Tôi đứng trước cửa nhà hắn nhưng còn chưa ấn chuông và cũng không có ý định ấn chuông (tôi đâu có định để hắn mở cửa cho tôi). Thật là mâu thuẫn làm sao! Tôi tin vào định mệnh. Đúng! Nhưng như thế chẳng phải đồng nghĩa với việc định mệnh an bài tôi sẽ đến gặp hắn hôm nay sao?
Tôi không thích mọi chuyện được hiểu theo nghĩa này. Nhưng… tại sao tôi lại phải phân trần rõ chuyện tôi đến gặp hắn hôm nay là vì định mệnh an bài hay không? Hình như tôi đã để quá nhiều tâm tư vào chuyến viếng thăm không mấy tốt đẹp này.
Không muốn phải suy nghĩ nữa nên tôi đã nhanh chóng nhảy qua cánh cổng và nhảy bật lên ban công tầng 2.
Tôi hơi giật mình khi hắn đang đứng ngay phía sau cánh cửa kính thông ra ban công.
Hắn nhìn tôi. Đôi mắt không hề lộ ra vẻ ngạc nhiên hay lo lắng. Cứ như hắn đã biết trước hoặc đã quá quen với việc này. Cứ như tôi đã đến đây hàng ngàn lần theo cách này. Hắn quá thản nhiên và tôi không thích điều đó. Nó làm tôi cảm thấy mình bị xem thường. Việc không thể làm cho kẻ thù của mình mảy may lo sợ là một điều sỉ nhục.
Hắn mỉm cười với tôi. Điều này làm tôi giật mình. Nụ cười ấy là ý gì chứ? Mỉa mai chăng? Nhìn không giống lắm! Chào mừng à? Càng phi lí hơn. Hay cười là cách hắn thể hiện sự ngạc nhiên nhỉ? Hay là tôi cứ tin như vậy đi cho thoải mái và để bớt cảm thấy bị coi thường.
Đã lí giải xong nụ cười của hắn và bây giờ là đến vấn đề của tôi. Tôi cảm nhận rõ mình đang ngẩn người ra như bị thôi miên. Hắn quá hoàn mỹ (có lố bịch lắm không khi nghĩ về kẻ thù của mình thế này không nhỉ?). Những lần gặp trước tôi chỉ lo nghĩ xem làm thế nào để xử hắn mà không để ý đến dung mạo của hắn. Một vẻ đẹp cuốn hút với đôi mắt có cái nhìn ૮ɦếƭ người. Gương mặt thanh tú và chiều cao quá lí tưởng để làm người mẫu. Nhìn hắn giống một sinh viên hơn là một kẻ có sức mạnh phi thường.
Không hiểu gương mặt của tôi đang như thế nào mà nụ cười của hắn tắt ngấm và thay vào đó là một cái mím môi thế kia? Và rồi trước khi tôi định phá vỡ cánh cửa kính để đi vào trong thì hắn đã mở nó ra cho tôi. Thế là cuối cùng tôi vẫn phải đi qua cánh cửa do chính tay hắn mở.
Tôi đi vào trong và có phần hơi lúng túng. Bao nhiêu điều tôi định sẽ nói và sẽ làm với hắn đã bốc hơi khỏi đầu tôi không để lại một dấu vết. Ngay cả sự giận dữ cũng lặn tăm. Và giờ tôi ở trong tình trạng “chai ngậm ngọc”. Tôi chỉ biết im lặng. Hay thật!
Hắn cũng im lặng và gương mặt hắn cũng có phần lúng túng. Hắn dùng một tay nhấc chiếc ghế trong phòng lại cho tôi ngồi. Và tôi chưa kịp suy nghĩ thì đã thấy bóng mình đang ngồi xuống chiếc ghế qua kính cửa.
Hắn vẫn đứng trước mặt tôi và cách tôi khoảng 2m. Xỏ hai tay vào túi quần sau. Hắn lại mím môi để lộ hai má lúm đồng tiền mà tôi phải thừa nhận là rất duyên. Hắn nhìn tôi rồi lại nhìn ra bên ngoài cửa. Đôi môi hoàn mỹ vẫn mím chặt.
Rồi như được giải thoát, đôi môi ấy được thả lỏng. Hắn ra khỏi phòng và đi đâu đó.
Haizz! Hắn đi rồi tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Tôi thở hắt ra và thả lỏng cơ thể. Tại sao tôi lại căng thẳng như thế nhỉ? Tôi không thể hiểu nổi mình nữa. Cứ như trong tôi có một con người khác vừa mới xuất hiện và nó hành động theo một lí lẽ khó hiểu.
Tiếng bước chân đến gần và tôi quay lại trạng thái căng như dây đàn. Hắn đã quay lại, trên tay cầm một lon coca rồi chìa về phía tôi. Hay thật! Kẻ thù cũng mời nước nhau sao?
Tôi nhận lon coca từ tay hắn, do tôi vươn tay hơi quá, ngón tay tôi vô tình chạm nhẹ vào đầu ngón tay hắn. Bất giác tôi rụt tay lại và hơi lo lắng. Phản ứng này của tôi không phải vì cảm giác chạm vào tay hắn quá ghê sợ mà trái lại, nó quá tuyệt vời. Nó rất ấm. Nó mang theo hơi ấm mà tôi vẫn luôn thèm khát. Mọi chuyện đang dần trở nên kỳ quặc ngoài tầm kiểm soát.
Trước phản ứng của tôi. Hắn cũng rút tay lại một cách chậm rãi và như để che dấu sự bối rối, hắn khui lon nước giúp tôi và một lần nữa chìa lon nước về phía tôi. Lần này những ngón tay thon dài kia chỉ chụp hờ trên đầu lon, với kiểu cầm của hắn tôi chỉ việc xòe tay ra và hắn sẽ đặt lon nước vào tay tôi. Như vậy sẽ tránh được những ᴆụng chạm ngoài ý muốn.
Và mọi chuyện đã xảy ra đúng như thế. Tôi xòe tay ra và hắn đặt lon nước vào tay tôi. Không hề có cái chạm nào và cũng không có hơi ấm nào. Nhưng điều đó lại làm tôi muốn cáu.
Hắn không quay người lại mà chỉ đi giật lùi. Rồi hắn ᴆụng vào cái bàn gỗ phía sau. Như đã tính toán từ trước, hắn ngồi hờ lên mép bàn, hai tay khoanh trước иgự¢. Tôi công nhận dáng đứng của hắn trông rất đẹp.
Im lặng nối tiếp im lặng. Không khí gì thế này? Sao lại là bầu không khí này chứ? Giữa hai kẻ thù lại có những lúc thế này sao? Hay là đang bắt đầu cuộc thi đấu trí nhỉ? Ai phá vỡ sự im lặng trước người đó sẽ thua? Nếu vậy thì hắn thua chắc rồi vì sở trường của tôi là im lặng mà.
Thời gian vốn có hai trạng thái một là nhanh vun ✓út và hai là dài vô tận. Hai trạng thái này tùy thuộc vào hoàn cảnh và tình trạng tâm lí của con người. Trong trường hợp này nó đã chọn trạng thái thứ hai. Nó trôi chậm chạp như một cỗ máy cũ kỹ hết dầu nhớt.
Và quả nhiên hắn đã thua trước. Tai tôi nghe thấy âm thanh phát ra từ miệng hắn.
“Em… à không… cô đến tìm tôi à?” – Hắn mở lời một cách khó khăn.
Thật bất ngờ làm sao! Tôi cứ nghĩ giọng nói của hắn sẽ ồm ồm hoặc cũng khàn khàn và thấp tè như giọng Olia, nhưng không, giọng nói của hắn rất ấm. Nghe còn ấm hơn giọng kể trên radio buổi tối.
“Phải” – Tôi nghe thấy mình trả lời hắn. Thật là thất vọng! Giọng tôi lí nhí đến tôi nghiệp.
Hắn nhướn một bên mày lên, nhìn tôi bằng ánh mắt chờ đợi.
“Tôi… có vài chuyện muốn hỏi” – Một lần nữa tôi lại lí nhí. Đây mà là khí khái khi đi tra khảo kẻ thù sao? Tôi còn thảm hơn là đang van xin kẻ thù.
“Vậy hãy hỏi đi!” – Tôi cảm thấy có phần nhẹ nhọm trong giọng nói của hắn.
“Đầu tiên, tại sao anh lại đi theo tôi” – Một câu hỏi dư thừa thật. Tôi đã được biết câu trả lời từ Olia rồi mà.
“Vì tôi bị thu hút bởi mùi hương của cô” – Giọng nói của hắn nghe rất thật.
“Mùi hương”? Ý hắn là mùi máu sao? Vậy là hắn đã nói thật. Ngạc nhiên thật!
“Tại sao anh lại xuất hiện mỗi khi tôi… hm… muốn Gi*t người”
“Vì tôi không muốn cô làm những điều đó”
Vậy ra ý định cản trở tôi để chọc tức tôi là có thật.
“Vậy tại sao anh luôn chỉ tránh đòn mà không đánh trả?”
“Tôi không thể” – Hắn nói, gương mặt hắn không còn thản nhiên nữa. Nó có chút giằng xé.
Hắn lại một lần nữa nói thật với tôi. Xem ra hắn là một “kẻ thù thật thà”.
Tôi im lặng và hắn cũng im lặng. Tôi không nghĩ ra điều gì để hỏi và hiển nhiên tôi không hỏi gì thì hắn cũng không nói gì.
Có lẽ đến lúc nên ra về. Tôi chẳng còn gì để làm ở đây cả.
Nghĩ là làm, tôi đứng bật dậy và đi ra ngoài theo đường tôi đã đi vào. Có vẻ hắn không có ý định tiễn tôi.
Tôi nhảy vụt xuống dười và tiếp đất êm ái. Lon coca vẫn cầm trong tay không hề nhiễu ra giọt nào.
Nỗi bực tức và bức bối ૮ɦếƭ tiệt kia lại quay về trong tôi. Những câu trả lời đó rõ ràng là không đủ với tôi nhưng bực bội làm sao khi đối mặt với hắn tôi lại chẳng nghĩ được quá nhiều. Tôi thậm trí đã không vặn lại câu trả lời của hắn. Giọng nói cũng không thể hiện được chút phẫn nộ nào. Thậm trí tôi còn cảm thấy vui khi hắn thành thật với tôi. Tôi đã thua hắn rồi. Thua thảm hại. Tại sao tôi lại để cái nhìn của hắn làm mình bấn loạn chứ? Đúng là vô dụng!
Trời ơi! Bực quá! Tôi bị điên rồi. Đúng hơn là tôi bị hắn làm phát điên rồi.
Tôi cúi xuống nhặt một viên đá có kích cỡ trung bình bên dưới chân. Phải rồi, không làm gì được hắn thì tôi cũng phải trút giận lên một cái gì đó của hắn.
Nghĩ vậy, tôi vung tay ném viên đá lên mái nhà hắn. Tiếp sau đó là tiếng vỡ của tôn.
Đỡ tức hơn rồi. Tôi ôm bụng cũng khoái trí. Và nụ cười ấy đã không tắt dù hắn vừa đi ra ngoài ban công và nhìn xuống chỗ tôi.
Gương mặt hắn đang nghệt ra một cách vô tôi vạ. Điệu bộ của hắn làm tôi càng buồn cười hơn. Tôi đi theo kiểu “con người” vào nhà mình, tiếng cười vẫn vang lên theo từng bước chân của tôi.
[mọi người chú ý xíu nè. Chap này cũng nói về việc Tử Đinh Hương đến nhà Dragon, nhưng chap này được kể bởi Dragon]
Không biết giờ này em đang làm gì nhỉ? Em đã ngủ dậy chưa? Tôi muốn qua bên đó xem em thế nào quá. Tôi thật sự rất muốn nhìn thấy em. Không biết sau khi biết tôi ở ngay bên cạnh nhà em thì em nghĩ thế nào nhỉ? Sẽ không ghét điều đó chứ?
Đó chỉ là một trong số ít những câu hỏi trong đầu tôi lúc này. Tôi thật rất muốn biết em nghĩ gì nhưng tôi lại không thể đốt tóc em nữa. Tôi chỉ có thể đọc suy nghĩ của người khác một lần duy nhất mà thôi. Tôi đã cố thử với hy vọng có một ngoại lệ, ban nãy khi em ngủ tôi đã bứt một sợi tóc của em và đốt nó bằng lửa rồng. Điều duy nhất tôi cảm nhận được là mùi khét của tóc cháy chứ chẳng nhìn thấy hình ảnh nào hay nghe thấy suy nghĩ nào trong đầu em cả.
Tôi chưa bao giờ tò mò muốn biết người khác nghĩ gì về mình như cách mà tôi đang tò mò về suy nghĩ của em. Với tôi điều đó rất quan trọng. Em có thích tôi không nhỉ? Chắc chắn không rồi. Vậy em có ghét tôi không? Tôi hi vọng là có. Thà bị em ghét còn hơn em không dành chút tình cảm nào cho tôi và không để tâm đến tôi.
Trời đã tối rồi, không biết em đã ăn tối chưa nhỉ? Tối nay em có đến nhà mẹ em nữa không?
Câu trả lời đây rồi, em vừa ra khỏi nhà. Tôi cảm nhận được điều đó. Có lẽ là em đến nhà mẹ em. Tôi sẽ cùng đi với em, chắc chắn rồi.
Nhưng khoan đã. Sao mùi hương của em lại dừng lại trước cổng nhà tôi thế kia? Chắc không phải em đến để gây chiến chứ? Tôi sẽ phải né em nữa sao? Nhưng như vậy cũng tốt mà. Biết đâu tôi lại tìm ra sơ hở của em và lại có thể ôm em. Tôi đúng là kẻ tham lam. Về khoản này thì tôi tự thừa nhận và không dám biện minh.
Nhưng tôi nên biểu hiện thế nào khi thấy em nhỉ? Ngạc nhiên? Vui mừng? Hay tỏ ra thản nhiên?
Không còn thời gian suy nghĩ nữa rồi, em đang lên đây. Hình như em sẽ vào bằng đường cửa dẫn ra ban công.
Tôi chạy ngay đến chỗ cánh cửa kính thông ra ban công, tôi muốn đón em như đón một ví khách mà tôi vô cùng xem trọng. Mà em đúng là vị khách đặc biệt mà. Làm gì có khách nào đến thăm nhà bằng đường cửa ở tầng hai chứ.
Đây rồi, quả nhiên là em. Chưa đầy một giây sau em đã xuất hiện ngay trước mặt tôi. Hình như tôi làm em giật mình thì phải. Gương mặt em hơi ngạc nhiên. Trông em bây giờ tếu tếu thế nào ấy. Mặt tồ thật.
Em vẫn giữ nguyên gương mặt như thế làm tôi không thể giấu được một nụ cười. Và sau khi nở trên môi được ba giây, nụ cười của tôi tắt lim. Thật là ngại quá! Cười mà không được cười lại nên tôi cảm thấy hơi bối rối. Lúc tôi bối rối tôi thường mím môi và bây giờ cũng vậy.
Chợt nhớ ra là em còn chưa vào trong, tôi nhanh chóng mở cửa để em đi vào phòng.
Bây giờ tôi và em đang ở chung trong một căn phòng, cả hai có thể nhìn thấy nhau. Hơn nữa hoàn toàn không có sự tấn công hay tiếng gầm gừ nào từ phía em, em hoàn toàn im lặng. Tôi cũng không biết phải nói gì.