Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng - Chương 17

Tác giả: BMW (thuphamld)

Em không nói theo kiểu con người “tôi nghĩ mình đã nghe lầm” vì một ma cà rồng làm gì có chuyện nghe lầm. Em nói là em “hiểu sai”, điều này khả thi hơn rất nhiều.
“Không! Chính là ý mà em đang hiểu” – Tôi khẳng định.
Em im lặng và tôi cũng im lặng. Không ai trong chúng tôi có ý muốn phá vỡ sự im lặng. Thỉnh thoảng, chúng tôi trao nhau những cái nhìn ngại ngùng. Và rồi đột nhiên em hỏi một câu làm tôi hơi bất ngờ.
“Vậy là anh thích tôi sao?”
“Không, phải nói là tôi yêu em thì đúng hơn” – Tôi chỉnh lại.
“Lý do?” – Em hỏi cộc lốc.
“Nếu tôi tìm ra lí do mình yêu em thì tôi đã có thể dừng nó lại” – Tôi nói và tôi nghĩ em có thể cảm thấy sự bất lực trong giọng nói của tôi vì ngay cả tôi cũng cảm thấy điều đó.
“Tôi yêu em được chứ?” – Lần này tôi là người chủ động. Dù tôi biết mình đang tự đặt chính mình vào một trò may rủi nhưng dù sao như vậy cũng tốt. Sẽ dễ dàng hơn khi người quyết định là em và tôi chỉ việc làm theo.
Trong lòng tôi cũng đang chia ra hai phe rõ ràng. Tôi muốn em nói không vì chỉ có như thế tôi mới có thể rời xa em, tự tôi không thể kết thúc tình cảm này. Nhưng một phần trong tôi lại muốn em nói có vì tôi sợ cái thời gian vô tận sau khi rời xa em.
“Anh muốn yêu tôi chứ?” – Em dùng một câu hỏi để trả lời câu hỏi của tôi.
Quá khôn khéo. Dường như em cũng hiểu tôi đang trao quyền quyết định cho em – tiếp tục mở cánh cửa đang hé hay đóng nó lại vĩnh viễn. Vì thế em đã trả lại tôi cái quyền quyết định ấy. Em muốn tôi tự quyết định tình cảm của mình và phải chịu trách nhiệm về quyết định của chính mình.
“Tôi muốn làm theo ý em” – Tôi lại trao quyền quyết định cho em. Tôi không biết bọn tôi còn tiếp tục trò chơi tung hứng này đến lúc nào nhưng có vẻ cả em và tôi đều thích dồn đối phương vào chân tường thì phải.
“Được thôi” – Em nói bằng giọng tỉnh bơ. Nó giống như ai đó mời em đi xem phim và em trả lời “được thôi” hơn là đang trả lời cho một lời tỏ tình.
Nhưng mặc kệ. Tôi đang vui thật sự dù tôi biết từ nay về sau mình không còn đường rút nữa. Liều một phen vậy. Tới đâu thì tới. Dù kết quả sau này thế nào thì tôi cũng chắc chắn rất lâu về sau tôi vẫn có thể nói rằng “Điều hạnh phúc nhất trong (tạm gọi là) cuộc đời tôi là được yêu em”
Tôi tiến lại gần em và ấn em ngồi xuống bên giường. Dùng đôi bàn tay nóng của mình luồn vào tóc em một cách cẩn thận để nó không chạm vào da đầu em. Và như thế, tôi sấy khô tóc cho em bằng tay mình.
*****
Viên đá
Tôi vẫn còn không tin được mọi chuyện lại xảy ra như thế này, nó giống như một giấc mơ vậy! Và bây giờ tôi đang tay trong tay cùng em trên xe bus mà không phải tàng hình.
Hầu như ai trong xe cũng ngoái lại nhìn chúng tôi ít nhất một lần. Nói đúng hơn là nhìn tôi. Tôi đoán là vì màu tóc và màu mắt của tôi. Ở đất nước tôi sống họ nghĩ tôi tóc tôi nhuộm và tôi đeo kính áp tròng. Nhưng ở đây hình như họ không nghĩ đến khả năng này. Vì thế những con mắt nhìn tôi xoi mói, tò mò, thắc mắc không có chiều hướng giảm đi mà còn tăng lên.
Còn em thì không hề nhìn tôi. Em phóng cái nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Em có vẻ suy tư điều gì đó và hình như nội tâm đang bị giằng xé. Tôi chưa bao giờ thấy em như thế này. Các cung bậc cảm xúc hiện trên nét mặt thay đổi liên tục.
Tôi có nên hỏi em xem em đang nghĩ gì không nhỉ? Liệu em có khó chịu khi tôi hỏi không? Hay tôi cứ quan sát xem em thế nào đã và nếu như vẫn không thể hiểu được thì tôi sẽ hỏi em.
Sau một hồi suy xét, tôi chọn cách thứ hai. Theo tôi, một người phụ nữ muốn người yêu của họ là một người sâu sắc và hiểu họ hơn là một người chỉ biết hỏi mỗi khi có điều gì bất thường.
Xe bus dừng lại, em bước xuống và tôi cũng đi xuống.
“Anh quên là chúng ta đã nói gì sao?” – Em bất ngờ quay lại hỏi tôi.
“Chỉ đến cổng trường thôi. Em yên tâm!” – Tôi nói, ánh mắt thuyết phục và môi em giãn ra một nụ cười.
Tôi không hiểu tại sao em lại yêu cầu tôi không được cùng em đến trường. Tôi thì luôn muốn ở bên em từng giây từng phút nhưng em thì có vẻ muốn né tránh. Điều này làm tôi cảm thấy rất buồn. Nhưng tôi tôn trọng em. Em nói em muốn có không gian riêng vì vậy tôi đồng ý để em ở trường một mình.
Chúng tôi cùng nhau đi đến cổng trường em. Một vài ánh mắt của các học sinh cùng trường bắt đầu quét lên chúng tôi. Họ xì xầm bàn tán, cả tôi và em đều có thể nghe được họ đang nói gì.
Em mỉm cười với tôi và tôi cũng mỉm cười.
“Đợi em về nhé” – Em nói.
“Tất nhiên rồi, công việc đó chiếm phần lớn trong quỹ thời gian của anh mà”
“Em vào đây” – Em nói rồi quay người đi vào trong.
Tôi còn đứng nhìn theo bóng em cho đến khi nó khuất hẳn. Và ngay lập tức tôi cảm thấy mình vừa bị ném từ một nơi tràn ngập ánh nắng mùa xuân đến một nơi băng tuyết vĩnh cửu. Tâm trạng tôi trùng xuống ngay lập tức sau khi em đi khỏi. Hình như tôi đã quá phụ thuộc vào em trong khi em luôn tỏ ra là mình đang điều khiển mọi thứ và không có điều gì đi trật đường ray.
Tôi không đi xe bus mà quyết định đi bộ về nhà. Tôi cũng không tàng hình mà để mặc cho người đi đường nhìn tôi trỉ trỏ.
Không có câu trả lời cho việc tôi và em bắt đầu là đúng hay sai. Không có lời giải cho câu hỏi chuyện của chúng tôi sẽ đi về đâu. Mọi thứ phía trước đều quá mập mờ. Dù biết lo lắng cũng chẳng được gì nhưng tôi không thể ngừng lo lắng.
Sau một hồi bước đi vô định, tôi thấy mình đang đứng trước một hồ nước. Bên dưới hồ có một đàn vịt đang bơi rất bình thản. Nhặt một viên đá, tôi ném vào hồ nơi gần chỗ đàn vịt và viên đá đó lập tức gây ra những cơn sóng lan ra mặt hồ. Trái với dự đoán của tôi, những con vịt kia không hoảng loạn mà thay vào đó nó bơi đến đùa nghịch cùng những con sóng.
Em đã ném vào lòng tôi một viên đá và nó tạo ra những rung động trong tim tôi. Nhưng tại sao tôi lại không thể giống những con vịt kia vui vẻ hòa mình vào những rung động đó. Thay vào đó tôi lại luôn lo lắng. Tôi thấy mình quá bất lực.
Tôi tự nhủ với mình hãy chỉ giữ lại những khoảnh khắc hạnh phúc bên em và tống khứ những lo lắng kia ra khỏi lòng mình. Hãy trân trọng hơn những giây phút bên em vì hạnh phúc này giống như bong bóng xà phòng vậy. Không ai biết được bao giờ nó sẽ nổ.
Tôi đi ngang qua một siêu thị và tôi nảy ra ý định nấu một bữa thật ngon cho em. Tôi bước nhanh vào siêu thị và bắt đầu suy nghĩ xem mình sẽ làm món gì.
Sau một hồi đi qua đi lại trong những dãy hàng hóa, cuối cùng tôi quyết định sẽ làm một bữa ăn theo motip quen thuộc. Là ánh nến, rượu vang, bò beefsteak ăn kèm với khoai tây chiên và salad trộn. Tôi chọn món táo áp chảo để làm món tráng miệng
Sau khi mua xong tất cả nguyên liệu cần thiết, tôi ra khỏi siêu thị và xách theo những gì vừa mua. Tâm trạng tôi khá hơn rất nhiều. Vừa đi, tôi vừa huýt sáo theo giai điệu tôi nghe thấy trong phòng tắm của em.
Về đến nhà, tôi bắt tay vào chuẩn bị mọi thứ. Vừa làm tôi vừa tưởng tượng ra vẻ mặt của em sẽ như thế nào khi thấy những gì tôi chuẩn bị. Em sẽ nói gì với tôi.
Cứ thế, tôi làm mọi thứ trong niềm phấn khích và sự hồi hộp.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong. Bàn cũng đã dọn sẵn. Tôi vui vẻ ra khỏi nhà và đi đến trạm xe bus gần nhà để đón em.
Cuối cùng chiếc xe bus cũng dừng lại và đem thiên thần của tôi về. Em bước xuống xe và nở một nụ cười thật hiền với tôi. Tim tôi như muốn bật ra ngoài và tôi cảm thấy mình đang lâng lâng trên mây.
Em bước đến chỗ tôi và tôi chìa bàn tay ra cho em nắm. Em nắm lấy tay tôi và chúng tôi cùng đi bộ về nhà.
“Hôm nay ở trường thế nào?” – Tôi hỏi em.
“Không có gì quá đặc biệt” – Em nhún vai.
“À phải rồi” – Em đột nhiên nói lớn như vừa sực nhớ ra điều gì. Tôi quay qua nhìn em để chờ đợi em nói ra điều gì đó.
“Bằng một cách nào đó anh đã làm cho người bạn cùng nhóm của em quên đi mọi chuyện đúng không?” – Em hỏi tôi.
Tôi nhoẻn miệng cười thay cho câu trả lời.
“Em đã không thể hiểu nổi vì sao cậu ta lại chẳng tỏ thái độ gì với em. Thì ra là anh”
Tôi lại cười và chúng tôi cùng sánh bước bên nhau cho đến khi ngôi nhà của chúng tôi xuất hiện.
Em đi vào nhà mình và tôi cũng đi theo em. Tôi thích được đứng bên ngoài phòng tắm đợi em và lần này tôi đang cầm một chiếc khăn bông trên tay.
“Anh sẽ đứng đây đợi em sao?” – Trước khi vào trong phòng tắm, em hỏi tôi.
“Hay em muốn anh đợi em bên trong đó” – Tôi nói rồi lại cười.
“Thế anh muốn đợi em ở đâu?” – Em lại dồn tôi vào chân tường.
“Anh sẽ đợi em bên ngoài” – Tôi lựa chọn.
“Em đừng mở nhạc nữa và thay vào đó anh sẽ hát cho em nghe” – Tôi đề nghị.
Em mỉm cười và nháy mắt với tôi sau đó đi vào bên trong và đóng cửa lại. Ở bên ngoài tôi bắt đầu ngân nga bài hát mà tôi không còn nhớ được tên của nó vì đã quá lâu. Lời bài hát giống như một lời tỏ tình nhẹ nhàng và tôi thích nhất câu “Anh sẽ không bao giờ rời ra khi em còn cần anh ở bên”
Tôi lặp lại bài hát ba lần thì em bước ra. Tôi mỉm cười với em và em cũng vậy. Tôi dùng khăn bông lau sơ tóc cho em và quàng nó lên vai em để chiếc áo sơ mi màu ghi của em không bị tóc làm ướt. Sau đó em ngồi im để tôi sấy khô tóc giúp em.
Sau khi tóc em đã được sấy khô, tôi dẫn em qua nhà tôi. Đôi mắt em bừng sáng khi nhìn thấy những gì tôi đã chuẩn bị. Em cười và quàng tay qua cổ tôi, ôm lấy tôi. Tôi cũng ôm em và cả hai chúng tôi đứng như thế một lúc lâu.
“Em đã cảm thấy đói chưa?” – Tôi hỏi em khi chúng tôi còn đang ôm nhau.
“Một chút” – Em nói trong khi đầu vẫn dựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ tôi. Tôi cá là em có thể nghe thấy tiếng tim tôi đập.
“Vậy hãy dùng bữa tối đi và chúng ta có thể tiếp tục như thế này bất cứ lúc nào em muốn”
Em buông tôi ra và cả hai chúng tôi cùng tiến lại bàn ăn. Sau khi kéo ghế cho em ngồi, tôi cũng ngồi ngăn ngắn vào vị trí đối diện em. Tôi để bàn tay lơ lửng trên hai đĩa beefsteak và như thế chúng đã được hâm nóng lại. Sau đó tôi đốt nến lên và khui rượu.
Chúng tôi cùng ăn uống và trò chuyện rất vui vẻ. Nói về những vùng đất mà em muốn đến đó để du lịch. Nói về kiến trúc Châu Âu, nói về những bộ phim trên TV. Chúng tôi có thể nói về mọi thứ nhưng tuyệt nhiên không ai nhắc về quá khư hay tương lai. Tuy cả hai không nói ra nhưng tôi cảm thấy như có một thỏa thuận ngầm giữa chúng tôi rằng cả hai sẽ không nói về tương lai và không hỏi nhau về quá khứ.
Sau bữa ăn tôi và em cùng đứng ngoài lan can ngắm nhìn bầu trời đầy sao, những ngôi sao như những viên đá màu lam xoáy tít vào bầu trời. Tôi ôm em từ phía sau và em nhẹ nhàng dựa vào người tôi. Gió khẽ lay nhè nhẹ mái tóc em, tôi đắm mình trong mùi hoa tử đinh hương.
“Em có muốn đi dạo một chút không?” – Tôi đề nghị.
“Đêm nay rất thích hợp để đi dạo” – Lời nhận xét của em thay cho câu trả lời.
Rồi tôi nắm lấy tay em và đưa em bay lên cùng tôi. Em há hốc miệng ngạc nhiên và rồi bật cười thích thú.
“Đi dạo là như thế này sao?” – Em hỏi trong khi còn đang cười.
“Hay em muốn đi bộ?” – Tôi hỏi em.
“Không, em muốn như thế này” – Em lại cười. Nhìn đôi mắt em ánh lên vẻ thích thú. Tôi cảm thấy vui vô cùng.
Có một chiếc máy bay đang bay ngay trên đầu chúng tôi. Em nhìn tôi và tôi hiểu em muốn gì. Tôi bay nhanh theo chiếc máy bay và không lâu sau hai chúng tôi cùng ngồi vắt vẻo trên cánh máy bay. Đúng hơn là chỉ có tôi ngồi vắt vẻo trên cánh máy bay thôi còn em đang ngồi trong lòng tôi.
“Thật thần kỳ” – Em reo lên thích thú.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc