Hạt Mưa Ngày Ấy - Chương 29

Tác giả: hat mua

(2)Em là ai của anh?
Cô gái nằm sóng soài dưới đất, mãi mới lồm cồm bò dậy được, ôm chân quát ầm lên:
“Thằng nào đêm hôm khuya khoắt đi đứng kiểu gì đâm vào bà đấy??? Gãy xương rồi đây này!”
“Thằng này đấy, đanh đá vừa chứ!” – Giọng nói lạnh lẽo vang lên trong màn đêm.
Cô gái giật mình quay lại, ánh đèn đường mờ mờ giúp cô nhìn rõ người vừa đâm cô là ai. Hoàng Vũ cũng nhìn thấy mặt cô gái đó, cậu dửng dưng và làm như không có chuyện gì xảy ra, bởi vì cô gái đó là…
“Hả? Sao lại là cậu?”
“Ngạc nhiên lắm à? Giờ tôi mới biết Hương Anh học giỏi ngoan ngoãn hoá ra còn biết đi chơi đêm và đanh đá vậy đấy.”
“Ai nói tôi đi chơi đêm?” – Hương Anh nổi quạu – “Tôi có đồ phải mua gấp nên chạy sang cửa hàng bách hoá đằng kia, đêm hôm còn phóng xe vèo vèo, may tôi chưa ૮ɦếƭ đấy! A đau quá…” – Hương Anh xuýt xoa ôm lấy chân đã chảy máu ròng ròng.
Hoàng Vũ nhìn cô, rồi nói:
“Lên xe đi!”
“Hả? Đi đâu?”
“Tôi đã gây ra tai nạn thì tôi phải chịu trách nhiệm chứ.”
“Thôi đi, tôi tự về cũng được, cậu thì chịu trách nhiệm cái gì?”
“Có lên không thì bảo?” – Hoàng Vũ quắc mắt.
“Nhưng mà…bố mẹ tôi không cho đi…”
“Chẳng phải cậu đang ở nhà bạn học cho gần sao?”
“Sao cái gì cậu cũng biết thế?”
“Sao tôi lại không biết? Lên ngay trước khi tôi tóm cậu lên!”
Nghe Hoàng Vũ nạt, Hương Anh không biết làm thế nào đành phải ngồi lên. Chiếc xe này “tổ bố” quá đi, cô thì đâu có cao, thấp hơn cả Hương Ly kia. Chật vật mãi cô mới leo được lên, nhưng nhìn xuống thì không dám, cứ như đang đứng bên mép vực ấy!
“Chiều cao một cái xe máy cũng sợ à?” – Hoàng Vũ trêu.
“Sợ…sợ gì chứ? Làm gì có!”
“Thôi đi đừng có sĩ diện. Bám chặt vào!” – Hoàng Vũ khẽ mỉm cười rồi phóng vụt đi.
Hương Anh tí nữa thì bay ra khỏi xe, cô vội vàng bám chặt vào người Hoàng Vũ. Gió mạnh quá, cậu ta phóng bao nhiêu km/h vậy (nhiễm toán nặng)? Cả cái áo của cậu ta nữa, cứ phập phồng bay tạo ra gió mạnh hơn. Hai tay Hương Anh càng ôm chặt lấy Hoàng Vũ hơn.
Gió rất lạnh, nhưng khi ôm một ai đó đều có cảm giác ấm áp thì phải…
Hoàng Vũ nhanh chóng dừng lại trước một ngôi nhà hai tầng. Hương Anh ngẩng lên và không tránh khỏi ngạc nhiên. Hoàng Vũ nổi tiếng là một tay sát gái, lúc nào cũng “Gi*t người không dao” thế tưởng rằng cũng phải giàu có thì mới có người theo đuổi chứ, dè gì ngôi nhà của cậu ta cực kỳ bình thường. Nhìn tổng quát ngôi nhà khá đẹp tường sơn đã hoen ố, cửa gỗ mục nát cả. Chắc là lâu ngày không sửa, không biết gia cảnh tên Hoàng Vũ này kiểu gì mà nhà cũng chả sửa thế này.
Hoàng Vũ mở cửa, cất xe vào một góc nhà. Một người đàn bà trung niên, trông nhìn bà già hơn tuổi, gương mặt nhăn nheo khắc khổ chậm chạp bước ra. Hương Anh chắc mẩm đây là mẹ Hoàng Vũ vội cúi đầu chào:
“Cháu chào bác ạ!”
“Ừ chào cháu. Vũ, sao con về muộn thế?”
“Con xin lỗi, dì lại phần cơm cho con đấy à? Con đã nói không cần mà!”
Dì ư? Người đàn bà này là dì của Hoàng Vũ? Hương Anh ngạc nhiên hết sức, và càng ngạc nhiên hơn khi một Hoàng Vũ có thể xấc xược với cả thầy cô lại lễ phép và nhẹ nhàng đến như vậy với dì mình.
“Dì cứ nghĩ con đi sinh nhật nhanh rồi về luôn. Con có đói không cứ ăn đi.”
“Con không ăn nữa đâu, dì cứ cất đi ngày mai con ăn. À dì còn thuốc không, bạn con bị thương ở chân.”
“Thế à? Vậy thì để dì đi lấy cho. Con gái, cứ vào trong kia đi!” – Người dì hiền từ bảo Hương Anh như vậy rồi chậm chạp bước vào trong bếp, cái dáng người kia yếu ớt tưởng như muốn ngã vậy.
Hương Anh quay lại nhìn Hoàng Vũ, thấy cậu tự dưng cúi xuống lau lau cái gì đó, hình như là nước mắt…Nhưng cậu nhanh chóng ngẩng mặt lên và quay vào bên trong:
“Đi vào đây!”
Hương Anh đành phải đi theo cậu vào. Ngay tầng 1 cô đã không hài lòng lắm, hình như tầng 1 là chỗ ở của dì Hoàng Vũ nên có vẻ ngăn nắp gọn gàng nhưng tường thì vẫn bẩn, mạng nhện bám đầy. Cô quay lại nhìn người dì đang chậm chạp khệ nệ bê ấm thuốc thì cũng xót lòng, người phụ nữ ấy chắc làm việc rất vất vả nhưng sức yếu nên cứ chậm như thế, khó làm được việc gì.
Lên đến tầng 2 thì Hương Anh muốn xỉu luôn. Phòng của Hoàng Vũ giống như cái…nhà kho vậy, căn phòng không bé nhưng chất đầy đồ đạc nên cứ bé dần đi. Quần áo, sách vở,…xếp cao như núi, Hoàng Vũ học giỏi nhưng dường như cái khái niệm “dọn nhà” cậu không biết hay sao ấy. Độ bẩn thì khỏi nói đi, có vẻ chẳng bao giờ quét, tủ dính đầy bụi, sách vở cũ, đồ gỗ y như rằng bị mối mọt xơi tái. Hương Anh thực sự ngại khi phải bước vào căn phòng này, cô vốn sống sạch sẽ, gọn gàng tươm tất, dọn dẹp nhà cửa luôn là việc thường xuyên của cô, sao mà cô vào được nơi này kia chứ?
“Kìa con gái, vào đi cháu!” – Người dì vừa lúc đi lên, trìu mến gọi cô như vậy – “Bác mang thuốc cho cháu đây, vào bác xoa cho.”
“Vâng ạ.” – Vì nển người dì, Hương Anh đành phải bước vào và ngồi xuống chiếc giường cũ kỹ.
Người dì đặt ấm thuốc xuống rồi nhìn Hoàng Vũ:
“Trông người con bẩn thế, con mau đi tắm đi!”
“Vâng.” – Hoàng Vũ nghe lời quay đi liền, để lại Hương Anh cho dì.
Khi cậu đã đi xuống phòng tắm dưới nhà, người dì mới thở dài nhìn quanh phòng:
“Bừa bộn lắm phải không cháu? Bác xin lỗi…”
“Dạ không sao đâu ạ, tính Hoàng Vũ chắc chẳng quen dọn dẹp, thế này là được rồi ạ.” – Hương Anh đỡ lời.
“Cháu ngoan quá đi, nói thật là nhiều đứa con gái theo đuổi thằng Vũ cứ đòi về đây lắm nhưng lên phòng nó là thôi bỏ đi luôn.” – Vừa nói người dì vừa lấy thuốc đắp vào vết thương cho Hương Anh.
“Vậy ạ?”
“Chắc cháu là bạn thân của nó hả? Cháu có vẻ rất hiểu nó.”
“Chúng cháu chơi với nhau hồi nhỏ ạ, giờ vô tình gặp lại thôi.”
“Hoá ra là như thế, cám ơn cháu đã làm bạn với Vũ. Cháu đừng nghĩ sai về nó nhé, nó thực tình không xấu tính như nhiều người nghĩ đâu.”
“Cháu không nghĩ xấu về cậu ấy đâu.” – Hương Anh đành phải nói dối một phen – “Cậu ấy rất lễ phép với bác mà, có người dì như bác thật tốt.”
“Tốt gì chứ, bác chỉ càng làm khổ nó thôi.”
“Dạ…?”
Giọng người dì nghẹn ngào:
“Khổ thân thằng bé, nó sinh ra đã không được thừa hưởng tình yêu của cha mẹ. Mẹ nó thương nó lắm, lúc nào cũng cưu mang nó, hồi đó bác ở dưới quê cũng chẳng lên thăm được nhưng mà nghe nói mẹ nó phát ốm vì thằng bé. Cái thằng bố của nó thì rượu chè be bét, rồi gái gú có bao giờ để ý đến mẹ con nó đâu. Đùng một cái dì nhận được cái tin động trời là bố nó Gi*t mẹ nó phải vào tù, cái thằng kh.ố.n nạn ấy nó mất tính người rồi hay sao mà Gi*t cả vợ mình.”
Hương Anh bàng hoàng, giọng run run:
“Bố Hoàng Vũ…Gi*t mẹ cậu ấy…?”
“Cháu không biết sao? Bác chẳng hiểu vì sao cái thằng khốn đó Gi*t chị ấy nữa, lúc nghe được tin dữ bác vội vã bắt tàu chạy lên thì thấy có mấy người hàng xóm đang làm tang lễ cho chị, thằng bố thì bị bắt rồi, nhà nó sống riêng nên làm gì có ai đâu, ông bà nội ngoại cũng ở xa chưa về kịp. Có mỗi thằng bé chơ vơ trong nhà một mình, nó khóc gào lên gọi mẹ, bác chỉ biết ôm nó mà khóc thôi. Khốn khổ, thằng Vũ sinh ra đã lầm lì ít nói, nhưng ở bên mẹ nó là nó có thể vui, cười, vậy mà có mỗi người mẹ cũng ra đi, cuối cùng nó trở thành như thế đấy. Bố nó ngày xưa từng học giỏi cực kỳ nên nó hưởng gen học giỏi, nhưng nó chẳng thích học vì nó cho rằng cái máu đó là của bố nó. Nó chỉ thích ăn chơi, đập phá, nhà cửa dọn dẹp với nó thích dọn thì dọn không thì thôi.”
Hương Anh suýt thì mất bình tĩnh nhưng vẫn cố hỏi tiếp:
“Nhưng hồi cháu học cùng bạn ấy, bạn ấy cũng rất vui vẻ, chuyên tâm học hành đâu đến nỗi…”
“Lúc đó nó đã biết cái gì đâu!” – Người dì gay gắt.
“…”
“Lẽ ra bác không nên nói cho nó thì hơn, nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Mẹ nó mất, bố nó đi tù rồi thì bác đành phải nhận nuôi nó thôi, cái nhà này ngày xưa gia đình nó sống đấy chứ, hồi đó còn khá giả nhưng càng lúc kinh tế càng kém đi, bác thì bị bệnh đau lưng khổ lắm. Nhưng bác vẫn sống tốt với nó, thằng bé nhỏ nên không biết gì, chỉ là cho nó đi học thì nó càng nhận ra được nó thiếu vắng mẹ, lớp 1,2 vì nó bị bạn bè trêu không có mẹ ghê quá nên nó phải chuyển sang trường mấy cháu hồi lớp 3 đấy. Cũng may là các cháu quý nó, chơi thân với nó nên nó không cô đơn nữa. Vậy mà hồi nó lên cấp 2, trong lúc nó đang đau buồn vì việc có bạn nào đấy bị mù mắt ở trong viện, bố mẹ bạn ấy bị tai nạn (ý chỉ Hương Ly) thì bác tự dưng lại nói lại chuyện của nó. Chính bác là người đã biến nó thành thế này!” – Người dì nói không biết mệt, chỉ khóc.
Hương Anh bối rối, ôm lấy hai vai bà:
“Bác à, bác đừng khóc. Dẫu sao thì Hoàng Vũ vẫn rất yêu quý bác, bác xem, ngoài bác ra cậu ấy làm gì đối xử tốt với ai hơn thế nữa?”
“Bác biết, nhưng chính vì thế bác lại càng có lỗi với nó!” – Người dì lau nước mắt – “Thôi xin lỗi cháu, mất thời gian quá. Bác quấn thuốc xong rồi, cháu đi được không?”
Hương Anh đứng dậy thử đi mấy bước:
“Dạ được rồi bác ạ! Cháu cám ơn bác nhiều, giờ cháu về đây.”
“Về luôn à? Cứ ở lại đây chơi đi.”
“Không cần đâu ạ, cháu về luôn không muộn. Mai cháu còn phải đi học nữa.”
“Ừ cháu về đi. À mà cháu tên là gì nhỉ?”
“Cháu tên là Vũ Hương Anh.”
“Hương Anh, khi nào cháu thích, đến chơi với dì nhé!” – Người dì mỉm cười nhân hậu xưng “dì” với Hương Anh, bà thực sự có ấn tượng với cô nữ sinh trẻ này.
Hương Anh ngơ ra một lúc rồi mỉm cười:
“Vâng nhất định ạ!”
Cô đi ra cửa đúng lúc Hoàng Vũ cũng tắm xong. Lần đầu tiên cô thấy cậu không mặc chiếc áo khoác đen, trông cậu có vẻ hiền hơn hẳn.
“Về à?”
“Ừ cậu cứ vào ngủ đi, tớ bắt xe ôm về cũng được.”
“Giờ này làm gì còn xe ôm, để tôi đưa về!”
Hoàng Vũ liền lấy chìa khoá cạch cạch cái xe máy. Hương Anh bỗng lại gần cậu:
“Hoàng Vũ, dì cậu tốt thật đấy!”
Cậu ngưng lại một lúc rồi đáp:
“Dì nói gì với cậu à?”
“Không, chẳng nói gì đâu. Chỉ là…”
“Chỉ là sao?”
“Dì muốn tớ đến chơi với dì, được chứ?” – Hương Anh cười.
Hoàng Vũ im lặng, sau đó cậu đáp dửng dưng:
“Đó là việc của dì, cậu hỏi tôi làm gì chứ?”
“Nghĩa là đồng ý hả?”
“Lên xe đi!”
Hương Anh nhảy tót lên xe, có vẻ tâm trạng cô nàng vô cùng phấn khởi. Chiếc xe của Hoàng Vũ phóng đi trong đêm, gió lạnh thổi trên phố vắng, Hương Anh một lúc là xuýt xoa nhưng Hoàng Vũ thì cứ lạnh lùng thẳng tiến. Cậu mặc duy nhất chiếc áo phông trắng, nhưng chẳng biết lạnh là gì. Không khí im lặng đến khó chịu, chỉ có tiếng xe máy rồ ga.
“Hương Ly thế nào rồi vậy?” – Hương Anh lên tiếng phá tan sự im lặng.
“Thế nào là thế nào?”
“Sang bên đó cậu ấy học có tốt không?”
“Một người học tốt thì ở đâu chẳng học tốt.”
“È sai rồi, con người có thể phụ thuộc vào yếu tố môi trường nhiều lắm chứ, Sinh học 9 bảo vậy mà.”
“Dẹp cái miệng sặc mùi học hành của cậu đi.”
“Được rồi, sao cậu cứ phải nóng nảy thế nhỉ? Chắc là chẳng quan tâm gì đến Hương Ly đúng không? Thế này thì chắc mấy đứa lớp tôi nói đúng đấy, chúng nó bảo thấy Tú Phong có vẻ quan tâm Hương Ly hơn ấy chứ.” – Hương Anh đùa.
“Đừng có nhắc đến Tú Phong ở đây!” – Bỗng Hoàng Vũ quát một tiếng.
“Ơ tớ đùa thôi mà, có gì mà cáu?”
Hoàng Vũ không đáp, nhưng lửa giận vẫn cứ trào lên. Thực ra cậu vẫn luôn là người bạn thân của Tú Phong trong BOD, nhưng sự đổi thay đến khó hiểu của Tú Phong khiến cậu không thể tức giận hơn.
Bệnh viện chìm vào im ắng. Gió lạnh khẽ thổi, tiếng gió đập vào cửa kính tạo ra âm thanh kỳ quái.
“Tú Phong, các bác cám ơn cháu đã lo lắng cho Ngọc Thuỷ, nhưng giờ muộn lắm rồi, cháu mau về đi kẻo bố mẹ lo.”
“Không sao đâu ạ, cháu phải đợi đến khi em ấy tỉnh dậy.”
“Chắc nó tỉnh rồi nhưng lại ngủ ấy mà, đêm rồi ai lại thức. Cháu cứ về đi, mai đến.”
“Không cần đâu, hai bác nghỉ ngơi đi, cháu sẽ trông em ấy.”
Tú Phong quay lại nhìn cô bé đang nằm trên giường. Trông cô bé thật xanh xao, mái tóc dài đẹp rối bù, gương mặt xinh đẹp trắng bệch đi, môi khô nhạt vì thiếu nước, liên tục phải truyền oxi và truyền nước. Thỉnh thoảng cô khẽ run vì lạnh, nhưng đôi mắt ấy vẫn nhắm. Nếu không có tiếng thở yếu ớt chắc người ta tưởng cô không tỉnh lại mất.
Trên cổ cô, chiếc vòng cổ rubi vẫn sáng lấp lánh. Ánh sáng của viên rubi chợt làm Tú Phong nhớ đến ánh mắt của ai kia…
Cậu nhớ lại những gì cậu đã làm hôm nay.
Thực sự chính cậu cũng không hiểu nổi, ban nãy người đến trước mặt cậu chính là Hương Ly, người ôm cậu, rồi níu kéo cậu cũng là Hương Ly – người bạn mà sáng nay đã nhớ ra cậu. Có rất nhiều ký ức cô không nhớ nhưng riêng cậu cô lại nhớ, lẽ ra đó phải là niềm vui để cậu lúc nào cũng mỉm cười khi gặp cô, nhưng hôm nay lúc đó cậu lại phũ phàng đuổi cô ra, thậm chí với người bạn cùng nhóm với mình mà cậu suýt nữa đánh nhau một trận. Cứ như cậu và Tú Phong sáng nay là hai con người riêng biệt vậy. Trong lòng cậu bỗng dâng lên một nỗi hối hận, cậu muốn chạy về tới chỗ Hương Ly, nhưng…
…cậu không thể…
Bố mẹ của Ngọc Thuỷ quá mệt nên đã ngủ, cậu còn mệt hơn thế, nhưng cậu vẫn cứ thức và chờ đợi cô bé ấy, đợi cô tỉnh lại và mỉm cười: “Anh Tú Phong”.
Giọng nói trong trẻo của Ngọc Thuỷ vô tình đã khiến cậu thêm yêu thương cô bé.
Ngọc Thuỷ chỉ đơn giản là người bạn đơn thuần hay sao? Bạn mà khiến Tú Phong bỏ mặc những người bạn khác?
Ngọc Thuỷ, em là ai của anh vậy?
Tâm trí Tú Phong hỏi thế, nhưng cậu không dám hỏi, chỉ biết nắm lấy tay Ngọc Thuỷ, nhìn cô bé mà đau lòng. Hôm nay cậu mới biết cô bé bị ung thư dạ dày, thảo nào cô luôn ho ra máu, luôn phải truyền nước,…Cái hôm Noel cô đúng là mạo hiểm, dám ra đường đi chơi Noel, nhưng cũng vì thế mà cậu gặp lại cô.
Đang suy nghĩ ௱ôЛƓ lung, chợt bàn tay nhỏ nhắn của Ngọc Thuỷ khẽ cử động. Tú Phong giật mình ngẩng lên, lay lay nhẹ cô. Cậu như vỡ oà cảm xúc khi cô từ từ mở mắt, đôi mắt Ngọc Thuỷ trong đêm sáng như những vì sao.
“Anh Tú Phong!” – Cô reo lên vui mừng khi gặp cậu.
“Suỵt, để cho bố mẹ em ngủ.” – Dù nói thế nhưng Tú Phong thấy rất vui, cậu chỉ muốn hét lên nhưng không được đó thôi.
“Vâng…” – Cô bé cũng thì thào nhưng nụ cười cứ nở trên môi – “Em phẫu thuật xong rồi ạ?”
“Ừ xong rồi.”
“Có tốt không anh? Em không bị sao chứ?”
“Bị sao làm sao được? Em khoẻ lắm, nhanh chóng rồi sẽ ra viện.”
“Thật thế ạ? Vậy tốt quá, em không thích ở đây đâu. Ở đây vừa bức bí, chật chội lại làm phiền anh Tú Phong.”
“Không có, anh đâu có phiền. Dù là em ở trong viện hay ở đâu anh cũng sẽ chăm sóc em.” – Không hiểu vì sao Tú Phong có thể nói ra những lời đó.
Ngọc Thuỷ cảm động rưng rưng nước mắt, cô bé nắm chặt tay Tú Phong:
“Tú Phong, anh tốt quá! Chưa bao giờ em gặp ai tốt như anh. Sao anh tốt với em thế?”
Tú Phong bỗng mỉm cười dịu dàng:
“Bởi vì anh rất thích em!”
“Hả?” – Ngọc Thuỷ há hốc (chắc hiểu nhầm).
“Anh rất thích sự cố gắng của em, em là một cô bé mạnh mẽ, bệnh tật vẫn không từ bỏ cuộc sống, nhất là việc học. Em luôn toả sáng như viên rubi của em vậy đó.”
“Anh Tú Phong nói hay như nhà văn vậy?” – Ngọc Thuỷ đùa, nhưng mắt đã rơm rớm lệ.
“Hì chẳng biết nó tuôn ra từ lúc nào nữa, nhưng mà anh nói thật đó. Em để lại cho anh nhiều bài học.”
Ngọc Thuỷ mỉm cười:
“Có thật không?”
“Thật chứ!”
“Thật thì anh đồng ý với em một việc đi!”
“Việc gì anh cũng chiều tất.”
Ngọc Thuỷ cười lém lỉnh:
“Nếu đã học được bài học từ em thì ngay bây giờ về và làm bài tập đi, em biết chắc anh ngồi đây trông em nên chưa làm bài đúng không?”
“Hả? Em đuổi anh đấy à?”
“Không phải đuổi, chỉ là em muốn xem anh Tú Phong có nói đúng không thôi. Anh bảo em không từ bỏ việc học mà, vậy anh cũng không được từ bỏ việc học chứ.”
“Haizzz em nguy hiểm thế, anh thua.”
“Thua thì về đi!”
“Từ từ, làm gì mà vội.” – Tú Phong đành đứng lên, đi ra phía cửa với tâm trạng chẳng vui tí nào.
“Này!” – Bỗng Ngọc Thuỷ gọi.
“Hm?”
“Ngày mai DEĐC nhé!”
“DEĐC?”
“Quên rồi à? Bí mật riêng của chúng ta mà!” – Ngọc Thuỷ nháy mắt.
“À ừ, tí thì quên!” – Tú Phong cười nháy mắt lại.
“Bye nhé!”
“Bye.”
Ra khỏi bệnh viện, Tú Phong cứ như nở hoa khắp người, vừa đi vừa cười. Cô bé Ngọc Thuỷ này thật đáng yêu, lẽ ra phải đánh cho vì cái tội làm anh lo lắng nhưng không đánh được ấy chứ.
Nhưng thôi xong, giờ mà về cậu sẽ đối mặt với Hương Ly thế nào?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc