Mang ThaiEdit: HueKhanh92
Beta: RineAnh
Hoàng Hậu xử phạt mấy cái cung nhân trong cung là một chuyện vô cùng bình thường, chẳng mấy ai để tâm.
“Lưu công công, sao ngài lại tự mình đến Ngự Thiện phòng? Có cái gì muốn ăn sai người nói cho chúng ta biết, chúng ta liền làm cho ngài. Sao cần ngài phải tự mình lại đây chứ.” Quản sự Ngự Thiện phòng Trương Phú Quý vội buông công sự trong tay, chạy đến bên cạnh Lưu Vĩnh Toàn.
Lưu Vĩnh Toàn là người của hoàng thượng, chính là lão đại trong số những thái giám trong cung, là người mà bọn họ không thể qua loa.
Chỉ là Hoàng Thượng bên kia có tiểu phòng bếp, sao vị này còn chạy đến cái Ngự Thiện phòng này làm gì?
À, biết rồi, là Lưu công công tự mình muốn ăn cái gì đó. Trương Phú Quý tự nghĩ, vì thế liền a dua nói: “Lưu công công muốn ăn cái gì chỉ cần phân phó. Ngự Thiện phòng không có món gì mà chúng ta không làm được!”
Lưu Vĩnh Toàn nói: “Tiểu tử ngươi, nói bậy gì đó, ta hỏi ngươi, gần đây có phải các ngươi lại chọc ghẹo người nào? Biết là đám các ngươi ưa nịnh cao đạp thấp, nhưng là làm người không thể chỉ nhìn trước mắt, cẩn thận bị lật thuyền trong mương.”
Trương phú quý nghe lời này thấy không tầm thường, vội lôi kéo Lưu công công đi phòng mình, nhỏ giọng nói: “Lưu công công, lão ngài có thể lại đây, khẳng định là muốn nhắc nhở chúng ta. Ngài nói cho chúng tiểu nhân biết với, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Còn làm phiền lão ngài tự thân tới đây?”
Trong cung này không phải đều là làm như thế sao? Chẳng lẽ bọn họ thật sự hiểu lầm cái gì?
Lưu công công nói: “Nể tình tiểu tử ngươi trước kia còn hầu hạ ta một thời gian, ta liền cảnh tỉnh cho ngươi.”
Trước khi Trương phú quý tới Ngự Thiện phòng, đúng là có mpotj khoảng thòi gian đi theo Lưu công công. Hắn đối với Lưu công công, đó là còn thân hơn cả phụ thân.
“Được rồi, ta liền nói cho ngươi biết. Ngự Thiện phòng các ngươi cũng quá kỳ cục, tại sao có thể mắt chó nhìn người thấp? Ta chỉ có thể nói vậy, còn lại ngươi tự ngẫm đi. Ta còn có chuyện, chuẩn bị một tô canh cá, ta muốn mang đi.”
“Vâng vâng, đây chỉ là chút chuyện nhỏ.” Trương Phú Quý nhanh chóng đi chuẩn bị một tô canh cá, tự mình bưng tới cho Lưu công công sau đó cung kính đưa tiễn hắn rời đi.
Người trong Ngự Thiện phòng vội vàng như ong vỡ tổ vây lại đây, hỏi Trương Phú Quý: “Quản sự, Lưu công công lại đây là có chuyện gì?”
Trương Phú Quý còn đang suy nghĩ lời Lưu Vĩnh Toàn nói, nhìn thấy nhiều người vây quanh, liền nói: “Đều cẩn thận làm việc cho ta, bu lại đây làm loạn cái gì?”
Đang nói chuyện, cung nữ của Võ uyển nghi - Phương Linh điện lại đây lấy đồ ăn. Mọi người vẫn hờ hững như trước, liền trực tiếp lấy chút cơm thừa đồ ăn dư cho cung nữ của Võ uyển nghi. Trương Phú Quý đột nhiên nghĩ tới lời Lưu Vĩnh Toàn nói, lập tức tiến lên quở trách người trong phòng bếp của mình một trận, nói: “Đồ chó ૮ɦếƭ, sao ngươi có thể mắt chó nhìn người thấp? Nhanh chóng chuẩn bị lại cho ta. Cô nương, ngươi chờ một chút nhé. Tiểu tử này không có mắt, hắn cầm nhầm đồ thôi.”
Từ Ngự thiện phòng trở về, Ngưng Hương vẻ mặt khó hiểu. Anh Đào thấy Ngưng Hương xách hộp đồ ăn, nói: “Khẳng định lại là cơm thừa đồ ăn dư, một đám mắt chó nhìn người thấp!”
Chỉ là khi các nàng lấy thức ăn từ trong hộp đựng bày ra, Anh Đào giật mình nói: “Sao đột nhiên lại thay đổi tốt hơn? Có đồ ăn tốt như vậy? Chẳng lẽ là Ngự Thiện phòng đổi người rồi?”
Ngưng Hương cũng nói: “Ta cũng đang cảm thấy kỳ quái đây, Trương Phú Quý kia ở Ngự Thiện phòng còn đích thân đưa đồ ăn cho ta khiến ta cứ thấy không được tự nhiên.” Chính là trước kia khi chủ tử được sủng ái, cũng không có đãi ngộ này đâu. Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Một đoạn thời gian này chủ tử nhà nàng đều không được thị tẩm, theo lý không có khả năng phục sủng. Nhưng thái độ của người bên Ngự Thiện phòng đột nhiên thay đổi.
Anh Đào nói: “Không được, ta phải nói với Hổ Phách tỷ tỷ.”
Tất nhiên Hổ Phách biết, Lý Già La cũng biết.
“Chủ tử, không phải là có người có âm mưu gì chứ?” Thật sự là không có chuyện tốt vô duyên vô cớ, không phải trong đồ ăn này bị hạ độc chứ?
Lý Già La xem bộ dạng của Hổ Phách, trực tiếp bật cười: “Đoán chừng là có người nói tốt cho chúng ta. Không có chuyện gì, trong đồ ăn kia không có độc, làm gì mà dễ dàng hạ độc như vậy? Yên tâm ăn đi.”
Lưu Vĩnh Toàn ăn tô canh cá, trong lòng thấy vô cùng tự tại. Hắn nghe người dưới ngầm nói, thấy cung nữ của Võ uyển nghi - Phương Linh điện bị người của Ngự Thiện phòng làm khó dễ. Bởi vì Võ uyển nghi chọc cho Hoàng Thượng tức giận nên mấy kẻ dưới trướng hắn cũng chú ý hơn chút.
Hắn cố ý đi một chuyến đến Ngự thiện phòng trước khi cung nữ của Võ uyển nghi đi lấy đồ ăn. Tốt xấu gì Trương Phú Quý cũng từng làm việc dưới tay mình, đối với mấy chuyện kia ở Ngự Thiện phòng, hắn cũng biết rõ một chút.
Nhắc nhở Trương Phú Quý một chút, coi như bán cái nhân tình cho Võ uyển nghi. Đương nhiên, hắn không phải muốn Võ uyển nghi này cảm tạ chính mình, chỉ coi như là kết cái thiện duyên, nói không chừng vào lúc nào đó lại có ích.
Ở trong cung không dễ dàng, Lưu Vĩnh Toàn làm tổng quản thái giám của Hoàng Thượng, không nói là hiểu rõ Hoàng Thượng, nhưng Hoàng Thượng rốt cuộc là thật sự chán ghét một người, hay là giả chán ghét một người, hắn vẫn biết được.
Đến cùng là Hoàng Thượng và Võ uyển nghi bởi vì cái gì mà thành như bây giờ, chỉ sợ trừ hai người bọn họ ra, người khác đều không biết.Hoàng Thượng lại không nói gì, cũng không có nói muốn giảm phân vị của Võ uyển nghi, cứ để mặc như thế.
Mà nghe nói Võ uyển nghi ở Phương Linh điện mỗi ngày đều là viết chữ, đọc sách, cũng hiếm khi ra ngoài. Không giống các phi tần khác chút nào, luôn nghĩ mọi biện pháp để được Hoàng Thượng sủng ái.
Không thể không nói, Lưu Vĩnh Toàn có chút bội phục Võ uyển nghi, chỉ bằng phần trầm tĩnh này, khiến cho người ta không thể xem nhẹ.
Đương nhiên, nàng ta càng trầm tĩnh, phỏng chừng Hoàng Thượng bên này càng tức giận. Người Kính Sự phòng đưa khay lục đầu bài tới, Lưu Vĩnh Toàn thấy ánh mắt Hoàng Thượng dạo một vòng qua thẻ bài của Võ uyển nghi, lại tùy tiện tìm một người khác thị tẩm.
Hơn nữa, người Kính Sự phòng thấy Võ uyển nghi đã một tháng không được thị tẩm, không biết thu lợi từ ai mà trực tiếp rút thẻ bài của Võ uyển nghi xuống. Ai biết như vậy liền chọc Hoàng Thượng giận dữ, cho người lôi kẻ rút thẻ bài kia xuống, đánh đến hấp hối.
Sau đó Kính Sự phòng còn bị xử lí qua một lần nữa. Để Lưu Vĩnh Toàn nói, người bên Kính Sự phòng cũng nên biết điều, bình thường luôn thu bạc từ phi tần hậu cung, tự cho mình thông minh, không nghĩ đến lần này tự đá phải thiết bản.
Phỏng chừng bọn họ còn không biết hoàng thượng tức giận vì điều gì. Người ở hậu cung đều cảm thấy Võ uyển nghi thất sủng, nhưng Lưu Vĩnh Toàn lại không cho là như vậy, sớm hay muộn Võ uyển nghi lại sẽ phục sủng. Chỉ nhìn một cách đơn thuần cục diện trước mắt, đoán chừng Hoàng Thượng là sĩ diện, tự nhiên không có khả năng chủ động tìm Võ uyển nghi. Nhưng nhìn tính tình kia của Võ uyển nghi, tại sao cũng quật cường như vậy chứ?
Ngươi lấy cớ đến tìm Hoàng Thượng thì có làm sao? Không thấy được những mỹ nhân, quý nhân kia đều là muốn lao đến bên người hoàng thượng à. Hoàng Thượng có nhiều nữ nhân như vậy, hắn chắc chắn sẽ không chủ động dỗ một người nữ nhân. Xem ra, chuyện này còn phải lâu dài.
Chỉ là không biết, còn bao lâu nữa mới có thể phá vỡ cục diện bế tắc trước mắt đây?
Tất nhiên Lưu Vĩnh Toàn sẽ không chủ động đi giúp Võ uyển nghi. Với hắn mà nói, trước hết hắn là người của Hoàng Thượng, chân ngoài dài hơn chân trong là không được.
Cử thủ chi lao* thì có thể, nhưng nếu thật sự giúp đỡ tần phi trong cung, vậy vị trí đại tổng quản này hắn cũng không cần ngồi nữa.
*cử thủ chi lao: nhấc tay có thể làm được, việc dễ như trở bàn tay, tiện tay giúp đỡ.
Lưu tổng quản đang buồn rầu, Tiểu Lục Tử vội vàng chạy tới: “Sư phụ, sư phụ, không xong rồi. Võ uyển nghi bị Tôn mỹ nhân làm cho tức xỉu ở Ngự hoa viên.”
Sư phụ bảo hắn chú ý tình huống của Võ uyển nghi nhiều hơn chút, cho nên Tiểu Lục Tử nghe được tin tức thì lập tức chạy tới.”Cái gì?” Lưu Vĩnh Toàn lắp bắp kinh hãi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tiểu tử ngươi nói rõ cho ta. Nhỏ tiếng chút, Hoàng Thượng còn đang ngủ trưa.”
“Ai da, sư phụ. Ta cũng không rõ lắm, chỉ biết là Võ uyển nghi té xỉu, đều nói là Tôn mỹ nhân gây nên. Hiện tại đang truyền Thái y đến xem.”
Đã truyền Thái y, sự việc này nghiêm trọng, có nên nói với Hoàng Thượng hay không?
Phi tử trong cung xảy ra chuyện, Hoàng Thượng tất nhiên cần biết. Lưu Vĩnh Toàn lập tức đi vào, nhìn sa lậu*, đúng lúc là thời điểm Hoàng Thượng rời giường.
*sa lậu: Dụng cụ lọc nước bằng cát, cho nước nhỏ từng giọt qua cát, dùng để tính thời gian.
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, ngài nên dậy!” Lưu Vĩnh Toàn nhỏ giọng kêu Hoàng Thượng.
Không nghĩ đến Hoàng Thượng đã sớm bị giọng Tiểu Lục Tử đánh thức.
“Bên ngoài sao lại ồn như vậy? Chuyện gì xảy ra?”
Lưu Vĩnh Toàn quỳ xuống thỉnh tội: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, Võ uyển nghi té xỉu, muốn thỉnh thái y.”
Hoàng Thượng bật dậy: “Đây là chuyện khi nào? Sao hiện tại mới lại đây bẩm báo?”
Hoàng Thượng ngài đang ngủ trưa, ta dám lại đây nói sao? Huống chi, ngài không phải đang giận Võ uyển nghi sao? Hơn nữa hắn cũng vừa mới nhận được tin tức thôi mà.
“Hoàng Thượng, có cần nô tài phái người đến hỏi thăm một chút hay không?” Lưu Vĩnh Toàn nói ẩn ý.
“Đi đi.” Hoàng Thượng xoa xoa mày: “Gọi thái y kia lại đây đáp lời.”
Đúng là Hoàng Thượng đối với vị Võ uyển nghi này có chút khác biệt nha. Lưu Vĩnh Toàn vì đoán đúng tâm tư Hoàng Thượng mà trong lòng cao hứng. Có điều nghĩ tới nếu Võ uyển nghi xảy ra chuyện gì, vậy biết làm sao đây? Mới vừa rồi hắn không có nói là do Tôn mỹ nhân gây nên cho Hoàng Thượng nghe, bởi vì căn bản là không cần thiết. Hoàng Thượng muốn biết, tuyệt đối sẽ biết được.
Hơn nữa nói ra Tôn mỹ nhân, đó không phải là thiên vị giúp Võ uyển nghi? Làm đại tổng quản, loại sự tình này là không thể làm.
Phương Linh điện bên này từ nôn nóng biến thành vui sướng, mà Dưỡng Tâm điện bên kia cũng phái người lại đây hỏi thăm, càng khiến các nàng cảm thấy sắp xoay mình rồi.
Thái y đi theo người của Dưỡng Tâm điện. Hổ Phách mang theo mọi người chúc mừng Võ uyển nghi: “Chúc mừng nương nương!” Nương nương có hỉ mạch, đây chính là chuyện cực kì tốt. Chỉ bằng vào cái này, xem ai còn dám khi dễ. Tôn mỹ nhân kia thật quá đáng, dám chỉ vào mũi nương nương nhà mình mà mắng, nói lời khó nghe vô cùng.
Ngự hoa viên cũng không phải của riêng nàng ta, dựa vào cái gì muốn chủ tử phải tránh nàng ta? Chỉ là một cái mỹ nhân, cứ kiêu ngạo như vậy. Nếu thật sự để cho nàng ta tiến lên trên còn càn rỡ tới mức nào?
Tôn mỹ nhân này, đoán chừng là cho rằng chủ tử nhà mình đắc tội Hoàng Thượng không thể xoay mình, cho nên nói chuyện mới không có cố kỵ như vậy. Không nghĩ đến chủ tử nhà mình thậm chí còn có thai, xem nàng ta về sau còn kiêu ngạo kiểu gì?
“Võ uyển nghi có thai?” Hoàng Thượng Tiêu Cảnh nghe xong lời thái y nói, vội hỏi: “Võ uyển nghi còn té xỉu, đối với thai nhi có ảnh hưởng hay không?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, Võ uyển nghi thân thể tốt, lần này là bởi vì tức giận cho nên mới té xỉu. Thần kê một phương thuốc, dùng xong rồi thì không cần phải uống thuốc khác nữa.” Là dược đều có ba phần độc, vẫn nên lấy điều dưỡng làm chủ.
Hoàng Thượng gật đầu, cho người đưa tiễn thái y. Lưu Vĩnh Toàn chạy nhanh qua quỳ xuống, chúc mừng Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng tâm tình tốt, nữ nhân trong cung mang thai, liền có thêm nhiều cơ hội sinh hạ hoàng tử. Đối với việc Võ uyển nghi mang thai, tâm tình Hoàng Thượng lại càng cao hứng hơn một ít, nhưng lại pha lẫn một chút cảm xúc phức tạp. Nghĩ tới đêm hôm đó, Võ uyển nghi nói tới thiên tính làm mẹ, mà bây giờ nàng ấy lại mang thai, chẳng lẽ đây là thiên ý?