Tôi muốn bên emMột người sinh ra trong lửa, điều khiển lửa và tạo ra lửa như tôi đến bây giờ mới biết thế nào là “lòng như lửa đốt”. Dù đã Gi*t ૮ɦếƭ hai kẻ đã làm hại em nhưng lòng tôi vẫn phừng phực lửa giận.
Tôi đã tồn tại cùng với trời đất này, cho đến nay đây là lần đâu tiên trong đời tôi có cái cảm giác như thế. Lo lắng, đau lòng, giận chính mình và thấy bất lực.
Tôi giận mình sao không gặp em sớm hơn, giận mình đã hiểu lầm em, đã nghĩ không tốt về em và bây giờ là giận mình đã làm khổ em. Vì quá tức giận mà tôi không suy nghĩ gì đã Gi*t tên tình nhân của mẹ em ngay trong nhà em để bây giờ mỗi đêm em đều thức và quanh quẩn bên ngoài nhà mình để canh chừng cho mẹ em.
Em đứng đó, dựa lưng vào bức tường. Nhìn em thật lạnh lẽo, cô độc và bi thương. Đôi mắt lo lắng không rời khỏi ngôi nhà mình lấy một anomet. Em dường như còn không chớp mắt. Gương mặt em lạnh tanh vô cảm nhưng tôi cảm thấy trái tim em đang đau quặn từng cơn. Trời về đêm lạnh buốt mà em chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen mỏng manh. Tôi biết là em không cảm thấy lạnh nhưng tôi vẫn thấy lo lắng cho em.
Đã bốn đêm em không ngủ. Dù sức khỏe của em mạnh hơn con người rất nhiều nhưng trong em vẫn mang một phần con người, nếu cứ tiếp tục thế này thì cũng có ngày em sẽ gục. Em định sẽ tiếp tục thức đến bao giờ nữa đây? Đồ ngốc! Làm sao tôi có thể làm hại mẹ em cơ chứ? Em lo lắng để làm gì hả ngốc?
Âm thần đứng bên em, lặng lẽ nhìn em. Tôi thấy mình thật bất lực và vô dụng làm sao. Không thể làm gì cho em cũng không thể đến bên an ủi em.
Tôi đã bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Tôi còn không nhớ nổi nữa. Chỉ biết là từ khi có vũ trụ này thì có tôi. Trong suốt quãng thời gian dài đằng đẵng ấy tôi chỉ tồn tại như một thực thể chứ không hề sống như một con người. Tôi ăn, ngủ, thở như người bình thường nhưng cuộc sống của tôi là vô vị. Oma đã luôn ở bên tôi nhưng Oma chỉ làm một linh hồn lạnh lẽo. Hắn còn vô cảm hơn tôi. Tôi không một mình nhưng luôn cảm thấy cô đơn.
Và tôi gặp em, để rồi tôi không còn nhớ mình đã từng tồn tại như thế nào. Bây giờ mỗi ngày tôi đều sống với những cung bậc cảm xúc. Buồn, vui, lo lắng, hồi hộp, mong đợi… Từ khi gặp em tôi đã được sống theo đúng nghĩa của nó. Tôi thích em! Không! Nhiều hơn thế nữa. Là yêu, yêu đến phát điên lên được. Tôi yêu em vì em là người duy nhất làm tim tôi sống lại và tôi yêu em để tự cứu lấy mình.
Nhưng tôi biết yêu em là điều không hề dễ dàng. Tôi là vua của thế giới bóng đêm, còn em, em là một ma cà rồng sống nhờ máu của Olia – kẻ thù của thế giới bóng đêm. Tôi phải làm gì với tình yêu này đây? Làm gì với con tim đập sai nhịp này đây? Tôi không nghĩ tôi yêu em là sai lầm. Hoàn toàn không! Nhưng tình yêu này đã khiến tôi phạm sai lầm. Tôi biết Olia đã về tìm em. Tôi hoàn toàn có cơ hội Gi*t hắn nhưng tôi lại vờ như không hay biết việc hắn trở lại. Làm sao tôi có thể ra tay Gi*t hắn khi sinh mạng của em phụ thuộc vào hắn?
Tử Đinh Hương – cái tên thật đẹp! Đầy ý nghĩa và cũng nhiều nỗi buồn.
Tử Đinh Hương – cô gái mang mùi hương quyết rũ và bí ẩn.
Tử Đinh Hương – cô gái đã đánh thức trái tim héo mòn bao thế kỷ qua.
“Nếu được sống bất tử bạn sẽ sống vì điều gì?”. Đó là câu trailer tôi đã nghe khi theo dõi một bộ phim về ca cà rồng. Tôi còn nhớ rõ suy nghĩ của mình khi đó và tôi đã cười một cách chua chát với suy nghĩ ấy.
Sống để tìm ra cách ૮ɦếƭ. Đó chính là suy nghĩ của tôi khi đó và nó đã luôn theo tôi cho đến khi tôi gặp em.
Tôi là kẻ bất tử và nếu một ngày sự bất tử ấy đột nhiên biến mất và tôi sẽ ૮ɦếƭ, tôi sẽ chỉ ૮ɦếƭ vì em.
Hôm nay xe bus rất đông, mọi người đứng nép sát vào nhau muốt bẹp dúm. Và đặc biệt trên xe có rất nhiều người mang mùi máu thơm.
Tôi cảm nhận rõ máu trong người em đang sôi lên vì ngửi thấy mùi máu ngon lành. Cơ mặt em săn lại, hai tay ghì chặt. Em đang chịu đựng.
Tôi đánh giá cao sự chịu đựng của em. Khi người ta gặp phải vấn đề thì thời gian thường trôi qua chậm hơn bình thường nhưng em đã chịu đựng một cách tuyệt vời. Bằng chứng là đã không có ai trên xe phải ૮ɦếƭ.
Em tiến vào sân trường với những bước chân nhẹ nhàng. Vẫn như mọi khi, em vẫn cô độc và trầm lặng. Tôi thậm chí còn chưa thấy em cười bao giờ. Khi những bạn nữ cùng tuổi tụm năm tụm bảy nói về quần áo, đầu tóc, các chàng trai của họ và những gì họ cho là thú vị thì em đang thu mình trong một góc lớp đồng thời ném một ánh nhìn hờ hững vào những người ấy. Cứ như em thuộc một hành tinh khác và những gì họ đang nói không thuộc hành tinh của em.
Tôi tự hỏi liệu cảm giác của em có giống như tôi? Những chuỗi ngày lập đi lập lại trong sự nhàm chán và trống rỗng. Tận hưởng sự cô đơn một cách triệt để. Rồi cuối cùng chỉ còn là một cái xác biết đi. Không có “cuộc đời” nào cả mà chỉ là “sự tồn tại” mà thôi.
Tôi đoán em cũng cảm thấy như vậy. Dù không nhiều như tôi nhưng chắc chắn là có. Tôi cảm thấy mình cũng yếu đuối y như con người. Sợ sự cô đơn và sợ cả thời gian nữa. Ai nói thời gian là liều thuốc tốt nhất cho những tâm hồn bị tổn thương. Tôi thấy thời gian mới chính là nguyên nhân gây ra tổn thương. Nó đi qua một cách vô tình và cũng mang mọi thứ ra đi cũng vô tình như vậy. Làm thế nào mà cái nguyên nhân gây bệnh lại trở thành liều thuốc chữa bệnh nhỉ? Thời gian trôi vì nó phải thế chứ đâu phải nó trôi vì muốn chữa lành vết thương cho một ai đó. Phần tôi, tôi đặc biệt căm thù thời gian, quỷ tha ma bắt kẻ nào biết ơn thời gian đi. Nó tàn nhẫn với vạn vật và tàn nhẫn với tôi theo một cách khác. Nó cứ trôi và trở thành có ý nghĩa nhưng lại cố tình vô nghĩa với tôi. Nó lấy đi tuổi trẻ, lấy đi sức khỏe và cuối cùng nó lấy đi sự sống của một người thế mà nó lại phớt lờ tôi. Nó dựa vào cái gì mà kiêu ngạo đến mức không thèm nhìn đến tôi như vậy nhỉ?
Thời gian có thấy nhàm chán khi cứ mãi trôi đi mải miết, miệt mài vậy không nhỉ? Tôi cá là có. Vậy nên nó đã trọn
ra một ngoại lệ, nó trôi qua trong cuộc đời mọi người nhưng lại ngưng đọng trong sự tồn tại của tôi.
Có phải là tôi xấu xa lắm không? Thiên đường không chứa chấp và địa ngục không tiếp nhận. Vì thế mà tôi cứ trơ ra với thời gian như một sự trả giá. Mà tôi có làm gì nên tội đâu mà phải trả giá nhỉ? Hay thượng đế bỏ quên tôi nên tôi mới “may mắn” “trơ” ra đến bây giờ?
Sao tôi lại bắt đầu quay trở lại chuỗi ngày tuyệt vọng thế này chứ? Tôi thật tồi tệ! Làm thế nào mà tôi lại cảm thấy tuyệt vọng khi em đang ở ngay bên cạnh tôi. Mới một ngày trước tôi còn cảm thấy như mình bắt đầu sống nhưng bây giờ thì lại đâu vào đấy. Được đi bên em thế này là đủ lắm rồi, tôi còn muốn gì nữa?
Em đang nhìn về hướng tôi nhưng chắc chắn là không phải đang nhìn tôi (tôi đang tàng hình mà). Nói là em đang nhìn về hướng tôi cho “kêu” vậy thôi chứ thật ra là tôi cố tình chọn hướng em đang nhìn để đứng. Tôi thích tưởng tượng là em đang nhìn tôi, dù đó là một ánh nhìn vô hồn. Đôi mắt em lúc nào cũng thế. Dường như không có một điều gì có thể làm em thích thú, không quyền năng nào có thể làm đôi mắt u ám ấy sáng lên.
Em có cần một người bạn không nhỉ? Em cô đơn nhưng không có vẻ gì là em đang vùng vẫy thoát ra khỏi sự cô đơn ấy. Em không mở lời bắt chuyện với bất cứ ai. Hôm kia có một sinh viên vô tình đạp phải chân em, biết là cái đạp ấy còn lâu mới đủ sức làm em đau nhưng em có cần phải phớt lờ người đó và đi thẳng như vậy không nhỉ? Cô nữ sinh đó chỉ kịp nói với em từ “xin” thì em đã đi vụt qua và từ “lỗi” phải chạy với theo.
Giá như em cần một người bạn, chỉ cần một biểu hiện nhỏ là em cần có bạn thì tôi…
Ôi trời! Tôi đang nghĩ gì thế này? Chính bản thân tôi đang tự trầm trọng hóa sự cô đơn của em. Phần “tôi” ủng hộ tôi đến bên em đang cố thuyết phục phần “tôi” phải đối, nó đưa ra một lí do hết sức “nhân văn” EM CẦN MỘT NGƯỜI BẠN BÊN CẠNH. Thật mỉa mai làm sao! Em cần người bên cạnh hay tôi muốn được bên cạnh em? Một sự lừa đảo trơ trẽn và chua chát! Tự mình đánh lừa chính mình. Tôi muốn đến bên em đến thế sao? Đến bên chứ không phải lặng lẽ đứng bên thế này sao? Tôi điên rồi!
Tôi day chán mình dù không nhức đầu. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao tôi lại cảm thấy “chán đời”. Âm thầm đi bên em không còn làm tôi thấy thỏa mãn nữa. Tôi muốn được xuất hiện trước mặt em, trò chuyện với em. Điểm này tôi cũng giống con người đấy. Được voi đòi tiên, càng ngày nhu cầu càng tăng tiến và chẳng biết bao nhiêu là đủ và giới hạn ở đâu. Ngu ngốc thật!
“Hôm nay chúng ta sẽ thực hành kỹ thuật lấy máu đã học ở tiết trước. Hai người một nhóm sẽ thức hành lấy máu cho nhau” – Giảng viên nói. Ông ta vào lớp lúc nào tôi còn không biết. Phải rồi, biết làm sao được khi mắt tôi đang dán vào em còn lưng thì quay về phía cửa lớp. Giác quan của tôi vốn rất nhạy, nhạy hơn cả ma cà rồng. Nhưng khi ngắm nhìn em thì toàn bộ giác quan của tôi đều tê liệt, duy chỉ có trái tim là đập điện cuồng. Nó đã đập hơn 4 tỉ năm qua ở cái nhịp bằng 1/5 người thường (nó cũng chán nản y như tôi) thế mà bây giờ lại nhảy tưng bừng trong Ⱡồ₦g иgự¢ tôi. Cái điều kỳ diệu mang tên tình yêu ấy có sức mạnh thật phi thường.
Bạn cùng nhóm của em là một nam sinh, tướng tá cậu ta cũng bình thường, không có gì đặc biệt ngoại trừ… mùi máu. Nó thuộc loại “hàng hiếm”. Tôi bắt đầu thấy lo cho em rồi đây (không phải là lo cho cậu ta mặc dù cậu ta mới là người đáng lo). Em đang khát trong khi cái mùi hương kia lại quá hấp dẫn.