Hào Môn Thừa Hoan - Chương 281

Tác giả: Mộc Tiểu Ô

Chương 281: Anh có muốn nhận em không?

Khi Lan Khê đi ra cửa phòng bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được liếc liếc.
Không phải lần đầu tiên cô mới thấy trường hợp cảnh hai bên cùng rút súng hướng về nhau, trong họng súng đen ngòm tràn đầy sát khí, phảng phất nháy mắt tiếp theo sẽ đổ máu tươi tại chỗ. Nhưng lúc này đây, đối diện họng súng đen ngòm kia là Phó Ngôn Bác.
Nghe nói người đàn ông này là cha ruột cô.
Hơi thở cô hơi yếu ớt, chớp mắt tiếp theo bị một cánh tay to lớn kéo lại ôm chặt vào trong иgự¢. Lan Khê ngẩn ngơ nhìn qua anh, trong con ngươi có ánh sáng dịu dàng, Mộ Yến Thần cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mắt của cô, cảm giác được lông mi của cô càng không ngừng run rẩy, cô trầm giọng nói: "Để súng xuống."
Giọng nói trầm thấp tuy lạnh nhạt nhưng lại có lực uy Hi*p mười phần, trong nháy mắt tiếng súng thu "rắc rắc " vang lên bên tai.
Toàn thân Phó Ngôn Bác một thân trang phục cao quý, khuôn mặt hiền lành trầm tĩnh ôn hoà của ông hiện lên nét mặt phức tạp.
"Tôi tới là muốn. . . . . ." Giọng nói khàn khàn sâu sắc của ông còn chưa nói hết, đã bị Mộ Yến Thần lạnh lùng cắt ngang.
"Cô ấy cũng có mấy câu muốn hỏi ông, cho nên nếu như ông cũng có ý định như thế, vậy chúng ta tìm một chỗ khác mà nói chuyện . . . Vé máy bay trở về nước tôi đã đặt xong, nhưng nếu ông không muốn như vậy, muốn đòi lại công lý cho con trai ông thì. . .Không bằng chúng ta có thể tiếp tục giải quyết tại nơi này.”
Lời nói bén nhọn tràn đầy địch ý kia, khiến sắc mặt Phó Ngôn Bác tái nhợt, thân hình chấn động!
Đôi mắt đen của ông nhìn chằm chằm vào hai người đang ôm nhau thật chặt, tư thế giống như dây leo. Trong đầu như có một viên đạn nổ tung, thật sự rất khó tưởng tượng khi nhìn thấy hai người bọn họ trên "danh nghĩa" là anh em lại có thể ôm nhau thân mật như vậy.
Tác động này đối với ông thật sự là quá lớn.
Nhắm mắt lại, Phó Ngôn Bác hồi tưởng lại một màn sống ૮ɦếƭ mới vừa xảy ra trên boong thuyền kia, trong lòng vô cùng đau đớn, gật đầu một cái nói giọng khàn khàn: ". . . . . . Được, chúng ta nói chuyện một chút."
***
Hai bên bàn vuông dài một mét, một cặp cha và con gái bởi vì duyên phận cùng ngồi xuống, Lan Khê tựa sát Mộ Yến Thần, tay nhẹ khoác lên trong khuỷu tay của anh, cô liếc mắt nhìn anh, giống như có thể tiếp thêm cho mình can đảm.
"Con muốn. . . . . . Muốn nói với ba chuyện gì?" Trong mắt Phó Ngôn Bác tràn đầy đau xót và từ ái, chậm rãi hỏi cô.
Hàng mi thật dài rũ xuống, khi ngước lên ánh mắt đã thanh thản, Lan Khê khẽ hỏi: "Tôi muốn biết năm đó, ông và mẹ tôi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Thân hình Phó Ngôn Bác cứng đờ.
Do dự mất một lúc sau, ông gỡ mắt kính trên sống mũi xuống, giống như muốn cho mình nhìn càng thêm rõ ràng một chút, bàn tay loay hoay với gọng kiếng khàn giọng mở miệng, trong tiếng nói thấm bi thương: " Khi đó mẹ con. . . . . . Hẳn là đi với ba con tới Anh quốc du lịch, ngày hôm đó khi bà ấy bước ra khách sạn Thiên Tòng thì lạc mất ba con, ở trên đường phố Luân Đôn bà ấy lòng vòng hai giờ cũng không tìm được đường. Bà ấy không muốn tìm cảnh sát, thậm chí không muốn giao tiếp với người khác, ngồi một mình ở trên quảng trường nhìn suối phun đến khi mặt trời lặn. . . . . . Sau đó thì gặp được ta. Chúng ta chưa tính là vừa thấy đã yêu, chỉ là hôm đó ngẫu nhiên rảnh rỗi, ta hàn huyên với bà ấy hồi lâu, cho đến khi hoàng hôn trời tối thật sự mới phát hiện bà ấy không nhà để về. Ta. . . . . ."
Câu nói kế tiếp Phó Ngôn Bác nói không được, chỉ nhìn chằm chằm mặt bàn cố gắng nhớ lại tình hình năm đó, hốc mắt ửng đỏ.
Ông giơ tay vuốt sống mũi, nói tiếp: "Khi đó có lẽ ta điên rồi, không hỏi lai lịch xuất xứ của bà ấy, mang theo bà ấy ở Luân Đôn chơi quên cả đất trời hai ngày, cho đến ngày thứ ba qua báo chí địa phương mới biết tin ba con tìm kiếm bà ấy khắp nơi. Ta biết đời sống hôn nhân của bà ấy cũng không vui vẻ, ta cũng giống vậy. Bà ấy hỏi ta bà ấy có thể ở lại Luân Đôn với ta hay không, bà ấy sẽ không trở về Trung Quốc nữa, ta suy tính thật lâu còn cự tuyệt. . . . . . Lúc ấy ta đã có gia đình và con trai, không muốn từ bỏ cũng không thể từ bỏ, ta bảo bà ấy theo cha con trở về nước tiếp tục cuộc sống tốt đẹp trước đây, bà ấy lại nói bà yêu ta."
Lau mắt kiếng thêm lần nữa rồi đeo lên, trong mắt Phó Ngôn Bác lộ ra tơ máu, nhìn Lan Khê, tuy đã cách hơn hai mươi năm nhưng ông vẫn nhớ, khuôn mặt cô và Tô Nhiễm Nguyệt cơ hồ giống nhau như đúc, ông nói giọng khàn khàn: "Quá yêu là không thể nào tiếp tục, ta vẫn luôn cảm thấy như vậy, cho nên lúc đó cho dù ta cũng rất thích bà ấy, nhưng ta vẫn để bà ấy đi. Ta tự mình đưa bà ấy về khách sạn, ta nói với cha con là ta thấy bà ấy ở dưới cầu đá, nhắc cha con sau này nhớ chăm sóc bà ấy thật tốt. . . . . . Ta hoàn toàn không biết lúc đó bà ấy đã có thai, cho đến đoạn thời gian trước anh ta( Mộ Yến Thần) tìm đến. . . " Ông liếc mắt nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Mộ Yến Thần, nói tiếp, "Chuyện này ta biết quá muộn, cũng không cách nào làm tròn trách nhiệm của người cha, còn có. . . . . . Ta rất xin lỗi khiến Kerr làm con bị thương, ta ở đây thay nó nói xin lỗi với con, nó không phải cố ý, nó chỉ là yêu Rella quá sâu đậm mà thôi."
Nói tới chỗ này trong con ngươi Phó Ngôn Bác lóe lên một tia đau đớn, đưa tay muốn vịn Lan Khê.
"Con có thể tha thứ cho nó không? Sự kiện năm đó đả kích đối với nó quá lớn, nó không tiếp thu nổi chuyện mình phải vĩnh viễn xa cách người mình yêu nhất," Giọng nói của ông run run, trong mắt mơ hồ có lệ, "Mấy năm nay, mỗi lần ta và mẹ nó đề cập đến chuyện muốn nó tìm đối tượng khác để kết hôn thì nó đều giận dữ, nó không giống như con. . . . . . Con hãy bỏ qua cho nó, nó là anh ruột con. . . . . ."
Anh ruột.
Cô đang tựa vào иgự¢ Mộ Yến Thần, nghe đến từ này, bóng dáng Lan Khê bỗng lung lay, đôi mắt trong veo thoáng qua một tia yếu ớt.
Cô ngẩng đầu lên nói, giọng khàn khàn: "Anh ta biết chuyện bản thân phải xa cách vĩnh viễn với người yêu là thống khổ, vậy Phó tiên sinh, ngài có biết không?" Một giọt lệ rớt xuống, Lan Khê nhìn ông chằm chằm: "Đã qua nhiều năm như vậy, ngài có lúc nào nghĩ tới mẹ tôi hay không?"
Nỗi đau lan tràn trong lòng, Phó Ngôn Bác cúi đầu, cổ họng cũng bị chua xót ngăn lại.
Mộ Yến Thần ôm thật chặt người trong иgự¢, trong mắt ánh sâu thẳm cuồn cuộn cảm xúc sâu sắc, anh cúi xuống hôn lên trán cô, như muốn để ấm áp bản thân sưởi ấm trái tim lạnh giá của cô.
"Phó tiên sinh, người xem," Lan Khê cố nén không để cho nước mắt rơi xuống, nói tiếp, "Người đàn ông này cũng là người yêu của tôi, đúng là tại Trung Quốc, quan hệ đặc thù của chúng tôi không cho phép chúng tôi được ở cùng nhau khắp nơi, anh ấy đi Luân Đôn tìm ông không phải muốn ông phải nhận lại tôi, anh ấy chỉ không muốn khi tôi biết sự thật chúng tôi không phải anh em ruột, đồng thời anh ấy biết ở trên đời này tôi vốn là một cô nhi không ai muốn phải khổ sở. . . Phó tiên sinh ngài xem, đây chính là yêu mà anh ấy cho tôi, nhưng ông thì sao, ông luôn miệng nói yêu mẹ tôi, vậy ông đã cho mẹ tôi được cái gì?"
"Bây giờ tôi cũng không quan tâm ông có muốn nhận lại tôi hay không, lo lắng hiện nay của tôi là chờ khi tôi trở về, tôi sẽ nói rõ tất cả mọi chuyện với ba tôi, làm như thế nào để bào chữa cho mẹ tôi. Khi tôi đưa Mộ Yến Thần đến viếng mộ phần của mẹ tôi, tôi sẽ nói đã thấy ông, nhưng cũng chỉ là gặp qua ông mà thôi, từ đó về sau chân trời cách biệt không gặp lại nhau! Tôi thật sự vô cùng sợ mẹ tôi thương tâm! !"
Nước mắt tuôn xuống, thân hình bởi vì kích động mà run rẩy kịch liệt, những giọt nước mắt trong suốt rơi đầy gò má.
Trong lòng đau khổ không thể nói thành lời, cô chỉ có thể níu chặt cánh tay Mộ Yến Thần .
"Có điều tôi vẫn cám ơn ông, " Lan Khê nghẹn ngào nói, "Cám ơn vì sự hiện của ông, để chúng ta có thể gặp nhau. Tuy rằng đau khổ một chút, nhưng tổng so với chúng ta không thể ở chung một chỗ vẫn tốt hơn nhiều lắm."
Cô nhẹ nhàng đứng lên, kéo tay Mộ Yến Thần, run giọng nói: “Phó tiên sinh chúng tôi phải đi rồi, sau khi chúng tôi rời khỏi Luân Đôn có lẽ cơ hội gặp mặt cũng không nhiều, cho nên. . . . . . Từ biệt ở đây thôi."
Cô khẽ thốt mấy chữ, nghe cô nói trong lòng Phó Ngôn Bác chấn động! !
Lan Khê lui về phía sau, bàn tay của Phó Ngôn Bác trông giống như biết số mệnh chui vào иgự¢ ông, như muốn chặn lại nỗi đau bị xé toang trong lòng. . .
Ông đột nhiên đứng lên, run giọng hô: "Con gái, con chờ một chút, đợi đã nào...! !"
Một tiếng chuông gió thanh thúy vang lên, cửa phòng lại đột nhiên bị người đẩy ra, "Ầm!" Âm thanh rất là kinh người!
Một bóng dáng cao quý váy bằng tơ lụa rườm rà bước vào, kèm theo tiếng gót giày cao gót ưu nhã nhẹ vang lên, mặt của Isha được bao phủ bởi một tầng lạnh như băng đi tới, ánh mắt lạnh lùng quét qua tất cả bên trong phòng.
Phó Ngôn Bác lại chấn động! Không nghĩ tới Isha đột nhiên chạy đến nơi đây.
Từ trên cao nhìn lướt qua Lan Khê, đôi môi đỏ thắm của bà lạnh lùng khẽ mở: "Người nào làm cho Kerr bị thương? Mấy người ở chỗ này đang nghiên cứu thảo luận vấn đề gì?"
Không chờ bọn họ trả lời, mặt của Phó Ngôn Bác liền sa sầm, trầm giọng nói: "Isha bà đừng nhiều lời, nếu trước đó bà từng phái cấm quân trợ giúp nó ở Los Angeles thì hẳn bà nên lường trước hậu quả, là Kerr không đúng trước, nếu quả như thật bàn về luật pháp, nó không thể tránh khỏi cái ૮ɦếƭ!"
"Cấm quân tôi phái đi qua vừa mới đến đã bị người ta đồng loạt chém tay chân gởi trả lại tôi rồi ! !" Isha giận dữ, hô một tiếng, mắt đẹp trợn tròn, nhìn về phía Mộ Yến Thần, "là cậu làm phải không? Cậu cảm thấy hôm nay tôi sẽ để cậu còn sống mà ra khỏi nơi này sao?"
Mộ Yến Thần kéo Lan Khê qua che chở thật chặt vào trong иgự¢, con mắt lạnh lùng nâng lên quét về phía Isha, mở miệng trầm thấp nói: "Người không thể hoàn hảo, không tổn hao gì ra khỏi nơi này, chính là bà."
Sắc mặt công chúa Isha nhất thời thay đổi lớn.
"Hiện tại một nhóm truyền thông vây ở trong bệnh viện chờ phỏng vấn người bị con trai của bà làm bị thương vừa tỉnh lại, một nhóm khác đang ở lầu dưới, chẳng lẽ khi bà đi lên đây không nhìn thấy sao?"
Sắc mặt Isha tái mét, nhấc váy tới đi tới bên cửa sổ đẩy ra, lập tức bị tiếng đèn flash "Rắc rắc" chớp lóa liên tục bên ngoài dọa lùi đóng lại cửa sổ.
Lồng иgự¢ bà phập phồng, giống như là đè nén chuyện gì cực độ, sau đó khi xoay người lại con mắt đầy hận ý, gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ.
"Được, chuyện của Kerr tôi không so đo," bà nhíu mày nhìn Phó Ngôn Bác, "Vậy ông ở đây làm gì? Laurie Tư, ông đừng nghĩ muốn dối gạt tôi, tùy tùng bảo vệ ông có người của tôi trong đó, ông làm cái gì đều ở dưới mi mắt tôi!"
Mắt đẹp chuyển một cái nhìn về phía Lan Khê: "Đây là con gái riêng của ông? Thế nào, đầu tiên là trêu chọc Kerr, bây giờ tới trêu chọc chồng ta?"
Ống tay áo đảo qua, Isha ngồi xuống bàn bên cạnh, mở cây quạt cầm tay phe phẩy trên mặt, dịu dàng nói: "Cô dự tính làm cái gì đấy? Tất cả những gì Laurie Tư có đều là của ta cho, nếu như không phải ta kiên trì, cô cho rằng ông ấy có thể ở trong gia đình hoàng thất ngây ngốc lâu như vậy, còn cùng ta sinh con đẻ cháu ư? Cô cũng chỉ là một đứa con gái người Trung quốc bình thường, cô đi tới nơi này xét nghiệm máu xác nhận cha con thì cho rằng chồng ta sẽ nhận lại cô sao?"
Khép lại cây quạt, Isha ngẩng đầu nhìn qua Phó Ngôn Bác, dịu dàng hỏi: "Ông à, đây là con gái của ông phải không?"
Toàn thân Phó Ngôn Bác như đóng băng tại chỗ, hai cánh tay tuy nắm chặt nhưng vẫn đang run rẩy.
Khi đối mặt với vợ mình, lúc nào ông cũng phong độ dịu dàng, luôn luôn ưu nhã quý khí, ẩn dưới thân phận quý tộc của vợ ông, thường ngày hai người chung ᴆụng cũng che giấu mối quan hệ tế nhị này, đây là lần đầu tiên Isha không chút lưu tình xé toạc mặt mũi chồng mình buộc ông nói ra đáp án của vấn đề này.
Sắc mặt Lan Khê cũng trắng bệch, nằm trong иgự¢ Mộ Yến Thần, hơi thở cũng bắt đầu không yên.
Trầm mặc.
Trầm mặc khiến người ta hít thở không thông.
Công chúa Isha có ý tốt chờ, một đôi mắt đẹp rất là vô tội nhìn chằm chằm chồng mình, rốt cuộc Phó Ngôn Bác ngước khuôn mặt xám xịt như tro tàn, lúng túng mở miệng nói: "Cô ấy không phải. . . . . ."
Một tiếng sấm rền nổ vang trong lòng, chấn động màng nhĩ ông ông tác hưởng, trong tâm thật nguội lạnh . . .
Lan Khê khép lông mi thật dài, khẽ chống vào Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, khàn giọng nhẹ nhàng nói: ". . . . . . Em mệt quá. Chúng ta đi thôi. . . . . . Chúng ta không nghe nữa."
Bàn tay Mộ Yến Thần ôm cô vào trong иgự¢, anh hôn lên má cô, ôm lấy eo cô, hai mắt lạnh lẽo lúc này mới mang theo khí lạnh khắc nghiệt liếc mắt nhìn Isha và Phó Ngôn Bác, không đếm xỉa đến hai người họ anh dắt cô đi ra ngoài.
Los Angeles, mưa lại nổi lên.
Mưa lạnh cũng không ảnh hưởng đến các phóng viên đang chờ ở lầu dưới, bọn họ vẫn điên cuồng ngồi chờ, canh phía trên lầu để chụp ảnh. Không ai chú ý tới phía sau tầng lầu mở ra cánh cửa nhỏ, một người đàn ông cực kỳ anh tuấn ôm một người phụ nữ đi ra ngoài, lên một chiếc xe hơi màu đen.
Hơi ấm lan tỏa trong xe, người phía trước tự động chỉnh lại kính chiếu hậu, không nhìn tới người ngồi ghế sau đang làm gì.
Lan Khê vùi thật chặt vào иgự¢ Mộ Yến Thần, sau một hồi lâu cánh tay nắm chặt bên hông của anh mới chậm rãi buông ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô từ cổ anh dời xuống, đột nhiên cô nghĩ tới vết thương của anh.
Cô đưa tay qua sờ, quả nhiên trên lưng lại là một khoảng ươn ướt ấm áp.
Trên bả vai cũng có vết thương, xuyên qua băng gạc thấp thoáng nhìn thấy màu hồng của máu.
Cô bình tĩnh nhìn chằm chằm Mộ Yến Thần, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước ươn ướt.
"Thế nào? Em lạnh à?" Mộ Yến Thần ôm cô ngồi lên trên đùi, anh nhắm mắt cúi đầu chống vào trán cô dịu dàng hỏi.
Ôn hòa như vậy khiến Lan Khê cảm động, cô cố nén nước mắt tràn mi, gật đầu một cái, lại lắc đầu, tiếp tục mở miệng hỏi: "Mộ Yến Thần, bọn họ không chịu nhận em. . . . . . Anh có muốn nhận em không?"
"Muốn."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc