Chúng ta đã vứt bỏ sự tôn nghiêm, cá tính và cả sự cố chấp của mình, cũng là vì không thể từ bỏ được một người.
Trời vào hạ đỏng đảnh như con gái, buổi sáng mặt trời chiếu sáng rực rỡ, buổi chiều đã mây đen kéo đầy trời.
Khi Lâm Tiêu đưa Tô Cẩn và Hứa Dực Phàm rẽ vào con hẻm cuối cùng, vài giọt mưa nhỏ xuống cánh tay cô, mang lại cảm giác mát mẻ.
Hứa Dực Phàm nhìn Tô Cẩn, hỏi: “Lạnh không?”
Tô Cẩn nhún vai, cười đáp: “Không sao.”
Lâm Tiêu chọn một quán thịt quay đặc biệt, mặt tiền rất nhỏ, chỉ mở một cánh cửa nhỏ bằng gỗ.
Tô Cẩn lấy tay chọc chọc Lâm Tiêu thì thầm: “Mình nghĩ cậu sẽ đặt mấy bàn ở nhà hàng cơ. Ở đây có vẻ không đúng với phong cách của cậu! Cậu có chắc chắn ở đây ngồi được nhiều người không?”
“Ai nói với cậu là có nhiều người?” Lâm Tiêu quay sang nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc của Tô Cẩn. “Hôm qua mình đã tổ chức cùng các bạn học rồi, hôm nay chỉ có ba chúng ta, lát nữa sẽ có thêm một người, bốn người vừa vặn một bàn.”
Tô Cẩn và Lâm Tiêu lớn lên cùng nhau nên hiểu rất rõ về nhau, nhất định là có uẩn khúc gì đây.
Cho đến khi người kia xuất hiện, Tô Cẩn mới hiểu ra tất cả.
Đó là một người đàn ông mặc chiếc áo khoác dài màu đen, bước đi khoáng đạt, trên khuôn mặt già dặn từng trải của anh ta luôn nở một nụ cười thân thiện. Lâm Tiêu nhìn anh ta, trên môi nở nụ cười ý nhị, nụ cười đó ngay cả Tô Cẩn trước nay cũng chưa từng nhìn thấy.
Anh ta vắt chiếc áo ra sau ghế, cười nói: “Đã lâu rồi không đến, suýt chút nữa không tìm được nơi này.” Giọng nói của anh thuần hậu nhưng tràn đầy sức sống và rất lôi cuốn.
Lâm Tiêu mỉm cười. “Đúng thế, nếu anh không từng đưa em đến đây, chắc em sẽ không thể biết được chỗ này.” Cô ấy chỉ về phía Tô Cẩn và Hứa Dực Phàm. “Em giới thiệu với anh nhé, hai người này đều là bạn thân của em, Tô Cẩn và Hứa Dực Phàm.”
Người ấy dáng vẻ tự nhiên chìa tay ra, nói: “Chào các bạn, tôi cũng có thể coi như là thầy giáo của Lâm Tiêu, Khương Hiểu Thần.”
Hứa Dực Phàm nhân lúc bọn họ không để ý, liền nháy nháy mắt với Tô Cẩn, ra chiều muốn nói: “Em chẳng tìm hiểu rõ ràng gì cả! Người ta đã có bạn trai rồi, em còn muốn mai mối sao?”
“Những người khác đâu? Sao chỉ có mấy người chúng ta thôi?” Khương Hiểu Thần ngồi xuống, mỉm cười hỏi.
Lâm Tiêu có chút bối rối trả lời: “Bọn họ biết anh tới nên đều bị dọa cho không dám đến rồi.”
Rõ ràng là cô ấy đang nói dối, Tô Cẩn vẫn không hiểu gì cả.
Khương Hiểu Thần lại mỉm cười, không nói gì nữa.
Bữa ăn này rất gượng gạo, qua quýt, mỗi người đều mải theo đuổi dòng suy nghĩ riêng của mình, ngay cả người nhiều lời như Hứa Dực Phàm cũng chỉ thỉnh thoảng thốt được vài câu: “Có muốn ăn gì nữa không... Nếm thử món này đi, ngon lắm.”
Tô Cẩn phát hiện thấy khuôn mặt Lâm Tiêu đỏ ửng, chai rượu trên tay cũng đã vơi một nửa. Cô hơi sốc, liền với tay giật lấy chai rượu. “Sao lại uống nhiều thế?”
Lâm Tiêu lảo đảo đứng lên, nói: “Hôm nay là sinh nhật mình, chẳng lẽ không được vui vẻ một chút à?” Cô ấy với lấy chai rượu bị Tô Cẩn giật mất, giả bộ vô cùng đáng thương nói: “Bạn yêu à, để mình uống một ly nữa! Chỉ một ly, một ly nữa thôi!”
Tô Cẩn nhận thấy tâm trạng Lâm Tiêu hôm nay không thoải mái, hoặc là đã bị tổn thương rất nặng nề, cho nên mới không còn vẻ tự tin, lạc quan thường ngày nữa. Nguyên nhân khiến Lâm Tiêu không thoải mái... chỉ có thể là cái tên đáng ghét đang mỉm cười ngồi bên cạnh cô ấy.
Tô Cẩn hướng về phía Khương Hiểu Thần với cái nhìn thù địch. “Anh không thấy cô ấy đang rất buồn à? Em không cần biết anh là ai, một là bây giờ anh xéo đi, hai là đưa cô ấy về...”
Khương Hiểu Thần không cười nữa, mặt thoắt đỏ thoắt tái đi. Một lúc sau, anh ta mới từ từ đứng dậy, cúi xuống, thấp giọng nói: “Xin lỗi, tôi đi trước đây, làm phiền các bạn đưa Lâm Tiêu về trường.”
Anh ta quay người đang định bỏ đi thì Lâm Tiêu lập tức đứng dậy kéo anh ta lại, ôm chặt lấy, nước mắt tuôn rơi làm ướt cả áo sơ mi của anh ta.
Lâm Tiêu lắc lắc đầu, không ngừng nói: “Đừng đi, anh đừng đi... đừng đi…”
Tô Cẩn và Hứa Dực Phàm chỉ biết đứng ngây người nhìn cái cảnh tượng bất ngờ này.
“Tại sao em không thể, là vì em đến muộn hơn cô ấy ư?... Nhưng giờ cô ấy đã đi rồi, lẽ nào em không thể thay thế?” Lâm Tiêu khóc nức nở, nói không nên lời. “Em không quan tâm, tất cả em đều không quan tâm... Chỉ cần anh đừng đi...”
Tô Cẩn nhìn những giọt nước mắt chảy dài trên gò má Lâm Tiêu. Cô cảm thấy mỗi cuộc tình đều có những món nợ trầm luân, chỉ cần bạn trả đủ, tất sẽ có báo đáp, cho dù sự đáp đền đó không như mong đợi.
Cho nên trước nay cô chưa từng nghĩ yêu một người lại quá khó khăn. Giống như cô, thích rồi, đặt ra mục tiêu, rồi theo đuổi thì nhất định sẽ được ở bên nhau.
Nhưng hiện tại, cô thấy Lâm Tiêu buồn, cô ấy bất lực, bi ai.
Con người kia là Lâm Tiêu ư? Là người khi còn nhỏ đã nắm tay cô, dũng cảm chạy băng băng, là người từ nhỏ đến lớn cô đều khâm phục và ngưỡng mộ kia ư? Tại sao bây giờ cô ấy lại nhất định phải giữ chặt một người không rời, lại khóc như thể tắm mình trong đó?
Cô ấy thông minh, cao ngạo như thế sao có thể có người làm cô ấy tổn thương được?
Bờ vai Khương Hiểu Thần khẽ run lên, anh nói: “Xin lỗi, em là một cô gái tốt. Em còn trẻ như vậy, nhất định sẽ gặp được một người con trai thật tốt. Còn anh, anh không có tư cách.”
Tô Cẩn đỡ lấy Lâm Tiêu gần như muốn sụp xuống, nửa như quở trách nửa như đau lòng, nói trong nước mắt: “Cậu sao phải như thế? Anh ta không đáng để cậu phải làm thế, một chút cũng không đáng.”
Lâm Tiêu đã khóc đến gần như kiệt sức. “Tô Cẩn ngốc, cậu xem thì ra mình và cậu đều ngốc như nhau, có khi mình còn ngốc hơn cậu muôn phần.”
Ánh mắt mịt mờ, bất lực, thê lương.
Sau khi đưa Lâm Tiêu quay về trường, Tô Cẩn vẫn chưa yên tâm, nên quyết định ở lại. Lâm Tiêu uống khá nhiều, nhanh chóng mơ mơ màng màng ngủ thi*p đi, còn Tô Cẩn nằm trên giường, trở mình mãi không ngủ được.
Cô rất muốn gọi điện cho Nhan Bác để được nghe giọng nói của anh.
Trong điện thoại, Tô Cẩn hỏi: “Anh đang ở đâu?”
“Đang trên đường về ký túc.” Tiếng cười dịu dàng của anh như truyền hơi ấm sang cô: “Thế em đang ở đâu?”
Tô Cẩn cố gắng kìm giọng xuống: “Lâm Tiêu uống nhiều quá, em ở cùng cô ấy một đêm.”
“Ờ.”
“Nhan Bác, nếu có một ngày anh không còn cần em nữa thì cho dù em có cầu xin anh thế nào, anh cũng sẽ không quay lại phải không?” Tô Cẩn cảm thấy mặt mình lạnh toát, cố gắng kìm nén giọng nói đang nấc nghẹn, không để cho anh phát hiện ra.
“Đừng có cả ngày nghĩ vài cái chuyện linh tinh như thế.”
“Em chỉ nói nếu như... nếu như thôi. Anh có làm thế không?”
Nhan Bác nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc rồi mới nói: “Cũng có thể. Nếu như anh thật sự không thích, một khi lòng đã quyết thì cầu xin cũng chẳng có nghĩa gì!”
“Ờ.”
Chỉ một câu “ờ” khiến Nhan Bác thấy ngạc nhiên. Thực ra ý anh vừa muốn nói là “thích”, mặc dù không trực tiếp, nhưng chí ít cũng thừa nhận là bây giờ anh thích cô, lẽ nào cô không phải đang rất vui sao?
“Sao thế?” Nhan Bác nhẹ nhàng hỏi.
Tô Cẩn vội vàng lau nước mắt, nói: “Không có gì, em chỉ hỏi vậy thôi. Anh mau về đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Nhan Bác ho nhẹ một tiếng, hình như bị cảm lạnh thật rồi. Chợt nhớ ra ban sáng cô đi không mang ô, cho nên buổi tối Nhan Bác đã đứng ở bến xe đợi rất lâu, lo cô bị mưa ướt.
Cả ngày hôm nay cô không ở bên anh, anh bỗng cảm thấy như có gì thiếu thiếu, luôn vô thức ngẩng lên tìm cô. Anh dường như đã quen với việc cưng chiều cô mất rồi.
Nhan Bác cười khẽ: “Ừ, em ngủ sớm đi nhé!”
Tô Cẩn cúp máy, quay người qua thấy Lâm Tiêu đã ngủ say, giọng thì thầm: “Cậu phải mau bình tâm lại, biết không hả? Cho dù thua hay thắng thì cũng phải sống cho thật tốt.”
Chúng ta đã vứt bỏ sự tôn nghiêm, cá tính và cả sự cố chấp của mình, cũng là vì không thể từ bỏ được một người...