Hậu Cung Kế - Chương 97

Tác giả: Lý Hảo

Cao Cao Tại Thượng
Editor: Lục sung nghi.
Beta: Vy tu nghi
"Nương nương, nô tài cho người dò thăm. An công công đã ૮ɦếƭ trên đường về quê nhà rồi ạ."
Lý Già La gật đầu, xem ra nàng đoán không sai. Mẫn Hoài An là người của Vương thái hậu.
Bà ta nhìn trúng Vương Vũ Lộ cũng không có gì lạ. Đợt tuyển tú, trong số các tú nữ thì bộ dạng nàng ta là tốt nhất. Trong lòng bà ta, Vương Vũ Lộ cũng không phải dạng ngu xuẩn gì nên đáng giá lợi dụng.
Lý Già La nghĩ, từ lúc nào mà Vương thái hậu không vừa mắt nàng. Chắc từ khi Vương Hiền phi muốn đối phó nàng đi.
Hoặc là nàng cho bà ta cảm giác đe dọa, còn vì sinh ra Tam hoàng tử khỏe mạnh đến hiện tại. Với dự đoán trong lòng bà ta không giống nhau.
Trong tay nàng lợi thế càng nhiều, Vương thái hậu càng không thích nàng. Điểm này không còn gì nghi ngờ.
Vương Minh Nhã sắp tiến cung, nàng ta như thế nào đây?
Trong đám tú nữ, Vương Minh Nhã được coi như hạc trong bầy gà. Mọi người đều biết nàng ta là cháu gái nhà mẹ đẻ Vương thái hậu.
Người vây quanh nàng ta có rất nhiều, tâm tư cũng không ít. Nhưng chỉ cần nàng ta còn chỗ dựa thì những tâm tư ấy đều phải rút không ít.
Nếu bị phát hiện, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Muốn ngầm giở trò xấu? Vương Minh Nhã cũng không phải người hiền lành gì. Tất nhiên không đứng yên mà chịu thương tổn.
Đám tú nữ mới này, ai chẳng muốn hưởng cuộc sống trong cung. Đối với các chuyện trong cung, cũng cho người điều tra. Qua các loại phương thức, coi như cũng nắm trong tay tin tức như hiện tại ai là sủng phi, ai sinh hoàng tử, Hoàng thượng thích ai nhất.
Kể cả chuyện trước kia của Vương Hiền phi cũng điều tra.
Trong lòng các nàng, Vương Minh Nhã cùng Thục phi nương nương Võ thị chính là kẻ thù. Vì Thục phi đấu đến Vương Hiền phi sụp đổ, sau đó mới lên vị.
Nên ai cũng muốn xem kịch vui, có phải ở đây có người của Thục phi hay không, để đối phó với Vương Minh Nhã.
Bởi vì nguyên nhân này, có người muốn đầu nhập vào Thục phi nương nương. Đối với Vương Minh Nhã làm ít động tác, cảm thấy như vậy Thục phi sẽ thu về trướng.
Trên thực tế, đa số mọi người đều nghĩ giống Tĩnh Phi. Người mới cần tìm lão nhân có quyền lực, tuyển tú nhiều người như vậy, nếu như có quan hệ tốt với tiền bối. Có thể dẫn dắt các nàng gặp Hoàng Thượng, nhanh chóng thị tẩm, sau đó phân vị cũng sẽ tăng theo.
Có đôi khi, một lời nói của sủng phi gấp trăm lần cố gắng của nhiều người.
Nếu đã có đường tắt, sao lại không làm chứ?
Vương Minh Nhã coi như không thuận lợi, còn gặp nạn vài lần. Nhưng đều được nàng ta ứng phó.
Sơ tuyển rất nhanh qua đi, những thân thể có vấn đề tất nhiên bị đào thải.
Kèm theo là tiếng khóc không cam lòng, dù không cam lòng đi nữa cũng bị trực tiếp lôi đi.
"Cái gì? Lúc sơ tuyển phát hiện nữ tử không trong sạch?" Vương thái hậu khi nghe tin này nổi trận lôi đình.
Còn dám tới ứng tuyển, đây là không đem Hoàng gia để vào mắt sao!!
Triệu Hoàng Hậu nhanh chóng nói với Vương thái hậu: "Mẫu hậu bớt giận, theo ma ma kiểm tra nói, vị tú nữ này hẳn là cưỡi ngựa hoặc là ᴆụng phải ngoại vật. Cho nên khi đưa đến, chính mình cũng không biết, lần này kiểm tra rồi mới biết."
Sự thật đều có căn cứ, đến lúc đi đến nhà tú nữ gia tra, cũng biết là chuyện gì xảy ra.
Triệu Hoàng Hậu cũng tin tưởng, không ai dám lấy Hoàng gia trêu đùa, nghĩ có thể ᴆục nước béo cò mà qua ư, đây là muốn tìm họa vào thân.
Vương thái hậu nghe xong, tâm tình dần dần bình thường lại, nói với Triệu Hoàng Hậu: "Hoàng Hậu nói rất đúng, bọn họ cũng không dám đùa giỡn Tiêu gia chúng ta! Bất quá, việc này phải điều tra rõ, tú nữ kia không thể thả ra. Nếu đã xảy ra chuyện này, mặc kệ nàng có phải vô tội hau không, đều không có tư cách dự tuyển. Mặt mũi Hoàng gia đặc biệt quan trọng."
Triệu Hoàng Hậu trở về Từ Ninh Cung, cảm thấy có chút đau đầu. Chỉ vừa bắt đầu, đã xảy ra vấn đề, Xuân Oanh mát xa đầu cho Triệu Hoàng Hậu, khiến nàng thả lỏng một ít.
"Nếu lúc này bản cung bị bệnh, có phải lại có người nói bản cung giả bệnh hay khôn?"
Ba năm trước, nàng đúng là giả bệnh, cho An phi các nàng tiến hành tuyển tú. Lần này, nếu nàng thật sự bị bệnh, phỏng chừng liền có người nói.
"Nương nương, ngài đừng nghĩ nhiều, chung quy Vương Hiền phi không ở đây." Trừ bỏ Vương Hiền phi, còn có ai dám nói nương nương như vậy?
"Đi một cái Vương Hiền phi, lại đến một cái lợi hại. Bản cung càng nhức đầu." Triệu Hoàng Hậu nói.
"Nương nương, ý của ngài là tú nữ Âu Dương Vân Cẩm xảy ra chuyện này, là vị kia nhà Vương gia làm?" Nếu như vậy, nàng ta cũng thật lợi hại.
Âu Dương Vân Cẩm chính là người kiểm tra ra đã không còn là xử nữ, nay đang bị giam giữ.
Triệu Hoàng Hậu: "Rất có khả năng này, ngươi có biết Âu Dương Vân Cẩm là ai không? Là nữ nhi nhà Âu Dương gia thuộc nhánh phụ."
"Âu Dương gia? Là cô nương nhà Âu Dương thủ phụ?"Xuân Oanh hỏi.
"Đúng vậy, phụ thân vị cô nương này chỉ là quan ngũ phẩm. Lần này nàng ta đến tuổi phù hợp, nên lại đây tuyển tú. Lẽ ra, có Âu Dương thủ phụ, phần thắng rất lớn. Thế nhưng ai biết ở cửa đầu đã xảy ra vấn đề. Bản cung nghĩ, người Vương gia mua chuộc ma ma kiểm tra, hoặc Âu Dương Vân Cẩm thật sự có vấn đề. Nhưng Âu Dương gia đâu thể nào ngu xuẩn như vậy, đưa một cô nương thất thân đến, lấy gia tộc mình nói đùa."
Xuân Oanh: "Âu Dương gia không phải cùng thuyền với Vương gia sao? Sao nay còn đấu đá lẫn nhau?"
Âu Dương thủ phụ là học đồ của phụ thân Vương thái hậu, cùng Vương gia có tầng quan hệ dày. Nay, đang cùng con đường đáng lẽ phải trợ giúp lẫn nhau chứ? Thế nhưng sao lại xuất hiện loại tình huống này?
Triệu Hoàng Hậu cười nhạo: "Vương Thái Sư sớm đã qua đời, vì Vương gia, Âu Dương thủ phụ chưa từng muốn đưa người vào cung. Bản cung thấy, đại khái Âu Dương thủ phụ tuổi, Âu Dương gia lại không có người kế thừa Âu Dương thủ phụ. Cho nên không thể không đưa người vào cung.
Không thì ngày sau sẽ là ngày tàn, ngươi nói xem nếu trên tay ngươi có người trong cung. Đặc biệt là nhân mạch* tốt, ngươi muốn lưu lại để rồi qua đời, hay muốn lợi dụng những nhân mạch này, tiếp tục vì mình được điểm tốt?"
* Người trong cung (Ở đây chắc ý nói là tần phi, nếu tần phi sống tốt gia tộc cũng sẽ có ngày lành)
"Tất nhiên nô tỳ chọn người sau." Xuân Oanh nói: "Nô tỳ hiểu rồi, Âu Dương gia muốn lợi dụng quan hệ với Âu Dương thủ phụ, nên đưa cô nương đến muốn nâng lên địa vị cao."
"Không chỉ đơn thuần như vậy, mấy năm nay, Vương gia chỗ tốt đầy đủ. Âu Dương thủ phụ mang ơn của Vương Thái Sư. Nên vẫn khiêm nhường Vương gia, đáng tiếc Vương gia cảm thấy đây là chuyện phải làm, loại thái độ này, chỉ sợ khiến bên trong Âu Dương gia xuất hiện mâu thuẫn, không muốn làm khôi lỗi* của Vương gia đi."
* Kẻ chỉ biết nghe theo người khác
Kỳ thật Âu Dương gia hoàn toàn có thể tự lập, chẳng qua Âu Dương thủ phụ có lệnh, nên đó giờ không cùng Vương gia tranh gì.
Nhưng ở trong lòng người Âu Dương gia đã bất đồng, có vài người sớm không phục, khắp nơi đối đầu với Vương gia, lần này đưa tú nữ, không hẳn không phải một lần thử.
Xuân Oanh cười nói: "Âu Dương gia cùng Vương gia lần này chẳng phải quan hệ đã lạnh rồi sao? Như vậy đối với nương nương là điều tốt."
Vương gia không có Âu Dương gia làm tòa núi, chỉ sợ cũng sẽ mất đi rất nhiều thứ, hậu vị nương nương sẽ không như trước kia muốn mơ ước dễ dàng.
"Chỉ sợ không có đơn giản như vậy, Vương gia cùng Âu Dương gia muốn xé rách mặt, thì đâu đợi đến lúc này." Lại nói chuyện lần này, ai có thể ở mặt ngoài nói Vương gia giở trò quỷ? Không có chứng cớ.
Tiểu Lục Tử hỏi thăm tin tức, Lý Già La cũng chiếm được tin tức này đầu tiên.
"Âu Dương gia?" Lý Già La nói.
"Cùng Âu Dương thủ phụ là trong tộc, chỉ là vị cô nương Âu Dương ở nhánh phụ, không được tính là đích chi." Tiểu Lục Tử nói.
Lý Già La gật gật đầu: "Nếu như vậy, chúng ta liền tự tảo trước cửa tuyết đi."
Chuyện này sao có thể đơn giản như vậy, ai ngờ Âu Dương gia cùng Vương gia xuất hiện cái khe? Nàng vẫn là không cần nhúng tay, làm cho bọn họ ứng phó không nổi.
Đã qua sơ tuyển tú nữ, người được an bài vào Xuân Phương cung.
Vương Minh Nhã và nha hoàn Bảo Thiền cũng theo đến Xuân Phương cung.
"Đã hỏi thăm được chưa?" Vương Minh Nhã hỏi Bảo Thiền.
Bảo Thiền gật đầu, "Tiểu thư, Âu Dương Vân Cẩm bị trông giữ, nô tỳ cũng tiếp xúc không được."
"Vậy thì không cần nghe nữa." Vương Minh Nhã nói: "Về sau không được tùy tiện đi lại, trừ phi là theo ta ra ngoài." Bảo Thiền gật đầu xưng dạ.
Qua sơ tuyển, có thể ở tại Xuân Phương cung, đối với nhóm tú nữ mà nói, đã tiến một bước.
Nhưng ngày đầu tiên, Vương Minh Nhã được Thái Hậu gọi đến Từ Ninh Cung. Đây là việc nhiều người ao ước, ganh ghét oán hận, đây chính là trong cung có người quen dễ làm việc.
"Sợ cái gì? Trước kia, nghe nói Thục phi nương nương trong cung một chút nhân mạch cũng không có, bây giờ chẳng phải ngồi được địa vị cao sao? Không quan trọng ngươi có nhân mạch, mấu chốt là được Hoàng Thượng thích hay không." Một người trong đám tú nữ, thấy Vương Minh Nhã đi rồi liền nói.
"Ha ha, miệng ngươi lớn như vậy. Bây giờ bắt đầu mong Hoàng Thượng để ý ngươi sao, ngươi có biết Hoàng Thượng lớn lên trông thế nào à?" Có người trêu ghẹo.
"Dù sao cũng khẳng định chính là bộ dạng tốt, về sau gặp được chẳng phải sẽ biết?"
Vương Minh Nhã bị dẫn tới Từ Ninh
Cung, Vương thái hậu cho người ra ngoài, sau đó nhìn Vương Minh Nhã nói: "Quỳ xuống!"
Vương Minh Nhã không nói hai lời, lập tức liền quỳ xuống, Vương thái hậu có chút đau lòng, nói: "Ai gia đã hỏi ma ma kiểm tra, ngươi còn có cái gì muốn nói không?"
Nhìn chất nữ làm chuyện tốt này, Vương thái hậu thật thất vọng, cô cháu gái vạn phần tốt đẹp của bà. Ai biết, còn chưa tiến cung, liền làm ra chuyện này, khiến Vương thái hậu quá thất vọng rồi.
Vương Minh Nhã: "Cô, Minh Nhã làm chuyện này, cũng không hối hận, xin cho phép Minh Nhã giải thích rõ."
Vương thái hậu vẫn là đau lòng cô cháu gái này, nói: "Cũng tốt, ai gia muốn nghe một chút, ngươi đến cùng có gì để nói."
Chẳng lẽ nàng không biết, đây là đối đầu với Âu Dương gia sao? Vương gia cũng không có lợi.
"Cô từng nói với Minh Nhã. Không ra tay hoặc đã ra phải một chiêu áp chế. Tốt nhất đem đối thủ Ϧóþ ૮ɦếƭ lúc còn chưa thành hình. Minh Nhã lúc ở Vương gia, Âu Dương gia đã tỏ vẻ không đưa người tiến cung, nhưng đến cuối cùng lại đưa vào.
Đây là do cha mẹ Âu Dương Vân Cẩm tự tiện làm chủ. Âu Dương đại nhân không thích người khác làm trái ý ông ta, cho nên cháu gái chỉ biết, trong lòng ông ta sẽ căm tức, về quyết định của cha mẹ Âu Dương Vân Cẩm.
Bởi vì bọn họ làm như thế, không chút suy xét đến tình cảnh Âu Dương đại nhân. Ngược lại khiến người ngoài nhìn vào còn thấy Vương gia đối đầu với Âu Dương gia. Cho nên Minh Nhã liền làm chủ, khiến vị Âu Dương cô nương từ ban đầu cũng không thể có cơ hội tiến cung, không thì thật sự chờ nàng ta vào cung, phong được phân vị.
Nếu ông ta mắt thấy cháu gái trong tộc mình có cơ hội thăng tiến, có thể sẽ không muốn cùng Vương gia chúng ta dính líu gì nữa. Ông ta sẽ tìm cách mà duy trì vị cô nương Âu Dương, đây không phải là chuyện chúng ta có thể thừa nhận. Còn không bằng đem việc này chặt đứt. Khiến Âu Dương đại nhân cùng Vương gia chúng ta đứng ở một bên."
Ai mà chẳng có dã tâm, tuy rằng Âu Dương đại nhân nói là không đưa người tiến cung, nhưng nếu Âu Dương Vân Cẩm thật sự thành công, Âu Dương đại nhân chẳng lẽ lại mặc kệ không quản sao? Đến thời điểm Âu Dương gia có người trong cung chắc chắn ông ta sẽ nâng đỡ Âu Dương Vân Cẩm, hoặc là càng lợi hại hơn, nàng ta có thể đối đầu với chính mình. Nàng không hối hận khi làm chuyện này.
Vương thái hậu nghe xong nói: "Chỉ là ngươi dùng loại phương pháp này, khó nói Âu Dương gia không ghi hận trong lòng."
Vương Minh Nhã: "Con đã cho ma ma kia nói, loại tình huống này, là do cưỡi ngựa làm bị thương, căn bản là trách tội không đến Âu Dương gia. Có người đi điều tra kết quả Âu Dương Vân Cẩm, nhất định là trong sạch.
Như vậy tới nay, Âu Dương gia chỉ là sợ bóng sợ gió một trận, tổn thất cũng không có. Cho Âu Dương gia một ít cảnh cáo, đừng tưởng rằng chuyện gì đều có thể tự ý làm.
Còn nữa, Âu Dương thủ phụ tuổi tác cũng lớn, phỏng chừng vài năm sau cũng không dùng đầu óc nổi. Âu Dương gia bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc*, nếu Âu Dương đại nhân lui ra. Âu Dương gia cũng không coi là cái gì, mà Vương gia chúng ta chỉ cần có Thái Hậu ngồi vững, liền tuyệt đối sẽ sừng sững không ngã. Còn có Hoàng Thượng cũng là cháu ngoại Vương gia, Âu Dương gia lợi hại đến mấy, cũng phải nhớ kỹ điểm này."
*Theo mình hiểu là mất đi người đứng đầu liền sẽ thành vô dụng.
Nói đi nói lại, bất quá là cho Âu Dương gia một cái cảnh cáo, hơn nữa khiến Âu Dương gia biết Vương Minh Nhã thủ đoạn lợi hại, đối với Vương gia càng kiêng kị.
Bởi vì Vương Minh Nhã tiến cung, rất có khả năng sẽ sinh hoàng tử. Chỉ cần Vương gia không tạo phản, tuyệt đối mạnh hơn Âu Dương gia nhiều.
Âu Dương gia luôn cảm thấy Vương gia bây giờ là dựa vào Âu Dương gia. Hiện tại cũng là lúc làm cho bọn họ nhận rõ tình huống.
Lại nói, Âu Dương gia tuyệt đối sẽ không vì một tiểu cô nương bị loại tư cách mà nháo với Vương gia. Các nàng còn muốn dựa vào Vương gia.
Vương thái hậu nói: "Minh Nhã, có những lời này của ngươi, ai gia an tâm."
Cô cháu gái này, quả nhiên hữu dũng hữu mưu*, về sau trong cung tuyệt đối không thành vấn đề.
* Ý nói lợi hại
Nhưng chuyện cần giao phó vẫn phải giao phó: "Ngươi tiến cung không thành vấn đề, mục đích ngươi tiến cung chính là sinh hoàng tử. Chớ giống như chị họ ngươi, cùng người tranh giành cảm tình, tính kế cái này, tính kế cái kia. Trong cung này nữ nhân tính kế không xong, trừ phi người kia đã ảnh hưởng đến ngươi được sủng thụ thai, không thì đừng dễ dàng suy nghĩ biện pháp. Như vậy mất nhiều hơn được."
"Minh Nhã nhớ kỹ lời cô nói, tất nhiên sẽ hảo hảo mưu tính."
Ý tứ Vương thái hậu là nhắc Vương Minh Nhã đừng nhìn Hoàng Thượng sủng người khác, liền phải nghĩ biện pháp đem người trừ bỏ. Đó là tột đỉnh của cái ngu.
Đương nhiên, lúc thích hợp, cũng cần trừ bỏ cái đinh trong mắt.
Vương Minh Nhã cho Âu Dương gia một cái oai phủ đầu không lớn nhưng cũng không nhỏ. Tuy rằng sau này phái người đi thăm dò chuyện, tỏ vẻ Âu Dương Vân Cẩm là trong sạch, nhưng vẫn để cho thanh danh Âu Dương gia bị hao tổn một ít.
Cũng chính là ý muốn của Vương Minh Nhã, Âu Dương gia không vì chuyện này mà xe rách mặt Vương, mà ngược lại cùng Vương gia quan hệ tốt hơn.
Bất quá trong lòng Triệu Hoàng Hậu cười lạnh. Đến cùng có ghi hận trong lòng hay không, chỉ có Âu Dương thủ phụ rõ ràng. Đánh người không vẽ mặt, làm chuyện này chính là cho Âu Dương gia một bạt tai. Vương Minh Nhã thông minh thì thông minh, chỉ là không bận tâm tâm tình đối phương, về sau sớm hay muộn cũng ngã.
Người Vương gia, luôn luôn đều là duy ngã độc tôn*, chỉ có các nàng tính kế người khác, không để người khác tính kế các nàng. Bình thường còn có thể ngụy trang, nhưng chỉ cần dính đến lợi ích, liền lộ bộ mặt thật.
* Ý nói là mình tôn quý hơn người khác
Có đôi khi, lòng tự trọng cũng có khả năng xảy ra chuyện lớn.
Bị bứt hòa hợp cùng tự hòa hợp không phải cùng một chuyện, người Vương gia chưa bao giờ để ý chuyện này, luôn cho mình ở trên người khác.
Trước mắt Tĩnh phi đang ở chỗ Triệu Hoàng Hậu, bởi vì nàng muốn tham gia tuyển tú nữ. Lần này Triệu Hoàng Hậu muốn cho năm tần phi cùng đi, nếu thông qua ba người, thì qua. Ngược lại, cũng sẽ bị đào thải. Dù sao thời gian còn sớm, Triệu Hoàng Hậu cũng chưa chọn người.
Triệu Hoàng Hậu xem Tĩnh phi nhảy tới nhảy lui, cũng đồng ý cho nàng ta. Đồng thời cũng thấy đáng cười, vốn nàng ta có trong năm người tham dự. Chỉ là nàng không nói, xem nàng nhảy nhót.
Triệu Hoàng Hậu Khôn Ninh cung ngược lại không có triệu kiến tú nữ Xuân Phương cung, chỉ là trong cung khác, liền không nhất định.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc