Hào Môn Thừa Hoan - Chương 294

Tác giả: Mộc Tiểu Ô

Chương 294: Gắn bó mật thiết

Trong khoảng thời gian ngắn, cả đại sảnh của tiệc rượu trở nên hỗn loạn.
Âm thanh u u sắc nhọn chói tai ngập tràn lỗ tai mọi người. Tuy nhiên ánh mắt sắc bén của mọi người vẫn đồng loạt hướng nhìn lên trên sân khấu. Mộ Minh Thăng vứt bỏ quải trượng che thật kín micro, gương mặt vẫn giữ vẻ cứng cỏi và thản nhiên. Mọi người không ai nghe được một tiếng gì hết, chỉ có thể nhìn vị phu nhân nhà họ Mộ mới vào cửa được mấy năm đang nổi trận lôi đình ở trên sân khấu, gương mặt xinh đẹp bị méo mó nhìn rất dữ tợn, đang lớn tiếng hướng về phía Mộ Minh Thăng nói cái gì đó...
"Hoàn toàn không phải như vậy! !" Mạc Như Khanh giận đến run cả người, nước mắt đọng ở trong vành mắt run run kịch liệt nhưng vẫn bám chắc ở đó không chịu rơi xuống, ". . . Mộ Lan Khê là một đứa không rõ nguồn gốc, là do người vợ hiền hậu dịu dàng ngày trước của ông đã ngoại tình với một người đàn ông không rõ danh tính sinh ra! diễn-đàn-lê-quý-đôn Nó không phải là cốt nhục của nhà họ Mộ, nó và ông không có chút xíu liên quan máu mủ, tại sao ông nhất định phải bảo vệ nó?!"
". . . Mộ Minh Thăng ông cũng biết có phải hay không? Những chuyện bẩn thỉu xấu xa kia ông đều biết rõ ràng, tại sao ông không nói? diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn Tại sao ông nhất định phải bảo vệ danh tiếng cho Tô Nhiễm Nguyệt, con đàn bà đê tiện giờ đang nằm trong quan tài kia, đáng lẽ đồ đê tiện ấy phải chịu nghìn vạn lời chửi rủa của mọi người mới phải! !"
"Tại sao ông lại đối xử với tôi như vậy. . . Hu "
Mạc Như Khanh lảo đảo một cái, lui về phía sau nửa bước suýt nữa ngã nhào xuống, nước mắt run rẩy kịch liệt nặng nề rơi xuống từng giọt.
Đấu bao nhiêu năm...
Thua bấy nhiêu năm.
Khoảng thời gian tốt đẹp nhất của bà đã bị hao mòn hết bởi chờ đợi, đến khi dung mạo già đi, lại chỉ nhận được sự không ngay thẳng;
Mà Tô Nhiễm Nguyệt, cả đời cô ta lại sáng sủa vô cùng, có người chồng quan tâm, có con gái ấm lòng. . . Cho dù hiện tại đã ૮ɦếƭ, vẫn còn được người chồng yêu quý của mình giúp trọn vẹn chuyện về sau, khiến cô ta dù ngoại tình sau kết hôn, tội ác ngập trời, cũng vẫn có thể an tâm ngủ yên dưới đất.
. . . dựa vào cái gì mà cô ta có được tất cả những thứ này?
Mạc Như Khanh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn bóng lưng Mộ Minh Thăng mang theo hận ý dày đặc. Từ đầu tới cuối ông ta cũng không chịu nói một câu, chỉ luôn giữ thể diện trước mọi người, không một chút động đậy.
Mạc Như Khanh chỉ cảm thấy cuộc đời bà từ trước tới nay, bao nhiêu tình cảm và hy vọng mà bà vẫn khăng khăng gìn giữ đối với ông, trong nháy mắt đã sụp đổ hoàn toàn .
Trong tro tàn của sự tuyệt vọng, ánh mắt của bà lại bùng cháy lên, phát ra ánh sáng sắc bén hoà lẫn sự căm giận đầy khát máu. Bà run rẩy cố đứng vững trên đôi chân, gắt gao nhìn chăm chú vào Mộ Minh Thăng. Bị kích thích bởi sự xúc động nhất thời, bà chạy về phía trước, giành lấy chiếc micro trong tay của ông!
"Ông đưa cho tôi..." Mạc Như Khanh vứt bỏ tất cả sự đoan trang cao quý, mắt đỏ ngầu nhìn ông: "Đưa micro cho tôi, tôi muốn để cho tất cả nơi này đều được nghe thấy, nghe thấy Tô Nhiễm Nguyệt kia đã đê tiện đến mức nào. Đường đường là nhà họ Tô danh giá mà lại nuôi dạy ra đồ dâm phụ vô sỉ kia! Tôi quả thật đang muốn phá hủy cô ta! Phá hủy đồ đàn bà dù đã ૮ɦếƭ rồi mà vẫn còn chiếm đoạt trái tim của ông! !"
Hai người đang tranh chấp trên sân khấu tuổi đều trên năm mươi. Sắc mặt Mộ Minh Thăng căng thẳng đến đỏ bừng, gắt gao giữ chặt lấy micro không thả. Trong tròng mắt lạnh lẽo đầy ý tứ sâu xa, giọng nói khàn khàn: "Mạc Như Khanh, có chuyện gì để khi chúng ta trở về nhà rồi hãy nói. . ."
"Tôi không muốn trở về nhà rồi mới nói, ông buông ra! !"
" Mạc Như Khanh, bà nghe cho rõ đây, tôi làm như vậy không phải là vì Nhiễm Nguyệt, tôi đối với cô ấy cũng không phải là yêu. . ."
"Buông ra! !"
Giờ phút này Mạc Như Khanh đã điên rồi, chiếc túi cầm tay để rơi trên mặt đất, giày cao gót bị đạp gãy một chiếc, thậm chí ngay cả chiếc lắc ngọc quý giá trên cổ tay cũng bị đứt, hạt ngọc rơi xuống loạn xạ, hiện trường đầy hỗn loạn.
Sắp đến đại sảnh, nhận được điện thoại khẩn cấp của William, Mộ Yến Thần đi ra ngoài nghe điện. Lát sau khi trở về, từ phía xa anh đã nhìn thấy được tình hình trên sân khấu, vẻ mặt lạnh lùng hơi căng thẳng, tựa như có lẽ anh cũng đã từng nghĩ rằng tối nay sẽ xảy ra màn kịch này. Nhưng anh cũng không ngờ phản ứng của Mạc Như Khanh lại kịch liệt như thế. Hiện tại hai vợ chồng tuổi đời đều đã trên năm mươi lại còn tranh chấp ở trên sân khấu, đúng là một chuyện mất mặt. Hơn nữa, giờ phút này xem ra Mạc Như Khanh đã bị mất lý trí, ngay cả thể diện và hoàn cảnh cũng không thèm để ý đến nữa.
Cánh tay dài lạnh lùng vẹt mọi người ra, Mộ Yến Thần sải bước đi về phía sân khấu cao đằng kia.
Ở trên lầu hai, trong lòng Lan Khê như có lửa đốt, mồ hôi ở trong lòng bàn tay rỉ ra, xa xa nhìn thấy Mộ Yến Thần từ đàng xa đi tới, nhịp tim của cô đang đập loạn cào cào chợt chậm lại một chút, mong mỏi anh nhanh chóng ngăn cản trò hề đang ầm ĩ kia!
Nhưng chuyện xảy ra lại nhanh như chớp giật...
Mộ Minh Thăng gắt gao ôm chặt micro ở trước иgự¢, chống đỡ lại cánh tay đang muốn giành giật của vợ mình, lui lại về phía sau. Bước chân của ông đang lui về phía sau thì đạp phải chiếc chân của chiếc micro. Ông kinh hãi mở to cặp mắt, hai tay lúc này mới lỏng ra vung lên trên không, người nghiêng đi không tránh khỏi bị ngã nhào từ sân khấu cao gần hai thước xuống dưới đất! !
"A...!" Mọi người thét lên chói tai, theo bản năng đồng loạt lui về phía sau!
Ngay cả Mạc Như Khanh cũng không phản ứng kịp. Chớp mắt một cái, khi chiếc micro bị bà đoạt vào trong tay, thì bóng dáng già nua kia lại rơi thẳng tắp xuống sân khấu, "rầm!" một cái, tiếng người ngã xuống đất vang lên thật lớn.
Tai nạn bất ngờ này, không một ai có thể nghĩ tới.
Mộ Minh Thăng ngã xuống đất, hai mắt trợn to, khó khăn động đậy được mấy cái, tay chân liền cứng đờ, bất động nằm ở trên sàn nhà, vị trí dưới đầu ông bị va chạm với mặt đất, máu tươi đỏ sẫm sềnh sệch từ từ chảy ra, nhìn thật đáng sợ đến hoa mắt chóng mặt. . .
Cả người Mộ Yến Thần bị chấn động dữ dội, gương mặt tuấn tú tái nhợt gắt gao nhìn theo ông, anh chợt ra sức gạt đám người ra, phóng tới chỗ đó!
"Cha...!" Trên lầu hai Lan Khê hét lên một tiếng, tay run rẩy kịch liệt, cũng đột ngột rời khỏi lan can, như phát điên, cô cuồng loạn chạy xuống lầu dưới! !
Hiện trường như có bom nổ.
Trong sự hỗn loạn Tô lão gia định thử lăn xe tới, nhưng lại bị Tô lão phu nhân kéo trở về, vẻ mặt sợ hãi kêu người đến cứu. Người giúp việc của nhà họ Tô vẫn đang cố gắng phân tán đám người. Mộ Yến Thần ra sức chen lấn trong đám người để chạy tới đây, trong tròng mắt lạnh lùng trào lên trận sóng lớn cuồn cuộn điên cuồng đáng sợ. Anh hung hăng đẩy mọi người đang vây quanh nhìn ngó ra, quỳ xuống khàn giọng kêu mấy tiếng "Cha". Mộ Minh Thăng không trả lời, anh đưa tay bắt lấy cánh tay Mộ Minh Thăng vòng quanh ở cổ mình, đỡ ông lên trước, tiếp đó nhờ những người bên cạnh giúp sức đặt người ông lên trên lưng!
Lan Khê cũng sợ hãi, hoàn toàn choáng váng, cùng mọi người đỡ cha mình đặt lên trên lưng Mộ Yến Thần. Trên tay cô dính đầy máu tươi ấm nóng, nước mắt to chừng hạt đậu từng giọt run rẩy lăn xuống, chạy theo Mộ Yến Thần ra ngoài!
Trên sân khấu chỉ còn lại duy nhất Mạc Như Khanh, giờ phút này bà mới phản ứng được. Bà run rẩy buông chiếc micro ra, chiếc micro ra rơi xuống đất phát ra âm thanh bén nhọn chói tai hơn. Bà nhìn vũng máu ở trên đất, cả người run rẩy một hồi.
"Minh Thăng. . ." bà khàn giọng kêu lên, "Minh Thăng! !"
Nhấc làn váy lên, bà lảo đảo chạy xuống khỏi sân khấu, nhanh chóng xông qua khoảng trống của đại sảnh tiệc rượu, đâm đầu lao vào trong bóng tối vô biên.
Trong bệnh viện.
Băng ca được đẩy đi với tốc độ điên cuồng, bánh xe lăn trên mặt đất phát ra tiếng kêu sắc nhọn. Máu chủ yếu chảy ra từ phía sau đầu, không nhiều lắm nhưng rất đáng sợ. Gương mặt người nằm trên băng ca tái nhợt, không chút huyết sắc, đung đưa theo nhịp bánh xe của băng ca, được đẩy thẳng vào phòng cấp cứu.
Lan Khê chậm chạp chạy theo sau, trên đường cô bị trẹo chân bởi đôi giày cao gót, chân bên phải bị sưng phù lên, bắt đầu đau nhức. Cô cởi giày ra, cầm trong tay tiếp tục chạy, khi sắp chạy đến phòng cấp cứu thì cửa phòng đã đóng sầm lại, cô bị ngăn lại ở bên ngoài.
Trên bàn tay, cánh tay, trên bộ lễ phục của cô cũng dính lấm tấm vết máu. diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn Bị bác sĩ đuổi ra, cô hoảng hốt lùi lại, đang lùi đột nhiên cô ᴆụng vào một Ⱡồ₦g иgự¢ vững chắc. Quay đầu lại cô nhìn thấy khuôn mặt của Mộ Yến Thần, nước mắt nóng bỏng lập tức trào ra lần nữa.
Gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần tái nhợt, tròng mắt liếc nhìn cô một cái, ôm lấy bả vai của cô. Cánh tay dài thuận tiện siết chặt vào hông của cô, thuận tiện kéo vào trong иgự¢! Anh cúi đầu chôn vào cổ cô, bàn tay to thoáng run nhè nhẹ giữ chặt lấy gáy cô.
Trán Lan Khêtì ở trên bả vai anh, nỗi sợ hãi kinh khủng mà cô chôn dấu trong lòng lúc này chợt vọt ra, cô bật khóc thành tiếng tức tưởi, thân thể run rẩy kịch liệt, ngón tay dính máu gắt gao níu chặt lấy quần áo của anh.
Mộ Yến Thần ôm cô chặt hơn, lực ôm mạnh đến nỗi tựa như muốn khảm cô vào trong thân thể mình! !
Anh khàn giọng dỗ dành ở bên tai cô, môi mỏng vuốt ve vành tai lạnh như băng, quấn quít dường như sắp sửa hòa làm một với cô, cảnh tượng vừa mới rồi cũng đã hoàn toàn hù doạ anh. Anh vốn cho rằng tình cảmgiữa hai cha con anh không nhiều, đối với Mộ Minh Thăng anh vốn không có tình cảm quá sâu sắc... Nhưng hoá ra cảm giác “huyết nhục tương liên” là thế này đây! Mất ông, chính là trên thế giới này anh đã mất đi người cha duy nhất của mình .
"Đừng khóc. . ." Anh khàn giọng nói với cô, hơi thở ấm áp của anh hoà quyện với hơi thở của cô. Anh thoáng hôn nhẹ vào chóp mũi đỏ rực vì khóc của cô: "Lan Khê, đừng khóc... ba sẽ không sao đâu, vừa rồi ông ấy còn bình yên vô sự nói ở trước mặt nhiều người như vậy ... Những năm gần đây ba vẫn luôn chú ý rèn luyện, bồi dưỡng cho cơ thể mình rất tốt. . . Đừng lo lắng nhiều. . ."
Nhưng những lời an ủi này, cũng không sao lừa nổi ngay cả chính bản thân anh .
Sân khấu cao như thế...
Khi ông ngã xuống, đầu lại đập xuống đất...
Nghe "Rầm" một tiếng, dường như cú ngã mạnh mẽ của ông đã lòng làm chấn động trái tim đang căng như dây đàn của hai người. Trong con ngươi của Mộ Yến Thần ánh lên màu đỏ kè giống như bị nghiền qua vậy, lòng bàn tay gắt gao gắng sức nắm chặt lại, cũng không biết làm sao mới có thể phát tiết được ra ngoài.
Sau lưng vọng đến tiếng bước chân nườm nượp.
Tất cả người của nhà họ Tô và bạn hữu thân thuộc đều đi theo, họ đứng sững ở ngay cửa vào hành lang, tròn mắt nhìn những hành động gần như khác thường của đôi "anh em" ... hình ảnh kia đúng là làm chấn động lòng người. Có lẽ trong thoáng chốc mấy người kia cũng đã vỡ lẽ được mấy lời khó hiểu mà lúc nãy Mộ Minh Thăng đứng ở trên sân khấu nói ra có hàm nghĩa thế nào.
Một bóng người khác cũng lảo đảo đi tới, run rẩy đẩy đám người kia ra.
Trên mặt Mạc Như Khanh, vẫn còn hai vệt nước mắt đã khô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc