Chúng mình cứ thế này mà đi tiếp nhé!
Trước khi nghỉ hè, Lâm Tiêu gọi điện cho Tô Cẩn, nói không thể cùng cô về quê, vì cô ấy phải cùng với mấy nghiên cứu sinh đi một chuyến đến một vùng nông thôn hẻo lánh nào đó của Quảng Tây để làm nghĩa vụ tư vấn pháp luật. Tô Cẩn biết, Lâm Tiêu đấu tranh để được đi lần này cũng chỉ vì một lý do - Khương Hiểu Thẩn là người dẫn đầu đoàn đi.
Cảm xúc cũng giống như khi con người ta uống nước, nóng lạnh là tự mình cảm nhận.
Việc Nhan Bác được học lên nghiên cứu sinh cũng đã có một chút manh mối. Theo như nguồn tin đáng tin cậy thì khoa của anh chỉ đợi vào năm học mới sẽ trực tiếp công bố.
Tô Cẩn cả ngày cứ ngẩn ngơ cười vui sướng. Cô và Nhan Bác sẽ không phải xa cách, anh có thể tiếp tục ở bên cô trong suốt bốn năm đại học.
Mỗi ngày nghĩ đến điều đó, Tô Cẩn ngay cả khi nằm mơ tỉnh dậy cũng cười. Mọi người trong ký túc giờ không hiểu nổi cô nữa, liền trách móc: “Bọn mình có thể hiểu được tâm trạng của cậu, nhưng cậu có thể hiểu được cảm giác của bọn mình không? Hôm nào nửa đêm cậu cũng tỉnh dậy cười như ma, làm người ta sởn hết cả da gà!”
Tô Cẩn cười nghiêng ngả. “Mình cũng không biết phải làm thế nào, nhưng mình vui lắm. Các cậu không biết đâu, mình vui mừng vô cùng!”
Nhan Bác sau khi nghe chuyện, thở dài nói với Tô Cẩn: “Thế em chưa từng nghĩ, nếu chẳng may anh không được ở lại thì em sẽ rất thất vọng sao?”
Tô Cẩn có chút hoang mang nhìn anh. Đúng là cô chưa từng nghĩ đến việc này, liệu có điều chẳng may không?
Điều không may đó nằm ở đâu?
Tô Cẩn tiu nghỉu kéo kéo tay anh. “Sao có thể chẳng may được chứ? Việc này ai đã rỗi hơi mà nói thế? Hay tại anh chán ghét em, không muốn nhìn thấy em nữa?”
Nhan Bác không biết làm thế nào khi bị cô như thế, đành cười nói: “Chán thì cũng hơi chán, nhưng tiếc là anh lại quen mất rồi.” Anh dừng lại, giọng trở nên nghiêm túc hơn: “Được ở lại là cái tốt, nhưng cuộc sống không phải cứ lựa chọn là được. Có những lúc không thể thuận theo sự lựa chọn của chúng ta.”
Tô Cẩn ngơ ngác hồi lâu rổi nói: “Có phải anh cảm thấy em vô tích sự, không hiểu biết gì, suốt ngày chỉ làm phiền anh, quấy nhiễu anh?...” Cô thấp giọng, ngữ điệu càng lúc càng nghiêm túc. “Em không bắt anh nhất định phải ở lại bên em... Điều em muốn, chỉ là thái độ của anh.”
Nhan Bác không hề nói chen vào, cứ để cho cô nói hết.
“Điều em muốn được thấy đó là thái độ mong muốn được ở bên em của anh thôi. Em không phải là một người sống tạm bợ, tùy tiện, em cũng đã từng nghĩ, sau này cần phải làm gì, làm như thế nào. Nhưng bất luận ra sao, những dự định tương lai đó luôn có anh. Em cũng không sợ phải chờ đợi, em vẫn còn trẻ, còn có thời gian và sức khỏe. Nếu anh muốn ra đi, em sẽ để anh đi, em sẽ từ từ đuổi theo anh. Em tin là dù thế nào em cũng sẽ đuổi kịp anh!”
Anh nhẹ nhẹ gí tay lên cái đầu ngốc nghếch của cô, khẽ cười. “Em cúi đầu thế này thì làm sao nhìn thấy thái độ của anh hả?”
Tô Cẩn từ từ ngẩng lên, tức thì bắt gặp ánh mắt anh rạng ngời như ánh bình minh chiếu xuống mắt cô sáng rõ. Ánh mặt trời lúc ấy dù có chói chang đến mấy cũng không thể sánh được ánh mắt long lanh của cô.
Nhan Bác ôm lấy cô, kiên định như tuyên thệ. “Chúng mình cứ thế này mà đi tiếp nhé!”
Tô Cẩn cười ngày càng nhiều. Lúc ngủ thì không nói làm gì, hễ tỉnh dậy là cô lại cười, trước đây chỉ chiếm ba mươi phần trăm thì nay tăng vọt đến năm mươi phần trăm.
Tình trạng này ngay cả khi nghỉ hè về nhà, cũng không cải thiện được gì.
Bà Tô mặt mày lo lắng, chạy đến bên chồng thì thầm: “Con bé này có phải cơ mặt bị liệt không? Gần đây lúc nào nó cũng cười như bị động kinh ấy.”
Bằng linh cảm nghề nghiệp của mình, ông Tô nhìn theo ánh mắt của vợ, thấy Tô Cẩn đang cuộn mình trên sofa cười khúc khích trong điện thoại.
Chỉ liếc một cái, ông Tô liền cười, rồi lại lật giở trang báo trên tay, thuận miệng nói: “Yêu rồi!”
Bất luận bà Tô có vừa đấm vừa xoa thế nào, Tô Cẩn cậy răng cũng không hé nửa lời. Cô cảm thấy chưa phải lúc công khai chuyện Nhan Bác với mọi người, cũng chưa phải lúc tiếp nhận sự chấp thuận của gia đình. Con đường của bọn họ còn rất dài, anh vẫn còn nhiều việc phải làm, cô không nên trói buộc anh quá sớm. Ít nhất cũng không phải là lúc này.
Không có Lâm Tiêu, kỳ nghỉ hè quả thật nhàm chán. Niềm vui duy nhất của cô hằng ngày là gọi điện và nhắn tin cho Nhan Bác.
Không giống như kỳ nghỉ trước, lần này không còn là mình cô độc thoại nữa. Mặc dù tin nhắn trả lời của anh phần lớn là “được”, “biết rồi”, “ừm”, nhưng ít nhất anh cũng đã cẩn thận đọc hết những gì cô nhắn và trả lời, như vậy đã là tiến bộ lắm rồi.
Thỉnh thoảng gọi điện, bị cô vặn vẹo đến mức không biết làm thế nào, anh lại nói với giọng lạnh lùng, cộc lốc: “Nhớ em.”
Đó chính là lúc cô vui nhất trong ngày, niềm hạnh phúc ngày một dâng trào và viên mãn.
Cái nóng nực của kỳ nghỉ hè lại kéo dài một cách bất thường, mới được một nửa thời gian, Nhan Bác đã nói với cô: “Hai ngày tới, em đừng gọi điện về nhà anh nữa.” Giọng của anh rất mệt mỏi, nặng nề khiến cô vừa nghe đã thấy trái tim mình như thắt lại.
“Tại sao?”
Anh không trả lời ngay, Tô Cẩn lặng yên chờ đợi. Không biết đã đợi bao lâu, lòng bàn tay cô lấm tấm mồ hôi, mới nghe thấy giọng anh trầm lắng: “Mẹ anh phải nằm viện.”
Cô lội suối băng rừng cũng chỉ vì muốn mang lại cho anh tất cả niềm vui và hạnh phúc.
Nhan Bác nói thật đơn giản, rất nhiều câu anh chỉ nói ậm ờ, úp úp mở mở nhưng Tô Cẩn biết, nhất định đã xảy ra chuyện rất nghiêm trọng. Nếu không, anh đã không cố gắng trấn tĩnh để giọng nói khỏi run run như thế.
Đó mới chính là Nhan Bác, lúc nào cũng chỉ đi giải quyết những khó khăn của người khác, nhưng rắc rối của riêng mình lại không muốn làm phiền ai.
Nhưng cô không phải là người ngoài! Anh không thể coi cô như người khác được...
Cô rất lo lắng. Anh càng như thế, cô càng thấy lo. Cô lo cho mẹ anh, lo cho anh một mình buồn rầu không có ai cạnh bên bầu bạn.
Ngay lập tức cô quyết định đi thăm anh. Cô nghĩ: chỉ cần nhìn để biết chắc mẹ anh không sao, thấy anh vẫn bình yên, cô sẽ lập tức quay về, tuyệt đối không gây thêm cho anh bất kỳ phiền phức nào.
Tô Cẩn chỉ mang theo vài bộ quần áo, vài vật dụng thường ngày, chiếc ví và điện thoại, khoác chiếc ba lô vẫn dùng, rồi nói với mẹ: “Mẹ của bạn con bị ốm, con đi thăm xem anh ấy thế nào, hai hôm nữa con sẽ về.”
Bà Tô đang trong bếp bận rộn chuẩn bị bữa trưa, nghe thấy thế lập tức vác cái xẻng đảo thức ăn chạy lại, hỏi: “Bạn nào, ở đâu? Sao phải vội thế?...”
Bà vẫn muốn hỏi tiếp thì Tô Cẩn vội vàng ngăn lại: “Mẹ, con chỉ đi hai ngày. Bố mẹ yên tâm. Con sẽ nhanh chóng bắt xe rồi gọi điện về cho mẹ.”
Cô vừa nói vừa xỏ giày, giọng càng lúc càng xa dần.
Lắc lư một đoạn đường cũng đến được ga tàu, xếp hàng, mua vé, chờ lên tàu. Tô Cẩn trước nay vẫn sợ nắng nóng, cứ đến kỳ nghỉ hè là cô lại ru rú trong phòng điều hòa chẳng mấy khi ra ngoài. Lúc này, đột ngột ra ngoài trời nắng, cô nhất thời chưa thích ứng được ngay nên cảm thấy đau đầu, chóng mặt.
Nhưng cô vẫn một lòng kiên định, một niềm tin chắc chắn: Gặp được Nhan Bác thì sẽ ổn thôi, thấy anh không sao là được rồi.
Trên tàu rất đông người, cô may mắn mua lại được chiếc vé của một người không muốn đi nữa, dù sao cũng không phải chen chúc ở lối đi của toa tàu như mọi người.
Đến ga thì thành phố đã bắt đầu lên đèn. Lần đầu tiên Tô Cẩn bước chân đến quê hương của Nhan Bác, hít thở bầu không khí nơi đây, không hiểu sao cô thấy rất thân quen.
Cô theo đoàn người bước ra ngoài, trong lòng lo thấp thỏm, càng lúc càng thấy xao động hơn.
Ra khỏi ga, người càng đông, kẻ vào người ra, người tiễn, tất cả đều tập trung ở đây, ai cũng vội vàng. Chỉ có cô ngó nghiêng bốn phía, không biết phải đi về đâu.
Sợ Nhan Bác phản đối, Tô Cẩn thậm chí cũng không nói cho anh biết là mình đến, đến giờ phút này cô mới cảm thấy có chút hối hận. Cô không biết nhà anh ở đâu, cũng không biết hiện nay anh đang ở nhà hay trong bệnh viện, có nên gọi điện cho anh, hỏi anh địa chỉ không?
Tô Cẩn bỏ ba lô xuống, mở khóa, còn chưa lấy điện thoại ra, vai đã bị người ta va vào một cái.
Cô loạng choạng rồi lùi lại vài bước, ngây ra hồi lâu mới phát hiện ra không còn gì trong tay.
Cô đột nhiên bừng tỉnh, hơi kiễng chân, cố gắng nhớ lại dáng dấp tên ςướק đó, nhưng xung quanh người đông như kiến, người nào người nấy đều thờ ơ, cô không sao phân biệt được, cũng không còn cách nào tìm kiếm.
Cô vừa chân ướt chân ráo đặt chân lên mảnh đất này, đã bị ςướק đi mọi thứ trên người, giờ một mình thân cô thế cô trên thành phố xa lạ.
Những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Từ nhỏ đến lớn, cô thấy mình không có gì là không thể làm, mỗi bước đi, cô đều kiên định tin rằng, thành công sẽ gần hơn một bước.
Nhưng giờ đây, cô thu mình ngồi một góc, lặng lẽ khóc thút thít, không cách nào đứng lên được.
Cô không muốn Nhan Bác nhìn thấy vẻ thảm hại của mình lúc này, cô muốn mang đến cho anh niềm vui, hạnh phúc, chứ không phải rắc rối. Nhưng bây giờ, cô đã trở thành gánh nặng của anh mất rồi.
Khóc một hồi cũng mệt, Tô Cẩn đứng dậy, xoa xoa đầu gối đã mỏi nhừ, đi đến trạm điện thoại công cộng, giọng điệu tha thiết cầu xin: “Cô ơi, có thể cho cháu gọi điện thoại được không? Cháu bị ςướק mất ví rồi, đợi bạn cháu đến, cháu sẽ gửi tiền cô, được không ạ?”
Người phụ nữ ngồi bên trong đưa mắt nhìn, thấy cô nước mắt nước mũi vẫn chưa kịp khô, đầu tóc rối bời thì thấy tội nghiệp, liền chỉ vào chiếc điện thoại và gật gật đầu.
Tô Cẩn bấm những con số mà cô đã thuộc lòng, một hồi chuông, hai hồi chuông... cho đến khi giọng nói của tổng đài truyền đến: “Số điện thoại bạn vừa gọi hiện không có ai trả lời, xin vui lòng gọi lại sau.”
Liên tục gọi lại, cũng không có ai trả lời.
Người phụ nữ trực ở trạm điện thoại nói: “Hay là cháu cứ ngồi đây đợi, biết đâu cậu ấy sẽ gọi lại.”
Tô Cẩn, khuôn mặt nhợt nhạt, cố gắng nở nụ cười. “Cháu cảm ơn!”
Chờ một lúc lâu, chuông điện thoại bất ngờ vang lên. Chỉ là tiếng chuông điện thoại rất bình thường, nhưng với cô lúc này lại là niềm hy vọng lớn.
Tô Cẩn vô thức nhảy ra, cầm lấy ống nghe, vừa nghe thấy tiếng “a lô” đầu bên kia, cô đã khóc không thành tiếng.
Suốt chặng đường dài mệt mỏi trên tàu, đồ đạc bị ςướק sạch, lo sợ không tìm thấy anh, một thời gian dài nôn nóng chờ đợi, tất cả như tuôn trào trong thời khắc này.
“Tô Cẩn? Em đang ở đâu?!” Giọng nói của anh đầy vẻ quan tâm, lo lắng, anh cố kìm nén cảm xúc của mình. “Em đừng khóc nữa, bên cạnh có ai không? Đưa điện thoại cho người ấy đi.”
Tô Cẩn bối rối đưa điện thoại cho cô trực điện thoại, sau đó nghe thấy một loạt tiếng địa phương mà cô nghe chẳng hiểu gì.
Cô ấy gác máy, dịu dàng nói với cô: “Cô nương à, đừng khóc nữa, bạn trai cháu bảo cứ đợi ở đây, cậu ấy sẽ đến ngay thôi.”
Chưa đầy nửa tiếng, Tô Cẩn đã thấy Nhan Bác chạy như bay về phía cô. Anh là người duy nhất trong đám đông chạy đến đây, cô nhìn thoáng là nhận ra anh ngay.
Hơn một tháng nay, cô rất nhớ anh, nhưng lại thường xuyên không hình dung được dáng hình anh. Thời khắc này, anh thực sự đã hiện hữu trước mặt cô, cô được ôm trong vòng tay.
Vòng tay anh thật quen thuộc, nó khiến cô yên lòng, cuối cùng cô cũng không sợ gì nữa.
Chuyến đi này hóa ra lại đáng giá biết chừng nào.
Tô Cẩn nép vào иgự¢ anh, nghe tiếng trống иgự¢ đập liên hồi sau một hồi chạy thục mạng, bất giác nắm chặt lấy vạt áo anh, khóc nức nở nói: “Em sợ anh lo... nên không nói gì với anh... Nhan Bác, đồ của em bị mất hết rồi, em nhớ số điện thoại của anh, vẫn may là còn nhớ số điện thoại của anh...”
“Anh biết rồi...” Anh vỗ nhẹ lên vai cô, muốn xoa dịu tinh thần cô, nhưng anh chợt nhận ra mình cũng đang rối tung lên, không sao trấn tĩnh lại được.
Trên đường đi, nhất định đã có rất nhiều chuyện xảy ra phải không? Cái tên liều mạng này, nhất định phải vất vả lắm mới tới được bên mình. Nghĩ đến đây, Nhan Bác thấy tim mình đau nhói, cứ thế ôm lấy cô, mãi mãi ôm cô trong vòng tay, nhất định không để cô rời khỏi tầm mắt mình nữa.
Cô cuối cùng cũng đã gặp được anh.
Chỉ cần gặp được anh, cho dù phải chịu bao nhiêu gian nan, vất vả, cô cũng có thể vượt qua.
Cô lội suối băng rừng cũng chỉ vì muốn được trông thấy anh một khắc, chỉ vì muốn mang lại cho anh tất cả niềm vui và hạnh phúc.