Mộ Yến Thần hoàn toàn không thể trả lời câu hỏi của cô.
Bàn tay chạm tới sợi tóc đen mượt, muốn nâng mặt cô lên, cô lại kháng cự, càng vùi sâu vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh hơn, buồn buồn nói: "Anh đừng nhìn em. . . . . ."
Đừng nhìn bộ dạng của cô vào lúc này.
Mộ Yến Thần cũng không làm khó cô, anh biết rõ nội tâm cô đang đấu tranh gay gắt.
Đôi mắt sắc lạnh, không muốn tiếp tục đề tài rối rắm này, anh nhẹ giọng hỏi: "Em muốn đi ngủ chưa hay là còn phải học bài tiếp?" Anh giơ tay xem đồng hồ, "11 giờ rưỡi rồi."
Lan Khê không ngờ giờ phút này anh còn có thể bình tĩnh nghĩ đến những việc khác, khuôn mặt dính đầy nước mắt nâng lên, mê mang nhìn anh.
Đáy mắt anh sâu hun hút, lắng đọng lại những suy nghĩ phức tạp, che dấu tất cả mọi tâm tình, môi mỏng hôn lên vành tai đỏ ửng: "Ngủ trong phòng anh hay trong phòng khách?"
Khuôn mặt Lan Khê từ tái nhợt trở nên đỏ bừng, cô không muốn trả lời câu hỏi này, đang nghĩ cách trốn tránh.
"Yên tâm, chọn cái nào cũng thế cả, em ngủ một mình thôi " Giọng nói trầm thấp mang theo sự mê hoặc, đôi đồng tử trong mắt sáng rực lên, thấp thoáng ý cười trêu chọc, "Anh còn phải xử lí công việc, thời gian này ở bên kia là ban ngày, có mấy cuộc họp quan trọng cầm tham dự" Một nụ hôn dịu dàng khẽ đậu trên trán cô: "Ngủ một mình được không em?"
Cô có chút kinh ngạc nhưng nhiều hơn hết là đau lòng, giàu có để làm gì khi cuộc sống của anh còn vất vả hơn học sinh lớp Mười hai như cô.
"Anh hai. . . . . ." Những cọng mi run lên, môi hé mở nhưng chỉ thốt lên được hai tiếng quen thuộc.
"Hay cứ ngủ trong này đi, khỏi chuyển tới chuyển lui, " Mộ Yến Thần ngắt lời cô, tự mình quyết định, "Để anh đi chuẩn bị nước nóng cho em tắm, em qua thư phòng dọn dẹp lại sách vở đi, tối nay ngủ không cần để báo thức, sáng mai anh sẽ dậy sớm chở em đi học, không cần lo lắng bị trễ giờ."
Nói xong thì vỗ nhẹ vào sau gáy cô, giọng anh khàn khàn, đầy từ tính: "Đi đi em."
Bóng dáng anh tuấn bất phàm từ giường lớn đứng lên, ôm lấy cô đặt qua một bên giường. Ánh đèn vàng chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của Lan Khê lộ ra tia mờ mịt cùng luống cuống. Cô vùi đầu vào chiếc gối ôm, vẫn còn hơi ngại ngùng, e thẹn.
Mộ Yến Thần rũ hàng mi dài che dấu hơn nửa đôi mắt. Những ngón tay thon dài tao nhã cài lại những cúc áo vừa nãy đã mở ra khi cùng cô dây dưa.
Động tác chậm rãi toát lên sự lịch thiệp, quý phái nhưng tà mị, rất câu hồn nhi*p phách.
Đôi môi mím lại thành một đường thẳng, anh đút tay vào túi quần, mở cửa đi ra khỏi phòng.
—— Cô vẫn chưa thể thích ứng được, chưa nhanh như vậy đã đột phá tầng cấm kị nặng nề này. Thậm chí, có thể ngày mai khi cô ngủ dậy, sẽ cảm thấy hối hận vì quyết định ngày hôm nay.
Cô còn có đôi chút cảm thấy ghê rợn, do dự, muốn chạy trốn.
Chỉ là có trời mới biết anh đã đợi bao lâu, chịu bao nhiêu đau đớn để có được sự thỏa hiệp của cô.
Nên anh tuyệt đối sẽ không cho cô cơ hội hối hận .
***
Thời điểm giao mùa giữa hai mùa thu đông, vào lúc rạng sáng, sương mù tương đối dày đặc.
Lớp sương mù buổi sớm tạo ra tầng ánh sáng nhạt, trong tầng ánh sáng ấy, có một bóng người dần dần xuất hiện. Hơi khí lạnh còn đọng lại trên hàng mi dài, sương mù rơi trên áo khoác kết tinh lại thành những giọt nước nhỏ, tiếp theo có tiếng cửa mở, mùi thơm thức ăn liền xông vào không gian nhỏ bé trong xe.
Mộ Yến Thần ngồi vào ghế lái, trong con ngươi đen láy còn có những tơ máu vì phải thức đêm, nhưng tinh thần lại rất tốt, lộ rõ phong thái lịch lãm, mị hoặc bức người.
"Cầm lấy nào." Giọng nói trầm ấm, quyến rũ vang lên.
Lan Khê nhận lấy hộp thức ăn, cảm thấy nặng, nhìn kỹ lại thì thấy chiếc hộp có tới hai tầng.
"Anh mua nhiều thế, em có phải là heo đâu, ăn sao hết chỗ này?"
Mộ Yến Thần vừa khởi động xe vừa quét nhìn hộp thức ăn, trầm giọng nói: "Không phải em nói Kỷ Diêu cũng thích ăn món này sao? Đem cho con bé ăn với."
Xe chậm rãi lăn bánh, chuyển qua một khúc cua, hướng về phía trường học của Lan Khê.
Ánh mắt lan Khê thoáng qua sự kinh ngạc, một lúc sau mới tỉnh ra, nhìn chăm chú vào hộp thức ăn, khóe miệng không nhịn được cong lên thành nụ cười ngọt ngào lan đến tận khóe mắt, má lúm đồng tiền tròn tròn nho nhỏ vô cùng đáng yêu. Sự vui sướng lấp đầy Ⱡồ₦g иgự¢ của cô.
Mộ Yến Thần thấy được nụ cười thanh khiết ấy, ngây ngất một lúc lâu mới lấy lại được tinh thần để lái xe.
Nhiều năm như vậy, anh chưa từng thử lấy lòng một người nào.
Cũng chưa bao giờ biết được thời điểm khi lấy lòng một người lại có cảm giác tốt đẹp đến nhường này.
Khoảng cách đến trường càng lúc càng gần, hàng mi Lan Khê run mạnh lên, nhìn chăm chú vào một vị trí trước mặt, chính tại nơi đó Mộ yến Thần đã xảy ra tai nạn xe cộ. Đến nay cô vân chưa dám đi đến đoạn đường này nữa, cô sợ phải nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng ngày ấy.
"Anh dừng xe ngay tai đầu đường nhé, em sẽ tự mình đi tới trường “ Cô đột nhiên mở miệng, nhẹ giọng thỉnh cầu.
Dường như Mộ Yến Thần thấu hiểu được suy nghĩ của cô, nhanh chóng dừng xe lại.
Lan Khê định mở cửa xe, lại phát hiện không biết anh đã khóa cửa xe lại từ khi nào.
"Em gần trễ giờ rồi mà. . . . . ." Cô không ý thức được thanh âm mềm mại này rất làm ngứa ngáy lòng người.
Ánh sáng chớp tắt lắng đọng trong con ngươi đen nháy, Mộ Yến Thần mím môi, bàn tay từ tay lái chuyển sang ôm chặt lấy người bên cạnh. Lan Khê vừa ăn vụng một ít xíu mại, chiếc môi hồng xinh xắn tỏa ra mùi thơm của thức ăn,. Lan Khê còn chưa kịp phản ứng, anh đã nghiêng đầu, ép sát cô: "Không có thưởng cho anh sao?"
Thưởng?
Làm ơn đi mà, chỗ này rất gần trường đó. Đùng phóng điện lung tung trong môi trường sư phạm được không?
Lan Khê căng thẳng đến quên cả hô hấp, lông mi dài run dữ dội. Một phần cảm thấy hành động của anh quá mức lớn mật, và hơn hết….cô vừa mới ăn vụng xíu mại đó. Trong miệng chắc chắn sẽ có mùi!
Than nhẹ một tiếng, anh tỏ ra có lòng tốt nhắc nhở: "Em sắp bị trễ học rồi."
Thôi thì để anh hành động cho nhanh.
Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, nở một cười gian xảo rồi chuẩn xác hôn lên môi cô, đầu lưỡi cạy mở hai hàm răng, thong thả nhấm náp mùi vị xíu mại trong miệng cô. Xíu mại còn thơm mùi gạo nếp, thật sự rất ngon, hèn gì cô thích đến thế.
Đầu óc Lan Khê sắp hỏng mất rồi. muốn kháng cự. Nhưng động tác của anh quá mức êm ái, quá dịu dàng cuốn cô vào một biển nhu tình ấm áp. Cô có chút…thích thích cảm giác này. Mãi cho đến khi khoang miệng cũng tràn đầy hương vị xíu mại, anh mới hài lòng giải thoát cho cô .
Lan Khê lúc này hồn lìa khỏi xác rồi, đang lơ lửng trên đám mây bềnh bồng .
Đôi mắt Mộ Yến Thần ngập tràn màu sắc tươi sáng, ý cười lan đến tận khóe mắt. Người đàn ông này cứ thích phóng điện với cô hoài à. Anh ngồi lại ngay ngắn, cười cười nói: "Còn năm phút nữa, nhanh một chút, có lẽ vẫn còn kịp."
Nói xong cũng mở khóa ra.
Lúc này Lan Khê mới lấy lại phản ứng.
Sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, vội vàng mở cửa xuống xe. Vì hấp ta hấp tấp tấp nên cái ót ᴆụng vào mui xe, bị một trận đau điếng. Cô bực mình đóng ầm cửa xe lại, nhanh chân chạy tới trường.
Sáng sớm trời vẫn còn sương, Mộ Yến Thần ngồi an tĩnh trong xe, mắt luôn nhìn chăm chú vào bóng dáng đang vắt chân lên cổ mà chạy kia.
—— Hương vị còn đọng lại trong miệng thật sự quá thơm ngon.
Loại cảm giác này, giống như một người đã ăn quen cơm thiêu thịt thối, rồi lại may mắn được thưởng thức món canh cá thơm ngon tuyệt hảo, cảm động đến lệ rơi đầy mặt. Mà cùng lúc này, sâu trong thâm tâm anh lại bắt đầu lo được lo mất, tính toán thời gian tốt đẹp này sẽ kéo dài được bao lâu.
Huyệt thái dương liên tục nhói lên, có thể là do mấy ngày nay anh thường xuyên thức đêm, giờ phút này tinh thần được thả lỏng, nên sự mệt mỏi nhanh chóng kéo đến.
Haizz, tới đâu tính tới đó, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Dù sao cũng đã sớm điên rồi, thôi thì cứ điên đến cùng đi.
Anh nở nụ cười nhạt, nhìn về phía bóng dáng cô biến mất lần nữa rồi mới lái xe rời đi.
***
Xong tiết thể dục buổi sáng, khi trở về lớp học, Lan Khê vô tình thấy được Y Đóa cùng một nam sinh đứng ngay hành lang.
Không phải cô muốn dừng lại hóng chuyện. Nhưng có nhiều người vây lại xem quá, cô không đi qua được.
"Đồ hèn nhát, chỉ vì bị dạy dỗ hai lần mà không dám quen với tôi nữa, cậu có thật lòng thích tôi không?" Y Đóa rưng rưng nói. Dáng điệu thanh cao, ngạo mạn ngày thường hoàn toàn biến mất.
Nam sinh cực kì lúng túng, chỉ biết cúi đầu, không chịu trả lời.
". . . . . ." Y Đóa cười, cười đến rớt nước mắt, "Lúc trước tôi đúng là điên nên mới chấp nhận quen với cậu?"
Nam sinh có chút khó chịu, ngẩng đầu, ngập ngừng nói: "Y Đóa, chúng ta vẫn còn là. . . . . ."
"Mẹ kiếp, ban đầu chính cậu là kẻ bám đuôi, lúc nào cũng sủa hai tiếng “Đóa Đóa” đó! Cậu có dám đem những hứa hẹn lúc đó lặp lại một lần không?" Y Đóa chỉ vào mũi của cậu ta mà hỏi.
Nam sinh lần nữa cúi đầu trốn tránh, chấp nhận bản thân là kẻ hèn nhát.
Màn kết thúc của vở kịch là Y Đóa hung hăng phất tay rời đi, xô ngã vài người trong đám đông. Khi thấy Lan Khê, còn ném cho cô một cái lườm sắc bén.
Một hồi nháo kịch rốt cuộc cũng kết thúc.
Lan Khê đi về lớp học, thấy Kỷ Diêu đang đeo tai nghe, vừa nghe nhạc vừa lắc lư.
Cô đi tới, hơi lúng túng mang hộp thức ăn đặt lên bàn.
Kỷ Diêu kéo tai nghe xuống, nhìn bên ngoài cửa phòng: "Tình hình căng như thế xem ra chắc đường ai nấy đi rồi nhở?"
Lan Khê đồng ý gật đầu.
"Yeah!" Kỷ Diêu nắm tay thành quyền, con ngươi phát ra ánh sáng không biết là oán hận hay là sảng khoái, "Chủ nhiệm A6 quả đúng là nữ cường nhân!"
"Lên cơn gì thế?" Lan Khê ngồi xuống bên cạnh cô nàng, mơ hồ nhớ được nam sinh lúc nãy học lớp 12A6 .
"Cậu không biết hả? ‘ Một đống ’ cùng nam sinh kia vốn là chàng có tình, thi*p có ý, nguyện mãi sát cánh bên nhau. Kết quả chủ nhiệm A6 vừa mới tung ra một đòn, cuộc tình ấy trong nháy mắt liền bị ૮ɦếƭ yểu, ૮ɦếƭ trong nháy mắt thôi đó. Cậu hiểu ý mình không?" Kỷ Diêu tiếp cận cô bạn nói.
Lan Khê mặt tối sầm, lắc đầu một cái.
Kỷ Diêu tiếp tục nói : “Tớ kể từ đầu cho mà nghe, hai người đó yêu sớm, gian tình bay tung tóe nên luôn bị để ý. Một ngày đẹp trời nào đó, hai kẻ yêu nhau tung tăng nắm tay đi dạo, xui xẻo bị cô chủ nhiệm A6 bắt gặp, tên con trai kia vội vàng buông tay đứa con gái”.
"Sau đó?"
"Sau đó… " Kỷ Diêu dừng một chút, miệng cười rất đểu "Cô ấy thật lợi hại nha, bỏ qua nam sinh kia, trực tiếp nói với “một đống”. Cô ấy nói vậy nè: “ Em đã sáng mắt ra chưa? Ham yêu sớm có lợi ích gì đâu, thấy có giáo viên là vội vàng buông tay bạn gái ra, loại con trai này có đáng để yêu không? Nó có thể yêu em được bao nhiêu? Cô chỉ là một phụ nữ yếu ớt mà nó còn sợ hãi, tình yêu của hai đứa quá “vĩ đại” rồi đó”.
"Vậy. . . . . . Sau đó?" Lan Khê tiếp tục hỏi.
"Lúc ấy, sắc mặt của “một đống” vô cùng khó coi. Vội vàng giơ cánh tay ra, bảo nam sinh đó nắm lại. Cô chủ nhiệm A6 không thèm nói nữa, chỉ mỉm cười thưởng thức gian tình của hai người đó. Kết quả là nam sinh kia. . . . . . bỏ chạy. . . . . ."
"Cuối cùng cô ấy còn khuyên nhủ “một đống”: Biết vì sao cô không muốn các em dính sớm vào chuyện tình cảm chưa? Mấy em chưa có con mắt để chọn đàn ông tốt. Còn chưa biết cái gì mới là hạnh phúc đích thực. Qua chuyện này, em còn có lòng tin vào thằng bé ấy hay không? Nếu như không còn, cũng đừng giả mù sa mưa nói chuyện yêu đương nữa. Đừng làm chuyện để bản thân phải hối hận rồi sau này khi già đi, hồi tưởng lại những chuyện xưa lại tự chửi bản thân mình ngu ngốc."