Hào Môn Thừa Hoan - Chương 292

Tác giả: Mộc Tiểu Ô

Chương 292: Cường thế trừng phạt

Anh thật sự không phải cố ý muốn chạy đến nói những lời này với cô.
Chẳng qua là cảm thấy, cho tới nay chuyện muốn kiên trì không cần kiên trì nữa, về sau mọi chuyện vui, buồn, giận, hờn của cô đã không còn liên quan đến mình, dღđ☆L☆qღđ anh phải thối lui ra xa, lấy góc độ người đứng xem cười chiêm ngưỡng hạnh phúc của cô, viên mãn của cô.
Trong lòng rất buồn.
Buồn đến không ngăn được cảm xúc, nói ra tất cả tâm tình trước đây của mình cho cô nghe, ngay cả khi cuối cùng chẳng thay đổi được gì, ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n nhưng anh vẫn muốn nói cho cô nghe.
Nếu anh phải trả giá mấy năm sau khi moi tim móc phổi nói ra, thì tất cả cũng đáng giá.
Anh đã không uổng phí, cũng không vô ích khi yêu.
. . . Đây xem như là loại tâm lý gì?
Kỷ Hằng cười cười, cười bản thân nông cạn, anh đứng dậy, cảm thấy bộ y phục này mắc kẹt chỗ phía sau gáy hơi không thoải mái, quay trở lại phòng thử đồ một lần nữa thay đồ ra.
Trong lòng Lan Khê hơi buồn rầu, thời tiết đầu mùa đông se lạnh, cô ôm lấy hai vai, ngơ ngẩn nhìn cánh cửa phòng thử đồ đóng lại.
"Anh còn phải qua một tiệm khác , chỉ tới nơi đây chọn kiểu dáng. Dì nhỏ của anh ở đường Phúc Lâm bên kia cũng mở một cửa tiệm thời trang, chỉ mặt gọi tên nói muốn anh qua đó cổ vũ cho dì ấy," Kỷ Hằng nhìn bên ngoài, cười nhẹ và nói, "Anh phải đi rồi."
Lan Khê lúng ta lúng túng gật đầu, đứng dậy định đi theo anh ta ra ngoài.
Chỉ vài bước đi, suy nghĩ của cô đã bay loạn.
Kỷ Hằng quay đầu lại: "Em còn chuyện gì khác muốn hỏi anh sao?"
Lan Khê cúi đầu, một lọn tóc bên vành tai trắng nõn tự nhiên buông thõng xuống, ánh đèn bên ngoài tỏa ra màu vàng óng ánh chiếu vào đẹp không sao tả xiết. Rốt cuộc cô vẫn ngước mắt lên, hỏi một câu vừa chợt nhớ tới, cũng là vấn đề xoáy ở trong lòng từ lâu: "Học trưởng, gần đây anh có biết tình hình của Kiều Khải Dương không? Anh ấy ở gần thành phố A... Đang làm cái gì? Tay có tốt lên được chút nào chưa?"
Kỷ Hằng ngẩn người.
Nhưng lập tức anh gật đầu: "Anh biết, bây giờ anh ta là Chủ tịch Hội đồng quản trị của công ty."
Lan Khê nín thở.
"Bất quá thân phận hiện tại của anh ta hơi khác một chút," Kỷ Hằng suy nghĩ một chút mới nói, "Bà Chủ tịch sau khi trở lại thành phố thì bệnh nặng, bệnh viện chẩn đoán nói nguyên nhân là do mệt nhọc quá độ gây ra, không có gì đáng ngại nhưng phải nằm trên giường nghỉ ngơi. Cho nên bà ấy chủ động từ chức về hưu, nhường vị trí đó lại cho con trai mình, Kiều Khải Dương bây giờ là Quyền giám đốc của công ty... Về phần tay của anh ta, anh không tiếp xúc với anh ta nhiều cho lắm nên cũng không rõ."
Lan Khê sáng tỏ.
Cô có thể tưởng tượng, trong gia đình anh ta chỉ có hai người, mẹ con nương tựa vào nhau, Kiều Khải Dương sẽ hoảng sợ ra sao một khi Tống Mẫn Tuệ ngã xuống, cho nên bây giờ cho dù có bị bà ép buộc như thế nào cũng cam nguyện.
"Nhưng mà trong công ty anh cũng nghe họ cũng đồn" Kỷ Hằng cười cười nói, "Nói bà Chủ tịch giả vờ bệnh phải nằm bệnh viện, chỉ vì muốn cột lại tâm con trai mình, không để anh ta chạy ra ngoài tìm hồ ly tinh."
Lan Khê cứng người mất vài giây mới phản ứng kịp ý tứ của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc đỏ lúc trắng, "À? !"
Kỷ Hằng ý cười càng đậm, nâng tay vuốt chóp mũi cô một cái, như là đang an ủi vừa mới nói này câu "hồ ly tinh", sau đó đẩy cửa ra, đón ánh mặt trời mỏng manh bên ngoài, anh bước ra: "Anh đi trước, chúng ta gặp lại sau."
Tiếng chuông gió vang vọng trong không khí, thật lâu mới bình thường lại.
Sau một lúc lâu Lan Khê mới lấy lại tinh thần, cảm thấy người kia đã cách xa cô, ngoài việc hy vọng anh ta có thể trôi qua tốt một chút cô cũng không thể làm gì khác hơn, nợ quá nhiều khiến cho cảm giác khó chịu trong lòng mọi người khó vãn hồi.
Quay lại, khi đi vào bên trong cô mới giật mình kinh ngạc nhìn tình hình bên trong . . .
Mộ Yến Thần ngồi trên ghế sofa, một tay chống lên trán, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô bán hàng trước mắt chân tay luống cuống, gương mặt cô bán hàng đỏ bừng, không có người tới thử, cô ta đành phải cầm lễ phục ướm trên người mình khoa tay múa chân, nhưng mà. . . . Vóc dáng của cô ta hơi mập có được không, lại nữa vóc dáng của vị tiểu thư cùng vào đây với anh ta không giống với cô ta, cái này làm sao thử được đây? !
Cô bán hàng khẩn trương cực độ trên chóp mũi lấm tấm mồ hôi.
Bởi vì ánh mắt người đàn ông này từ đầu tới đuôi đều lạnh như hàn băng, giống như cô ta càng khoa tay múa chân thì anh ta càng không vừa lòng.
Nhìn thấy Lan Khê quay lại, cô ta thở một hơi thật dài, vừa định kêu Lan Khê thì bên tai một giọng nói lạnh lùng trầm thấp: "Đứng yên đừng nhúc nhích."
Biểu cảm trên mặt cô bán hàng cứng nhắc, nói không nên lời, đành phải chậm rãi chuyển trở về, tiếp tục cầm lễ phục ướm trên người mình, để anh xem hiệu quả.
Lan Khê hồ nghi nhìn hai người một chút, sau một lúc lâu rốt cục cô cũng hiểu.
. . . Vừa nãy cô trò chuyện với Kỷ Hằng rất lâu, người đàn ông này dường như có vẻ hơi. . .Hơi. . . Ghen? !
Nhìn một chút dáng ngồi này, ánh mắt này, này... Dường như muốn nói” người lạ chớ tới gần” thì cô đã hiểu.
Ánh mắt mang theo một chút đồng tình nhìn về phía cô bán hàng, trong lòng Lan Khê không hiểu sao dâng lên một chút cảm giác buồn cười, chậm rãi bước tới nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai rộng lớn của anh, cô cúi đầu dịu dàng hỏi: "Anh chờ lâu lắm hả?"

Mộ Yến Thần không lên tiếng, vẻ mặt lạnh lùng như điêu khắc khiến người xem trong lòng e ngại.
Lan Khê cũng chưa đối phó qua loại tình huống này, bàn tay mềm mại đặt lên bàn tay to của anh, ghé vào tai anh nhẹ nhàng phun khí, nhỏ giọng nói: "Quần áo của em không cho em chọn à... Sao anh lại muốn để cho người khác thử giùm?"
Cảm giác *** ngứa tê dại này đánh tới, ánh mắt lạnh như băng của Mộ Yến Thần thay đổi.
Tiếng nói của cô mềm mại ngọt ngào, nghe như là oán trách lại như làm nũng khiến Mộ Yến Thần bị choáng ngợp, anh vuốt ve bàn tay nhỏ bé mềm mại nằm trong lòng bàn tay mình, sau đó lòng bàn tay nhanh chóng nắm chặt lấy, như muốn tỏ rõ quyền sở hữu của riêng anh.
Anh hơi dùng sức kéo cô đến trước mặt mình.
Lan Khê ngẩn ra, còn chưa phản ứng kịp thì anh đã đứng dậy, kéo cô lại gần иgự¢ mình, cánh tay cứng rắn như sắt vòng qua eo cô ôm chặt lấy kề sát vào иgự¢ anh.
***Ánh mắt thâm thúy nhìn cô, lạnh giọng nói với cô bán hàng: “Đưa quần áo qua đây."
Cô bán hàng như được đại xá (tha bổng), vội vàng cầm quần áo đưa tới, Mộ Yến Thần một tay bắt lấy, tiếp theo dưới ánh mắt kinh ngạc của Lan Khê, dắt cô đi vào phòng thử đồ. Trong phòng hơi tối, anh dùng mũi chân đóng cửa phòng lại, siết chặt eo, đẩy cô sát vào vách tường.
Cô bán hàng hơi choáng váng, nhất thời không phản ứng kịp, cô ấy muốn thử quần áo, người đàn ông này theo cô ấy vào trong đó làm gì? Cô ta đang không biết tốt xấu đi qua gõ cửa, lại chợt nhớ tới, dường như hiểu ra, gương mặt sung huyết đỏ bừng, chạy nhanh lui ra phía sau hai bước cách phòng thử đồ xa một chút, không dám tới gần.
Trong ánh sáng mờ ảo, đột nhiên Lan Khê cảm thấy bị dồn ép đến thở không nổi, còn chưa phản ứng kịp nụ hôn của Mộ Yến Thần đã rơi xuống, nóng rẩy, nụ hôn mang theo một chút trừng phạt và ý chiếm hữu khắc trên môi cô, giống như muốn nuốt sống cô vào bụng.
"..." Lan Khê run lên dữ dội, trước mặt từng trận mê ly, cảm thấy nụ hôn nóng rẩy của anh quá mức và đột ngột, cô hoàn toàn không có chuẩn bị, chỉ có thể run giọng mở miệng "Không phải anh... Muốn em vào thay quần áo sao..."
Nụ hôn của Mộ Yến Thần thuận thế rơi liên tiếp vào trong cổ cô, ép cô phải ngửa đầu thừa nhận, khiến toàn thân run rẩy tê dại, anh tăng thêm lực đạo ʍúŧ mạnh một chút: "Anh giúp em thay đồ."
Anh... Giúp cô thay đồ? !
Lan Khê kinh sợ, tê dại trong nụ hôn ước chừng có thể biết được ghen tuông của anh chưa tiêu, cho nên mặc dù khuôn mặt sung huyết đỏ bừng vẫn không kháng cự, hai cánh tay mềm mại còn quấn lên cổ anh như an ủi. Mộ Yến Thần đè chặt cổ tay cô trên tường, một cái tay khác quả thật từ phía sau lưng kéo bộ lễ phục trễ иgự¢ cô vừa mới mặc lên người xuống!
Một tiếng thét chói tai chưa ra khỏi miệng đã bị anh nuốt lấy, bàn tay Mộ Yến Thần chế trụ gáy cô, nụ hôn thật sâu càng lúc càng cường thế hung mãnh, như muốn những suy nghĩ miên man trong đầu cô vừa mới nãy gột rửa sạch sẽ hết thảy, để trong đầu cô chỉ có mỗi mình anh!
Trong lòng Lan Khê kích động, nói không nên lời là cảm giác gì, ngoại trừ việc anh đang làm, tất cả sự tỉnh táo của cô đều sụp đổ trong lửa nóng áp chế của anh, bây giờ trong tâm trí, trong tim cô chỉ có mỗi hình bóng người đàn ông mạnh mẽ này, người đàn ông mà cô yêu thương
Yêu thương của anh làm cho cô nhịn không được run rẩy sa vào.
Giữa lúc mê ly đó, cô nghe tiếng nói lạnh lùng khàn khàn của anh: "Mấy năm qua anh không nên để em không ở bên cạnh anh... Khiến người nhiều có cơ hội lợi dụng, cũng không nên để em nợ nhiều ân tình như vậy!"
Toàn thân Lan Khê như tan chảy, nghe anh trách móc gương mặt cô nóng rực, nhưng trong lòng ê ẩm nhịn không được khàn giọng phản bác: "Em không cố ý trêu chọc người .. Nhưng anh dám nói không có người phụ nữ nào đối xử thâm tình với anh sao... Anh có Nhan Mục Nhiễm, và cả Rella..."
Giọng nói của cô như sũng nước, trêu chọc Dụς ∀ọηg của con người.
Một nụ hôn mãnh liệt rơi vào chỗ nhạy cảm nơi cổ, Lan Khê run lên, chịu không nổi thấp giọng khẽ ngân một tiếng.
"Em muốn tính chuyện này với anh?" Mộ Yến Thần cúi đầu lạnh giọng .
Lần này Lan Khê ngậm miệng, bám bờ vai của anh một chữ cũng không dám nói, trong đầu tràn ngập chuyện cũ. Cô không muốn tính toán những chuyện này, lại càng không nghĩ tới phải so đo, cô chỉ mơ hồ cảm giác hạnh phúc tràn đầy trái tim tới không dễ, hai cánh tay run rẩy quàng chặt cổ anh, không để ý toàn thân mình gần như trần trụi, dính sát vào иgự¢ anh, khóe mắt rưng rưng cô hôn lên môi anh.
Mộ Yến Thần cứng người trong thoáng chốc.
Không bao lâu, sắc mặt lạnh lùng của anh dịu đi khi thấy cô im lặng. Trong con ngươi của anh thoáng qua một chút mê ly, đoạt lại quyền chủ động hôn ngược lại, hai tay anh quấn chặt thân thể cô làm đệm lót sau lưng nàng, không để thân thể cô tiếp xúc trực tiếp với vách tường lạnh lẽo. Ham muốn độc chiếm của anh mạnh mẽ hung mãnh tới như thế, một giây sau cùng hóa thành triền miên quấn quýt triền miện, hận không thể nhét cô vào trong lòng để yêu thương.
...
Khi về đến nhà, sắc trời đã dần tối.
Lan Khê vừa định xuống xe, nhưng bị Mộ Yến Thần ôm trở lại, anh quấn khăn choàng cổ kỹ lưỡng, mang bao tay thật dày cho cô , lúc này mới để cô bước xuống.
Cách đó không xa, trong nhà họ Mộ đèn đuốc sáng trưng.
Mộ Yến Thần khóa xe, từ phía sau ôm eo cô đi thẳng lên bậc thang.
. . . Trong thư phòng ở lầu hai, chị Trương đã ở bên trong cả nửa buổi chiều, thoạt đầu sắc mặt của chị Trương đầy lúng túng sau thì nhẹ nhõm, nhưng vẫn cố nhịn không rơi nước mắt, sau một hồi lâu cuối cùng cũng nói rõ mọi chuyện với Mộ Minh Thăng.
Giờ phút này chị Trương lo sợ không yên nhìn biểu tình Mộ Minh Thăng, sợ ông nổi giận lần nữa, nhưng càng sợ ông nhất thời không chịu nổi mà phát bệnh.
"... Tiên sinh, " chị Trương đưa tay đẩy đẩy ông, "Tiên sinh."
Mộ Minh Thăng ngồi trên ghế mây chợt mở hai mắt ra, trong mắt hằn đầy tơ máu, ông ngồi đây nghe kể chuyện cũ thoáng cái hết cả buổi chiều, càng nghe càng cảm thấy không giống như chuyện của chính mình, nhưng khi nghe đến sau cùng ông hồi tưởng lại, nguyên nhân và lý do mọi chuyện, mỗi một chi tiết đều thực sự ăn khớp với năm đó.
"Tiên sinh, người muốn nói gì, có gì bất mãn cũng có thể trút hết lên người tôi," chị Trương nước mắt rưng rưng, "Vợ ngài đã qua đời, có quá nhiều lời bà ấy không thể giáp mặt giải thích với ngài, trong lòng bà ấy cũng rất đau khổ... Cho nên ngài muốn nói gì, cứ nói với tôi, tôi lắng nghe thay thế vợ ngài."
Mộ Minh Thăng càng không nói nên lời.
Thận trọng căng thẳng, sắc mặt ông khó coi, nói không rõ ràng là đau khổ hay là thất vọng, nên một câu cũng nói không nên lời.
Người hầu bên ngoài kêu to giọng.
Chị Trương hơi kinh ngạc, đứng dậy nghe ngóng, sau khi nghe rõ thì trong lòng run lên, bà quay đầu do dự nói: "Tiên sinh, thiếu gia và tiểu thư trở lại."
Bóng lưng Mộ Minh Thăng vẫn không nhúc nhích.
Chị Trương mở cửa ra nhìn, lại nói thêm: " Mạc phu nhân đã đi xuống, tiên sinh người..."
Sau một lúc lâu, rốt cục Mộ Minh Thăng cũng có động tĩnh.
Ông từ từ chậm rãi đứng dậy, cố gắng nháy mắt mấy cái để tơ máu kia bớt đi, giọng nói khàn khàn: "Chị Trương, chị nhớ kỹ... Về sau trong nhà này chỉ có một phu nhân, trước mặt Như Khanh đừng nhắc đến Nhiễm Nguyệt, bà ấy nghe được sẽ không thoải mái. Đi thôi, chúng ta đi xuống ăn cơm rồi."
Chị Trương kinh ngạc, chần chờ đỡ tay ông, ngơ ngẩn hỏi: "Vậy lát nữa đối mặt với thiếu gia và tiểu thư..."
"Vẫn bình thường như mọi khi, " Mộ Minh Thăng trầm giọng nói, hỏi ngược lại một câu, "Hai đứa nó không phải là con ta sao? Ta không phải người thân của chúng nó sao? Hay chúng nó không phải người thân của ta?"
Chị Trương kinh ngạc, hồi lâu sau mới bình thường trở lại hiểu ông có ý gì, quá xúc động nước mắt dâng lên trong đôi mắt già nua, Chị Trương vội vàng gật đầu đáp lời, đỡ ông đi xuống dưới.
Dưới lầu ánh sáng lóng lánh phát ra từ ngọn đèn chùm chiếu sáng hai người đang đứng nơi đó, giống một bức tranh đẹp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc