Khu rừng linh hồnTôi lắng nghe thật kĩ những gì Oma nói rồi nhanh chóng rời khỏi. Em đang rất đau đớn, tôi phải đến đó thật nhanh. Bên ngoài trời đã tối và có sấm chớp phía đằng đông. Bầu trời đang sục sôi như tâm trạng của tôi lúc này. Hãy đợi tôi nhé! Tôi sẽ đến cứu em.
Một con chim đại bàng bay đến và bay song song với tôi một cách cố ý. Đó chính là Felix, hắn đi theo tôi làm gì? Ngăn cản tôi sao? Cũng đúng, tôi đi rồi thì sẽ không còn ai bảo vệ thế giới bóng đêm.
“Ngươi muốn gì hả Felix” – Tôi hỏi bằng giọng thách thức.
Vì đang trong hình dáng động vật, Felix không thể trả lời tôi. Nhưng có lẽ hắn hiểu được điều tôi đang nghĩ, hắn từ từ bay chậm lại và bay ở phía sau tôi. Hắn muốn tiễn tôi à?
Tôi không có ý định cắt đuôi Felix, chỉ vì tôi muốn đến cứu em thật nhanh nên tăng tốc. Sau một hồi cố gắng nhưng không thể bắt kịp tôi, hắn thôi không đi theo tôi nữa.
Tôi bay nhanh theo hướng mà Oma chỉ, hắn nói rằng bay theo hướng này tôi sẽ đến được cổng vào khu rừng linh hồn – nơi mặt trời không bao giờ có thể chiếu sáng – Góc U Linh.
Một phần trong tôi đang rất nghi ngờ hắn. Trái đất luôn xoay quanh mặt trời, làm gì có nơi nào mặt trời không bao giờ có thể chạm đến. Hơn nữa trái đất hình cầu, làm gì có cái góc nào. Nhưng nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, việc gì Oma phải lừa tôi. Hắn không dám làm điều đó đâu.
Áp xuất không khí bắt đầu thay đổi rất nhanh, những cơn gió cũng thổi theo một hướng kì lạ. Nó tốc rất mạnh từ dưới đất và bay thẳng đứng lên trời. Lực hút của trái đất không còn tồn tại trong khi lực ép đang đè nặng lên đôi cánh của tôi. Tôi cảm thấy mình di chuyển có phần khó khăn hơn. Có lẽ đây là lí do con người không ai biết đến nơi này.
Phía xa xa, có một vòng xoáy đen hiện rõ trên bầu trời và những tia sét giăng ngang bủa dọc trên miệng của nó.
Có lẽ Oma nói thật (nếu thứ tôi đang thấy đúng là Góc U Linh). Trước mặt tôi là một cảnh trước giờ tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Nước biển theo những cột nhỏ đang chảy ngược lên trời. Làm cách nào nó có thể chảy như thế? Bầu trời nơi này mang một màu tím đậm u ám và lạnh lẽo. Nhưng nó làm tôi nhớ đến em. Hoa tử đinh hương cũng màu tím, một màu tím thủy chung.
Tôi từ từ bay cao lên để đến gần cái hố đen kia. Phải rất cố gắng tôi mới có thể đến gần nó vì có một lực không hề nhỏ đang đẩy ngược tôi xuống.
Khi chỉ còn cách hố đen khoảng một mét thì đột nhiêu những dải dài như tua mực màu đen tủa ra và cuốn lấy tôi rồi lôi tôi vào vòng xoáy. Điều cuối cùng tôi cảm nhận được là cảm giác đau đớn từ trong sương tủy chạy khắp người khi tôi đi xuyên qua những tia sét.
Tôi mở mắt ra và thầy mình đang nằm trên cát. Hình như tôi đã ngất đi. Đây là đâu nhỉ? Nó khá giống với một sa mạc. Không! Chính xác thì nó là một sa mạc. Rõ ràng kêu là “rừng” mà tôi có thấy bóng dáng cái cây nào đâu.
Tôi bay lên cao để quan sát bên dưới nhưng điều duy nhất tôi thấy là những cồn cát giống hệt nhau trùng trùng điệp điệp. Bên trên đầu tôi vẫn là bầu trời tím buồn lạnh lẽo. Tôi cảm thấy nhớ em hơn bao giờ hết.
Bay thật lâu nhưng tôi chỉ thấy cát là cát. Hoặc là cái sa mạc này dài vô tận, hoặc là tôi đã quay lại điểm xuất phát.
Tôi không biết mình đã quanh quẩn trong cái sa mạc khốn kiếp này bao lâu nhưng theo cảm nhận của tôi thì nó khá lâu. Tôi chậm một phút là em đau thêm một phút. Tôi phải cố gắng hơn mới được.
Thêm một khoảng thời gian không hề ngắn và đáp lại sự khẩn trương của tôi là con số không. Nỗi tuyệt vọng đang dần nhấn chìm tôi.
Tôi cố gắng bình tâm và nhớ lại những gì Oma nói.
“Hãy nhớ đừng nghĩ đến những gì ngài muốn tìm!” – Đây chính là câu nói cuối cùng mà Oma nói với tôi. Câu nói này có nghĩa gì nhỉ? Liệu có phải như thế thì tôi sẽ tìm được điều tôi muốn không?
Đừng nghĩ đến những gì tôi muốn tìm? Làm sao không nghĩ đến được khi hình ảnh của em luôn tràn ngập tâm trí tôi?
Tôi nhắm mắt lại, một cách khó khăn, tôi cố gắng không nghĩ về em nữa, cũng không nghĩ về khu rừng linh hồn.
Quả không hề dễ dàng!
Tôi hướng đầu óc của mình về đảo Rồng và thật tập trung tưởng tượng ra cảnh vật nơi ấy để đẩy khỏi đầu hình ảnh của em.
Tôi mở mắt ra và trước mặt tôi là… một khu rừng vô cùng âm u.
Nó đây rồi!
Tôi nhanh chóng tiến vào bên trong và cảm thấy rõ tóc gáy đang dựng lên.
Tôi không phải là một kẻ nhát gan nhưng tôi hoàn toàn có căn cứ để thấy nơi này ghê rợn.
Tràn ngập không gian là tiếng khóc thảm thiết và xa xăm. Những khuôn mặt người với biểu cảm đau đớn in trên các thân cây. Bên dưới chân tôi là một màn sương mờ mờ làm tôi không thể nhìn thấy chân mình.
“Ngươi không định đón tiếp ta sao?” – Tôi lên tiếng vì biết nơi này không hề có mình tôi.
“Xin lỗi vì sự chậm trễ của tôi” – Một giọng nói nặng nề hơn giọng nói của Oma nhưng cũng xa xăm và lạnh lẽo như thế vang lên. Ngay sau đó là một bóng người mặc áo choàng trắng trùm kín đầu tay cầm quyền trượng đứng ngay trước mặt tôi.
“Tộc trưởng tộc phù thủy” – Tôi nhướn mày.
“Vâng, tôi đây thưa ngài” – Hắn đáp lại tôi và hơi cúi đầu.
“Hãy đưa ta đến chỗ người con gái của ta” – Tôi nói bằng giọng bực bội. Nãy giờ tôi đã mất quá nhiều để tìm cái nơi quỷ quái này.
“Mời ngài đi theo tôi” – Hắn nói rồi đi trước dẫn được.
Xuyên qua khu rừng sương mù, chúng tôi đến một khu vườn với những cây cao quá đầu tôi một chút và trĩu những trái nhìn như trái đào nhưng phát sáng như bóng đèn. Ánh sáng màu vàng rất đẹp mắt.
Chính giữa khu vườn đó là một cái cây có tán phủ rộng đủ che một sân vận động quốc tế. Trên những tan cây là những ánh lửa xanh chập chờn. Nếu không phải tôi hoa mắt thì bên trong những đốm lửa ấy có bóng người.
Tôi và hắn tiến lại gần gốc cây và hắn đặt bàn tay mình vào một vòng tròn khắc trên thân cây. Những đốm lửa im lìm lập tức xoay vòng và bập bùng.
Rời tay khỏi vòng tròn trên thân cây, từ trên cây, một đốm lửa xanh từ từ hạ xuống tay tộc trưởng tộc phù thủy. Mặc dù nói là tay nhưng thực chất tôi không nhìn thấy bàn tay ấy và cả bàn tay đang cầm quyền trượng. Tay áo choàng đã che mất nó.
Bên trong đốm lửa đó… chính là em.
Em đang ngồi bó gối đầu gục xuống đầu gối, đôi vai nhỏ run lên chịu đựng. Hình như em đang rất đau đớn.
“Mau thay linh hồn ta vào đó và giải thoát cho cô gái này” – Tôi hối thúc.
Hắn gật đầu rồi dẫn tôi đến một hang động. Bên trong này cũng có rất nhiều cây có trái phát sáng. Đó là nguồn ánh sáng duy nhất trong cái hang sâu này.
Tiến vào thật sâu, tôi thấy hai cột sáng nhỏ màu xanh đậm chiếu từ trần hang xuống hai chiếc ghế đá khắc những hình thù kì dị.
“Ngài hãy ngồi vào chiếc ghế bên trái” – Tộc trưởng tộc phù thủy nói với tôi.
“Ta có vài điều cần ngươi thực hiện. Hãy xóa trí nhớ của cô gái này trước khi cô ấy rời khỏi đây” – Tôi nói nhưng không nhìn hắn mà nhìn vào đốm lửa có em trong đó. Em đang nằm co người và quằn quại đau đớn.
“Xin ngài yên tâm, tôi sẽ cho cô ta ăn trái ánh sáng” – Hắn nói và với tay hại một trái đào phát sáng trên cành cây gần đó.
Hóa ra những trái ấy dùng để xóa trí nhớ. Vậy thì tôi yên tâm rồi. Em sẽ không nhớ gì về kí ức đau buồn nữa và cũng sẽ không còn nhớ về tôi. Tôi cũng đã căn dặn Oma xóa hết kí ức của những người xung quanh em trong khoảng thời gian kể từ cái đêm em bỏ chạy khỏi nhà.
Tôi nhìn vào đốm lửa lần cuối rồi bước về phía chiếc ghế bên trái. Luồng ánh sáng đang chiếu trên chiếc ghế chỉ bằng một chấm nhỏ trên bàn tay tôi. Tộc trưởng tộc phù thủy đặt em vào chiếc ghế bên phải.
Hắn ngồi khoanh chân dưới đất và lầm rầm đọc cái gì đó mà tôi không hiểu. Cơ thể hắn từ từ bay lên lơ lửng như cách Oma vẫn ngồi và bắt đầu xoay tròn. Tia sáng đang chiếu lên tôi từ từ lớn lên và dần bao chùm lấy tôi. Hai chiếc ghế của chúng tôi cũng bắt đầu xoay vòng như đang bị đặt trên bàn xoay làm đồ gốm.
Một cảm giác đau đớn chạy khắp người tôi, giống như bị đâm với hàng vạn những chiếc kim được nung nóng.
Tạm biệt em Tử Đinh Hương! Hứa với tôi phải sống thật hạnh phúc em nhé! Tôi yêu em!