Nếu thật lòng yêu một người thì bất kể khi nào cũng không muốn từ bỏ.
Buổi tối hôm đó, Tô Cẩn cứ thẫn thờ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, từ lúc ở trên lớp đến khi về ký túc xá, từ bàn học lại cầm sang giường, đợi từ bảy giờ đến mười hai giờ, một lời không nói, một việc không làm, chỉ lặng thinh, lặng thinh chờ đợi.
Cho đến khi màn hình điện thoại sáng lên, cảm nhận độ rung rung quen thuộc bên gối, rồi nhìn thấy hai từ ngắn ngủi trong tin nhắn, cô mới hưng phấn giơ chiếc điện thoại lên cao, như trút được gánh nặng hét lên: “Anh đã nhắn tin cho mình, đã chúc mình ngủ ngon!”
Không biết ai trong phòng trở mình, ngái ngủ nói: “Nhắn thì tốt rồi, mau ngủ đi, ngày mai là buổi thi cuối cùng đấy!”
Tô Cẩn lại càng không ngủ được, nghĩ đến Nhan Bác chen chúc trên chuyến tàu đông đúc, cô thấy sống mũi cay cay.
Nếu không vì cô, có lẽ anh và Phương Lạc Dịch đã cùng nhau về quê từ lâu rồi chứ không đến bây giờ, ngay cả chiếc vé ngồi cũng không mua được.
Tô Cẩn không kìm được lòng mình, lập tức gửi lại tin nhắn cho anh: “Anh sao rồi? Có mệt lắm không? Chắc còn lâu nữa mới tới nơi nhỉ?”
Mãi lâu sau anh mới trả lời: “Sao vẫn không ngủ đi? Ngày mai phải thi rồi đấy!”
“Em nói chuyện với anh được không? Anh sẽ thấy đỡ mệt hơn đấy.”
“Càng mệt! Anh có chỗ ngồi rồi, có người giữa đường xuống tàu. Anh ngủ đây, em cũng mau ngủ đi.”
Tô Cẩn lại gửi tin nhắn nhưng không thấy hồi âm nữa.
Cô nghĩ, may quá, ít nhất anh cũng có chỗ ngồi… Rồi đột nhiên nghĩ ra, lúc đi vội quên không mua gì cho anh ăn đi đường, không biết liệu anh có đói không. Tô Cẩn nghĩ ngợi ௱ôЛƓ lung rồi ngủ lúc nào không biết.
Lúc đó, Nhan Bác đang đứng ở lối đi của toa tàu, cầm điện thoại, lật lật giở giở xem những tin nhắn nhàm chán mấy hôm nay cô gửi cho anh. Trước mắt anh là nụ cười của cô, khiến cảm giác nhức mỏi do phải đứng quá lâu dường như cũng vơi đi phần nào.
Tô Cẩn thi xong môn cuối cùng liền kéo va li đi tìm Lâm Tiêu, không ngờ lại gặp bố của Lâm Tiêu ở đó. Đúng lúc ông đến đây dự hội thảo, tiện đường đưa hai người về nhà luôn. Tô Cẩn không tiện từ chối, đành vứt bỏ dự định ngồi tàu về quê.
Những ngày nghỉ ở nhà thật thoải mái. Đây là lần đầu tiên cô xa nhà lâu đến vậy, bố mẹ rốt cuộc là người lo lắng nhất. Mẹ cô vừa nhìn thấy đã hỏi cô có phải ở trường ăn uống không tốt không mà sao gầy quá. Bố cô nghiêm khắc là thế mà lần này cũng nói cô phải ở nhà bồi bổ thêm mới được.
Tô Cẩn hằng ngày ngoài ăn ngủ thì toàn kéo Lâm Tiêu cùng đi dạo phố, mua quần áo, xem phim. Điều Tô Cẩn mong chờ nhất là nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon của Nhan Bác mỗi tối. Anh dường như luôn đúng giờ. Hằng ngày không sớm cũng không muộn, đúng mười giờ tối, không thêm không bớt một từ nào.
Ban đầu, Tô Cẩn rất chán nản, bảo anh nhắn tin cho cô thực ra là muốn hằng ngày được cùng anh chuyện trò, sợ rằng tình cảm mới chớm nở không dễ gì có được giữa hai người sẽ bị kỳ nghỉ đông làm cho phai nhạt.
Nhưng thực tế thì sau mỗi lần nhắn lời chúc ngủ ngon, bất kể cô nhắn lại thế nào, anh cũng không nói thêm gì nữa. Điều này khiến Tô Cẩn rất hối hận, cô chẳng còn muốn anh gửi tin nhắn chúc ngủ ngon nữa.
Nhưng sau đó nghĩ lại, nếu anh trả lời cô thì mới là chuyện lạ, đây mới đúng là tính cách của Nhan Bác mà cô đã biết. Nếu không thì dần dần, cô sẽ không muốn để ý đến anh nữa.
Những tin nhắn không đầu không cuối cũng trở thành thói quen. Hằng ngày, đúng giờ đó anh nhắn tin chúc ngủ ngon cũng là một thói quen, nó như một thỏa thuận ngầm giữa họ, khiến hai bên có cảm giác yên tâm hơn về nhau.
Thoáng cái đã đến Ba mươi Tết. Sau khi ăn bữa cơm Giao thừa, Tô Cẩn và Lâm Tiêu đi ra quảng trường bên bờ sông gần đó chơi. Không khí ở đây rất náo nhiệt, đám trẻ cầm những quả pháo bông chạy lăng xăng khắp chốn, một số thanh niên cũng khoa trương biểu diễn, còn các cụ già ngồi đó, tay trong tay mỉm cười.
Sự kết thúc của năm cũ cũng là bắt đầu của năm mới, mọi người đều mong muốn gửi gắm những ước nguyện của mình vào cái thời khắc này, hy vọng những việc năm nay chưa làm được sẽ hoàn thành trong năm tới.
Tô Cẩn và Lâm Tiêu len lỏi giữa đám người, cảm nhận hương vị độc đáo và sự ấm áp của đêm Giao thừa, khuôn mặt ánh lên niềm vui rạng ngời.
Nhưng đến giờ vẫn chưa thấy Nhan Bác nhắn tin chúc ngủ ngon, Tô Cẩn hí hửng thầm nghĩ, có lẽ anh muốn mười hai giờ sẽ bất ngờ nhắn tin cho mình chăng?
Giờ đã là mười một rưỡi, cô rốt cuộc không kiên nhẫn được nữa, liền gọi cho Nhan Bác, nhưng không ai trả lời.
Chẳng lẽ anh đã ngủ rồi? Cô không cam tâm, cứ cách ba phút lại gọi cho anh một lần, lần thứ bảy mới thấy anh nghe máy.
Xung quanh Tô Cẩn đang rất ồn ào, nên giọng của anh hơi nhỏ.
“Anh đang ở đâu đấy?”
“Ở nhà, thế còn em?” Nhan Bác lạnh nhạt nói, thuận miệng hỏi cho xong chuyện, nhưng đối với Tô Cẩn câu nói này giúp cô có thêm niềm tin.
Trong điện thoại cô cứ thao thao bất tuyệt kể cho Nhan Bác nghe mình đã làm những gì trong ngày, mà không để ý xem anh có nghe rõ hay không.
Nhan Bác từ đầu đến cuối vẫn lặng im. Tô Cẩn nói xong, không thấy anh trả lời, đợi một lúc mới hỏi: “Anh vẫn nghe đấy chứ?’
Lúc này, phía sau lưng pháo hoa nổ rực trời, vô số giọng nói không ngừng hô lớn: “Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một…”
Tô Cẩn ngẩng lên, nhìn thấy những màn pháo hoa vô cùng đẹp mắt lung linh tỏa sáng giữa trời đêm, chiếu rọi xuống từng khuôn mặt, khiến những nụ cười ấm áp càng thêm rạng rỡ. Họ ôm hôn, mỉm cười, chúc phúc nhau… như thể hạnh phúc trên thế gian đều hội tụ ở chính thời khắc này vậy.
Cô siết chặt chiếc điện thoại trong tay, hào hứng hét lên: “Anh có nghe thấy không, đó là những âm thanh của năm mới, chúng ta đã bước sang năm mới rồi…”
Nhan Bác đưa mắt nhìn ra cửa sổ, hình dung Tô Cẩn đang đứng giữa đám đông, ngước mắt nhìn lên trời, nụ cười tươi sáng.
Anh cảm thấy cơ thể mình từng chút, từng chút một ấm dần lên, ngay cả giọng nói cũng trở nên êm dịu: “Tô Cẩn, chúc mừng năm mới!”
Sau khi tắt máy, Tô Cẩn quay người lại, xúc động ôm lấy Lâm Tiêu, như muốn nhảy lên.
“Lâm Tiêu, Lâm Tiêu, anh ấy đã chúc mình năm mới vui vẻ. Mình hạnh phúc quá!”
Lâm Tiêu không biết phải làm sao, cũng ôm lấy cô, khẽ cười, ghé sát vào cô nói: “Cậu vui mừng đến thế sao? Thật lòng yêu một người thì bất kể khi nào cũng không muốn từ bỏ?”
Tô Cẩn gật đầu, buông tay Lâm Tiêu, bất ngờ chạy ra giữa quảng trường, đứng trên sân khấu, lấy toàn bộ sức lực hét lên: “Tôi… yêu Nhan Bác… dù bất kể khi nào… cũng sẽ không từ bỏ…”
Mọi người xung quanh đều quay đầu lại nhìn một cô gái bé nhỏ, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc, khắp người tỏa ánh hào quang rực rỡ, như thể minh chứng cho tất cả lòng can đảm của cô, khiến tất cả đều muốn dừng lại, mỉm cười và gửi tới cô những lời chúc tốt đẹp nhất.
Người con trai mà cô yêu thương nhất định là người hạnh phúc nhất thế gian này, bởi vì anh được một cô gái dũng cảm nhất trên đời thương yêu và hứa sẽ không bao giờ từ bỏ.
Nếu thật lòng yêu một người thì bất kể khi nào cũng không muốn từ bỏ.
Ngày lễ Tình nhân chỉ dành cho những đôi yêu nhau thôi!
“Xin lỗi, xin lỗi, xin vui lòng nhường đường một chút!”
Tô Cẩn chen chúc trên tàu, tay trái cầm va li, tay phải xách một chiếc túi du lịch, trên vai còn đeo một chiếc ba lô lớn, cứ như dân tị nạn từ vùng sơn cốc hẻo lánh chạy về. Cô biết hiện giờ trông mình lôi thôi, lếch thếch lắm, cũng may không bắt Nhan Bác đến đón, nếu không thì xấu hổ quá.
Tô Cẩn không thể ngờ, Nhan Bác đã đứng ở lối ra của ga tàu, chăm chú nhìn từng người đi ra, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Mấy hôm trước, cô nhắn tin cho anh, không dễ mới mua được vé tàu hôm nay. Lúc đó, anh không nói gì, nhưng lại lên mạng tra lịch trình tàu hỏa, dự định sẽ đến đón cô.
Đợi nửa tiếng đồng hồ, người đi ra ngày một ít mà vẫn không thấy cô đâu.
Nhan Bác không ngừng chau mày. Bến tàu, bến xe là nơi rất phức tạp, cô lại chẳng khác gì một đứa trẻ, không biết đã xảy ra chuyện gì rồi…
Anh vẫn luôn sống lý trí, không thích suy đoán mà không có căn cứ, nhưng từ khi gặp cô, anh cảm thấy cái gì cũng có thể xảy ra.
Nhan Bác tiến lên trước hai bước, vừa nghiêng người đi vào bên trong thì lập tức nhìn thấy cô.
Tô Cẩn đầu tóc bù xù, lông mày nhíu lại, mắt dán chặt vào chiếc va li vừa to vừa nặng ở đằng sau. Cô đứng đó, xem chừng có vẻ giận dỗi, đá chiếc va li một cái rồi mới chịu cầm quai xách kéo đi. Lúc cô quay người lại, ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy anh.
Ban đầu, cô thấy hơi giật mình, sau đó cười ngượng, hai mắt cụp xuống vì xấu hổ.
Ở giữa một biển người, cách nhau hàng chục mét nhưng anh chưa bao giờ có cảm giác yên tâm như lúc này.
Tô Cẩn lỉnh kỉnh kéo đồ bước nhanh đến. “Anh… sao lại đến đây?”
Nhan Bác đỡ đống hành lý nặng trình trịch, hỏi: “Sao em mang lắm thứ thế?”
Cô gãi đầu gãi tai bối rối nói: “Là do các bạn cùng phòng muốn em mang đặc sản ở nhà lên”, rồi lại lập tức nói thêm: “Với lại, có cả phần của anh nữa.”
Ngữ khí trong giọng nói của anh có phần nhẹ nhàng: “Có muốn đi ăn cơm không?”
Tô Cẩn vội xua xua tay, “Ở trên tàu em đã ăn rồi, bây giờ vẫn no căng bụng, chắc là không thể ăn thêm được nữa!” Nói xong, cô liền vỗ vỗ bụng, như thể chứng minh cho anh thấy điều đó.
Nhan Bác cười cười. “Anh thấy hồi này em có vẻ béo hơn trước nhỉ?”
“Thật không?” Tô Cẩn lo lắng, vội sờ sờ lên má mình thì thầm: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Nhan Bác tiến lên trước vài bước, thấy cô vẫn chưa chịu đi theo mình, liền quay đầu lại nói: “Cái gì mà phải làm sao? Em phải ăn nhiều hơn nữa, thế này vẫn gầy!” Thấy cô vẫn không phản ứng gì, anh lại nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi thôi!”
Tô Cẩn bước nhanh để sánh vai cùng anh, trong lòng thấy ấm áp lạ kỳ.
Anh đến đón cô, giúp cô xách đồ, nói cô vẫn gầy… Tô Cẩn thấy tai mình nóng lên. Rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng giờ đây dù một từ cô cũng không sao thốt lên được.
.
Suốt dọc đường trầm tư, đưa Tô Cẩn về đến tận cổng ký túc xá, Nhan Bác mới mở lời: “Em lên gọi các bạn xuống xách giúp một ít đi, nặng thế này em xách một mình làm sao được?!”
Tô Cẩn luống cuống lấy trong túi ra một đống thứ, nhét vào tay anh: “Đây toàn là đặc sản em mua đấy, anh cầm đi. Nếu anh không ăn thì cho các bạn trong phòng cũng được.”
Nhan Bác đứng ngây ra nhìn cô lấy đồ: nào là vịt muối Nam Kinh, kẹo dẻo Tô Châu, sườn xốt Vô Tích… thậm chí còn mua cả vịt quay Bắc Kinh, khiến anh dở khóc dở cười.
“Vậy rốt cuộc đâu là quê em?”
“Em cũng không biết quê mình có đặc sản gì, nên đã đến cửa hàng chuyên bán các món đặc sản, mua đại vài thứ.” Giọng nói Tô Cẩn nhỏ dần, nhỏ dần. Cô cũng biết như thế thật ngốc, nhưng chỉ nghĩ chí ít cũng phải có một món đặc sản nào đó để lấy lý do đến tìm anh.
Nhan Bác tay cầm một đống đồ, thở dài nói: “Anh cầm một ít được rồi, còn lại em mang lên phòng cho các bạn!”
Tô Cẩn không biết nên nói gì, cố chấp đứng trước mặt anh, cúi đầu, nghịch nghịch chiếc khóa áo khoác, kéo lên lại kéo xuống.
Nhan Bác nhìn cô, mỉm cười. “Được rồi, anh sẽ cầm hết, em mau lên đi.”
Anh quay người định bước đi thì bị cô kéo lại.
“Sao thế?” Nhan Bác lại hỏi.
“Ngày mai… ngày mai anh có rỗi không?”
Nhan Bác nghĩ một lúc rồi nói: “Anh còn một bài tiểu luận chưa làm xong, mấy hôm nữa phải nộp rồi.”
“Vậy không có gì, không có gì cả…” Tô Cẩn gượng cười, nhanh chóng nhặt những đồ ở dưới đất lên, giọng điệu không được tự nhiên cho lắm nói: “Vậy em lên phòng trước đây.”
Nhan Bác nằm trên giường, mở điện thoại xem lịch mới phát hiện ra ngày mai là ngày lễ Tình nhân.
Chẳng trách… chẳng trách Tô Cẩn phải vội vàng quay lại trường ngày hôm nay, chẳng trách cô có biểu hiện do dự, chẳng trách trông cô có vẻ tủi thân khi bước lên phòng.
Cô nghĩ cô sẽ ở bên anh trong ngày lễ Tình nhân?
Nhan Bác trở mình, nghĩ tới dáng vẻ lúng túng của Tô Cẩn, khóe môi hơi nhếch lên.