Hai người bạn quay lại, không khỏi ngạc nhiên khi thấy một cậu bé đứng đó. Gương mặt đẹp trai, vô cùng đáng yêu đấy cùng cái dáng nhanh nhẹn, cao ráo không thể là ai khác…
Thiên Duy sau một hồi ngẩn ra thì reo to lên:
“Ôi bạn tốt của tôi!!!!” – Cậu chạy ngay về phía cậu bé.
“Đúng là Duy rồi, sao mà trùng hợp thế này???” – Cậu bé đó cũng chạy về phía Thiên Duy.
Cả hai bắt tay nhau, cười:
“Cũng đi nghỉ mát ở đây hả Tú Phong?”
“Ừ, mà sao đi ở đây không bảo một tiếng hả?”
“Có biết đâu mà bảo? Điện thoại nhà thì hỏng rồi, mà số cậu thì tớ…không nhớ!”
“Trời, số bạn thân mà không nhớ!!??”
“Thông cảm, thông cảm, tớ không có cái đầu nhớ nhanh như cậu!” – Thiên Duy cười cố xoa dịu – “Thôi ra đây chơi cùng tớ, tớ có bạn mới này.”
Thiên Duy lôi Tú Phong ra chỗ mình. Cậu đang cười rõ tươi nhưng bỗng im bặt ngay khi thấy cô bạn đứng đằng sau Thiên Duy. Và cô bạn ấy cũng vậy, con mắt to đẹp của cô lại càng thêm ngạc nhiên.
“Tú Phong?”
“Hương Ly?”
“Cậu…cậu cũng nghỉ mát ở đây!?”
“Tớ định hỏi cậu câu đó!”
“Hai cậu quen nhau hả?” – Đến lượt Thiên Duy trố mắt.
“Bạn học của tớ mà!” – Tú Phong và Hương Ly đồng thanh.
“Thiên Duy, sao cậu lại quen Tú Phong? Cậu đâu có học cùng trường?”
“Tớ học cùng mẫu giáo với bạn ấy, và cũng là bạn hàng xóm mà…”
Im lặng…
1
2
3
“Ô HAY QUÁ CHÚNG TA CÙNG LÀ BẠN RỒI!” – Cả ba hét lên vang trời.
“Trời ơi thật không ngờ, tớ quen Thiên Duy, Thiên Duy quen Hương Ly, tớ quen Hương Ly!”
“Tú Phong là bạn tớ, Hương Ly cũng là bạn tớ!”
“Thiên Duy, Tú Phong đều là bạn tớ, hehe vui quá!”
“Tuyệt vời, chuyến này mình đi chơi được với nhau rồi.”
“Cái gì mà ồn ào thế mấy đứa? Mau về khách sạn để cất đồ đạc đi nào.” – Cô Thảo và bố mẹ Hương Ly gọi.
Hương Ly và Thiên Duy đành phải từ biệt Tú Phong, chưa kịp nói chuyện gì cả, tiếc ghê. Cô quay lại nhìn cậu, mới một mùa hè mà trông cậu đen đi nhiều, dù vẫn đẹp trai như thế, hoàng tử đầu tiên của cô bé mà. Thiên Duy đẹp hơn thì kệ, cô bé vẫn quý Tú Phong lắm ý, chỉ tiếc cậu học không được giỏi, còn Thiên Duy, có vẻ cậu bé giỏi hơn vì hiểu biết nhiều thế kia mà.
Tú Phong nhìn cô, dường như cậu lại rất thích ánh mắt của cô:
“Đi chơi vui nhé, Hương Ly!”
Thiên Duy vô tình nghe thấy…
Về đến khách sạn, hai đứa cất ngay đồ rồi chạy theo bố mẹ.
“Nào, giờ chúng ta sẽ đi du lịch trên biển nhé, chiều tắm biển sau, đồng ý không hai bé?”
“Dạ có ạ!”
“Rồi, tàu thuỷ đến rồi kia, các con lên đi nào!”
Hai đứa trẻ nghển cổ ngước con tàu rất lớn đề chữ “Hải Âu”. Ôi tàu thuỷ nè, to lớn quá đi, Hương Ly lại nhớ “Nàng Tiên Cá” rồi, trong truyện ấy cũng có con tàu lớn mà. Cả hai xăng xái bước lên boong tàu, bố mẹ chúng thì vào ngay khoang nhưng trong khoang đông người quá đi, thôi đứng ngoài cho mát.
Con tàu Hải Âu bắt đầu ra khơi. Hương Ly đang mải ngắm mọi thứ nên không để ý, loạng choạng suýt ngã. Nhưng Thiên Duy vội đỡ lấy cô bé:
“Cẩn thận chút nào!”
Hương Ly nhìn cậu. Còn ai tốt hơn Thiên Duy cơ chứ?
Tàu ra xa khơi, phong cảnh càng rộng. Đứng ngoài nên hai đứa trẻ càng nhìn rõ biển cả. Nước biển xanh, đảo cũng xanh, nhiều đảo quá không thể đếm nổi. Trời nắng đến nheo cả mắt, nhưng gió mát thổi Ⱡồ₦g lộng, cả hai chỉ thích đứng hóng gió và ngắm phong cảnh tuyệt đẹp của vịnh Hạ Long.
“Ôi Thiên Duy, có diều kìa!”
“Đúng rồi, toàn là diều thả từ tàu thuyền!”
“Con diều kia gần gần, nó có ở tàu mình không?”
“Ừm xem nào!” – Thiên Duy ngước lên phía trên khoang tàu – “Có người đang đứng trên kia thả diều kìa.”
“Sao lên đấy được?”
“Có thang, không nhìn thấy à?” – Một giọng nói vang lên từ tít trên đỉnh khoang tàu.
Cả hai giật mình. Trời đất! Người đang đứng thả diều trên cao kia chính là Tú Phong sao!!?? Tên này học thì sợ như gì, nhưng chuyện khác thì chẳng sợ gì. Đứng trên đấy ngã xuống biển đánh ùm thì ૮ɦếƭ!
Nhưng Thiên Duy và Hương Ly vẫn không hề sợ, trèo ngay lên đỉnh khoang. Tú Phong đứng trên đó, áo phông, quần xắn, trông thật khoẻ mạnh. Cậu đang thả con diều cao đến tận mây xanh.
“Nè ông bạn, cũng đi thuyền này sao?”
“Ừ, bố mẹ tớ gọi tàu, mình gặp nhau nhiều ghê.”
“Mà biết thả diều từ lúc nào đấy?”
“Chú tớ mới dạy, dạy cả làm diều đấy. Con diều này tớ làm hết.”
“Thế cho tớ thả cùng với!” – Thiên Duy thích quá xin luôn.
“Ô kê cầm lấy này, giữ chắc thế này…”
Chỉ sau vài lời dạy là Thiên Duy thả diều được ngay, con diều bay phấp phới trong gió hoà cùng các con diều khác nhìn thật đẹp vô cùng. Hương Ly thấy vậy cũng muốn thả diều:
“Cho tớ thả cùng được không?”
“Sao không? Cậu thả đi!” – Cả hai cậu bé đều vui vẻ nhường cho cô.
“Như thế nào hả Phong? Chỉ tớ cái!”
“Đây, cậu cứ giữ chắc vào!” – Tú Phong lại gần chỉ cho Hương Ly.
Nhưng bàn tay Hương Ly rất lỏng, chưa kịp nghe Tú Phong là nắm chắc thì đã tuột mất sợi chỉ. Mà con diều đang thả quá cao, chỉ cũng chẳng nhiều nên vèo một cái chỉ tuột hết khỏi cán, con diều bay mất trong sự bàng hoàng của cả ba cô cậu bé. Chưa đầy mấy giây, diều đã biến mất vào những đám mây…
“KHÔNG!!!” – Hương Ly hét lên – “Diều bay rồi, không!!! Tớ phải lấy diều lại!”
“Đừng, ngã đấy Ly!” – Cả hai cậu bé níu cô lại, cô làm sao có thể bay được mà định nhảy lên lấy diều cơ chứ?
Hương Ly gục xuống, oà khóc:
“Tú Phong, tớ làm mất con diều của cậu rồi, huhu!!”
“Cậu nín đi, không sao đâu mà.”
“Không, đó là con diều cậu tự làm, cậu đã bỏ công sức ra, vậy mà tớ làm mất!”
“Đã làm sao đâu, tớ sẽ làm cái khác. Cậu đừng khóc, tớ không thích nhìn cậu khóc đâu!”
Nhưng Hương Ly vẫn cứ khóc. Tú Phong cảm thấy có gì đó rất đau nhói từ trong tim.
Bởi vì chính cậu cũng để ý, cô bé chỉ có thể khóc được ở mắt bên trái…
Nếu như khóc cũng không được trọn vẹn, còn đau hơn cả cười không được trọn vẹn!
Tú Phong vỗ vai an ủi Ly:
“Nín đi mà, đừng có khóc nữa, con diều ấy chắc cũng chơi trốn tìm đấy!”
“Trốn tìm là sao?”
“Cậu có nghe cô Phương kể không, con diều thường gắn liền với ước mơ. Ước mơ thì chỉ chưa đến, chứ rồi nó sẽ đến, chắc nó đang chơi trốn tìm giống như mắt của cậu đây nè! Vì thế nó sẽ về, yên tâm, cậu mà khóc nó lại không về tớ sẽ bắt đền cậu.”
“Ế ế tớ không khóc nữa, đừng bắt đền tớ mà.” – Hương Ly cười méo mó, lau nước mắt đi.
“Được rồi, giờ thì chơi trò khác đi nào!” – Tú Phong kéo cô bé đứng dậy. – “Nhìn đi, sắp đến chợ nổi rồi đấy.”
“Chợ nổi? Chợ trên mặt nước á?”
“Ừ, thú vị cực! Tớ đi ở đây rồi mà, xuống xem đi. Thiên Duy, xuống cùng nhé!”
“OK, xuống liền đây.” – Thiên Duy cũng chạy xuống theo.
Nụ cười vẫn ở trên môi cậu, cậu vẫn vui vẻ đi theo cùng hai người bạn thân của mình.
Nhưng Thiên Duy nhận ra, hoàng tử thứ nhất của Hương Ly là ai…
Trong lòng cậu xuất hiện một ý nghĩ…