"Tớ vốn nghĩ hai người chỉ nhất thời hồ đồ, không ngờ . . . . . . cậu làm thật."
Mà “thật” đến trình độ nào thì không cần nói ra ai cũng tự hiểu.
Gương mặt Nhi*p Minh Hiên tràn đầy sự nghi hoặc, nhớ lại ngày ấy ở bệnh viện khi anh ta nhìn thấy những dấu vết khả nghi trên cổ Lan Khê. Giờ nghĩ lại mà cảm thấy kinh hoàng, thì ra hai người này đã bắt đầu từ sớm, phát triển quá sâu, quá vượt mức.
Tay nhè nhẹ đặt trên cửa kính, đôi mắt Nhi*p Minh Hiên vằn đầy những tia máu đỏ, khàn khàn chất vấn: "Nhưng đó không phải là em gái ruột của cậu sao?”
Người trong xe vẫn ngồi bất động, không mở miệng trả lời.
Đôi môi nhếch lên cười châm biếm, Nhi*p Minh Hiên vẫn tiếp tục công kích: "Tớ còn nhớ khi ở bệnh viện, một lãnh đạo cấp cao đã nói với tớ rằng cậu cầm mẫu máu của bác Mộ tiến hành xét nghiệm DNA. Lúc ấy tớ còn thầm cười nhạo cậu, từ bao giờ lại rãnh rỗi quan tâm đến những lời thối tha của đám họ hàng mà phải tốn công đi chứng minh. Nhưng xem ra tớ đã phán đoán sai, cậu căn bản không thèm để ý suy nghĩ của mấy người đó, cái cậu muốn biết —— là Lan Khê có đúng là em ruột của cậu hay không?"
Con ngươi đen cũng biến thành xanh mét, Nhi*p Minh Hiên la lên: "Kết quả cậu đã nắm rõ, vì sao vẫn còn muốn tiếp tục?"
—— Dù là DNA gần như trùng khớp thì người đàn ông này vẫn không chịu buông tha cho cô bé.
"Yến Thần. . . . . ."
"Cậu nói đủ chưa?" Mộ Yến Thần cuối cùng cũng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng trong xe.
Nhi*p Minh Hiên bị anh xen ngang liền cứng họng.
"Tớ không quản việc tạo sao mới sáng sớm cậu xuất hiện ở đây, cũng giống như thế, có một số việc cậu đừng nhúng tay vào, chuyện của tớ và em ấy không liên quan tới cậu." Giọng nói nhẹ nhàng, từ tốn, nhưng ý tứ vô cùng quyết liệt, cố chấp.
Nhi*p Minh Hiên ngạc nhiên! !
Anh ta nhìn chằm chằm Mộ Yến Thần rất lâu, đột nhiên cười lạnh, hít sâu một hơi nói: "Đúng là không liên quan đến tớ. Tớ có vận dụng hết nếp nhăn của bộ não cũng không nghĩ ra được vì sao hai người lại đi đến con đường ૮ɦếƭ này. Nhưng cậu vẫn muốn tiếp tục mối quan hệ sai trái?"
"Em ấy chỉ mới 17 tuổi, vẫn còn là học sinh cấp ba!"
Đôi mắt Mộ Yến Thần bùng lên hai đốm lửa hồng, sợi dây căng trong lòng đột nhiên đứt đoạn, tay anh đẩy mạnh cửa xe ra.
Nhi*p Minh Hiên cảm nhận được lửa giận, hơi kinh ngạc nhìn Mộ Yến Thần hung hăng bước ra ngoài, đóng sập cửa xe lại, tay đút vào túi quần, trầm tĩnh đối diện với anh ta.
"Cho nên cậu nghĩ như thế nào?” Đôi môi tím tái nhẹ nhàng nhả ra mấy chữ.
"Không bằng cứ nói huỵt toẹt ra hết đi, là tớ cùng em ấy loạn luân, không hợp với thói đời, ngỗ nghịch với luân thường, đáng bị người ta khinh nhờn, phỉ nhổ, còn có gì nữa không? Có gì mới mẻ thì cậu hãy nói, đừng góp nhặt những đạo lí cứng ngắc đã truyền qua bao cái miệng nữa —— Nói thì ai chả nói được, nếu việc gì cũng dễ dàng như lời nói thì hôm nay cậu không thể thấy tình cảnh này đâu." Giọng nói rét buốt như vọng lên từ cõi địa ngục, từng chữ đâm thẳng vào sống lưng Nhi*p Minh Hiên, làm anh ta cứng đờ cả người.
—— Nói thì ai chả nói được, nếu việc gì cũng dễ dàng như lời nói thì hôm nay cậu không thể thấy được tình cảnh này đâu.
Chỉ mấy câu đơn giản nhưng đã khái quát được nỗi thống khổ, sự vẫy vùng mà anh và cô phải trải qua.
Dưới đáy lòng có ngọn núi lửa ầm ầm sụp đổ, nham thạch nóng chảy tràn ra, thiêu rụi khắp nơi nơi.
Nhi*p Minh Hiên co tay thành nắm đấm, cưỡng bách bản thân cố gắng tiêu hóa sự thật khủng khi*p.
"Ngày mai lãnh đạo bên trên sẽ đột xuất kiểm tra, nên sáng nay tớ phải đi lên cục vệ sinh chuẩn bị trước. . . . . ." Nhi*p Minh Hiên vô lực giải thích nguyên nhân vì sao xuất hiện nơi này, sau chuyển đổi đề tài "Đúng rồi, chuyện tối qua Nhan cục trưởng đã biết, cậu nếu muốn tiếp tục giấu diếm, không bằng cứ giữ mối quan hệ tạm bợ với Nhan Mục Nhiễm đi."
Sáng nay Nhan Đức Đằng thăm dò anh ta, hỏi Mục Nhiễm cùng Mộ Yến Thần có thật sự đang phát trển tình cảm hay không? Giọng điệu của ông ta không nén nỗi trông chờ, kì vọng, xem ra rất hài lòng với điều kiện của Mộ Yến Thần.
Đề tài khéo léo chuyển đổi nhưng luồn khí lạnh trên người Mộ Yến Thần vẫn chưa thể tản đi hết.
"Cậu nói chuyện gì?" Anh lãnh đạm hỏi.
Nhi*p Minh Hiên tức đến nỗi muốn rụng mi, nghiến răng nói: "Chuyện tối qua Nhan Mục Nhiễm giả làm bạn gái cậu, cùng hai bác dùng cơm."
Mộ Yến Thần khẽ cau mày, xua tay: "Nói sau đi."
Anh hiện tại không muốn đếm xỉa đến những việc nhảm nhí.
"Nói sau?" Nhi*p Minh Hiên cười lạnh, "Tính khi nào nói? Chẳng lẽ đợi đến khi chuyện hai anh em cậu bị phanh phui ra hết? ! Hôm nay tớ có thể bắt gặp, ngày mai sẽ là ai tiếp nối, trừ khi hai người trốn chạy thật xa, không thì sớm hay muộn cũng bị người ta tóm đuôi thôi!"
Bị nói trúng vào chỗ hiểm, ánh mắt Mộ yến Thần như muốn đóng băng người đối diện nhưng Nhi*p Minh Hiên cũng chẳng nao núng, bình tĩnh đấu mắt với anh.
Lát sau Mộ Yến Thần thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: "Quản tốt cái miệng của cậu, ngậm cho chặt vào, con bé vẫn là học sinh, không thể để chuyện này phá hủy tương lai nó”.
"Lên xe, tớ tiễn cậu một đoạn." Anh mở cửa xe ra.
Nhi*p Minh Hiên khinh ngạc nhìn anh, trong lòng dở khóc dở cười, thì ra thằng nhóc này cũng biết như vậy sẽ phá húy Lan Khê.
Hồi tưởng lại ngày đó khi anh ta thấy cô ngồi trên bậc thềm ở bệnh viện, hai mắt vô hồn chỉ liếc nhìn anh ta một cái rồi quay đi, dáng vẻ hờ hững, tự phong bế bản thân để gặm nhắm nỗi đau.
Nhi*p Minh Hiên ngồi lên xe, không nhịn được thốt lên câu hỏi: "Lan Khê có yêu cậu không?"
—— Tâm tư của Mộ yến Thần đối với em gái, anh ta ở bên cạnh thỉnh thoảng vẫn nhận ra được vài điểm đặc biệt. Nhưng anh ta không nhìn rõ được tình cảm của Lan Khê, ánh mắt cô trong suốt không nhiễm chút bụi trần, tưởng có thể nhìn thấu, nhưng trên thực tế lại làm cho người ta có cảm giác mờ mịt, ௱ôЛƓ lung, không thể nắm bắt chính xác.
Mộ Yến Thần nghe câu hỏi xong thì sắc mặt trầm xuống.
Lan Khê có yêu cậu không?
Tình cảm của cô cho đến giờ vẫn luôn là dấu chấm hỏi lớn tồn đọng trong lòng anh.
***
Hôm nay Mạc Như Khanh lại gọi điện mời Nhan Mục Nhiễm đến nhà họ Mộ dùng cơm.
Cô ta có chút do dự, nếu làm theo lẽ thường thì phải hỏi qua ý kiến của Mộ Yến Thần mới có thể quyết định đi hay không, nhưng câu nói của Mạc Như Khanh làm cô ta dao động: "Tối nay Yến Thần về nhà, dùng cơm xong bác sẽ kêu nói tiễn con về”.
—— Nhan Mục Nhiễm không dám liên lạc với Mộ Yến Thần, sợ phải nghe anh yêu cầu kết thúc trò diễn, lúc ấy cô ta phải làm sao?
Cô ta vốn không phải là người mặt dày vô sỉ, thế nhưng trong một thoáng lại hoảng hốt, vội giữ chặt điện thoại: "Dạ được, con nhất định sẽ đến."
Cúp điện thoại, Nhan Mục Nhiễm tự trào phúng bản thân, cảm thấy mình đã điên rồi.
Hình như bản thân đang trẻ hóa, quay trở về độ tuổi màu hồng hay mơ mộng viễn vông, hành động theo cảm hứng. Nhan Mục Nhiễn nhớ lại từng chi tiết vào buổi tối hôm ấy, mọi thứ rất rõ ràng, thậm chí tư thế anh lạnh lùng xoay lưng cũng vô cùng câu hồn đoạt phách.
Cô ta nhắm chặt hai mắt, tự biết bản thân xong rồi, hoàn toàn nằm trong tay của người đàn ông đó.
Nhan Mục Nhiễm mỉm cười đứng dậy chọn y phục, chọn suốt hai giờ đồng hồ mới tìm được một bộ cánh ưng ý, sau đó tốn công trang điểm xong thì cũng tới giờ hẹn, cô ta cầm túi xách ra ngoài, hi vọng cùng sợ hãi đồng thời dâng đầy trong trái tim.
***
Từ xe của chú Lưu bước xuống, cổ tay phải của Lan Khê như rã rời, phải cầm túi xách bằng tay trái.
—— Trước giờ không ai nói với cô nếu muốn thi đại học thì môn thể dục phải đạt đủ tiêu chuẩn, với lại toàn những môn thuộc sở đoản của cô. Từ sáng tới giờ, Lan Khê thầm rủa cái quy định ૮ɦếƭ tiệt này, làm con đường đi đến đại học của cô xuất hiện thêm chướng ngại vật khó nhằn.
Sáng nay luyện tập môn đẩy tạ thì xui xẻo cổ tay phải của cô bị trật khớp, đau điếng người.
Hôm nay không khí trong nhà nhộn nhịp hơn mọi ngày, thấy thím Trương đang loay hoay phân công những người giúp việc bày soạn bàn ăn long trọng, Lan Khê tò mò hỏi bà ta: "Hôm nay nhà chúng ta có khách?"
Thím Trương cười vui vẻ: "Đúng vậy, là khách quý của phu nhân, con gái của cục trưởng cục vệ sinh, nghe nói là bạn gái của thiếu gia. Hôm nay lần đầu tiên cô ấy tới nhà mình, phu nhân đặc biệt coi trọng."
Câu nói của thím Trương làm Lan Khê sửng sốt.
Bạn gái của thiếu gia?.
Trong nhà chỉ có duy nhất một thiếu gia, là Mộ Yến Thần.
Bạn gái Mộ Yến Thần tới thăm nhà?
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngay lập tức tái nhợt, miệng đắng lưỡi khô, hai tai Lan Khê như bị ù đi, những lời này đã từng nghe Mạc Như Khanh nhắc đến nhưng cô chỉ bán tín bán nghi, hôm nay lại bất ngờ được diện kiến chân nhân?
"Tiểu thư, để tôi đem túi xách lên lầu giúp cô" Thím Trương tiến tới gần: "Phu nhân còn dặn, tiểu thư về nhà thì nhớ tắm rửa thay lại y phục, khách hôm nay có thể là chị dâu tương lai của cô đó."
Lan Khê vẫn đứng bất động.
Đợi đến khi thím Trương lấy túi xách ra khỏi tay, cô mới ngước lên, ấp úng hỏi: "Tối nay anh cháu cũng trở về?"
Thím Trương kinh ngạc, hồi lâu mới đáp lời: "Đương nhiên thiếu gia phải trở về."
Ánh mắt kinh ngạc của bà ta giống như đang nói —— bạn gái của thiếu gia tới nhà, sao thiếu gia có thể để cô ấy ở đây một mình?
Con gái của Nhan cục trưởng, là người như thế nào?
"Cháu không có trang phục nào đẹp hết, đồng phục học sinh có gì không tốt? Cháu không thay." Lan Khê lấy lại túi xách từ tay thím Trương, dùng cổ tay phải nâng lên đặt trên vai trái, đi lên lầu.
Thím Trương cứng ngắc người, không biết mình đã chọc gì cô nhóc này, suy nghĩ một chút, bà ta nói vói theo: "Tiểu thư , tôi nhớ cô có một chiếc váy trắng hình sóng nước rất đẹp, hôm nay diện váy đó được không?"
Dù gì cũng là người giúp việc “cứng cựa” ở nhà họ Mộ nhiều năm, những việc này bà ta có chú ý tới .
Trên cầu thang, sắc mặt Lan Khê hoàn toàn tái xanh
Cô dĩ nhiên nhớ rõ chiếc váy kia, là quà sinh nhật mẹ cô đã tặng, chất liệu vải bằng tơ tằm, vì rất quý nên cô không dám lấy ra mặc, lẽ nào hôm nay phải diện lên để đón chào bạn gái của Mộ Yến Thần ?
Lan Khê không nói, tiếp tục đi lên phòng, đặt túi xách lên bàn, thả mình trên chiếc giường rộng lớn.
Khi Nhan Mục Nhiễm tới nhà, Lan Khê rõ ràng nghe thấy những âm thanh vui mừng kích động từ dưới lâu truyền lên.
Buồn ngủ quá.
Trong mơ hồ nghe được có tiếng gõ cửa gọi cô xuống dùng cơm, Lan Khê nhẹ nhàng lên tiếng, nằm ngửa nhìn trần nhà thật lâu mới chịu xuống giường, trên người vẫn bận đồng phục học sinh, sạch sẽ lịch sự, không có gì thất lễ.
Cô đứng trên lan can dõi theo bóng dáng yểu điệu đang bước vào nhà.
Tuy không thấy rõ mặt nhưng cảm giác chắc chắn là một mỹ nhân kiều diễm.