha đầu ngốc, con nghĩ vụ án này đơn giản lắm sao? Đang yên đang lành, tự nhiên ai lại lôi vụ tai nạn xảy ra rất lâu rồi ra nói? Thủ phạm năm đó là người chiến sĩ chính tay bố đưa về, đương sự trong vụ án này sao lại biết được điều đó?” Ông Tô cười cười.
“Bố, con không hiểu. Vậy liệu bố có sao không?”
“Tất cả những điều đó đều không quan trọng. Quan trọng là bố không làm gì có lỗi. Mỗi việc bố làm đều xứng đáng với lương tâm, với danh hiệu bố mang trên vai. Nhưng việc này đối với Nhan Bác mà nói không biết là phúc hay họa, cậu ấy hoàn toàn không nên vì bố mà để tuột mất tương lai của mình.”
“Anh ấy là người như thế.” Tô Cẩn nói như đinh đóng cột. “Con tin anh ấy nhất định sẽ tìm lại được sự công bằng cho bố.”
Cuối cùng em cũng biết, cho đến lúc này, em vẫn muốn tin anh.