TRỞ LẠI RỒINó nhìn người đối diện, không chớp mắt, với gương mặt không biểu cảm
1s…..
2s…..
3s….
Người đối diện không quan tâm đến thái độ lạ lùng của nó, nhẹ nhàng, nhưng có chút true trọc, nói tiếp
_ Lâu lắm không gặp, nhìn em khác xưa nhiều quá
_ Đồ đáng ghét – nó vờ giận rồi nói tiếp
_ Sao anh không đi lun đi … hik…hik quay lại đây làm gì – Không biết vì sao, Gia Hân lại khóc, những giọt nước mắt của hạnh phúc chạy dài nơi khoé my mắt. Cuối cùng anh đã về với nó, cảm giác bây giờ của nó là rất vui và hạnh phúc, nhưng tận sâu trong long nó có cái gì đó lạ lẫm. Nó không cần biết thứ cảm giác đó là gì, cái nó quan tâm bây giờ là con người với gương mặt điển trai ngồi đối diện mình
_ Thôi nìn đi nào … anh đã về với em rồi – Đưa cho nó một cái khăc rồi nhẹ nhàng lau nước mắt cho nó
……. 5 năm trước …..tại sân bay
_Gia Hân yêu Quốc Bảo nhiều lắm – cô bé Gia Hân bấy giờ mới 13 tuổi, chạy thật nhanh tới nơi người con trai đang xách hành lí, nó ôm thật chặt Quốc Bảo rồi khóc ào lên rồi nói tiếp
_Anh Quốc Bảo đừng đi mà, Gia Hân không cho anh đi đâu … hik..hik
Thấy con gái mình cứ ôm lấy Quốc Bảo mà khóc, ông Quốc Hùng đau xót nhẹ nhàng bước tới bên cạnh
_ Gia Hân ngoan, anh Quốc Bảo không phải về với gia đình nữa chứ…anh đi rồi anh lại về mà, đâu có đi luôn đâu, con ngoan thôi nín đi
Quốc BẢo từ nãy giờ không nói gì, nhưng gương mặt cậu ta hiện rõ ra nét buốn . Nghe ba nói, Gia Hân càng khóc lớn, nhưng nó chợt nhớ rằng Quốc Bảo không thích con gái yếu đuối, nó đành buông anh ra rồi chạy thật nhanh . Nó chạy đi để không nhìn thấy Quốc Bảo ra đi, nó chạy đi để cho Quốc Bảo không nhìn thấy nó yếu đuối, nhưng bớt chợt có một cánh tay kéo nó lại rồi ôm nó vào long, nhẹ nhàng nói
_ Anh sẽ về … bé Hân sẽ đợi anh chứ
_ Hức .. hức … dạ … nhưng khi anh về bé Hân sẽ làm vợ của anh có được không- Gia Hân nhỏ ngây thơ nói trong tiếng nấc
_Ùm, coi như đó là giao ước giữa chúng ta nhé…khi anh về anh sẽ có một món quà cho bé Hân, vì vậy từ giờ bé Hân phải ngoan và mạnh mẽ lên nhé – Quốc Bảo nhẹ nhàng nói
Rồi Quốc Bảo cũng lên máy bay, anh đi sang Pháp để về sống và học với ba mẹ bên đó. Hồi nhỏ vì ba mẹ anh lo làm nên đã gửi anh cho ông Quốc Hùng để chăm sóc, Quốc Bảo sống ở nhà chung với Gia Hân, họ cùng ăn, cùng chơi, cùng ngủ với nhau. MẶc dù, Quốc Bảo hơn Gia Hân tới 5 tuổi. TRong 5 năm Quốc Bảo đi, Gia Hân không hề nhận được bất kì một tin tức nào từ anh và chỉ biết một mình ngồi nhớ đến anh. .. nhưng rồi bây giờ anh lại về, anh về để làm gì thì cái đó chỉ một mình Quốc Bảo biết
……Quay trở lại hiện tại ……..
Nó và anh nói chuyện rất vui vẻ, họ ôn lại những kỉ niệm thời thơ ấu, lâu lâu thì cùng ào lên cười, đôi lúc lại nhìn nhau không nói gì. Họ đâu biết được rằng, từng cử chỉ đền lới nói của họ đều bị 4 con mắt của 2 người ngồi cách họ không xa đã nhìn thấy hết. Họ không ai khác chính là ông Quốc Hùng và bà Mỹ Dung, nói cho dễ hiểu hơn là mama đại nhân và baba yêu vấu của Gia Hân. Nhưng hình như nó không nhận ra họ, đương nhiên rồi vì họ cải trang cực kì dộc và lạ. Bà Mỹ Dung thì theo phong cách ấn độ với chiếc khăn che mặt và tóc được nhuộm màu đỏ. Còn ông Quốc Hùng thì nhìn đỡ chói lọi hơn vì ông nhìn rất giống một ông chum mafia với bộ đồ vest màu đen, và cặp mắt kính đen che đi đôi mắt của ông
_ Thông báo, Quả đen với Thiên Nga hình như đang tiến triển rất tốt – Bà Mỹ Dung vờ như mình đang đóng phim điệp viên 007
_Ok…good tiếp tục quan sát đối tưởng – Ông Hùng cũng hùa theo
_ Thông báo, có thể cưới năm nay nhà mình có hỷ – Bà Mỹ Dung tiếp tục nói
_ KHÔNG ĐƯỢC … nó còn nhỏ mà – Ông Quốc Hùng quát lên, gây sự chú ý của những người xung quang, bà Mỹ Dung thấy vậy, láy tay che miệng ông lại nói nhỏ
_ Ông làm gì hét ầm lên thế …. Muốn PR cho người ta biết mình đang đi rình con hả
TRở lại cặp tình nhân đang ngồi nói chuyện say xưa, nó đang cười đùa vui vẻ thì điện thoại nó bỗng reo lên, … có tin nhắn
SMS: 15 phút nữa, Hoàng tử sẽ đến cứu nàng từ tay tên ác quỷ mặc áo đen kia. Kế hoạch đã đổi, nhưng cứ yên tâm mà diễn theo chàng nhé … hehehe
Mộng Giao
Đọc xong tin nhắn của con bạn, tay chân nó rã rới nó nhớ ra cái kế hoạch của nó với con nhỏ bạn. Dở khóc, dở cưới nếu là người khác thì chắc nó sẽ cười mãn nguyện , nhưng người nó gặp hôm nay lại là Quốc Bảo- ngưới nó yêu ( có lẽ vậy ) . Chợt một ý nghĩ thoáng qua trong đầu nó,cười thầm, vơ lấy điện thoại bấm nhanh số con bạn đễ ngăn nó lại thì bên kia một giọng nói quen thuộc vang lên
“Số tiền trong tài khoảng của quý khách khọng đủ để thực hiện cuộc gọi…”- Giọng cô tổng đài vang lên khiến nó tím cả mặt rồi mới nhớ ra là điện thoại mình hùi sang cho con bạn mượn nó gọi nên giờ không còn một xu ( Haizz … rõ khổ với nàng ) Đưa con mắt long lanh, gương mặt nai chưa bao giờ nai hơn nhìn về phía Quốc Bảo. gương mặt đó khiến cho Quốc Bảo lạnh toát xương sống anh huê huê tay hỏi nó
_ Em bị gì vậy … làm gì nhìn anh ghê thế
_ Hì..hì anh Quốc BẢo yêu dấu … cho em mượn điện thoại một tí được không – Gia Hân chớp được cơ hội liện nhe răng cười vừa nói
_ Ùm, em cứ gọi thoải mái…..- Nói rồi Quốc Bảo đưa nó cái Iphone 4s cười nham hiểm rồi nói tiếp
_ 5 giây 10k … cứ thế mà tính lên nhé …. Haha
Gia Hân đang định gọi thì nghe thấy vậy cô giật mình nói
_ CÁi gì ,!!! Anh định cắt cổ em hả
Rồi cô đưa chiếc điện thoại lại cho anh mặt mếu xẹo nói
_ Không cần nữa trả anh nè …. Con đại gia Pháp gì mà kẹo quá vậy … hik
_ Ha ha ha … thời buổi kinh tế khó khăn mà em … nhưng em đừng lo, nể tình em là vợ tương lai của anh nên anh free cho đấy … gọi gì thì gọi đi – Quốc Bảo vưa nói vừa cười đểu, nhưng anh vẫn rất đẹp trai
Rồi nó đi vào nhà vệ sinh, gọi cho Mộng Giao…sau khi nghe con bạn than yêu của mình nói là Minh Tuấn đã tới rồi, thì nó coi như hồn vía bay đâu mất tiêu. Đi ra với gương mặt bánh bao chiều, nó trả điện thoại cho Quốc BẢo rồi cuối mặt xuống mặt bàn không nói tiếng nào
_ Em bị sao vậy … nhìn em như đưa đám vậy – Quốc Bảo lo lắng hỏi
Nhưng Gia Hân chưa kịp trả lời thì cô đã thấy một chàng trai mặc chiếc áo sơ mi trắng, với gương mặt cực kì cool đang nở nụ cười cực kì quyễn rũ về hướng cô. Anh ta đi từ từ , nhẹ nhàng dưới ánh đèn của nhà hang y như một vị thiên thần tới gần bàn của nó trước sự gưỡng mộ của bao nhiêu ánh mắt. Chành trai đó không ai khác chính là Minh Tuấn
_ Gia Hân đó phải không – Minh Tuấn dứng trước bàn cô nói
_ Hì…hì ..hì – nó túng qua không biết làm gì chỉ biết nhe răng cười trừ
_ Em hư thịt đó, đi chơi với bạn mà nói với anh đi học nhóm…còn là bạn trai nữa chứ, không sợ anh ghen à – nói rồi Minh Tuấn ngôi ngay cái ghê bên cạnh Gia Hân, lay tay khoác qua người cô
Quốc Bảo nhăn mặt một lúc nhìn người con trai trước mặt, rồi lịch sự hỏi
_ Anh là …
_ Chồng – Minh Tuấn nói bình thản, khiến cho Gia Hân đang uống nước thì bỗng nhiên bị sặc, cô nhéo vảo đùi anh ra hiệu cho anh nói lại
_ À không,,, chỉ lả người yêu thôi … nhưng sớm muộn gì cũng là chồng
Gia Hân nghe xong , cô không nói gì chỉ nhìn người trước mặt rồi cuối gầm mặt xuống đất. Quốc BẢo không nói gì, chỉ nở một nụ cười nhẹ cầm tách trà lên hớp một miếng rồi nói tiếp
_ Chỉ là người yêu thôi mà
Nó thấy được sự căng thẳn giữa hai người, ngay lúc này thì đánh bài chuồn là hợp lý nhất – theo nó là thế – nghĩ là làm, nó làm như nhớ ra điều gì đó rồi nhìn Minh Tuấn nói
_ Ah ! em nhớ rồi, hình như hôm nay sinh nhật mẹ anh đúng không
Minh Tuân hơi ngơ ngác trước câu nói đó anh suy nghĩ “ Sinh nhật mẹ mình là tháng trước rồi mà” anh hình như hiểu ra, vội cười nhẹ, rồi nó lại tiếp tục nói
_ Vậy mình đi thôi, em xinh lỗi anh hôm nay có việc gấp phải đi… có gì nói chuyện sau nhé … hihi – Nó quay qua nói với Quốc Bảo rồi kéo nhẹ tay Minh Tuấn đi không kiệp cho Quốc BẢo trả lời
Từ đằng xa, 2 người theo dõi nó từ nãy giờ đang tranh cãi nhau
_ Em thấy áo trắng được , người gì đâu mà đẹp trai – bà Mỹ Dung nhận xét
_ Anh lại thấy ao đen đẹp trai và trững trặc hơn – Ông Quốc Hùng phản bát lại
_ Áo trắng được hơn – Bà Mỹ Dung lại nói
_ Ao đen là ok nhất – Ông Quốc Hùng lại tiếp tục phản bát lại vợ của mình
HAi người lo tranh cãi nhau , nên đã không biết rằng con gái mình và tên con trai kia đạ đi ra ngoài từ lúc nào. Trên bàn bây giờ chỉ còn lại Quốc Bảo với nụ cười nhạt trên môi
_ Em lại không giữ lởi hứa nữa rồi … nhưng đừng lo, em sẽ lại là của anh thôi
Nói rồi, Quốc Bảo nhét 2 tờ 500 dưới tách trà, rồi đi ra ngoài nhà hang leo lên chiếc Bugarti lao theo làn gió rồi đi mất
…..
Sau khi đã yên phận trong chiếc BMW của Minh Tuấn, nó không nói gì chỉ biết thở dài nhìn ra cửa xổ
_ Lần này , em định cảm ơn anh cái gì đây – Minh Tuấn nhan hiểm nói
_ CẢm ơn cái gì , em chưa đâp ૮ɦếƭ anh là may lắm rồi đó … ở đó mà mơ – Gia Hân lườm anh một cái rõ bén, rồi lại tiếp tục thở dài
_ Dụ này lạ … em đỉnh cảm ơn ân nhân bắng vũ lực à – Minh Tuấn lại tiếp tục true nó
Nhưng nó chỉ thở dài, mệt mỏi quay qua Minh Tuấn nói
_ Anh làu bàu nhiều quá… đưa em về nhà đi
Một lúc sau, chiếc BMW dừng lại trước cổng nhà Gia Hân, nó bước ra khỏi xe rồi dơ tay chào người bên trong rồi uể oại bước vào nhà
_ Con về rồi à, lại đây ngồi ba mẹ có chuyện muốn nói với con – Ông Quốc Hùng nhẹ nhàng nói với nó
SAu khi ngồi trên cái ghế sofa to tướng, nó đặt túi xách ở một bên rồi nói
_ Ba mẹ kêu con….
_ Người mặc áo trắng là ai vậy … con có bạn trai sao không nói với mẹ biết sớm. LÀm mẹ tưởng con theo chủ nghĩ độc than. Nên đã gọi thằng Quốc BẢo về đây, cộng nhận con biết chọn thiệt đó . Thằng đó nó con nhà ai nhìn đẹp trai phết … hhah a- Bà Mỹ Dung chưa kip để no trả lời đã hỏi dồn nó một tràng
_ Tên là Trương Minh Tuấn…. con lên phòng ngủ đây, con mệt rồi – No nói xong thì đi một mạch ên lầu mặc cho mặt ba mẹ mình ngơ ngác trước câu trả lời của nó
Vừa vào phòng thì nó đã nhảy ngay lên giường, đang lim dim nhắm mắt thì chợt nó ngồi bật dậy
_Ủa sao mẹ mình lại biết có Minh Tuấn ở đó… không lẽ hai người này … Không được rồi, đúng là không được rồi …v…v..v
Tử hỏi… rồi cũng tử kỉ trả lời những câu hỏi của mình một lúc lâu , nó lại nằm vật ra giường rồi tự nói với mình “Người đẹp như mình thì không nên suy nghĩ nhiều không lại mau già…thôi có gì để mai tính…giờ đi ngủ đã” rồi nằm ôm con gấu ngủ một mạch tới sang.. ( Nàng này chỉ được cái tự tin hơn người … Haizz)