Những hạt mưa nhỏ dày đặc thấm cái lạnh vào tận trong xương, cả đất trời chìm trong cái lạnh vô cùng. Mộ Yến Thần đứng cách xa vài bước chân, dữ dội nhìn chằm chằm một màn này, có cảm giác như những tơ máu li ti tràn ngập trong đôi mắt kia sắp sửa nổ tung. Anh sải bước đi qua, gần như тһô Ьạᴏ hung dữ đến tuyệt tình kéo phắt Tô Nhiễm Tâm từ bên người cô ra, một tay đỡ lấy thân hình mảnh mai ở trên đất đang cuộn mình vì cơn đau, cẩn thận ôm vào trong иgự¢!
Tô Nhiễm Tâm bị đẩy một cái liền lảo đảo, lòng bàn tay chống xuống mặt đất ướƭ áƭ bị rễ cỏ đâm vào sinh đau! !
"Mộ Yến Thần... cậu..." Một cỗ chua xót phẫn nộ trào lên trong lòng còn chưa kịp phát tiết ra, đã bị sự vô cùng lo lắng trong lòng thay thế, cả người Tô Nhiễm Tâm chợt run rẩy, trong ánh mắt kiên định lộ ra một chút kinh hoảng, "Tôi... không phải là tôi cố ý... Tôi chỉ vừa mới thuận tiện nói với nó mấy câu, không hiểu sao nó đã bị như vậy rồi ! Lan Khê..."
Những hạt mưa làm ẩm ướt những sợi tóc trước trán của Lan Khê, cô gắt gao cuộn mình ở trong lòng Mộ Yến Thần.
"Bà tránh xa cô ấy ra một chút cho tôi..." một giọng nói cực kỳ lạnh lẽo, đầy ngăn cách giữa anh và Tô Nhiễm Tâm vang lên. Anh nghiến răng cao giọng, nói gằn từng tiếng, phảng phất vẻ khát máu, "Tôi nghĩ rằng ít nhất bà cũng có một chút lương tâm nên mới có thể giao em ấy cho bà, nhưng tôi đã lầm rồi... Tôi biết trong lòng bà có điều cố kỵ, có oán hận, nên mới sống ૮ɦếƭ không đồng ý với sự tùy hứng của em ấy, nhưng chẳng lẽ bà không biết, em - ấy - đang - có - thai- hay - sao? ! !"
Mấy chữ cuối cùng, anh nghiến răng nói đặc biệt rõ ràng, như muốn cắn vỡ xương cốt của bà vậy! !
Giống như bị một tiếng sét đánh vang dội, làm nổ tung trong đầu của Tô Nhiễm Tâm.
Mang thai.
Lan Khê đã mang thai...
"..." Tô Nhiễm Tâm suy sụp ngã xuống trong mưa. Bà cẩn thận nhớ lại tình cảnh nhìn thấy bọn họ ở khoa phụ khoa ngày đó, lại nói, mấy ngày nay bà đều liên tục bức bách đối với Lan Khê, thậm chí trong lúc cháu gái mình đang trong thai kỳ, bà còn kéo nó đến trước mộ của chị gái mình mà lên án! Vừa mới rồi, khi ngã xuống nó luôn luôn ôm bụng, chẳng lẽ...
Mộ Yến Thần ôm lấy người trong lòng, sải bước đi hướng về phía xe.
Cả người Tô Nhiễm Tâm như đã bị mê muội đi, nhưng sau đó bà vẫn kịp phản ứng, dồn sức bò dậy đi theo Mộ Yến Thần! Bà định đi tới gần để xem tình hình của Lan Khê nhưng bị nghiêm khắc chặn lại. Mộ Yến Thần ôm Lan Khê cùng ngồi lên chỗ ghế lái, Tô Nhiễm Tâm khẽ cắn môi đi lên ngồi trên ghế sau, cả người đầy nước mưa làm bà gần như tê cứng, nhưng nhìn thấy bộ dáng của Lan Khê đau đến mức không nói ra tiếng, chỉ có thể dùng hơi thở mỏng manh như ý bảo bản thân rất đau, Tô Nhiễm Tâm cảm thấy đầu óc đã đau như sắp muốn nổ tung.
"Đừng sợ..." Mộ Yến Thần đặt một nụ hôn nóng bỏng ở trên mặt cô, trái tim đau đớn giống như bị xé ra vậy: "Đừng sợ, chúng ta lập tức đi tới bệnh viện, bảo bối, em hãy kiên trì một lúc..."
Những giọt lệ nóng bỏng tràn ngập khắp trời đất, Lan Khê gắt gao ôm giữ nơi bụng, khóc thành tiếng.
Một đường đầy gió mưa.
Đường xá bởi trời mưa nên việc đi lại không thông thuận lắm, lại còn đèn đỏ trên đường đi. Tô Nhiễm Tâm trơ mắt nhìn Mộ Yến Thần gọi điện thoại cấp cứu, sau đó lái xe chạy như điên. Vẫn như trước, xe cộ bị đan xen gắt gao ở trên đường, chuyện kẹt xe ngày mưa vốn nhiều phiền toái. Có người còn cố tình cho xe chạy không tuân theo quy định, chẳng thèm để ý đến cảnh sát giao thông đang nỗ lực khơi thông ách tắc. Càng ngày càng nhiều chiếc xe lách đường vượt qua, Trong mưa, vẻ mặt cảnh sát giao thông đã tràn ngập sự vô cùng lo lắng.
Tay Mộ Yến Thần đặt ở trên vô lăng đã nổi gân xanh, mạch máu đập thình thịch đáng sợ.
"Két" một thanh âm vang lên, từ phía sau một chiếc xe liều mạng chen lên cà sát vào xe của bọn họ, vết quẹt dọc suốt trên cạnh xe thành một đường thật dài.Tô Nhiễm Tâm, trong lòng đang căng thẳng, quay cửa kính xe xuống chửi ầm lên: "Các người lái xe thế nào đấy hả? !"
Mộ Yến Thần thình lình vượt lên, sau đó phanh xe lại chắn ngang phía trước chiếc xe kia, tiếng mưa rơi làm át đi tiếng mắng chửi của Tô Nhiễm Tâm.
Đôi mắt lạnh lẽo lộ ra tia máu đỏ tươi đáng sợ, Mộ Yến Thần an ủi người trong lòng xong xuôi sau đó mới mở cửa xuống xe.
Nước mưa tạt vào trên bộ tây trang màu đen của anh đầy lạnh lùng .
Đi vòng qua phía trước xe, tới bên cửa sổ xe, ở bên cửa sổ xe đang hạ xuống, trong nháy mắt, anh mở cửa xe ra, lôi đối phương xuống, túm lấy cổ áo đối phương "Chát!" một tiếng, hung dữ tống một đấm lên mặt đối phương. Người nọ lảo đảo mẫy cái rồi ngã bổ nhào xuống phía dưới bánh xe.
"... ! !" Tô Nhiễm Tâm chợt bị hù dọa bởi những tiếng động ở chung quanh trở nên ầm ỹ hỗn loạn, trong lòng tràn đầy kinh hãi.
"Tôi. **..." Người đàn ông bị nện suýt nữa nứt xương, cả người đầy nước mưa, từ trên mặt đất đứng lên, sát khí trong mắt nổi lên, nhìn chằm chằm vào Mộ Yến Thần: "Con mẹ nó chứ, dám đánh ông mày hả, ông đây quyết sống ૮ɦếƭ với mày..."
Một cú đấm hung ác vừa mới vung lên đã bị Mộ Yến Thần hung hăng nắm chặt ở trong lòng bàn tay, vặn ngược lại thành một góc tù. Một tiếng kêu như heo bị Gi*t vang lên trong cảnh toàn bộ đường cái đang hỗn loạn. Cảnh sát giao thông liều mạng chen lách về hướng bên này. Cùng lúc đó mấy người bạn của chủ xe gây chuyện, nhìn nóng mắt cũng quơ lấy thứ gì đó cùng nhau xuống xe.
Tô Nhiễm Tâm đã sợ đến mức ngay cả nói cũng không nói nên lời. Một người cầm chiếc maniven (dụng cụ khởi động xe hơi quay bằng tay) bằng sắt đi tới. Trong nháy mắt, bà hét lên một tiếng ôm lấy đầu, khi ngước mắt lên đã nhìn thấy trên đầu Mộ Yến Thần đang ở cách đó vài thước đã bị nện trúng một cú hộc máu, một dòng máu đỏ tươi sềnh sệch tuôn ra. Đầu anh nghiêng đi nửa phần, trong mắt toát ra sự lạnh lẽo lẫn sát khí khát máu, một cước đá văng người đàn ông đang dây dưa với mình, đi về hướng tới người đang cầm chiếc maniven.
Tô Nhiễm Tâm chưa từng bao giờ nhìn thấy cảnh bạo lực đổ máu diễn ra gần đến như thế, tay bà nắm trên chốt mở cửa cứ run bần bật, ngay cả cửa cũng không sao mở ra được.
Cảnh sát giao thông xông tới để ngăn lại, cũng bị hung hăng đập vài cái, lại rống giận cố ngăn cản mọi chuyện trước khi phát sinh chuyện bị thương quá nặng. Chủ xe gây chuyện còn đang cùng cảnh sát giao thông rít gào tranh chấp, Mộ Yến Thần đã bỏ qua người đàn ông tay chân kia, đi về hướng bên này xe.
Anh vặn mở cửa xe ra, lên xe, thối lui vài thước, sau đó thừa dịp lách qua khe hở giữa đám người, hướng tới chiếc xe chặn đường kia, hung hăng xô vào. Sự va đập mạnh mẽ khiến Tô Nhiễm Tâm ᴆụng vào thành ghế ngồi ở phía trước, chiếc xe kia bị xô ra, chiếc xe màu đen liền theo sát ở phía sau, giống như một mũi tên mạo xông ra bên ngoài đầy mạo hiểm.
Cảnh sát giao thông ở phía sau hoảng sợ, phẫn nộ bắt đầu đuổi theo.
Đánh lộn đánh lạo, phạm tội đổ máu, Tô Nhiễm Tâm cũng chưa từng bao giờ chứng kiến một Mộ Yến Thần như vậy! !
Rất nhanh xe đã đến bệnh viện.
Khi Tô Nhiễm Tâm xuống xe chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của Mộ Yến Thần ôm Lan Khê đi tới,
✓út qua một cái rồi biến mất.
Bà đứng xuống đất, hai chân mềm nhũn, suýt nữa đứng không vững, nước mưa hắt vào trên người lạnh cóng, d∞đ∞l∞q∞đ bà cố gắng kìm lại cái run cầm cập trong người mình! !
...
Bên ngoài phòng cấp cứu, Tô Nhiễm Tâm ngồi đó, cả người như ruộng bị tưới nước, khí chất tao nhã lẫn vẻ xinh đẹp đã sớm biến mất.
Từ lúc Mộ Yến Thần đi vào, tay bà vẫn luôn luôn run rẩy, không biết chờ đợi đã bao lâu, rốt cục cũng đã thấy Mộ Yến Thần từ bên trong đi ra.
Người đàn ông này giống như quỷ sứ dưới địa ngục vậy, vẻ mặt dịu dàng vừa rồi khi ở bên giường bệnh trong phòng cấp cứu đã được tháo ra, một lần nữa trở lại vẻ lạnh lẽo, lúc đi ra, trong nháy mắt, anh quắc mắt lên nhìn Tô Nhiễm Tâm. Tô Nhiễm Tâm thậm chí sợ tới mức thoáng run rẩy, không dám nhìn thẳng vào anh.
"Lan Khê sao rồi?" Tiếng nói của bà trở nên khàn đặc.
Mộ Yến Thần chỉ lạnh lùng liếc nhìn bà một cái, một câu nói cũng không thèm nói, đi qua ngồi ở trên ghế dài, môi mỏng lạnh lùng phun ra bốn chữ: "Cút xa một chút..."
Cút xa một chút? !
Tô Nhiễm Tâm từ trên ghế dài đứng bật dậy: "Cậu dám bảo tôi cút xa một chút? Mộ Yến Thần, cậu cũng biết rất rõ ràng, tôi là bề trên của cậu, vậy mà cậu lại dám nói với tôi một lời như vậy hả? !"
Một nụ cười mang chút khát máu nở rộ ở trên môi "Bề trên? Bà cho rằng bà xứng đáng được coi là bề trên sao?"
"Tô Nhiễm Tâm, tôi niệm tình vì bà đã suy nghĩ trên dưới cho mẹ của Lan Khê, nên đối với bà tôi đã có chút nhượng bộ, cũng có chút khách khí, tôi đã có thể nhún nhường đến như thế, vậy mà bà vẫn còn chưa thấy đủ hay sao? Em ấy đã trưởng thành đến như bây giờ, bà đã chăm lo cho em ấy được cái gì? Chưa từng nuôi dưỡng em ấy, chưa từng dạy dỗ em ấy, thậm chí thời điểm em ấy cần sự quan tâm, yêu thương nhất, bà cũng chưa từng ở bên em ấy để an ủi, thử hỏi bà có tư cách gì mà ở trong này khoa tay múa chân với cuộc sống của em ấy chứ?" Mộ Yến Thần lạnh giọng nói, trong đôi mắt sâu thẳm, tơ máu càng thêm ngưng trọng làm cho người ta sợ hãi, "Em ấy mang thai, đứa trẻ ấy là con của tôi, đứa nhỏ này tôi đã xác định phải giữ gìn, em ấy cũng xác định như vậy rồi. Nếu như bà còn có một chút nhân tính, tốt nhất cũng đừng đến kích động em ấy, càng không nên có ý nghĩ muốn làm cho chúng tôi tách ra ... "
"Ngày trước em ấy đã bị mất một đứa trẻ... Khi đó tôi vẫn còn chưa biết được chuyện hai chúng tôi không phải là anh em ruột, còn lúc này đây, a..." Anh cười lạnh, như quỷ Satan khát máu, "Bà muốn em ấy nhận rõ thực tế, muốn em ấy tách ra khỏi tôi, lại xoá sạch đứa nhỏ thứ hai của chúng tôi có phải không? Tô Nhiễm Tâm, đây là sự yêu thương mà bậc bề trên muốn dành cho em ấy sao? Bà không nhìn thấy mấy ngày nay em ấy đã có bao nhiêu đau khổ rồi sao? Cái gì là chính đáng, tôi không biết, tôi chỉ biết là nếu như bà còn dám động một ngón tay vào em ấy, tôi sẽ không để cho bà còn sống mà đi ra khỏi Trung Quốc đâu, Tô Nhiễm Tâm, bà có thể thử xem."
Anh vừa nói xong, vết thương bị đánh trên trán lại toác ra, máu lại ồ ồ chảy ra ngoài, từng giọt chảy dài trên khuôn mặt tuấn dật tái nhợt kia rơi xuống.
Một y tá đi ngang qua nhìn thấy, không được nhịn được liền hét lên một tiếng, buông cái khay ở bên người, y tá chạy nhanh đến kêu người bên cạnh đi lấy băng gạc bông băng, run giọng nói: "Tiên sinh trên đầu ngài bị thương, xem bộ dáng máu bị chảy ồ ạt thế này, ngài phải nhanh chóng băng bó lại một chút, hoặc là phải kiểm tra thêm xem thế nào, nói không chừng sẽ phải khâu đấy!"
Ánh mắt của Mộ Yến Thần vẫn rét lạnh, sâu thẳm, gắt gao yên lặng nhìn chằm chằm vào Tô Nhiễm Tâm, không chút để ý tới lời nói của y tá.
Tô Nhiễm Tâm lúc này nhìn thấy miệng vết thương làm cho người ta kinh hãi kia, hơi thở cũng bắt đầu bất ổn.
Nước mắt nóng bỏng từ trong đáy mắt dâng tràn, Tô Nhiễm Tâm cố nén chua xót quay mặt qua chỗ khác, nói giọng khàn khàn: "Phiền cô nhanh chóng hãy băng bó cho cậu ấy!"
Những giọt máu kia, mỗi giọt chảy xuống làm trong lòng bà nóng bỏng, giống như đang đốt cháy vậy.