Rất Nhanh Thăng ChứcEditor: Lục hiền nghi.
Beta: Vy tu nghi.
Bên Nhị phòng đã sớm phân gia nhưng một bức thư cũng không viết ra được một chữ Vương. Người Nhị phòng làm sai cũng đại biểu cả Vương gia đều sai, đặc biệt lại là nhà mẹ đẻ Thái Hậu, càng bị người ta nhìn gắt gao.
Chỉ có thể vận dụng lực lượng trong tộc, tới quản thúc những người này.
Phải biết rằng, Ngự Sử đã rất nhiều lần buộc tội người Vương gia, nhưng đều không thành vì có Thái Hậu ở trong cung chống lưng. Nếu không, Hoàng Thượng đã sớm trừng phạt bọn họ.
Tình huống của dân thì người quan phủ đồng ý an bài đồ vật ăn tết, đều đã phát. Cuối cùng, có thể an ổn vượt qua năm này.
Tuy rằng ban đầu nhiều người đối với đám nhà giàu dùng gạo mốc tới hại người rất bất mãn. Nhưng đối với Hoàng Thượng chính là cảm kích, bởi vì không có Hoàng Thượng an bài, các quan phủ cũng sẽ không ra sức như thế.
Cho nên những lời tung hô Hoàng Thượng là đấng minh quân càng ngày càng nhiều.
Mà lúc này, biên giới Ký Châu lại truyền đến tin tức tốt. Bên đấy cũng có trận tuyết lớn, biên giới người Hồ bởi vì không có đồ vật sống sót qua mùa đông. Nên đã đốt Gi*t đánh ςướק rất nhiều lão bách tánh ở biên cảnh Đại Sở.
Ký Châu Đô Chỉ Huy Sứ Vương đại nhân ra lệnh binh lính hung hăng đánh nhóm xâm lược này, hơn nữa còn bắt được mấy đầu lĩnh người Hồ.
Nhận thư từ bộ binh đưa đến, Hoàng Thượng ký duyệt. Hắn đối với Ký Châu Đô Chỉ Huy Sứ rất tán thưởng, lần này quan binh tiêu diệt người Hồ đều được ban thưởng.
Hơn nữa còn trực tiếp sắc phong nữ nhi Vương Đô Chỉ Huy Sứ là Vương Vũ Lộ, từ Vương Sung nghi thành Dung phi. Lập tức ngồi ở hàng Phi Vị.
Tuy Vương Dung phi không sinh được hài tử, nhưng phụ thân người ta lại có bản lĩnh. Nhiều lần lập chiến công, bảo vệ quốc gia, Hoàng Thượng thăng lên cũng phải.
Nữ nhân trong cung, trừ tranh cái bụng còn phải tranh đua nhà mẹ đẻ. Xem Vương Dung phi kìa, những lần thăng phân vị, đa số đều là công của nhà mẹ đẻ. Nàng ta ở trong cung như cá gặp nước, hiện tại lập tức thành phi.
Còn Quý phi nương nương người ta, là được sủng ái còn sinh hai vị hoàng tử, cho nên mới đứng đầu bốn phi.
Mà Vương Dung phi thăng lên vì chuyện này cũng làm lòng người hâm mộ, trong lòng lại còn có tính toán khác.
Rốt cuộc, không phải chỉ dựa vào bản lĩnh, mà còn phải nhờ nhà mẹ đẻ.
Không phục? Nếu ngươi không phục thì kêu nhà mẹ đẻ cũng tranh đua đi, đến lúc đó ngươi cũng có thể đi lên trên.
Dung phi thăng Phi Vị, liền thành chủ Tường Hòa cung.
Trong cung, tất nhiên các phi tần phải đến chúc mừng.
Nhunge chỉ phi tần thấp hơn Vương Dung phi mới đến. Còn cao hơn, chỉ cần đưa chút quà là xong, chủ yếu là xem mặt tình cảm.
Nếu quan hệ đặc biệt tốt, có thể sẽ do tự mình đưa đến.
Nhưng tất cả giống nhau, đều không đi. Bởi vì đi thì những phi tần phân vị thấp đều sẽ xoay quanh ngươi nịnh hót vì ngươi cao hơn Vương Dung phi. Đáng lẽ phải là Vương Dung phi được đám phi tần đó quanh quẩn bên người mới đúng. Đến lúc đó, tất cả đều sẽ không thoải mái, cho nên không đi thì tốt hơn.
Lý Già La cũng chỉ cho người đưaquà qua. Đức phi cũng như vậy, ngay cả Ninh phi cùng Nghi phi cũng đều như thế. Càng không cần phải nói tới Hoàng Hậu, nàng ta càng không thể đi. Hoàng Hậu đi, thì những người khác sẽ nghĩ đến quan hệ giữa Hoàng Hậu và Vương Dung phi.
Cho nên, ở Tường Hòa cung lúc này trên cơ bản là Vương Dung phi đứng đầu. Nhiều người vì nàng ta được sắc phong làm Dung phi nên tỏ vẻ chân thành chúc mừng.
Tuy rằng Vương Dung phi biết, đa số những người này đều nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng thì sao chứ?
Nàng đã ngồi lên Phi Vị, thời gian chỉ 4 5 năm cũng coi như không tồi. So với những người cùng tiến cung năm đó, vẫn chỉ là Mỹ nhân Quý nhân thì nàng đã hơn rất nhiều rồi.
Mặc dù nàng chưa sinh con, nhưng đã thành Dung phi.
Chỉ cần Hoàng Thượng lại đây nhiều một chút, nói không chừng nàng có thể có thai.
Cao Trường Hưng cũng mang theo ban thưởng của Thái Hậu nương nương lại đây, cười nói: "Chúc mừng Dung phi nương nương, nô tài mang theo ban thưởng của Thái Hậu nương nương, mong nương nương không ghét bỏ."
Vương Vũ Lộ cười: "Công công nói vậy sao được, đồ vật của Thái Hậu bổn cung sao có thể ghét bỏ. Nếu công công không có chuyện gì, không bằng ngồi xuống uống chút trà với bổn cung đi?"
Cao Trường Hưng: "Đa tạ ý tốt của nương nương, chỉ là Thái Hậu còn chờ ta về báo lại. Nên không thể ở quá lâu."
"Công công có chuyện quan trọng, bổn cung cũng không miễn cưỡng nữa." Dung phi kêu người lấy phong bao tặng cho Cao Trường Hưng, rồi lại tự mình tiễn hắn tới cửa. Lúc này mới trở về tiếp đón các phi tần.
Tiểu Lục Tử từ bên ngoài trở về, hắn có tòa nhà ở ngoài cung, Lý Già La cũng biết.
Là một tổng quản trong cung Quý phi, ở bên ngoài có tòa nhà là hết sức bình thường. Giống Lưu Vĩnh Toàn, ở bên ngoài hắn không chỉ có một tòa nhà, phàm là thái giám có thế lực, đều sẽ có quyền lợi của chính mình.
Hôm nay Tiểu Lục Tử mang đến cho Lý Già La một lời nhắn.
"Nương nương, người tới nói là cố nhân truyền tin tới. Hắn nói tất cả đều tốt, thỉnh nương nương không cần lo cho hắn, về sau tự nhiên có cơ hội gặp nhau."
"Người đến có bộ dáng gì?" Lý Già La hỏi.
"Là một tiểu hài tử, người khác cho hắn tiền kêu nó đến truyền lời. Nô tài không có nhìn thấy người nọ."
Lý Già La: "Này cũng không trách ngươi, bổn cung biết là ai, khẳng định là tiểu bảo!"
Cũng chỉ có tiểu bảo mới có thể truyền tin cho nàng.
Hổ Phách nói: "Nếu Tiểu bảo tới, như thế nào cũng phải đến gặp Tiểu Lục Tử, để cho chủ tử yên tâm chứ."
Lý Già La: "Chỉ sợ tiểu bảo không ở trong kinh, hắn cũng là nhờ người truyền tin cho bổn cung. Chỉ cần biết hắn an toàn là được, hắn đã lớn như vậy bổn cung cũng yên tâm về hắn."
Có thể chuồn ra từ Võ gia, hiện tại còn có thể gửi lời nhắn cho nàng, vậy thật sự là quá tốt.
Cũng không biết tiểu bảo đã cao đến đâu.
"Nếu có thể nghe được Tiểu Lục Tử là người của ta, nhất định tiểu bảo có nhân mạch, trước mắt hắn còn rất tốt. Bổn cung không lo lắng, chỉ là hắn đã lớn cũng nên lập gia đình. Không biết sư phó có tìm đối tượng cho hắn chưa."
Tiểu Bảo đã từng nói, chỉ cần gặp được sư phụ, hắn liền sẽ rời đi. Lúc trước rời khỏi Trác Châu, khẳng định là sư phụ hắn đã đến tìm hắn.
Hiện giờ báo tin bình an, không có nói với nàng có đón dâu hay không, vậy khẳng định còn chưa có đối tượng thành thân.
Bởi vì, trước kia bọn họ từng nói chỉ cần chuyện quan trọng, tuyệt đối sẽ nói cho đối phương. Tựa như Tiểu Bảo rời khỏi Võ gia, trước tiên cũng nói với Lý Già La.
Tiền Tiểu Bảo còn không có thành thân, hắn từ Võ gia ra ngoài liền cùng sư phó đi biên quan. Hắn vẫn học công phu, học tới ba năm, sau đó sư phó hắn rời đi nói hắn học đã đủ có thể ứng phó địch nhân rồi. Hơn nữa, Tiền Tiểu Bảo cũng trưởng thành, còn đi theo sư phó làm gì?
Sư phó Tiền Tiểu Bảo là người quái dị, thích độc lai độc vãng*. Tiền Tiểu Bảo có thể đi theo hắn lâu như vậy, đều là ngoài ý muốn. Do Tiền Tiểu Bảo ૮ɦếƭ triền loạn đánh, tuổi lại nhỏ nên không đuổi người đi.
* Thích ở một mình
Hiện tại năng lực Tiền Tiểu Bảo trừ bỏ tự bảo vệ mình, còn có thể Gi*t vài người,sư phó này liền không rảnh mang theo hắn nữa.
"Về sau ngươi không cần gặp lại ta, ngươi cũng không cần biết tên ta là gì. Hảo hảo sống đi. Trở lại nông thôn, cưới vợ sinh con, cũng không tồi."
Tiền Tiểu Bảo cáo biệt sư phó, cũng về tới quê nhà rồi, mộ cha mẹ hắn phải sửa lại, sau đó còn có mộ cô mẫu cũng phải làm.
Ai biết về tới quê quán, phát hiện mộ cha mẹ cùng cô mẫu đều sạch sẽ. Nguyên lai là người trong huyện biết trong cung có nương nương xuất thân từ đây. Còn là thân thích của cha mẹ mình, cho nên liền sửa sang mấy ngôi mộ này.
Tất nhiên mộ Cô mẫu càng không buông tha, bởi vì cô mẫu sinh biểu tỷ. Nghe nói trong cung Võ nương nương rất được sủng ái, Hoàng Thượng rất thích nàng.
Điểm này làm Tiền Tiểu Bảo yên tâm không ít.
Nhưng nói đến đám Võ gia không tiền đồ kia. Về sau nếu Hoàng Thượng qua đời, nói không chừng Võ nương nương không có người chống lưng, lại bị người chà đạp.
Nghe xong những lời này, Tiền Tiểu Bảo không muốn ở nông thôn quá lâu.
Sau đó quyết định đi tòng quân.
Học một thân võ nghệ, làm võ quan mới có thể thăng chức nhanh hơn.
Hắn cũng không muốn dựa vào biểu tỷ, làm biểu tỷ vì hắn mà mở miệng với Hoàng Đế. Hắn muốn dùng sức lực của để ra chiến trường Gi*t địch, sau đó lập công, về sau mới có thể che chở cho biểu tỷ.
Cho nên khi ở Trác Châu, khi nghe nói biên giới Ký Châu có người Hồ tới xâm phạm. Địa phương kia khẳng định muốn có thêm người.
Tiền Tiểu Bảo liền tới đó, trực tiếp tham quân sau đó dựa vào võ nghệ của mình đi từ tiểu binh bò tới vị trí Giáo Úy.
Hiện giờ ở thành Ký Châu Đô Chỉ Huy Sứ Vương đại nhân sau trướng hạ có một cái mãnh tướng.
Sỡ dĩ lần mùa đông này Vương đại nhân có thể lập công. Đều là nhờ Tiền Tiểu Bảo phát hiện tung tích người Hồ, cho nên mới có thể tiêu diệt được.
Hoàng Thượng ban thưởng xuống dưới, Tiền Tiểu Bảo cũng được không ít, tuy rằng không thăng quan, nhưng được Vương đại nhân coi trọng.
Bất quá, Tiền Tiểu Bảo nghe người khác nói. Lần này Vương đại nhân lập công, nữ nhi hắn liền thăng lên Phi Vị.
Trong lòng Tiền Tiểu Bảo không dễ chịu, nàng ta ngồi lên phi chẳng phải càng có thể đối phó biểu tỷ?
Tiền Tiểu Bảo mai danh ẩn tích lại đây tòng quân. Cũng là họ Tiền, bất quá kêu Tiền Quân Bảo nhờ công lần này của hắn nên Vương đại nhân lập công, ngược lại còn thành toàn cho nữ nhi hắn. Đối Tiền Tiểu Bảo mà nói, thật đúng là không thoải mái.
Tiền Tiểu Bảo cảm thấy năng lực chính mình không đủ, hiện tại căn bản là không thể giúp đỡ biểu tỷ. Nhưng hắn không thể nhụt chí, hắn còn trẻ, còn có thể tiếp tục hướng lên trên, không lo có một ngày thay thế được Vương đại nhân.
Tiền Tiểu Bảo về tới chỗ ở của mình, hiện tại hắn có thể ở một mình, cũng coi như an tĩnh.
"Quân bảo, lần này lập công, có nhiều đồ vật ban thưởng, phải mời khách mới được." Có đồng liêu cười nói.
"Này có cái gì, muốn ăn gì cứ nói, chúng ta đều là huynh đệ, ta còn có thể keo kiệt sao? Rượu cứ việc uống, hiện tại người Hồ bị đánh không dám ra, cũng không sợ chậm trễ việc."
"Đây cũng đúng, chúng ta xem như dương mi thổ khí, trước kia những người Hồ, tìm đến cũng không tìm được. Đáng giận hơn, bọn chúng ở một chỗ thả lửa, đoạt của cải. Sau đó lại đi nơi khác, chờ ngươi chạy tới, người đều sớm chạy. Ngươi không biết những người Hồ có bao nhiêu đáng giận đâu, đoạt đồ vật thì thôi đi, nhưng chúng lại Gi*t cả thôn người ta, từ trên xuống dưới già trẻ lớn bé ai cũng không tha. Sợ có người nhìn thấy hành tung bọn họ, bị chúng ta biết được. Đáng thương cho hài tử mới vừa trăng tròn, quả thực là không bằng súc sinh.
Cho nên lão tử nhìn thấy người Hồ, thấy ai Gi*t người đó. Ai bảo bọn chúng không có nhân tính!"
Người đang nói, trong ánh mắt có chút đỏ hoe. Hắn nhớ lại đứa bé bị Gi*t kia, mới chút xíu thôi đã bị đao chém thành hai nửa.
Nên chuyện lần này, đặc biệt có thể làm cho quân ngũ giải tỏa cừu hận.
Đánh người Hồ đến nỗi nước tiểu cũng lưu lại, quả thực làm lòng người sảng khoái.
Những người này cùng đi ăn cơm, trừ bỏ nói đánh người Hồ, còn nói tới Đô Chỉ Huy Sứ. Nói đến Đô Chỉ Huy Sứ Vương đại nhân, tất nhiên liền nói tới Vương Dung phi, bởi vì Vương Dung phi là nữ nhi Vương đại nhân.
"Nghe nói nữ nhi của Vương đại nhân, vì chuyện này liền thành phi tử. Xem ra Vương đại nhân lúc này mừng rỡ đến buổi tối đều ngủ không yên."
"Không phải chỉ là thăng Phi Vị thôi sao, không phải làm Hoàng Hậu, có cái gì vui vẻ? Chờ thành Hoàng Hậu, chúng ta lại chúc mừng."
"Xí, như ngươi nói, ngươi cho rằng thăng làm Hoàng Hậu dễ sao? Trong kinh thành nhiều thế gia môn phiệt, đám người đó có thể trơ mắt nhìn người khác thăng Hoàng Hậu? Nằm mơ đi má? Không phải nói, trong cung có cái Quý phi rất được sủng ái sao? Còn sinh cho Hoàng Thượng hai hoàng tử, nhưng dù vậy cũng vẫn phải làm Quý phi sao? Ngay cả Hoàng Quý phi cũng không ngồi lên được. Ta nghe nói, nhà mẹ đẻ quý phi, không có người nào nên thân cả.
Cha còn trúng gió nằm liệt trên giường, ngay cả đứa con trai cũng không có, không người nối nghiệp. Nếu Hoàng Thượng muốn cho Quý phi làm Hoàng Hậu, chỉ bằng nhà mẹ đẻ Quý phi, cũng không được đâu."
"Cho nên nói, vẫn là nữ nhi Vương đại nhân có phúc khí. Cha mình bên ngoài liều một lần, Phi Vị liền đến tay. Người ta sinh hai hoàng tử mới thành quý phi, còn nữ nhi đại nhân không có sinh đâu, đã không phải thành Phi Vị sao? Đây là ghen ghét đều ghen ghét không tới, có nhà mẹ đẻ tốt, so cái gì đều cường."
"Được, nói chuyện này nói luôn trong cung làm gì? Những cái đó chúng ta có thể nghị luận sao? Mau uống rượu đi!"
Bất quá, những lời này lại bị Tiền Tiểu Bảo ghi tạc trong lòng, hơn nữa ấn tượng khắc sâu.
Bởi vì biểu tỷ hắn không có nhà mẹ đẻ cường đại, cho nên hết thảy đều phải dựa vào chính mình thành quý phi. Còn phải chiến chiến cấm cấm sinh được hai cháu ngoại trai. Về sau bên ngoài không có duy trì, thật là nhiều nguy hiểm?
Cho nên Tiền Tiểu Bảo càng cảm thấy mình phải nỗ lực hơn nữa, chờ bản thân có năng lực, những người đó còn dám khi dễ nhà mẹ đẻ biểu tỷ hay không?
Mà cũng vì vậy, Vương đại nhân đối Tiền Quân Bảo rất tán thưởng cùng thưởng thức.
Nghĩ đến Tiền Quân Bảo là cô nhi. Không cha không mẹ, nếu mình có thể trợ giúp hắn, về sau tuyệt đối có hồi báo.
Chính là tùy tiện giúp đỡ một người, cũng không phải phong cách Vương đại nhân.
Tiền Quân Bảo không phải người nhà mình, đến lúc đó cánh lớn rồi muốn bay ra vậy thì làm sao?
Chính nhi tử hắn chỉ thích học văn, võ một chút cũng không có hứng thú, cho nên Tiền Quân Bảo này không cha không mẹ, tất nhiên liền vào mắt Vương đại nhân.
Không có quan hệ liền chế tạo quan hệ, hắn không phải còn có nữ nhi sao? Tùy tiện đính hôn một cái cho hắn, liền thành có quan hệ.
Nhất cha vợ, đề bạt con rể chính mình, cũng không có người lải nhải dài dòng.
Huống chi, Tiền Quân Bảo có năng lực hơn người, lên sa trường Gi*t địch thực hung mãnh. Về sau không lo không thể thăng chức, như vậy tới nay, chờ mình già rồi, cũng sẽ có người nối nghiệp.
Còn có thể cho nữ nhi trong cung tăng thêm trợ lực. Đến lúc đó nữ nhi có hoàng tử, hoàng tử trưởng thành, có cái người dượng thế lực, cũng như hổ thêm cánh.
Vương đại nhân càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý thực tốt, nghĩ nghĩ, nữ nhi hắn cũng nhiều. Trừ bỏ Vương Vũ Lộ đã vào cung, phía dưới vài nha đầu có thể gả chồng cũng có nhiều người. Chỉ cần thượng lượng với phu nhân, sau đó Tiền Quân Bảo bên kia không lo không đồng ý.