Hãy Cứ Yêu Như Chưa Từng Tổn Thương - Chương 14

Tác giả: Mộc Cẩn Thiên Lam

Trong lòng cô nghĩ gì, anh đều hiểu rõ; còn anh muốn làm gì, cô cũng sẽ ủng hộ, giúp đỡ.
Vào năm học mới không lâu, Nhan Bác cùng một người nữa thuê một căn hộ có hai phòng ngủ, một phòng làm việc ở khuôn viên bên ngoài trường học, thuận tiện cho việc ra ngoài thực tập và làm thêm.
Lúc này, Tô Cẩn và Nhan Bác sớm đã trở thành một đôi được cả trường biết đến. Nói là một đôi kim đồng ngọc nữ thì nghe có vẻ hơi lỗi thời, nhưng quả thực, ai ai cũng mong muốn có một tình yêu như họ.
Có lần sau khi cãi nhau với bạn trai, Hà Dao đã nói với Tô Cẩn: “Cậu thật may mắn, ai ngờ lúc đầu vơ quàng vơ đại lại trúng người có cung thiên tử. Mọi người đều nói, tình yêu sinh viên chỉ có năm phần trăm là thành công, sau khi ra trường, mỗi người mỗi ngả, đến lúc ૮ɦếƭ cũng chưa chắc đã gặp lại nhau. Cậu và Nhan Bác đúng là một kỳ tích!” Giọng điệu của cô ấy có chút chua chát.
Kỳ thực, Tô Cẩn không hề may mắn, chẳng qua cô chỉ kiên trì hơn người khác một chút mà thôi.
Một hôm, Lý Đan vội vàng chạy về ký túc, lòng nóng như lửa đốt nói với Tô Cẩn: “Có việc gì xảy ra thế? Mình vừa ăn cơm ở ngoài kia, gặp hai người bên khoa Luật, họ nói Nhan Bác từ bỏ việc học nghiên cứu sinh. Lúc đầu mình không tin, nhưng nghe họ nói thông báo đã dán rồi, có lẽ không phải là giả đâu!”
Tô Cẩn đứng dậy, làm đổ cốc nước của Hà Dao, bình tĩnh nói: “Thế à, mình cũng như cậu, bây giờ mới biết.”
Trước đó, Nhan Bác không hề nói với cô về việc sẽ từ bỏ học nghiên cứu sinh, nhưng kết cục này cô đã sớm đoán định được. Nhìn thấy hoàn cảnh gia đình anh lúc ấy, cô biết chắc chắn anh sẽ quyết định như vậy.
Cô biết, anh muốn về nhà, muốn được ở bên mẹ nhiều hơn.
Những điều này, cô đều có thể lý giải được. Cô tự nhủ, cho dù thế nào, cô cũng tôn trọng quyết định của anh.
Khi Nhan Bác nói lời “xin lỗi”, cô đang ngồi trên lớp làm bộ đề mẫu cấp sáu. Đã rất lâu rồi anh không cùng cô ngồi học ở lớp tự học, vì có chuyện muốn nói với cô nên mới đến đây.
Cô quay đầu, cười hỏi: “Xin lỗi vì cái gì?”
Giọng của Nhan Bác rất nhẹ. “Chắc em đã biết anh từ bỏ học nghiên cứu sinh rồi. Anh biết em vẫn luôn hy vọng anh có thể ở bên em cho đến khi tốt nghiệp, nhưng anh còn có trách nhiệm phải gánh vác. Với anh, có nhiều việc còn quan trọng hơn học nghiên cứu sinh.”
Tô Cẩn đặt chiếc 乃út xuống, nói: “Anh hãy trả lời em một câu đã. Việc của anh sao không bàn bạc với em trước? Sợ em phản đối à?”
Nhan Bác nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của cô, đột nhiên không nói nên lời.
“Thì ra em trong lòng anh lại là một người không biết phải trái như thế. Mấy ngày nay, em cũng có chút tức giận, không phải là vì anh từ bỏ học nghiên cứu sinh, mà là khi quyết định điều này, anh đã gạt em sang một bên. Anh nghĩ rằng em sẽ không ủng hộ quyết định của anh sao?” Tô Cẩn mỉm cười hỏi anh.
“Nhan Bác, em không phải là một người tham lam. Anh có thể cho em bao nhiêu thì em sẽ nhận bấy nhiêu. Điều em mong muốn chỉ là hãy cho em một vị trí bé nhỏ trong trái tim anh, chỉ một góc thôi cũng được. Có lẽ em không đủ để anh thay đổi quyết định, nhưng ít nhất anh còn có thể nhớ tới em, để em cùng anh chia sẻ...”
Cô vẫn chưa nói xong thì Nhan Bác đã ôm lấy cô thì thầm: “Anh nhớ rồi, em còn điều gì sai bảo nữa không?”
Tô Cẩn nhẹ nhàng nói: “Anh phải hứa với em, sau này bất luận anh quyết định việc gì, cũng đều phải nói cho em biết, những quyết định đó đều phải có em.”
Nhan Bác mỉm cười, thấp giọng trả lời: “Được.”
Cô yên tâm nắm lấy tay anh, nở nụ cười rạng rỡ: “Lần này anh đã phạm sai lầm, phải đền bù mới được. Cuối tuần, bốn đứa trong phòng ký túc bọn em muốn đi mua sắm, anh phải đi theo hộ tống đấy!”
Thứ Bảy, từ sáng sớm, Nhan Bác đã đứng đợi trước cổng ký túc xá nữ. Anh không thích cảnh ồn ào náo nhiệt ngoài phố xá, cũng không thích chỗ lộn xộn đông người, anh thích đi cùng cô, được ngắm cô nhiều hơn, khiến cô cười nhiều hơn.
Tô Cẩn chạy như bay đến bên anh, cười rạng rỡ. “Đợi lâu rồi hả?”
Cô thở hổn hển, tóc tai lộn xộn. Nhan Bác giúp cô vuốt lại mái tóc, rồi tự nhiên kéo tay cô, nhẹ nhàng nói: “Không phải vội, vẫn còn sớm mà.”
Phía sau, ba cô gái lục tục kéo đến, ngại làm phiền hai người nên chỉ đứng từ đằng xa, nhìn nhau cười bối rối.
Một lúc sau, Tô Cẩn mới quay sang, vẫy vẫy tay về phía bọn họ. “Sao không lại đây, xuất phát thôi!”
Một nhóm các cô gái ăn mặc hợp thời, dắt tay nhau, chuyện trò ríu ra ríu rít tiến về phía trước, còn Nhan Bác thì đứng như một vệ sĩ lẽo đẽo theo sau. Tô Cẩn thỉnh thoảng lại ngoái lại, nhìn thấy anh rồi cô mới yên tâm.
Các cô gái khi đi mua sắm sinh lực thật dồi dào, không chỉ miệng la hét không biết mệt mỏi mà ngay cả chân cũng không muốn dừng, gặp được thứ gì ưng ý là hai mắt sáng lên, không thử đến mãn nguyện là không chịu từ bỏ.
Hà Dao, Lý Đan và Trương Xuyến Văn, ba người họ gia cảnh đều khá giả, mua sắm thì chỉ vào các cửa hiệu cao cấp, mua đồ có thương hiệu với thái độ vô lo vô nghĩ của những người với tay là có cả trời xanh.
Khi thử đồ, mỗi bộ quần áo, mỗi chiếc váy, ưu khuyết điểm khi mặc lên người, có hợp với phong cách của họ không, Tô Cẩn đều có thể đưa ra những ý kiến thích hợp nhất, ngay cả người bán hàng cũng không ngớt lời khen ngợi: “Cô bé này thật có mắt thẩm mỹ.”
Nhan Bác rất kiên nhẫn đứng đằng sau Tô Cẩn, một tay xách đồ bọn họ vừa mua, tay kia bị Tô Cẩn kéo chặt.
Anh thấy cô không ngừng nhận xét, đánh giá hộ ba người kia, còn mình thì không mua gì, nhẹ giọng hỏi: “Không thích cái nào à? Đã đi rồi thì mua một cái đi.”
Tô Cẩn lắc lắc đầu thì thầm: “Quần áo ở đây vừa không đẹp vừa đắt, mua một bộ bằng bọn mình tiêu nửa tháng đấy, không đáng.”
Anh siết chặt những túi đồ trên tay mình, trong lòng không biết tại sao thấy trống rỗng.
Đúng thế, thật quá đắt.
Cô nói: “Thôi, không thử đâu, lằng nhằng lắm!”
Cô nói: “Bộ này không hợp với em.”
Cô nói: “Em không thích.”
Tất cả chỉ là những lời bào chữa. Không phải vì không đẹp, không phải tại không hợp, càng không phải là lằng nhằng, rắc rối. Chỉ vì nó quá đắt, đủ để bọn họ tiêu nửa tháng trời.
Cô không thể chịu đựng được, không phải vì không có tiền, mà vì không chịu được khi nhìn thấy anh khổ, khi nhìn thấy anh không có cái ăn, cái mặc, sống không được tốt.
Nhan Bác bỗng dừng bước, kéo tay cô quay vào trong cửa hiệu.
Tô Cẩn nghi hoặc nói: “Sao thế? Quên cái gì à?”
Anh vội vào trong, giọng điệu kiên định nói: “Quay lại mua quần áo, anh vừa lĩnh lương, đủ mua mà.”
“Em đã nói rồi em không thích, không thích thật mà. Anh làm thế để làm gì?”
Nhan Bác quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt nghiêm trọng vì lo lắng và có chút xấu hổ. Tiểu nha đầu ngang ngược không ai bì nổi, thẳng như ruột ngựa, có gì nói nấy này, từ lúc nào đã trở thành một tiểu cô nương ẩn nhẫn, khổ cực trước mặt anh thế này?
Tô Cẩn chơi xấu, ghé sát người anh, nói: “Anh muốn mua quần áo cho em hả? Được thôi! Nhưng đồ ở đây chẳng có gì đặc sắc, em không thích. Lúc nãy đứng ở bên ngoài cửa hàng kia ngó vào, em thấy có một chiếc áo phông, chúng mình qua đó xem, được không?”
Nhan Bác không đấu lại với cô, đành phải để cô dẫn đi. Giờ đang là thời điểm nóng nhất của tháng Chín, ánh nắng mặt trời rất có hại, nhưng cô đã bắt tội mọi người rẽ phải quẹo trái, phải đến hơn hai mươi phút mới tới được cửa hàng mà cô nói.
Cửa hàng tuy nhỏ nhưng trang trí rất tinh tế. Hà Dao cường điệu hóa nói: “Đúng là không lừa bọn mình, mặc dù hơi nóng và xa, nhưng cũng đáng. Cậu phát hiện ra khi nào thế? Sao không nói sớm!”
Cũng chẳng cần đợi cô trả lời, cô ấy đã bị màu sắc và kiểu dáng của mấy đôi giày treo trên tường kia làm cho hoa mắt, đi tới ngó nghiêng, thử đi thử lại.
Khi một người đang không có tiền đi ngắm nghía ở những cửa hiệu cao cấp, tự nhiên sẽ rất dễ dàng chú ý tới những cửa hàng nhỏ có thể chọn những đồ đẹp đẽ như thế này.
Tô Cẩn trong lòng thầm nghĩ, mỉm cười kéo tay Nhan Bác, nhìn ngó xung quanh. Cô nghĩ quần áo ở đây cũng đắt nhưng có thể mặc cả được, nếu không đồng ý, nhiều nhất thì không cần mua nữa.
Nhan Bác quyết tâm mua quần áo cho Tô Cẩn, thấy cô không nói gì, liền giơ hết cái này đến cái khác ra cho cô xem: “Cái này được không?” Nhưng thực tế, thẩm mỹ của anh chẳng ra sao.
Tô Cẩn vừa cười vừa kiên nhẫn lắc đầu hết lần này đến lần khác.
Sau đó, nghe thấy Hà Dao ở phía bên kia gọi cô: “Tô Cẩn, Tô Cẩn, ở bên này, bên này! Cái này! Chính là cái này!”
Cô quay đầu lại, thuận theo hướng Hà Dao chỉ, nhìn thấy một chiếc áo sườn xám màu tím nhạt treo trên tường. Từng bông từng bông bách hợp màu trắng đua nở trên nền chiếc áo tím, điểm xuyết một hàng bướm màu hồng phấn cài chếch xuống phía dưới, đơn giản nhưng vừa không mất đi vẻ sang trọng, dễ thương, tinh khiết.
Chiếc sườn xám này rất đẹp, cầm trên tay thấy rất trơn và mát mẻ. Tô Cẩn nghĩ, cô chưa từng mặc sườn xám, nhưng chiếc áo này, cô vừa nhìn đã thấy thích, nên muốn mặc thử cho Nhan Bác xem.
Ra khỏi phòng thử đồ, cô kéo tóc lên, 乃úi nghiêng về bên trái, mấy lọn tóc bên phải tự nhiên rủ xuống bên tai.
Quay đầu lại cười một cái rất quyến rũ, cô như đóa hoa bách hợp trong nắng hè tỏa hương thơm tinh thiết, trông đáng yêu vô cùng. Cô tiến đến bên Nhan Bác, thận trọng hỏi: “Có đẹp không?”
Hà Dao vội ςướק lời: “Đương nhiên là đẹp rồi! Anh Nhan Bác nhìn thấy không thốt nên lời ấy chứ.”
Hai người kia cũng chạy lại nói thêm vào: “Đúng thế, đúng thế, đẹp đến mức không thể đẹp hơn được nữa!”
Tô Cẩn, mặt đỏ bừng, không nói gì, nhìn Nhan Bác chờ đợi, người khác nói chẳng tính làm gì, chỉ có anh nói thì mới là thật.
Nhan Bác cười cười, không nói gì, quay sang hỏi người bán hàng: “Chiếc áo này bao nhiêu tiền?”
Cô bán hàng châm điếu thuốc, thờ ơ đi đến, nhìn Tô Cẩn một cái đã tấm tắc khen: “Chiếc áo này của tôi đã treo ở đây lâu lắm rồi, cứ như may là để cho cô đấy. Cô nương thật hợp mắt tôi, nên sẽ bán cho cô với giá thấp nhất! Ba trăm hai mươi tệ, không nói hai lời.”
Tô Cẩn lập tức lắc đầu quầy quậy. “Đắt quá, chúng tôi không mua.”
Cô ta cười nói: “Chiếc áo sườn xám này làm bằng lụa tơ tằm xịn đấy. Nếu là giả, cô cứ đem trả lại.”
Tô Cẩn vẫn lắc đầu, nói: “Tôi không cần nữa. Hơn nữa sắp mùa thu rồi, cũng chẳng mặc được.” Cô ngước nhìn Nhan Bác: “Em thật sự không cần. Anh xem, bình thường sao mà mặc đi ra ngoài được! Chúng mình mua cái khác đi.” Nói xong, cô kéo Nhan Bác chạy sang quầy bên cạnh, tiện tay chỉ một chiếc vòng đeo tay, nói: “Em muốn cái này.”
Nhan Bác nhìn sang, thấy trên mác có đề giá: Giá đặc biệt sáu mươi lăm tệ.
Anh kéo người Tô Cẩn đang muốn đi mua thứ khác lại, xị mặt, chau mày, nói dứt khoát: “Không được thay đổi, mặc cái này đi.”
Tô Cẩn ngây người, rốt cuộc cũng kệ cho anh trả tiền cả chiếc vòng nữa.
Sáu mươi lăm tệ này tiêu thật không đáng, sớm biết thế này thì chẳng chỉ nữa.
Ra khỏi cửa hàng, mặt Tô Cẩn vẫn buồn buồn, nhưng trong lòng lại rất hạnh phúc.
“Anh thích em mặc như thế này.” Lời nói của Nhan Bác khiến Tô Cẩn thấy tai mình nóng bừng, bất giác nắm tay anh chặt hơn.
Trên xe buýt, người tự nhiên lại đông lạ thường, thật không dễ chen lên, lại do cô mặc đồ không thuận tiện, nên đứng cũng không vững.
Nhan Bác nói: “Ôm eo anh là được.”
Cô giơ tay, ôm lấy người anh. Trong lòng cô nghĩ gì, anh đều hiểu rõ; còn anh muốn làm gì, cô cũng sẽ ủng hộ, giúp đỡ.
Can đảm không có nghĩa là không sợ hãi, nỗi sợ hãi vẫn còn ở phía trước.
Với điều kiện gia đình Tô Cẩn, sinh hoạt phí hằng tháng không phải thiếu thốn gì, cần mua vài món đồ xa xỉ cũng không có gì khó khăn, nhưng cô quyết định góp tất cả tiền của mình vào tài khoản chung cùng Nhan Bác, như vậy có thể phần nào giảm bớt gánh nặng cho anh. Nhưng cô không ngờ, điều đó lại làm tổn thương lòng tự trọng của anh.
Không biết ai đó đã từng nói, khi bạn tự nhiên muốn tiết kiệm tiền cho một người đàn ông, chứng tỏ bạn đã coi người đó là chồng tương lai rồi.
Khi Tô Cẩn đỏ mặt giải thích câu này cho Nhan Bác nghe, anh day day cằm cô, nói hết sức nghiêm túc: “Đừng có vì anh mà tiết kiệm tiền. Kể cả sau này lấy nhau, anh cũng không hy vọng em vì anh mà làm như thế.”
Tô Cẩn lúc đó không kịp phản ứng gì, sau mới từ từ hiểu ra, thấy câu nói này có một ẩn ý: Anh không hy vọng sau khi kết hôn, cô vì anh mà tiết kiệm tiền. Như vậy có thể nói, anh đã coi cô là vợ tương lai rồi sao?
Thì ra, hai người đã sớm coi đối phương là một nửa của đời mình.
Thời điểm cuối năm này, cậu út của Tô Cẩn đến thành phố B dự hội thảo, nhân tiện ghé thăm cô. Nhưng Tô Cẩn biết, đối tượng cậu quan tâm không phải cô mà là đứa cháu rể tương lai Nhan Bác.
Cho nên, nửa tháng trước cô đã sớm đánh tiếng với anh: “Thật ra cậu út là một người rất tốt, từ nhỏ cậu đã hết mực yêu thương em. Tính cách của anh và cậu ấy rất giống nhau, rất dễ hòa hợp, đến lúc đó, anh chỉ cần thể hiện một tí thôi, chắc chắn cậu sẽ thích anh!”
Nhan Bác sau khi trầm ngâm suy nghĩ một lúc, trịnh trọng gật đầu đồng ý.
Trước hôm hẹn gặp một ngày, anh bỗng gọi điện, nói: “Ngày mai sợ là không cùng em đi đón cậu được rồi. Anh vừa nhận điện thoại ở nhà, tình hình mẹ anh không được tốt. Anh đang ở ga rồi, phải về gấp, cũng không biết khi nào mới quay lại được.”
Cô sốt ruột nói: “Vậy anh đợi em một lát nhé, em sẽ về cùng anh.”
Anh vội vàng ngăn cô, giọng rất nghiêm khắc: “Đừng làm loạn lên nữa. Em đi thì cũng có ích gì?!” Thấy cô không nói gì, anh liền chuyển giọng nói: "”Mẹ anh sẽ không sao đâu. Em ở lại đón cậu đi, đợi anh quay lại.”
“Nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì nữa, em đi cùng, anh lại phải chăm cả em nữa. Với lại, không phải tuần sau em phải thi sao?”
Tô Cẩn bị nói cho không thốt được lời nào. Nghĩ đi nghĩ lại, thấy mình đúng là cũng chẳng giúp được gì, cô nói: “Được rồi, nhưng nếu có chuyện gì, anh phải báo ngay cho em biết đấy nhé.”
Hôm sau, Tô Cẩn đưa cậu đi ăn cơm.
Cậu út không ngừng gắp thức ăn cho cô, cười cười hỏi: “Sao không thấy bạn trai của cháu? Cậu nghĩ cháu đi cùng cậu ấy đến đây chứ?!”
“Nhà anh ấy có chuyện nên anh ấy phải về nhà rồi.”
“Hả? Cậu còn tưởng cháu không muốn cho cậu gặp cậu ấy đấy!” Cậu út tủm tỉm, vẫn hay nói đùa như mọi khi.
Nhưng Tổ Cẩn không sao cười được.
Cậu út hỏi: “Sao thế? Cãi nhau à?”
Cô lắc lắc đầu, tiếp tục ăn cơm.
Cậu út lại liếc nhìn cô, nói: “Có biết là bố cháu sắp chuyển tới đây không?”
Cô khẽ gật đầu, im lặng.
“Có nghĩ đến chuyện ở lại trường không? Tình hình của cháu cậu cũng đã nắm được chút ít. Bố mẹ cháu mặc dù ngoài miệng nói mặc kệ, nhưng trong lòng lại rất lo lắng đấy. Cháu nghĩ xem, làm cha mẹ, có ai muốn con mình phải ở bên ngoài chịu khổ chứ?”
Tô Cẩn vẫn im lặng, đầu cúi xuống, sợ cậu nhìn thấy mũi mình đỏ lên.
“Thực ra cháu có thể thương lượng với cậu ấy xem sao, cậu ấy về quê chưa hẳn sẽ có cơ hội tốt thế này. Bây giờ cậu ấy đang học ở khoa nào?”
Nghe đến đây, Tô Cẩn đột nhiên ngẩng lên. “Không cần, mọi người không cần phải can thiệp. Cứ cho là sau này anh ấy ở lại trường, cũng là do nỗ lực của bản thân. Nếu có một ngày, để anh ấy biết mọi người giúp anh ấy, anh ấy sẽ hận cháu.”
“Nha đầu ngốc, kiêu ngạo có đáng giá không?” Cậu nhìn cô, ánh mắt đầy hàm ý.
Ánh mắt cô kiên định, cô nói: “Kiêu ngạo không đáng giá, nhưng không có lòng kiêu ngạo thì không phải là Nhan Bác. Cậu út, cháu biết mọi người đều vì muốn tốt cho cháu, nhưng cháu thích anh ấy, thích trí tuệ của anh ấy, thích tính trầm tĩnh, sự nghèo túng của anh ấy và thích cả sự kiêu ngạo của anh ấy nữa.”
Sau khi quen anh, cô mới biết, anh chỉ là một con người bình thường như bao người khác, khi vui thì cười, khi buồn thì khóc, chỉ là anh hay che giấu mà thôi. Người như vậy thường cô đơn hơn những người khác. Cô thương anh. Có lẽ chỉ có cô ở bên, anh mới không che giấu cảm xúc của mình. Trước đây cô đã không biết thì ra yêu một người là như thế.
Cậu Tô Cẩn mỉm cười. “Tiếc là cậu không có cơ hội gặp cậu ta.”
Tô Cẩn cũng cười. “Nếu chúng cháu có thể kiên trì đi đến cùng, sẽ có nhiều cơ hội gặp thôi. Mọi người không nên vì cháu mà lo lắng. Có anh ấy ở bên, cháu thấy mình nhận được nhiều hơn là mất. Cho dù sau này chúng cháu có không đến được với nhau, cháu cũng sẽ bình thản mà chấp nhận.”
“Có vẻ như đối với cậu ta, cháu vẫn chưa đủ tự tin.” Cậu út trêu cô.
“Không phải cháu không tin anh ấy...” Tô Cẩn biện hộ, nhưng nghĩ ngợi một lúc, cô liền cúi đầu.
Cô không phải không tin tưởng anh, mà là không tin chính bản thân mình. Bởi vì tình yêu của cô lớn hơn anh rất nhiều, cuộc đọ sức này ngay từ đầu đã không công bằng.
Tô Cẩn không màng đến chuyện thắng thua, nhưng cô vẫn thấy sợ...
Buổi tối hôm đó, sau khi tiễn cậu út về, Tô Cẩn gọi cho Nhan Bác, nhưng không có ai nghe máy. Cô gọi lại mấy lần đều tắt máy.
Tô Cẩn có uống chút rượu nên thấy hơi buồn ngủ, trong đầu nghĩ sẽ gọi lại cho anh, nhưng rất nhanh, cô buông điện thoại xuống và ngủ thi*p đi lúc nào không biết.
Tô Cẩn bây giờ không giống như trước đây, cả ngày dính lấy anh. Cô muốn đợi anh xong việc, chủ động đến tìm cô.
Anh đã từng đồng ý với cô, bất luận xảy ra chuyện gì nhất định sẽ lập tức báo cho cô biết.
Mấy hôm nay anh không ở đây, Tô Cẩn nghiêm túc suy nghĩ về tương lai của hai người. Bọn họ sắp phải chia tay, làm thế nào để duy trì tình cảm trong khoảng thời gian xa cách, cô vẫn đang tìm cách. Liệu hai năm nữa, cô có thực sự còn muốn ở bên anh như thế này?
Hai người còn có quá nhiều điều chưa hiểu hết về nhau, cô cảm thấy hoang mang, lo lắng. Nỗi hoang mang này lúc nào cũng đeo bám cô.
Tô Cẩn đã nửa tháng không được gặp Nhan Bác, hộp thư nháp trong chiếc di động của cô vẫn còn một loạt tin nhắn chưa được gửi đi. Tin nhắn nào cô cũng viết rất lâu nhưng cuối cùng không có đủ can đảm gửi đi.
Đã từng có thời, cô làm gì cũng không cần suy nghĩ, chỉ cần theo ý của mình. Nhưng bây giờ, cô sợ anh sẽ phiền chán, sợ anh không quay lại, sợ anh không yêu cô nhiều nữa...
Chờ đến khi anh gọi điện, chỉ một câu: “Anh quay lại rồi” cũng khiến cô như choàng tỉnh. Cô nhảy ra khỏi giường, vội vàng lao xuống lầu, vẫn đi đôi dép bông đi trong nhà, từng bước, từng bước chạy trên bậc cầu thang lạnh buốt dường như hòa nhịp với nhịp đập con tim.
Cuối cùng cô cũng gặp được anh.
Chỉ nửa tháng không gặp mà trông anh gầy xọp hẳn đi, đặc biệt là khuôn mặt, trong mắt đầy những tia đỏ ngầu, mắt thâm quầng ẩn giấu những cảm xúc mà cô không sao chạm tới được.
Vòng đai đen quấn trên cánh tay anh sao mà chướng mắt, màu sắc u ám khiến người ta thoạt nhìn đã không cầm nổi nước mắt.
Cô nhớ lại lần đầu tiên gặp anh, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, không tì vết, trên người như tỏa ánh hào quang rực rỡ khiến cô không sao mở mắt được.
Bây giờ, cô cũng không cách nào mở được mắt, nhưng sao lại đau đến thế, như xát muối vào lòng.
Nụ cười của anh thật thê lương, ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo.
Bộ dạng này cô trước nay chưa từng thấy. Người cô lạnh toát khi nhìn thấy anh như thế. Nhưng không được, cô phải giữ lại chút hơi ấm cuối cùng để sưởi ấm cho anh, dù chỉ một chút, một chút thôi cũng được.
Tô Cẩn ôm lấy anh, thật chặt, một giây cũng không rời, nước mắt chứa chan, miệng không ngừng líu ríu, nghe không rõ. Phải một lúc lâu sau, Nhan Bác mới nghe ra cô nói: “Anh vẫn còn có em... còn có em... Em mãi mãi ở bên anh…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc