Hy Vọng Rồi Thất VọngEdit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Vân Chiêu Dung
Tiến cung, Thái Hậu vẫn luôn muốn mình nhanh chóng sinh hài tử, đâu phải nàng muốn là có thể sinh, còn mỗi ngày đều sốt ruột như vậy?
Trong lòng nàng đã đem xương cốt vị nhị thẩm tốt của mình nghiền thành tro! Vị nhị thẩm tốt của mình đã phá hủy tất cả tính toán và tất cả hy vọng của nàng! Làm mình ở trong cung không thể không thật cẩn thận lại thật cẩn thận, sợ lộ ra dấu vết!
Chẳng qua, nàng tuyệt đối sẽ không nghe theo Thái Hậu nói, nàng đã không thể sinh.
Chỉ có thể nói vận khí mình không tốt, cho nên đến bây giờ vẫn không mang thai. Rốt cuộc rất nhiều nữ nhân trong cung đều không mang thai, nàng cũng không ngoại lệ.
Thái Hậu cho thuốc viên, mỗi ngày nàng đều ăn. Nhưng nàng biết vô dụng thôi. Cả đời nàng đã bị vị nhị thẩm kia của mình làm hỏng.
Còn về sau, nếu Thái Hậu phát hiện, nàng cũng chỉ có thể nói chính mình hoàn toàn vô tội, muốn trách phải trách nhị thẩm đã ૮ɦếƭ kia. Nàng cũng là người bị hại, nàng căn bản không biết tình huống của mình.
Huống chi, nàng tiến cung, mọi chuyện cũng đều dựa vào Vương thái hậu, nghe lời bà nói, tranh sủng, uống thuốc, so với vị đường tỷ kia của mình, thông minh hiểu chuyện hơn nhiều.
Chờ thêm một năm, nếu nàng còn không có có thai, Thái Hậu nương nương nhất định sốt ruột, nhất định sẽ để thái ý khám cho mình.
Khi đó sự tình sẽ không che giấu được. Nhưng nàng vô tội, nàng cũng chỉ là bị người tính kế.
Hơn nữa, đến lúc đó, nếu Thái Hậu nương nương không thích mình, như vậy nàng có thể nuôi nấng hài tử của Lâm tu nghi.
Đương nhiên, Vương gia không có khả năng từ bỏ mình. Vương gia đã từ bỏ một người, lại muốn từ bỏ một người, trong cung này cũng không phải Vương gia làm chủ, muốn đưa ai vào thì đưa.
Hơn nữa nhiều lắm đưa vào một cô nương dòng bên, sau khi sinh hạ hài tử, nuôi ở bên người mình.
Cùng với như vậy, còn không bằng tự mình chọn.
Lâm tu nghi xuất thân cao. Nếu ngay từ đầu, mình và nàng ta tỷ muội tình thâm, đến lúc đó nàng ta " khó sinh " mà ૮ɦếƭ, như vậy nàng ta không yên tâm về đứa nhỏ, cũng chỉ có thể giao cho mình- người toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng ta này.
Cho nên, nàng căn bản không có ý xấu với Lâm tu nghi, chẳng qua là muốn tạo quan hệ tốt với nàng ta.
Vương gia tuyển cô nương tới, đến lúc đó khẳng định sẽ không lưu tử đi mẫu. Dù sao cũng là người Vương gia. Cùng với lưu lại mẹ đứa nhỏ, không bằng nuôi nấng một đứa mà mẹ ruột đã ૮ɦếƭ.
Dù sao đều không phải chính mình sinh, nàng để ý cái gì?
Sau khi Lý Già La sinh hạ Tứ hoàng tử, rất là thỏa mãn ngủ một giấc.
Đến khi tỉnh lại, Hổ Phách nói cho nàng, thời điểm sinh sản Hoàng Thượng chạy tới, nhìn thấy Tứ hoàng tử thì vô cùng yêu thích, ban tên là Tiêu Uyên.
"Nha đầu ngốc, ngươi cho rằng chủ tử ngươi sẽ giận dỗi Hoàng Thượng sao, tất nhiên không như vậy."
Lý Già La biết ý tưởng của Hổ Phách. Trong khoảng thời gian này, Hoàng Thượng vắng vẻ mình một phen, cũng không đến thăm mình. Hổ Phách sợ Hoàng Thượng lại qua đây, mình sẽ nhăn mặt.
Nhưng nhăn mặt đối vơi người ở ngôi cửu ngũ, đó chính là không thể thực hiện được. Dù bị ủy khuất to lớn, khuôn mặt cũng phải tươi cười đón chào.
Hoàng Thượng sủng hạnh và vắng vẻ đều phải coi thành chuyện thường. Mà không thể bởi vì nhất thời vắng vẻ ngươi, ngươi liền bất mãn khó chịu. Rốt cuộc Hoàng Thượng cũng không phải của riêng ngươi.
Hổ phách ngượng ngùng cười nói: "Chủ tử, ngài coi như nô tỳ nhiều lời. Chủ tử sẽ không giận nô tỳ chứ."
Lý Già La nói: "Không nói cái khác, hiện tại tuổi ngươi cũng không còn nhỏ, có tính toán gì không?"
Trong cung tuy rằng nói phải tới hai mươi lăm tuổi mới có thể thả ra cung. Nhưng Hổ Phách là người từ nhà mẹ đẻ mang lại đây, nói nhân tình, cũng có thể thả ra đi gả chồng. Hơn nữa với vị trí trước mắt của nàng, tìm cho nàng ấy một nhà tử tế, tuyệt đối không thành vấn đề.
Rốt cuộc, hiện tại nàng đã là quý phi, lại còn sinh hai hoàng tử.
Làm đại cung nữ bên người Quý phi tuyệt đối không tầm thường.
Hổ Phách nghe xong vội nói: "Tiểu thư, người muốn đuổi nô tỳ đi sao?"
"Sao ta lại đuổi ngươi đi? Chỉ là một cô nương, cũng đã đến tuổi kết hôn, ta cũng không muốn làm chậm trễ ngươi." Chính nàng đã sinh hai đứa nhỏ. Nhìn Hổ Phách đi theo mình, cùng nhau lớn lên, vẫn cô độc, tự nhiên muốn tìm cho nàng ấy một mối hôn sự tốt.
Hổ Phách nói: "Chủ tử, nô tỳ không muốn gả chồng, cũng không muốn rời xa chủ tử, người không cần đuổi nô tỳ đi." Hổ Phách quỳ xuống.
"Nhanh đứng lên. Ta chỉ đang nói vậy, không đồng ý thì không đồng ý. Ta tuyệt đối không bức ngươi, ngươi đừng quỳ xuống." Lý Già La vội nói: "Chỉ là, vì cái gì? Chẳng lẽ ngươi không nghĩ có gia đình của riêng mình?"
Hổ Phách nói: "Chủ tử, từ nhỏ nô tỳ đi theo ngươi đều đã thành thói quen. Tới bên ngoài, nô tỳ cũng không biết nên sinh hoạt như thế nào. Huống chi, nô tỳ thật sự không thích sống cùng người xa lạ. Còn nữa, nô tỳ cũng rõ ràng, hiện giờ người coi trọng nô tỳ, đại bộ phận đều là xem ở thân phận nương nương của người. Việc hôn nhân như vậy thì có ích lợi gì?
Chỉ nghĩ thơm lây, nói trắng ra, chính là lợi dụng nô tỳ, còn khiến nương nương phiền toái, thời thời khắc khắc đều gây phiền toái cho nương nương. Nô tỳ không muốn như vậy! Nô tỳ chính mình là thân phận gì, trong lòng nô tỳ rõ ràng. Nương nương, người để cho nô tỳ ở lại bên người người đi. Trong cung trước nay cũng có rất nhiều cô cô không gả chồng. Như vậy cũng rất tốt, nô tỳ chỉ cần đi theo nương nương, cái gì cũng không lo lắng."
"Nha đầu ngốc, chẳng lẽ không có ai thật lòng muốn cưới ngươi?
Hai chủ tớ chúng ta, người khác nghĩ ngươi là cung nữ bên người của ta, muốn dính chút hào quang. Nhưng đây cũng là chuyện thường tình, chỉ cần không phải lòng tham không đáy, trên cơ bản là có thể. Thế nhân đều để ý vinh hoa, không phải sao?
Nếu dám cưới ngươi, chính là đem vinh nhục của mình đặt lên trên người ta. Còn nữa, hai người thành thân, ở chung với nhau lâu ngày cũng nảy sinh tình cảm. Ngươi tốt như vậy, khiến người ta thích cũng là chuyên thực dễ dàng. Lại không tự tin như vậy, sợ đến lúc đó không có giá trị lợi dụng, bị người vứt bỏ sao? Người như vậy, dù là ngươi chịu, bổn cung cũng không muốn gả ngươi qua đâu. Tất nhiên là trong những người muốn cưới ngươi tuyển một người có phẩm hạnh và tài năng. Sao có thể gả ngươi cho người không đáng tin cậy?"
Lý Già La và Hổ Phách chủ tớ nhiều năm như vậy, nói những lời này không cần kiêng dè.
Hổ Phách nghĩ quá đáng sợ, suy nghĩ đến khả năng xấu nhất.
"Nhưng ngươi không vui, coi như hôm nay ta chưa nói gì. Chúng ta vẫn giống như trước đây, được không?" Lý Già La nói.
Hổ Phách vội vàng gật đầu, nàng không muốn gả ra ngoài. Tại trong cung này chăm sóc chủ tử, còn có tiểu chủ tử thật tốt, cần gì phải đi ra ngoài chịu tội?
Thật sự gả chồng, hầu hạ cha mẹ chồng, còn phải hầu hạ nam nhân, lo liệu việc nhà cho hắn. Thời điểm nghèo khó có thể cùng chung hoạn nạn, nhưng thời điểm có tiền, nam nhân này còn không phải muốn cưới thi*p sao?
Nhưng nàng không muốn trừ bỏ hầu hạ cha mẹ chồng và nam nhân, còn phải chăm lo việc ăn uống cho mấy nữ nhân này.
Mà chính mình đi theo chủ tử, hầu hạ chủ tử và tiểu chủ tử, nàng cam tâm tình nguyện, tâm tình sung sướng, hoàn toàn phát ra từ nội tâm, tuyệt đối không có nửa điểm miễn cưỡng.
Ở Trường Xuân Cung, nàng sống tự tại hơn, tội gì đi ra ngoài làm trâu làm ngựa?
Lý Già La thấy Hổ Phách thật sự không muốn đi ra ngoài gả chồng, cũng không miễn cưỡng. Chuyện nam cưới nữ gả này vốn dĩ chính là hai bên phải tình nguyện. Nàng cũng sẽ không đưa Hổ Phách đi gả chồng đề gia tăng lợi thế cho mình. Lợi thế như vậy muốn cũng vô dụng. Huống chi, Hổ Phách rất quan trọng đối với nàng.
"Hoàng Thượng giá lâm!" Bên ngoài một tiếng hô vang, Hoàng Thượng tiến vào xem Lý Già La.
Lý Già La muốn hành lễ, Hoàng Thượng vội nói: "Thân thể ngươi còn cần tĩnh dưỡng, không cần đa lễ."
"Hoàng Thượng, thần thi*p như vậy, không thể hầu hạ người."
Rốt cuộc nàng còn ở cữ, may mắn trên người không có mùi vị.
Bằng không Hoàng Thượng tiến vào, ngửi được một cỗ mùi không dễ ngửi, vậy quá xấu hổ.
Hai người tựa như không có ngăn cách. Hoàng Thượng nói: "Ngươi vất vả." Là tỏ vẻ Lý Già La lại sinh thêm một đứa con trai cho hắn.
Lý Già La cười nói: "Hoàng Thượng nói cái gì vất vả ạ? Sinh hạ hài tử của mình chỉ có vui mừng trong lòng, đâu còn nghĩ đến vất vả hay không vất vả?"
Hoàng Thượng vẫn luôn biết Quý phi là mẫu thân tốt. Chỉ là hắn đột nhiên nghẹn lời, muốn giải thích chút gì đó. Nhưng hắn là ngôi cửu ngũ chí tôn, muốn sủng hạnh ai thì sủng hạnh, căn bản không cần giải thích với bất luận kẻ nào.
Đây cũng là cách làm nhất quán của hắn. Nhưng vì sao ở bên Quý phi, hắn lại rất muốn giải thích? Nhưng Quý phi cũng không tự mình hỏi. Có phải nàng cũng quá hiểu chuyện hay không?
Nhớ năm đó, thời điểm Vương Hiền Phi còn sống, chỉ cần hơi vắng vẻ nàng ta một hai ngày, nàng ta sẽ lập tức khóc lóc nháo, làm cho hắn thật đau đầu, đến Thái Hậu cũng nói Vương Hiền Phi.
Đến lượt Quý phi bên này, thế nhưng cái gì cũng đều không hỏi.
Thôi, loại sự tình này giải thích cũng không có gì để giải thích. Hắn cũng không nên giải thích, hơn nữa căn bản là không cần chột dạ. Mình là hoàng đế, chẳng lẽ còn phải vì chuyện này nhi mà cảm thấy không tiện mở miệng sao?
Hoàng Thượng nói: "Ngươi dưỡng thân thể cho tốt, trẫm đi xem hai đứa Lạc Nhi và Uyên nhi."
Từ sau khi Tam hoàng tử từ có đệ đệ, mỗi ngày rời giường, nó sẽ chạy đến chỗ tứ đệ của mình, xem tứ đệ phun bong bóng.
Hoặc là có đôi khi nó nói chuyện với tứ đệ của mình, tất cả mọi người đều nghe không hiểu.
Cho nên Hoàng Thượng lại đây, thấy Tam hoàng tử đang cúi đầu, nói thầm với Tứ hoàng tử Tiêu Uyên.
"Lạc Nhi." Hoàng Thượng vô cùng yêu thích Tam hoàng tử. Thấy Tam hoàng tử lại cao thêm một ít, không khỏi ôm hắn lên. Quả nhiên là nặng hơn không ít.
"Phụ hoàng." Tam hoàng tử có chút hưng phấn. Tiểu hài tử không mang thù. Trong khoảng thời gian này, phụ hoàng lại lại đây thăm nó, trong lòng nó rất vui sướng.
Hiện tại lại được phụ hoàng ôm, nó càng cười ha hả.
Quan hệ với Hoàng Thượng ngược lại càng thân mật.
Đại công chúa cũng mang theo Nhị công chúa lại đây. Tam hoàng tử nhìn thấy hai tỷ tỷ, cũng thật vui mừng. Bởi vì trong khoảng thời gian này, ba người thường xuyên tới chơi cùng nhau.
Hoàng Thượng thấy tỷ đệ ba người có thể hòa hợp như vậy, cũng thực vui mừng.
Làm phụ thân, tất nhiên là hy vọng con cái của mình không có ngăn cách.
Đại công chúa cười, nói với Hoàng Thượng: "Phụ hoàng, tứ hoàng đệ quá nhỏ, mỗi ngày đều đang ngủ, một chút cũng không chơi vui."
Tam hoàng tử lập tức phản bác nói: "Đại hoàng tỷ, tứ đệ ngủ để thân thể lơn lên, cao lên. Mẫu phi ta nói với ta, khi còn nhỏ, chúng ta đều như vậy."
Nhị công chúa cũng nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, đại hoàng tỷ, mẫu phi ta cũng nói qua."
Hoàng Thượng nói: "Đừng đánh thức Tứ hoàng đệ của các ngươi. Các ngươi đi ra ngoài chơi đá cầu đi."
Đại công chúa nói: "Tam hoàng đệ còn quá nhỏ. Nhưng bên đại hoàng đệ, mỗi lần nhi thần đến rủ hắn chơi, mẫu phi hắn đều nói đại hoàng đệ thân thể không tốt, không thể chơi cái này. Chỉ là không phải thái ý nói, phải vận động nhiều thân thể mới có thể tốt hơn sao? Phụ hoàng, người gặp đại hoàng đệ, đến lúc đó nói với mẫu phi hắn một tiếng, đừng giam đại hoàng đệ ở trong phòng. Đại hoàng đệ là con trai, sao có thể giống như tiểu cô nương, suốt ngày ở trong phòng? Chúng nhi thần muốn chơi cùng hắn cũng không được chơi."
Sở dĩ nói Đại hoàng tử là bởi vì Đại hoàng tử so với đại công chúa nhot hơn không bao nhiêu.
Hoàng Thượng nghe xong, nói: "Ngươi làm tủ tỷ rất tốt. Việc này trẫm ghi nhớ trong lòng, sẽ nói với bọn họ."
Nghĩ đến con trai hớn này của mình, bản thân bệnh tật ốm yếu nên rèn luyện cho tốt.
Bằng không thân thể này có thể lớn lên sẽ không tồi.
Cho nên từ sau khi Hoàng Thượng ra khỏi Trường Xuân Cung liền trực tiếp đi đến chỗ Lý Dung Hoa.
Lý Dung Hoa là mẹ đẻ của Đại hoàng tử. Nàng ta xuất thân cung nữ, mỗi lần đều vâng vâng dạ dạ. Trong lòng Hoàng Thượng cũng không thích như vậy.
Nhưng xem ở nàng sinh Đại hoàng tử, trước kia còn đưa Đại hoàng tử đến bên người Hiền phi nuôi dưỡng, vì thế hắn cho Hoàng Hậu chiếu cố nhiều hơn.
"Hoàng thượng tới?" Lý Dung Hoa có chút bất ngờ, nàng hoang mang rối loạn cả lên, muốn đổi một thân quần áo, còn muốn vấn lại tóc một lần nữa. Chỉ là thời gian cũng không còn kịp. Lý Dung Hoa hoang mang rối loạn đi ra, nhìn thấy Hoàng Thượng, lập tức quỳ xuống dập đầu hành lễ.
Hoàng Thượng hỏi: "Mộc nhi đâu?"
Hoàng Thượng lại đây, trực tiếp hỏi Đại hoàng tử.
Lý Dung Hoa cung kính nói: "Đại hoàng tử đang đọc sách ạ."
"Mộc nhi không phải còn chưa đi học, sao lại đọc sách?" Hoàng Thượng hỏi.
Lý Dung Hoa có chút kiêu ngạo nói: "Là tần thi*p biết mấy chữ, cho nên dạy Đại hoàng tử trước."
"Nếu như vậy, mấy ngày nữa, trẫm tìm mấy tiên sinh để Mộc nhi đi học đi." Hoàng Thượng nói, "Gọi Mộc nhi ra đây, trẫm muốn kiểm tra hắn."
Lý Dung Hoa chờ đợi ngày này đã thật lâu. Nàng đã sớm muốn cho Đại hoàng tử được mời tiên sinh đọc sách. Chỉ là nàng và Đại hoàng tử đều không được sủng ái, lại không thể nói với Hoàng Thượng.
Hiện tại Hoàng Thượng lập tức giải quyết vấn đề này, Lý Dung Hoa cảm thấy hôm nay thật là một ngày lành.
Hoàng Thượng gặp được Đại hoàng tử gầy yếu, bảy tám tuổi mà thoạt nhìn bộ dáng như năm sáu tuổi bộ.
Trên mặt trắng bệch, một chút sắc hồng cũng không có.
Hoàng Thượng hỏi Đại hoàng tử mấy vấn đề, thanh âm của Đại hoàng tử lại rất nhỏ. Lý Dung Hoa thấy vậy sốt ruột. Ngày thường dạy hắn như thế nào, sao tới trước mặt Hoàng Thượng lại thành như vậy?
Nhưng dù sốt ruột, nàng cũng không dám chen ngang lời Hoàng Thượng hỏi chuyện, đành phải nghĩ, chờ Hoàng Thượng đi rồi, lại nói kỹ càng với Đại hoàng tử.
Mày Hoàng Thượng càng ngày càng nhăn. Thanh âm của Đại hoàng tử càng ngày càng thấp, cuối cùng đầu cũng thấp không thể thấp hơn.
Hoàng Thượng hỏi: "Về sau, đi ra ngoài vận động nhiều một chút. Đại hoàng tỷ ngươi lại đây tìm ngươi chơi, vì sao không đi theo cùng?"
Lý Dung Hoa vội nói: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, Đại hoàng tử thân thể yếu ớt, không thích hợp vận động nhiều."
"Thân thể yếu? Vậy chờ thân thể tốt, lại đi đọc sách đi. Miễn cho ba ngày hai bữa, thân thể không thoải mái, chậm trễ việc học. Trẫm mời thầy giáo đều là tiên sinh giỏi nhất. Nếu học sinh không tốt, tiên sinh cũng sẽ không hài lòng."
"Đại hoàng tử đọc sách vẫn là không có vấn đề." Lý Dung Hoa nghe Hoàng Thượng nói như vậy, vội nói, cũng không thể bởi vì nguyên nhân này mà chậm trễ việc đọc sách.
"Giỏi lắm, trẫm hỏi là hỏi Mộc nhi, ngươi cứ luôn đáp lời thay hắn là sao? Chẳng lẽ chờ hắn trưởng thành, ngươi cái người làm mẹ này còn đi theo bên người hắn, nói chuyện thay hắn?" Hoàng Thượng không vui nói.
Lý Dung Hoa cũng không dám nói chuyện.
Đại hoàng tử dưới ánh mắt của Hoàng Thượng, có chút nơm nớp lo sợ, cuối cùng thế nhưng bị dọa ngất xỉu.
Lý Dung Hoa sợ tới mức lập tức muốn kêu thái y. Một trận rối ren, Hoàng Thượng rất thất vọng. Đại nhi tử của mình đến trả lời mấy vấn đề mình đưa ra cũng bị dọa thành như vậy, về sau còn có tiền đồ gì?
Mỗi lần khi hắn có một tia hy vọng đối với Đại nhi tử, lại có một thất vọng lớn hơn, làm hắn không bao giờ muốn hỏi Đại nhi tử này nhiều thêm một câu.