THỜI GIAN THỬ THÁCH_ Giao ơi, tao đi về đây. Baba gọi rồi – Nó đi xuống nhà sau khi đã thay đồ và vệ sinh cá nhân
_ Sao về sớm vậy. Tao đang định rủ mày đi xem phim nè – Mộng Giao từ bếp đi ra cộng tiễn nó
_ Thôi để khi khác đi. Hôm nay tao có việc rồi. Bye bye – Nó đát xe đạp ra cửa rồi vẫy tay chào con bạn
Hôm nay thời tiết khá mát mẻ nên nó đạp xe rất nhanh để cảm nhận được những luồng gió thổi mạnh vào người. Nó đã về, nhưng không biết tải sao cộng nhà lại khoá, nhìn vào bên trong thì không thấy ai hết.. Nó đát xe lên lề dựng trước cánh cộng rồi la lớn
_ VÚ NĂM ƠI ! mở cửa cho con đi
_ …
Nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì, nó lại tiếp tục la to hơn nữa
_ CÓ AI Ở NHÀ KHÔNG…MỞ CỬA CHO CON ĐI
Hình như lần nay tiếng la của nó có hiểu nghiệm, bằng chứng là có một bong người đi từ vườn đằng sau nhà nó ra tiến lại gần cánh cổng
_ Conn gái con đứa gì cái họng như cái còi xe lửa vậy ? ** Năm về quê hôm qua rồi….thôi con vào đi ba con với ba mẹ của Quốc Bảo đang đợi ở sau nhà đó – Mama nó ra mở cộng, cằn nhẳn một lúc rồi mới cho nó vào
Nó thì cứ như bình thường, lúc mama đại nhân ngâm kinh thì phải cuối đấu nghe, sau khi gần xong thì chuồng cho lẹ. Nó chạy một mạch xuống khu vườn nhỏ đằng sau nhà, không để ý đến 2 vị khách lạ, nó bay thẳng vào cái ghế bân cạnh ông Quốc Hùng hai tay khoác vào tay ba nó rồi nhõng nhẽo nói
_ Ba kêu con về có gì không ạ. Ba có biết hồi nãy con gái yêu của ba sau khi nghe ba gọi điện thoại xong là phải chạy như điên về nhà đó
_ Con gái con đứa, chẳng ý tứ gì hết. Thấy khách mà không chào hỏi gì hết vậy – Ông Quốc Hùng cằn nhằn
_ Không sao đâu anh, con bé vô tư, dễ thương vậy mà – Bà Milly ( Mẹ của Quốc Bảo nói ) cười nhẹ rồi nói tiếp
_ Chồng Peter ( bố của Quốc Bảo) nhớ bé Gia Hân hay chơi với bảo bối nhà mình nhà mình không, bây giờ con bé nó lớn lên nhìn xinh thịt
_ Ùm, chồng nhớ chứ. Bảo bối nhà ta thật biết lựa người mà..hihi – Ông Peter tiếp lời vợ
HAi vợ chồng này vừa từ Pháp về là đi ngay qua nhà Gia Hân, ông Peter có một công ti cực kì lớn bên Pháp, còn bà Milly thì đang giúp chồng mình quản lý chi nhánh ở bên Mỹ và Nga. Nhìn họ rất nhí nhảnh và yêu đời nhưng không ai có thễ biết được trong công việc, họ cực kì nghiêm túc và khắc khe. Và không có một ai có thể qua mặt họ được, nghe tin Quốc Bảo về đây cưới vợ thì hai ông bà đã thu xếp công việc để gặp con dâu tương lai.
_ Bé Gia Hân nè, bác Milly có quà muốn tặng con – Bà Milly đưa cho nó một cái túi nhỏ
_ Con cảm ơn bác
_ Chào Bác , chào ba mẹ con mới tới – Quốc Bảo từ xa đi lại lễ phép chào hỏi
_ Ôi bảo bối của ba, con đi mà chẳng them nói với ba câu nào. Ghét con quá đi, làm ba Peter nhớ con muốn ૮ɦếƭ rồi nè – Ông Peter vui mừng khi thấy Quốc Bảo dền
_ Hik..hik ba Peter nhớ bảo bối không nhiều bằng mẹ Milly đâu , mẹ nhớ bảo bối của mẹ quá – bà Milly nhõng nhẽo nói lại rồi ôm Quốc BẢo như đứa con nít
“Chiểu hết nổi với cái gia đình này…nhí nhố gúm.” Nó cứ tủm tỉm cười rồi nghĩ khi nhìn thấy cảnh tưởng ông Peter và bà Milly ôm Quốc Bảo
_ Ba mẹ bỏ con ra có được không, phiền ૮ɦếƭ đi được – Quốc Bảo cằn nhằn đẩy hai người đó ra
_ Sao anh nói với ba mẹ mình như vậy chứ…ba mẹ anh ôm anh gì nhớ anh thôi mà. Hai bác đừng có chiều hư ãnh – Gia Hân thấy Quốc Bảo đẩy ba mẹ mình ra thì cô lên tiếng nói
_ Ùm bé Gia Hân nói đúng đó.. Em phải cứng rắn với bảo bối hơn mới được – Bà Milly đồng tình nói với ông Peter
_ Chồng cũng phải vậy, không thể để bảo bối lên mặt với vợ chồng mình được – Ông Peter trả lời rồi nắm chặt tay lại nghiêm giọng nói
_ Tải sao bảo bối đi về Việt Nam mà không gọi điện thoại cho bố Peter
_ Bảo bối có biết là Mẹ Milly và bố Peter lo cho bảo bối lắm không hả – BÀ Milly cũng rắng nghiêm túc nói to tiếp lời ông Peter
_ Rồi…rồi con xin lỗi ba mẹ. Được chưa – Quốc Bảo chau mày nói
Vừa nói xong, thì cả hai ông bà lại tiếp tục ôm Quốc Bảo, khiến cho cà nó lẫn ông Quốc Hùng cũng phải che miệng cười. NHìn cảnh tưởng Quốc Bảo bị ôm như em bé lên 3 thì Gia Hân cứ thế mà ôm bụng cười lớn “Cho ૮ɦếƭ anh !!! HAHAHAHA”
Ba nó và ba mẹ của Quốc Bảo đang nói chuyện gì đó, nó không để ý nhưng chỉ biết lien quan tới no và Quốc Bảo.
_ Bé Gia Hân nè. Con muốn tổ trức ở nhà hang năm sao hay ở khu resort nhà bác – Bà Milly nhẹ nhàng hỏi nó. Còn nó nãy giờ lo để tâm trang ở trên cành cây nên không để ý cuộc nói chuyện lien quan tới gì.Bởi vậy khi nghe bà Milly hỏi thì mặc nó đực ra. Ngơ ngác hỏi
_ Tổ trức gì vậy bác ???
_ ĐÁm cưới của con với Quốc Bảo – ba Mỹ Dung không biết từ đâu lù lù xuất hiện đứng bên cạnh nó nói
Tái nó ù ù , mặt thì đơ ra còn đầu óc thì quay quay “ Cái gì, chắc mình nghe nhầm thôi. Không có gì đâu” tự chấn an mình xong nó cười nói
_ Mẹ này thích nói đùa nghê á
_ Ta có bao giờ đùa với con đâu, lo mà chuẩn bị đi. Cuối năm nay là tổ trức đó – Bà Mỹ Dung ôn tồn nói rồi nhẹ nhàng cầm tách trà lên uống
Quốc Bảo nãy giờ không nói gì, chỉ ngồi im lặng lẽ quan sát nó. Gương mặt của anh lúc này rất lạnh, lạnh tới mức có thể khiến cho người khác khi nhìn vào gương mặt nay sẽ phải cảm thấy rung mình. Còn Gia Hân, dương như không để ý tới Quốc Bảo, nó chỉ méo xẻo mặt rồi lên tiếng phản đối dữ dội. Nó phản đôi bằng cách mạnh bảo không được thì lại chuyển sang nhẹ nhàng, nhõng nhéo. Ông bà Peter và Milli tuy hơi có chút khó chịu vì thái độ của nó, nhưng cũng không nói gì chỉ ngồi im. Còn Quốc Bảo khi thấy nó phản đối dữ dội như vậy, thì không biết tải sao tim của anh lại cứ nhói lên cảm giác rất đau. Cho tới khi không chiệu được nữa, Quốc Bảo mới lên tiếng nói
_ BÁc à, thật ra vẫn chưa tới thời hạn mà. Theo hôn ước thì sau khi Gia Hân 19 tuổi mà vẫn chưa kiếm được bạn trai thì cháu với Gia Hân mới cưới theo hôn ước. Mà còn cả gần 3 tháng nữa mới tới sinh nhật thứ 19 của Gia Hân. Hay chúng ta cứ cho Gia Hân một khoảng thời gian để kiếm người yêu đi ạ. Nếu không có thì Gia Hân và cháu sẽ tổ trức đám cưới . Được không Bác
Nó nhìn Quốc Bảo với anh mắt rặng rỡ hẳn, nếu như không có người lớn ở đó thì Gia Hân đã bay ra ôm Quốc Bảo vì biết ơn rồi. Nhưng nó đâu biết được. nó thì vui bao nhiêu thì Quốc Bảo lại đau bấy nhiêu
Người lớn nhìn nhau nói gì đó một hồi thì cũng đồng ý ý kiến của Quốc Bảo, và co nó thời hạn 3 tháng để kiếm người yêu và nếu sau khi sinh nhật của nó mà vẫn không có người yêu thì đám cưới sẽ được tổ trức và nó phải cưới Quốc Bảo. Nó nge xong thì rất mừng, nhưng không dám cưới lớn vì sợ bị **** là không ý tứ. SAu khi tiễn ba mẹ Quốc Bảo ra xe thì nó cũng chào ba mẹ đi ăn với Quốc Bảo
_ Em ghét cưới anh tới vậy hả nhóc – Quốc Bảo vờ cười hỏi nó
_ Dạ…hì hì . Không có, tại gì em … – nó ấp ùng trả lời, ấp úng là phải vì nó cũng chẳng biết tải sao mình lại thẳng thừng từ chối Quốc Bảo như vậy
_ Em đừng lo, anh sẽ đợi em .. Hì hì. Giờ đi ăn nhé – Quốc Bảo lại tiếp tục vờ cười nhẹ nhàng nói với nó. Rồi nhấn ga lao đi
Chiếc xe của Quốc Bảo dừng lại tại một nhà hang sang trọng được trưng bày theo phong cách người Hoa, nó không nói gì, chị lặng lẽ bước theo sau Quốc Bảo vào bên trong.
_ C..cảm..ơn anh – Nó lí nhí nói, nhưng đủ đề Quốc Bảo đang ngồi đối diện nge
_ Vì dụ gì ??? – Quốc Bảo ngơ ngác hỏi
_ Nếu vì dụ hồi nãy thì đừng cảm ơn . Anh làm vậy để em tự nguyện cưới anh thôi. Anh nói em nghe, em sẽ không tìm được ai vửa đẹp trai, vừa giỏi, vừa giầu và ga lăng như anh đâu . Hahahah – Quốc BẢo nói xong thì cũng ôm bụng cười
_ Đúng là tự tin hết thuốc chữa mà – Gia Hân nhăn mặt nói
_ NHưng em nghĩ đi anh nói đúng không – Quốc Bảo lại tiếp tục cười
_ Ừ , đúng … rất đúng – Gia Hân lấy tay chống cằm hí mắt lại nói như muốn châm chọc Quốc BẢo
Hai người ngồi ăn, tuy có nói chuyện lau lâu cùng cùng cười, nhưng thật ra mỗi người mang một tâm trạng hoàn toàn khác nhau. Một người vui, một người buồn…( Còn ai vui, ai buồn thì chắc hẳn mấy bạn đã biết rồi )