Mộ Minh Thăng cho là mình đang nằm mơ.
Mấy ngày nay trong lòng ông thật khó chịu giống như bị một cối xay khổng lồ đè nặng, cuối cùng mới thấy được người mà ông mong nhớ lo lắng, thật xinh đẹp đứng trước mặt mình, ông thở phào nhẹ nhõm, đưa bàn tay già nua lên muốn sờ sờ, nhưng ngón tay lại run rẩy dử dội hơn.
Lan Khê cầm chặt tay của ông, cố gắng cười, ánh mắt trong suốt lóe lên: "Ba, con đã nói với ba con sẽ trở lại nhanh mà, mấy ngày trước cũng chỉ là có việc phải đi khỏi một chuyến, bạn của anh trai cùng con náo loạn có một chút hiểu lầm mới có thể không chào mà đi. . . . . . Ba, con sai rồi, con nên sớm liên lạc với ba, để ba không phải lo lắng mới đúng."
Nghe cô giải thích như vậy, trong ánh mắt Mộ Minh Thăng từ bị sốc không thể tin được, thay đổi từ từ đến mạnh mẽ, tiếp đó đột nhiên hất tay cô ra, sức lực lớn đến nỗi khiến Lan Khê kinh ngạc,lqd, thân hình nhỏ yếu lui về phía sau mấy bước may có Mộ Yến Thần đi tới đỡ lại.
Người đến sau cũng nâng mắt lên, mang theo ý vị không rõ thâm ý nhìn về phía Mộ Minh Thăng.
Bàn tay già nua nâng lên, run rẩy kịch liệt, tròng mắt Mộ Minh Thăng đỏ hồng, hơi thở yếu ớt chỉ tay về phía cô giọng nói run run: "Con tránh xa ba một chút. . . . . . Ba dạy con như thế nào. . . . . . Con lớn như vậy rồi ba làm thế nào dạy con. . . . . . Con có biết khi ba không có tin tức của con thì ba lo lắng đến mức muốn lật tung cả nóc nhà không. . . . . . Ba báo cảnh sát. . . . . . Ba gần như khiến cho mọi người ở trong thành phố này đào sâu ba thước đất để tìm con cho bằng được! !"
Thân hình ông lung lay dữ dội lảo đảo suýt nữa ngã xuống, người giúp việc đứng xung quanh đó sợ tới mức sắc mặt thay đổi, chạy tới đỡ ông, quýnh quáng kêu lên "Tiên sinh!".
Mộ Minh Thăng ổn định thân thể, vì trong lòng quá lo lắng nên nước mắt ấm nóng viền quanh trong đôi mắt già nua của ông!
"Con thật sự là quá không nghe lời. . . . . . Con quá không nghe lời. . . . . . Con đây là muốn ba ૮ɦếƭ mà. . . . . ." Liên tiếp bị đè nén bởi số phận, dường như không thể chịu nổiđả kích này, ông khom người xuống run giọng lẩm bẩm nói. Những người đứng chung quanh nhìn thấy cảnh này trong lòng cũng xúc động.
Chóp mũi Lan Khê dâng lên nỗi chua xót bén nhọn, đẩy Mộ Yến Thần ra rồi đi tới, vừa kiên quyết đỡ cánh tay của ông, vừa run giọng nói: "Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi ba là con sai rồi, ba có thể đánh con, mắng con, nhưng đừng để cơn giận ảnh hưởng đến bản thân. Con sai rồi, sau này con không bao giờ làm như vậy nữa. . . . . ."
Mộ Minh Thăng rũ mắt xuống không muốn nhìn thấy cô, nước mắt vẩn ᴆục nặng nề theo khóe mắt rớt xuống, ông cảm thấy trên mu bàn tay cảm giác thô ráp, ánh mắt nhìn đến băng gạc dày đặc quấn vòng quanh trên tay con gái, trắng đến chói mắt.
Con mắt vẩn ᴆục của ông kinh ngạc, từ từ ngước lên nhìn vào mắt con gái, như muốn đòi cô một lời giải thích.
Thề nhưng cô còn chưa kịp giải thích, thì từ trên lầu truyền đến một chuỗi tiếng bước chân dứt khoát, là thím Trương và Mạc Như Khanh đi xuống, bên trong đại sảnh ánh đèn sáng ngời, chiếu lên gương mặt lạnh lùng của Mạc Như Khanh diễm lệ vô cùng.
Thấy con trai mình đứng đó, nét mặt Mạc Như Khanh phức tạp, đầu vẫn ngẩng cao , ánh mắt chiếu vào trên người Lan Khê.
"Đã trở lại?" Bà hỏi sâu xa.
Lan Khê ngơ ngẩn nhìn bà, rồi cũng không để ý đến, cô quay qua nhìn Mộ Minh Thăng nói: "Tay con chỉ bị một chút vết thương nhỏ không có gì đáng ngại, quấn băng gạc bởi vì đắp thuốc sợ bị nhiễm trùng. Ba, con đỡ ba vào."
Mộ Minh Thăng nắm tay kia của cô vuốt ve không chịu đi, nói giọng khàn khàn: "Con tưởng cái gì ba cũng không biết sao? Đây là học ai chỉ tốt khoe xấu che? . . . . . . Con không nói cũng được, cuối cùng rồi ba cũng có thể tra ra được người bắt cóc con lai lịch thế nào, nó đã làm gì đối với con. . . . . . Con chờ coi đi, ba sẽ không bỏ qua nó. . . . . ."
Ông cố chấp nắm tay con gái đi vào trong, đảo mắt thấy Mộ Yến Thần vẫn đứng ở bên cạnh.
Anh đang nhìn vào mắt chú Lưu nói lời gì đó, dưới ánh đèn đường nét trên khuôn mặt tinh tế mà rất quyến rũ tự nhiên, trừ cái mũi giống mẹ, còn toàn bộ mặt mày giống như đúc lúc ông còn trẻ.
Đây là con trai ruột của ông.
Trong lòng Mộ Minh Thăng dâng trào, nắm chặt tay của con gái không buông, cất giọng nói: "Yến Thần, con cũng tới đây ngồi."
Mộ Yến Thần đứng đưa lưng về phía ông, nghe âm thanh này đột nhiên cứng đờ, trong con ngươi ý tứ hàm xúc thật sâu, gật gật đầu nói một tiếng "Được" rồi đi qua, ngoài cửa các người giúp việc tản ra, ồn ào đi chuẩn bị phòng và cơm trưa.
Mạc Như Khanh đi xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn hình ảnh gần như thân mật của cha con ba người trong phòng, nhìn bầu không khí thân thiện kia nhất thời bà không thể hòa hợp được, đi đến gần, thực sự cảm giác mình như người ngoài cuộc.
. . . Nhưng kia coi như là gia đình không? Bây giờ trong lòng Mộ Minh Thăng cảm giác mừng rỡ thỏa mãn, nhưng là vì ông ấy còn chưa biết hai đứa con mà ông quý trọng xem như báu vật này, đang làm ra hành vi đại nghịch bất đạo gì.
"Con mặc bộ đồ màu đen này trông rất xinh đẹp, con mang về từ nước ngoài à?" Mạc Như Khanh quan sát cách ăn mặc của Lan Khê, bà ngồi xuống dịu dàng hỏi.
Lan Khê cứng đờ.
Hàng mi dài rũ xuống, cô nhìn trang phục của mình, áo khoác màu đen này không thắt lưng, chỉ thiết kế thắt lại ở vạt áo và nơi ống tay áo, vốn là khoác chống lạnh có bán trong khách sạn, cô mua mang theo bên người, vừa vặn che lại cái bụng hơi nhô lên đường cong, không thể nhìn ra được gì.
"Vâng ạ." Cô trả lời đơn giản, giọng nói rất thản nhiên.
Mạc Như Khanh nhướng mày! Không nghĩ tới thái độ cô rõ rang như thế, vừa chu miệng muốn nói liền bị Mộ Minh Thăng cắt ngang: "Như Khanh, có phải bà lại muốn nói chuyện kia không? Rốt cuộc bà nghe tin này từ nơi nào, trong tổ trạch người giúp việc nào không căn cứ nói với bà chuyện Nhiễm Nguyệt sanh con không phải của tôi? Hôm nay bọn nhỏ đều ở đây, bà phải nói rõ ràng với tôi! Tôi cũng muốn nhìn một chút xem là người nào dám ăn nói chắc chắn như vậy, ngay cả tôi và con gái tôi có phải ruột thịt hay không cũng dám ngông cuồng nói bậy bạ! !"
Có con gái ngồi kế bên người, Mộ Minh Thắng giống như được tiếp thêm sức mạnh, thậm chí ánh mắt cũng lạnh lùng hơn.
Sắc mặt Mạc Như Khanh lạnh nhạt, buồn bã nhìn ông nói: "Minh Thăng, tôi không phải cố ý khi ông đang lo lắng cho con gái mà nói bậy bạ không có căn cứ, tôi không cố ý nói như vậy, tôi chỉ sợ có một ngày chuyện không thể giấu giếm được nữa, chúng nó tới nói cho ông biết sự thật ông sẽ không chịu nổi! Không nói những chuyện khác, chúng nó đúng là có chuyện gạt ông, ông nghe rồi tuyệt đối sẽ như sét đánh bên tai!"
"Vậy thì bà hãy nói cho tôi nghe một chút đi! !" Mộ Minh Thăng đập mạnh cây gậy đến rung trời, tâm tình cũng bị bà kích thích khiến ông nóng nảy.
Lan Khê ngồi bên cạnh Mộ Minh Thăng, áp lực đè ép bức cô muốn bỏ chạy khỏi nơi này.
Hơn hai mươi năm, nếu không rời nhà, cũng không biết ba yêu thương mình nhiều bao nhiêu, nếu không bị thương, thì vĩnh viễn không biết gia đình có bao nhiêu ấm áp, bây giờ cô ngồi cạnh ông, cảm nhận được rõ ràng tấm lòng yêu thương bảo vệ con của ba, nhưng mà cô hổ thẹn, cô không đáng được hưởng thân tình như vậy, cô sợ sau khi nói cho ba cô biết sự thật thì chắc chắn mọi chuyện trở nên vô nghĩa.
Sắc mặt tái nhợt, thân hình cô nhoáng lên một cái.
Mộ Yến Thần đang ngồi ghế sofa bên cạnh sắc mặt chợt thay đổi, không để ý hai người lớn kia vẫn còn tranh chấp, đứng dậy bước nhanh đi tới trước mặt Lan Khê ngồi xổm xuống, nắm chặt tay cô nhìn kỹ một chút tình trạng của cô, nói thật nhỏ: "Em chóng mặt à?"
Lan Khê từ trong trạng thái choáng váng bừng tỉnh, đưa tay đỡ trán, sắc môi trắng bạch. Vẻ mặt Mộ Yến Thần càng thêm nghiêm túc, nắm chặt tay của cô: "Anh sai rồi, bữa sáng em không ăn được bao nhiêu, để anh cho người làm thêm đồ ăn, em ngồi yên ở đây không được đi đâu, thím Trương . . .”
"Dạ, " thím Trương vội vàng ứng tiếng, "Tôi có chuẩn bị rồi, thiếu gia! Thấy hai người sáng sớm đã tới tôi liền hầm cháo lúa mạch táo đỏ, tôi mang lên ngay bây giờ!"
Mắt thấy thím Trương vội vã đi vào trong phòng bếp, ánh mắt của Mộ Minh Thăng cũng có chút hồ nghi.
Mạc Như Khanh lần này ngậm miệng, mặc dù trong lòng tức giận nhưng vẻ mặt lúc này lại mấy lộ ra phần khinh thường, ngồi im xem hai người họ tiếp tục thế nào.
"Tụi con có chuyện gì gạt ba, phải không?" Mộ Minh Thăng nhìn vẻ mặt con gái mình hơi lo lắng, chậm rãi hỏi.
Vừa bưng cháo lên, thím Trương nghe ông hỏi Lan Khê như vậy, bàn tay bà run run không nói lời nào chỉ đi tới bên cạnh cầm chén cháo đưa tới.
Môi mỏng Mộ Yến Thần khẽ nhếch, vừa định nói gì thì thấy Lan Khê sắc mặt trắng nhợt, cầm tay của ông, run giọng nói: "Ba, con. . . . . ."
Trong tim tràn ngập một loại cảm giác tội lỗi, cô nói giọng khàn khàn: "Con mang thai."
Giống như một tiếng sét nổ vang trong đầu Mộ Minh Thăng, ông không tin vào tai mình, nhìn thân thể cô một chút rồi lại nhìn vào mặt của cô: "Con nói là. . . . . . Chuyện xảy ra khi nào? Con có biết cha đứa bé là ai không? !"
Chưa kết hôn mà đã có con, mấy chữ này vọt lên trong đầu Mộ Minh Thăng, có thể nghĩ tới mọi khả năng vô cùng xấu, suy nghĩ duy nhất của ông chính là con gái bị khi dễ rồi, cô từ chối không nói, cũng không đưa người đàn ông đã khi dễ cô đến cho ông nhìn xem.
Lan Khê không nói nên lời, không nghĩ khi nói câu này, làm thế nào để giải thích câu tiếp theo.
Mộ Yến Thần nhìn cô, như có thể thấu hiểu tâm tình của cô, rũ mắt xuống, nắm lấy tay cô, một tay ôm cô từ trên ghế sofa, mở miệng nói: "Đợi lát nữa hẵng nói, bây giờ đường huyết em ấy rất thấp, đợi em ấy khá hơn một chút lại nói."
Tiếp đó dặn dò thím Trương: "Bưng cháo lên."
Nói xong trực tiếp sải bước đi lên lầu.
Mộ Minh Thăng nghẹn họng nhìn trân trối!