Lúc này mỗi giọt máu chảy ra, khiến ở trong lòng bà nóng bỏng, như bị thiêu đốt vậy.
Bác sĩ đẩy cửa phòng cấp cứu ra, thở phào một hơi thật dài, nhẹ nhõm nói: "Người nhà đâu, vào đi, bệnh nhân đã tỉnh rồi!"
Ánh mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần thoáng chợt run lên một cái, anh lạnh lùng đẩy cô y tá nhỏ đang giơ tay muốn băng bó cho mình, đứng dậy sải bước chạy vào bên trong phòng cấp cứu. Ngăn cách bởi cánh cửa bị đóng, ở bên ngoài, Tô Nhiễm Tâm có thể mơ hồ nghe thấy tiếng người nói chuyện ở bên trong.
"... Đứa trẻ đã giữ lại được, chỉ có thể chất người mẹ không được tốt lắm. Chắc chắn mấy ngày nay đã có chuyện gì đó xảy ra khiến cho cảm xúc không được ổn định. Hơn nữa, có thể khẳng định do đột nhiên bị phát sinh căng thẳng nên đã làm cho bụng bị co rút đau đớn. Cũng may đứa nhỏ không việc gì, nếu không người lớn như các người đã phải khóc ૮ɦếƭ rồi! ! Thật là, vợ chồng ở thời điểm mang thai còn ầm ĩ để làm cái gì chứ? Thân thể cô ấy đang ở trong tình trạng này, cho dù có một trăm vạn cái không phải cũng phải yêu thương dỗ dành, rốt cuộc cậu có hiểu hay không..."
Khe hở cánh cửa mở tương đối rộng, phía bên trong, Mộ Yến Thần cúi người, hai tay gắt gao ôm lấy bóng dáng mảnh mai đang nằm ở trên giường bệnh, vùi đầu thật sâu ở trên cổ của cô, người đàn ông giống như thiên thần ấy đã để lộ hết ra mặt yếu ớt của bản thân mình .
Tô Nhiễm Tâm cảm thấy tay chân đều đang run hết cả lên.
Bà đã làm cái gì vậy?
Mấy ngày nay sống ở trong nhà họ Mộ, nhìn Lan Khê giúp bà chuẩn bị chu đáo mọi thứ, hai người coi như yên lặng chung sống hòa bình tốt đẹp. Bà còn làm khó dễ cho cháu mình ở khắp nơi, khiến cháu mình không sao chịu nổi, thậm chí lại còn ra sức kích động cảm giác hổ thẹn cùng và tự trọng của con bé, vậy mà bà lại không biết rằng con bé đang mang thai.
Mang thai, lại phải chịu áp lực đến tột đỉnh đến từ người thân bên họ ngoại, chần chừ không biết có nên chia tay với người mình cực kỳ yêu hay không, có nên Ϧóþ ૮ɦếƭ cốt nhục mà mình đang mang ở trong bụng hay không.
Rốt cuộc bà đã làm những điều gì vậy chứ...
Tô Nhiễm Tâm co quắp, run rẩy gượng đứng lên, ngồi lên trên ghế, mắt nhắm chặt, xoa Ϧóþ ở huyệt Thái Dương.
***
Lan Khê cảm thấy trong mộng mình đã làm rất nhiều thứ.
Trong mộng cô thấy mình vẫn còn chưa lớn lên, đặc biệt thích đi theo người hầu chạy lung tung khắp nơi ở trong nhà họ Mộ. Mỗi khi thấy mẹ xuống gác đi tới, thì cô mới có thể ngồi yên được. Tô Nhiễm Nguyệt dịu dàng gần như không hề tức giận bao giờ, ngay cả giáo huấn bà cũng không hề giáo huấn, chỉ có khi nào cô tự làm mình bị thương, lúc này bà mới nhíu cặp mày đẹp lại. Bà không cần phải nói nhiều, tự Lan Khê cũng biết là mình đã sai rồi, lần sau cô cũng không dám tùy hứng như thế nữa.
Nước mắt nóng bỏng dâng lên ở trong hốc mắt, nóng rực ngay cả ở trong giấc mộng, chảy xuống lăn vào bên trong mái tóc.
Mở mắt ra, cô kinh ngạc nhìn thấy người đàn ông trước mắt đang căng thẳng ôm chặt lấy người mình.
"..." Cô đưa tay nhẹ nhàng chạm vào cằm của anh, chợt nhận thấy dường như có một lớp râu ria xanh rì mới xuất hiện. Cặp mắt ướt nước của Lan Khê khẽ run lên, khi cô vừa định sờ thêm chút nữa thì anh tỉnh dậy. Vừa mới tỉnh, nhanh như điện xẹt, anh nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt rét lạnh quét qua cô một cái
Cảm giác căng thẳng, thoáng chốc tản ra.
"Em tỉnh rồi sao?" Giữa cặp môi mỏng của Mộ Yến Thần khàn khàn thoát ra mấy từ, sờ sờ trên trán của cô, cảm thấy nhiệt độ không cao, "Bụng em còn đau nữa không?"
Lan Khê có chút mơ màng không rõ giữa cảnh trong mơ với hiện thực, hàng lông mi dài dài run rẩy, nói: "Em vừa mới mơ thấy mẹ ."
Mí mắt Mộ yến thần giật giật, cánh tay dài nhanh chóng ôm chặt lấy cô, giống như muốn mang cô nhập cô vào trong thân thể mình vậy: "Mơ thấy những gì về mẹ hả ?"
"Em mơ thấy mẹ đứng ở trước mặt em, em hỏi mẹ rốt cuộc em làm như vậy có đúng hay không, nhưng mẹ không nói gì hết."
Cả trong giấc mộng cô cũng chờ một cái gật đầu của Tô Nhiễm Nguyệt.
Bởi thế, nên giấc mộng giống như không bao giờ có tận cùng cả.
Bị anh nhét ở trong lớp áo ấm áp, cô rút bàn tay nhỏ bé ra, che vào bụng mình, Lan Khê nhắm mắt, chui vào trong lòng anh, khàn giọng nói: "Anh, chúng ta phá thai thôi... Thừa dịp lúc này thai còn nhỏ... Em biết sau ba tháng nữa sẽ không làm được, bây giờ còn có thể dùng thuốc, chỉ đau một chút thôi..."
Đau một chút thôi?
Thân hình to lớn của Mộ Yến Thần run lên, cảm giác nơi cần cổ ấm áp, nước mắt nóng bỏng của cô rơi vào trên da thịt của anh.
Để nói ra được những lời này, cô đã phải dùng biết bao dũng khí, chấp nhận biết bao sự đau đớn?
Trong con ngươi rét lạnh của Mộ Yến Thần tràn một luồng tơ máu màu đỏ tươi. Anh rút bàn tay của cô đang để ở bụng ra, mười ngón tay quấn quít nắm chặt lấy nhau, lại nhìn lên thân thể của cô, hung hăng nhét cô vào trong lòng, nụ hôn nóng bỏng trùng trùng rơi trên môi cô: "Anh muốn con... Cũng muốn em... Em đừng có ý nghĩ muốn làm tổn thương con, dù chỉ một chút, anh không cho phép..."
Nước mắt nóng bỏng rơi xuống càng nhiều, Lan Khê chỉ cảm thấy cái ôm của anh thật chặt, cô sắp không thể thở nổi nữa rồi.
Tiếng ՐêՈ Րỉ cùng tiếng khóc nức nở đã bị anh ăn hết vào trong miệng, tình cảm sâu nặng hòa tan ở trong sự mạnh mẽ của anh, sự xót xa đậm đặc cùng sự đau thương cũng không hề giảm nửa điểm.
Cách một ô cửa kính nho nhỏ, Tô Nhiễm Tâm tái mặt, chăm chú nhìn một màn kia, cả người lạnh lẽo.
Một y tá đi tới kiểm tra tình hình, tò mò nhìn bà: "Rốt cuộc bà có muốn đi vào hay không vậy?"
Tô Nhiễm Tâm run lên một cái.
Bà cụp mắt đầy mệt mỏi, giống như là toàn bộ bầu trời đều sụp xuống. Bà hoảng hốt nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng Lan Khê lúc này, đứa nhỏ kia không hề bị dị dạng cũng không phải là quái thai, lúc này nó vô tội biết bao?
Nếu thật sự xoá sạch nó đi, có phải ngay cả trong mộng, tuổi già của bà cũng sẽ phải gánh chịu tội ác này suốt đời hay không?
"Tôi không vào đâu!", bà khàn khàn chậm rãi đáp lại, "Nhờ cô nói giúp tôi với vị tiên sinh đang ở bên trong kia một chút, nói rằng tôi sẽ chờ anh ta ở quán cà phê ngoài trời bên ngoài bệnh viện, anh ta xử lý mọi chuyện xong xuôi, hãy ra đó để tìm tôi."
"A, vâng, được rồi." Người y tá kinh ngạc, nhưng vẫn đồng ý.
Nắm chặt túi xách, Tô Nhiễm Tâm cắn răng bỏ đi.
Lúc xế chiều.
Khi Mộ Yến Thần đi vào quán cà phê lộ thiên thì Tô Nhiễm Tâm đã ngồi chờ được hai giờ rồi.
Cảm giác thấy bóng người trước mắt nhoáng lên một cái, bàn tay cầm ly cà phê của Tô Nhiễm Tâm chợt cứng đờ,không cần ngẩng đầu cũng cảm giác được hai luồng ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Yến Thần đang phóng tới .
"Tôi nhớ đã nói với bà rất rõ ràng mọi việc rồi, bà còn muốn cái gì nữa đây?"
Chịu đựng ánh mắt lạnh lùng mang theo chút địch ý kia, Tô Nhiễm Tâm hít sâu một hơi ngước mắt, nói giọng khàn khàn: "Chẳng phải là cậu muốn biết về thân thế của Lan Khê hay sao? Cậu hãy ngồi ở chỗ này khoảng mười phút, tôi sẽ nói cho cậu nghe."
Mấy chữ cuối cùng, giống như mặt hồ nước đang phẳng lặng chợt nổ tung dậy sóng, khiến cả người Mộ Yến Thần bị kích động, run lên, ánh mắt lạnh lẽo gắt gao, chăm chú nhìn thẳng vào trên người bà, mãi lâu sau anh mới cảm thấy nhịp thở của mình mới được thông thuận một chút.
Tôi sẽ nói cho cậu.
Mấy chữ này, anh chờ đợi thật vất vả, nghĩ lại mà sợ.
Kéo chiếc ghế dựa ở bên cạnh chiếc bàn thủy tinh ra, Mộ Yến Thần ngồi xuống, nhếch cặp môi mỏng phun ra mấy chữ thế này: "Bà nói đi."
Tô Nhiễm Tâm cười lạnh: "Cậu... ngay một chút cũng không hề thấy kỳ lạ vì sao tôi lại không nói cho cậu biết về thân thế của Lan Khê hay sao? Một mặt thật sự là bởi vì nguyên nhân của chị gái tôi, mặt khác, chắc chắn cậu cũng không sao đoán được?"
"Bà nói đi!" Anh vẫn như trước chỉ nhàn nhạt buông ra mấy chữ.
Khẽ hít một hơi, Tô Nhiễm Tâm nhẫn nại cũng không còn, nhẹ giọng nói: "Tôi biết cậu định làm cái gì, trừ bỏ chuyện về thanh danh của chị tôi không nói đến, hai người cho dù không cùng huyết thống cũng là quan hệ anh em, ở cùng với nhau sẽ danh không chính, ngôn không thuận. Chẳng qua là cậu muốn tìm được cha đẻ của Lan Khê, vạch rõ mối quan hệ, khiến ông ta nhận lại Lan Khê, như vậy giữa hai người sẽ hoàn toàn không còn quan hệ gì với nhau nữa. Cho dù chỉ là quan hệ huyết thống trên danh nghĩa, việc trấn an hai vị đứng đầu dòng họ đều là thứ yếu, cái quan trọng nhất ở đây chính là, hai người có thể ở cùng nhau, thậm chí muốn kết hôn sinh con cũng không có vấn đề gì, tôi đoán có đúng hay không?"
Người đàn bà trước mắt anh đầu óc cũng không đến nỗi trì độn quá, vẫn như trước, rất thông minh nhạy bén.
Mộ Yến Thần nheo mắt lại vẫn nhìn chằm chằm vào bà, thân hình to lớn tao nhã dựa vào trên ghế, chờ lời nói tiếp theo của bà.
Tô Nhiễm Tâm cười thê lương, trong mắt đã ngân ngấn lệ: "Bây giờ, nếu như tôi nói cho cậu biết, việc khiến cho cha đẻ của Lan Khê nhận lại con mình, chấp nhận con bé là con gái của ông ta, khả năng này tuyệt đối không có, vậy cậu có thể tiếp tục kéo dài nữa hay không?"
Mí mắt của Mộ Yến Thần chợt giật giật! !
Một suy nghĩ về tình yêu của mình có thể sẽ gặp chút nguy hiểm chợt lóe lên. Anh nhắm mắt lại, ngón tay dài khẽ xoa nơi mi tâm nói giọng khàn khàn: "Vì sao vậy?"
"Người đàn ông kia ngay từ đầu cũng không hề hay biết mình có đứa con gái này."
Ngay từ đầu ông ta cũng không hề hay biết.
Một nỗi đau đớn như một vật sắc nhọn đâm thẳng vào trong tim anh, đau nhói, Mộ Yến Thần lạnh lùng ngước mắt lên, cố che giấu đè nén vào trong vẻ mặt bi thương, tiếp tục hỏi: "Làm sao có thể như vậy chứ?"
Tô Nhiễm Tâm tiếp tục cười lạnh: "Trước hết cậu hãy nghe tôi nói xong đã... Ông ta không chỉ không hề hay biết, hơn nữa cho dù hiện tại ông ta có biết cũng sẽ không thể thừa nhận Lan Khê là con gái của mình. Trên thế giới này có một loại gia đình được gọi là gia tộc Hoàng thất, cũng có một loại đứa con khi sinh ra không được hưởng sự vinh quang, mà chỉ mang tiếng gièm pha."
Một từ ngữ đầy xa cách không chút quen thuộc xói vào trong óc, lúc này nghe qua thật không chân thực. Cho dù Mộ Yến Thần có ngu dốt đi chăng nữa, chỉ nghe qua cũng có thể hiểu được, hiểu được tình hình hiện tại của Lan Khê, càng nghe lại càng hiểu được đây chính là cái được gọi là bí ẩn về thân thế có nhiều chuyện thực đáng sợ.
"Cha đẻ của em ấy là người của Hoàng thất sao? Người nước nào vậy?" Anh nhắm mắt lại khàn giọng hỏi, mi tâm nhíu chặt.
"Nước Anh." Tô Nhiễm Tâm đáp, "Chỉ có điều huyết thống Hoàng thất lại không có trong người ông ta, ông ta là người Trung Quốc, nhưng vợ của ông ta lại có dính dáng với huyết mạch của Hoàng thất, coi như là chi thứ trong gia đình. Bọn họ có một đứa con, hiện sống ở Luân Đôn."
Một nụ cười có chút khổ sở hiện lên khóe miệng, Tô Nhiễm Tâm một ngụm uống hết sạch ly cà phê đã nguội lạnh, trong miệng đầy vị chát. Bà cười yếu ớt, nói: "Ở đất nước Trung Quốc chúng ta, loại hình thức hôn nhân này đối với đàn ông mà nói, được gọi là ở rể. Mộ Yến Thần, cậu cảm thấy có người vợ nào có thể dễ dàng tha thứ cho người chồng của mình, đã ở rể nơi Hoàng thất mà còn có con riêng ở ngoài không? Không cần nói đến việc nhận tổ quy tông, chỉ sợ rằng, nếu như cậu muốn ông ta chấp nhận điều này, ông ta sẽ chấp nhận sao?"