Anh đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận một kết quả xấu nhất, dù sao mức độ tình trạng thương tích của tai nạn xe cộ là vô cùng nghiêm trọng, không ai có thể lường trước được.
Trên trán bác sĩ đầy mồ hôi giống như vừa mới đánh giặc xong. Đầu lông mày cau chặt, kiên trì đến vài giây mới giãn ra, như cảm nhận được sự may mắn đã sống sót sau tai nạn, trong giọng nói của bác sĩ mang theo sự chiến thắng: "Chúc mừng! Ca giải phẫu vừa rồi coi như đã thành công, có thể làm đến mức này quả là không dễ, duy nhất chỉ có một vấn đề, đó là khả năng của bàn tay trái bệnh nhân, thời điểm ngã xuống đất, gân cốt nơi đó bị một vật bằng kim loại sắc bén cắt một chút, miệng vết thương đã được khâu lại nhưng vẫn không thể tránh khỏi bị tổn thương, tôi cần phải nói cho mọi người biết, về sau bàn tay này có thể gặp phải một vấn đề."
Một câu ngắn gọn trong lời nói may mắn kia cũng đủ gây chấn động, khi nghe đến một câu cuối cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê trắng bệch, cánh tay đang chống đỡ thân thể chợt yếu đi một chút, nước mắt ở trong hốc mắt bắt đầu dâng lên: " ... Vấn đề gì vậy?"
"Đó là phải xem sự khôi phục của bàn tay ấy tới mức nào, tôi phỏng chừng về sau những hoạt động đơn giản trong cuộc sống hằng ngày thì không thành vấn đề, cái chính là không thể cầm nắm được những vật nặng, không thể quá sức, cũng ước đoán tuyệt đối không thể cầm quá sức."
Kết quả này nói may mắn cũng thật là may mắn, nhưng nếu như nói không nghiêm trọng, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on làm sao có thể một chút không nghiêm trọng cũng không có?
"Người hiện đang ở đâu?" Mộ Yến Thần kịp thời phá tan bầu không khí bi thương bất đắc dĩ này.
"Ở phòng chăm sóc đặc biệt cách vách, có y tá trông coi, hiện tại mọi người muốn nhìn sao?"
"Không thể được à?"
"Cũng không phải là không thể được, mọi người cần nhẹ nhàng một chút, đừng làm ầm ĩ là được."
Bác sĩ nói xong đeo khẩu trang lên rồi hướng ra bên ngoài phòng, bước đi.
Cả căn phòng yên tĩnh.
"Này..." A Phúc chau mày lại, nhìn hai người, vội vàng mở miệng nói muốn làm giảm bớt bầu không khí: diễn-đàn-lê-quý-đôn "Này, kết quả như vậy coi như là tốt rồi, tiểu thư à, cô xem có vụ tai nạn xe cộ nào mà có thể không đau, không bị tổn thương đâu? Cũng là chỉ bị thương vào đầu, ít nhất không phải là bị thương ở chân, sẽ không thể đi lại được..."
Mộ Yến Thần nhíu mày.
Anh đi qua nhẹ nhàng chống hai tay sang hai bên ở trên giường bệnh nhân, trầm giọng nói: "Không phải là ông phải về để lấy mấy thứ gì đó hay sao? Ông đi trước đi, nơi này đã có tôi trông coi."
Lời này là anh nói cho a Phúc nghe.
Tất nhiên là A Phúc hiểu ý, ánh mắt nhìn nhìn Lan Khê mang theo một chút thông cảm, thở dài đi ra ngoài.
Thời gian Tống Mẫn Tuệ đến được nơi này chắc chắn phải mất nửa ngày, nhanh nhất cũng phải sau nửa đêm mới tới.
Với tình hình này hẳn không thể để cho Tống Mẫn Tuệ đến gặp Lan Khê trước được, nói cách khác cô không thể ở lại phòng bệnh này lâu hơn nữa.
"Anh đang nghĩ gì vậy?" Mộ Yến Thần cúi đầu, hơi thở ấm áp phun lên trán cô, "Không phải đã nói là không có chuyện gì quá lớn xảy ra ngoài ý muốn, chỉ là một ít vết thương nhỏ đó sao?"
Rốt cục Lan Khê ngước mắt lên nhìn.
Trong mắt cô loang loáng ánh sáng vỡ vụn, cô buồn bã cười khổ nói: "Nhưng cũng vẫn là bị thương, không phải sao?"
***
Ở trong phòng bệnh, nhìn thấy Kiều Khải Dương vẫn còn đang bị hôn mê chưa tỉnh, Lan Khê trông coi ở bên giường, từ lúc tỉnh đến lúc khóc, đến khi ngủ thi*p đi đã một giờ, thân thể gầy yếu nhẹ nhàng gục ở bên giường.
Cặp mắt sắc dần lạnh đi, Mộ Yến Thần mở cửa phòng đi vào, ôm cô vào trong иgự¢ sau đó bế cô ra khỏi phòng bệnh.
Cô ngủ không sâu, chỉ vừa động một chút đã tỉnh lại rồi.
Bất đắc dĩ, Mộ Yến Thần mở hai cúc áo ở cổ đang bị kéo căng khiến anh nghẹt thở, ôm lấy cô cùng nhau ngả lưng nằm xuống trên giường bệnh ở phòng nghỉ. Lan Khê kinh ngạc, chỉ cảm thấy sự ấm áp từ bốn phương tám hướng ập đến, chân tay liền quấn lấy anh.
Cô vươn tay, ngón tay mảnh khảnh đầy kích động vẽ vòng tròn lên trước иgự¢ anh.
Mộ Yến Thần kề lên trên đầu cô nhịp thở bình tĩnh, đưa tay ra, quấn chặt lấy năm ngón tay không thành thật của cô.
"Sau này ngón tay của anh ta đều không thể cử động được, làm sao bây giờ?" Cô hỏi.
"Không phải là không thể cử động, chỉ là không thể dùng quá sức."
"Như thế thì cũng có rất nhiều việc không thể làm được." Trong lòng cô thoáng chua chát một hồi. Cuộc đời như vậy thật có chút đáng thương.
Mộ Yến Thần trợn mắt, đôi mắt thâm sâu mang theo chút thản nhiên cúi xuống nhìn cô: "Hay là mang tay của anh đến đổi?"
Trong lòng Lan Khê chợt căng thẳng!
Cô hoảng sợ ngước mắt lên nhìn, năm ngón tay mảnh khảnh quấn chặt lấy anh, tựa như muốn mang anh khảm vào trong thân thể của mình. Câu nói vừa rồi của anh giống như một con dao nhọn đâm vào trái tim, cô chợt nhận ra rất rõ, Kiều Khải Dương bị thương, cô chỉ có sự áy náy sâu sắc, nhưng nếu như quả thật người trong lòng cô bị thương, thì lúc này sẽ không phải là sự áy náy, mà chính là sự đau đớn.
Cơ thể anh bị thương tổn, cả người cô sẽ vô cùng đau đớn.
Mộ Yến Thần biết đã làm cô sợ, ánh mắt trở nên mềm dịu lại, anh hôn cô để an ủi: "Đừng sợ, anh đang nói đùa đấy."
"Vừa mới rồi anh đi đâu đấy, anh đã làm gì vậy ?" Cô chợt nhớ anh vừa đi ra ngoài một chuyến.
"Đi điều tra chuyện chiếc xe gây chuyện."
Lan Khê cả kinh: "Bây giờ đã điều tra được rồi sao? Là ai vậy?"
Mộ Yến Thần ôm chặt lấy cô: "Đã điều tra được rồi. Chẳng qua chuyện này, không cần đến chúng ta phải ra tay."
Lan Khê nghe mà không hiểu ra sao.
Đêm khuya lạnh lẽo, иgự¢ của anh vẫn nóng bỏng, trong mênh ௱ôЛƓ cô càng dựa sát vào anh gần hơn. Ở trong bệnh viện xa lạ, lần đầu tiên cô cảm thấy mình có thể an tâm như thế. Bàn tay nhỏ bé của cô quấn lên chiếc eo tinh tráng, luồn vào bên trong tây trang của anh để sưởi ấm, cặp mắt trong veo ngước lên nhìn anh giống như một cô vợ nhỏ khát vọng được yêu, cũng là lần đầu tiên cô cảm thấy giữa hai người không phải là mối quan hệ anh em vô cùng thân thiết đến cực điểm, mà là người yêu giúp nhau trong lúc hoạn nạn.
Mộ Yến Thần cúi đầu, hơi thở cùng với môi đỏ mọng của cô quấn quít với nhau cùng một chỗ.
Sáng sớm hôm sau, Tống Mẫn Tuệ quả nhiên tới đúng hạn.
Trong dĩ vãng, Tống Mẫn Tuệ là một nữ chủ tịch Hội đồng quản trị nổi tiếng quyết đoán trong việc chèo chống, điều khiển toàn bộ hoạt động của công ty, nhưng giờ phút này vẻ mặt cũng đầy hoảng loạn và lo lắng. Suốt trên đường bà đi đều nhận được thông báo của Mộ Yến Thần, nói rõ cho bà tường tận toàn bộ tình hình, không một chút giấu diếm.
Nhưng là một người mẹ, khi nghe thấy loại chuyện này, bảo không nóng ruột, nói thì dễ đấy, nhưng làm thì mới thực là khó!
Phòng bệnh cách vách truyền đến tiếng động. Người đầu tiên bừng tỉnh chính là Lan Khê, cô định đứng lên, đầu óc lại thấy choáng váng một trận. Cô đứng dậy quá nhanh, trong bụng lại hoàn toàn không có cái gì, mi tâm đột nhiên chau lại, cô bụm miệng! ! !
Không hiểu sao, lúc này cảm giác buồn nôn từ trong cái bụng trống rỗng bỗng ập tới, đồng thời sự mệt mỏi uể oải đến cực điểm lan truyền khắp toàn thân.
Hàng lông mày của Mộ Yến Thần nhíu lại, anh ôm chặt lấy cô.
Vỗ vỗ vào lưng cô, anh đi ra ngoài, vừa khéo nghe được tiếng của Tống Mẫn Tuệ gọi to ở trong phòng bệnh "Bác sĩ!", bác sĩ trực ban và y tá đều lao ra, cho rằng đã xảy ra tình hình gì đó ngoài ý muốn.
"Mộ Yến Thần..." Nhìn thấy người đàn ông này, cặp mắt của Tống Mẫn Tuệ lóe ra một tia sáng sắc bén, đẩy bác sĩ ra, đi đến trước mặt anh: "Cậu hãy giải thích cho tôi một chút, ở đây đã có chuyện gì xảy ra? Lúc Khải Dương đi, nó còn khoẻ mạnh như thế, tại sao lại có thể xảy ra loại chuyện thế này! ! Mộ Lan Khê đâu? Cậu hãy bảo cô ấy ra đây, tôi có chuyện muốn hỏi cô ấy, Khải Dương nhất định theo cô ta tới chỗ này nên mới gặp chuyện không may! !"
Ánh mắt của Mộ Yến Thần trầm xuống, cúi đầu nói: "Bà có chuyện gì, có thể nói với tôi."
"Tôi nói với cậu thì có ích lợi gì? !"
Bên ngoài ầm ỹ đến lợi hại, làm cho Lan Khê bị tỉnh giấc lần nữa, cô mở cửa đi ra ngoài.
Nhìn thấy Lan Khê xuất hiện, lửa nóng trong lòng của Tống Mẫn Tuệ bốc lên, bà ta xông lên định túm chặt lấy cô để hỏi chuyện.
Mộ Yến Thần lạnh lùng đứng che ở trước mặt cô "Tôi nói lại lần nữa, có chuyện gì, bà cứ nói với tôi."
"Nói với cậu sao? Cậu có quan hệ gì với cô ta? Chẳng qua cũng chỉ là anh em mà thôi, cậu có biết rằng khi còn ở công ty, quan hệ của cô ta với con tôi rất không tốt hay không, đã không thích nó thì dựa vào cái gì mà gây ra chuyện này! Khải Dương không có chuyện gì còn chấp nhận được, nếu đúng như tình hình mà cậu đã nói, vậy tay của con tôi ai sẽ bồi thường đây?! Các người nói xem, vô duyên vô cớ vì sao con tôi lại gặp phải loại chuyện này chứ?!"
"Tất nhiên tôi có thể hiểu được tâm tình của bà lúc này, xảy ra chuyện kia cũng không phải là mong muốn của cô ấy, cô ấy cũng vậy, không hề dễ chịu chút nào. Nhưng bà Tống à, nếu như bà đặc biệt muốn vì con mình mà thảo luận một giải pháp (biện pháp giải quyết), cũng không phải không có ..." Ánh mắt của Mộ Yến Thần vẻ lạnh nhạt, chậm rãi nói.
Lúc này sự kiêu ngạo của Tống Mẫn Tuệ mới giảm đi một ít, trong đôi mắt đẹp kia, toàn bộ đều là sự đau đớn kịch liệt cùng nỗi khổ sở của một người mẹ: "Giải pháp thế nào?"
Mộ Yến Thần dừng một chút, "Người lái xe gây chuyện, hiện tại cũng đang ở bệnh viện này, do báo nguy kịp thời, cho nên lúc chạy trốn đều luôn ở trong tầm đuổi bắt , quá trình đuổi bắt rất kịch liệt người ấy đã bị thương cho nên phải nhập viện ... Hiện đang ở trong phòng cấp cứu nơi đại sảnh tầng một. Nếu bà muốn chứng thực lời nói, có thể đi cùng với tôi, cho đến bây giờ cảnh sát vẫn còn ở đó."
Ánh mắt của Tống Mẫn Tuệ run rẩy kịch liệt.
Người gây ra tai nạn.
Người gây ra tai nạn đã bị bắt.
Trong lòng bà, lửa giận đối với Mộ Lan Khê đã vơi đi một nửa, nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của cô ở cửa phòng bệnh, lại nhìn thấy Mộ Yến Thần lạnh lùng đứng chắn ở phía trước, bộ dáng cường thế không thể kháng cự nổi, tay nắm chặt lại.
"Người gây ra tai nạn, tôi nhất định sẽ tìm đến, nhưng cậu đừng tưởng rằng như vậy là tôi cũng sẽ cho rằng cô ta sẽ không phải chịu nửa điểm trách nhiệm nào, chính cô ta đã hại con tôi gặp phải chuyện không may, cô ta không thoát khỏi tội danh này đâu! !"
Trong ánh mắt sáng của Mộ Yến Thần lộ ra một chút đã hiểu rõ, anh tao nhã mà khiêm tốn, thản nhiên nói: "Tội danh của cô ấy chính là tội danh của tôi, đợi đến lúc xử lý xong xuôi trách nhiệm của bên gây chuyện, chúng ta cùng nhau tính toán khuyết điểm trong lúc đó, được chứ?"
Trong lòng Lan Khê thật đau xót, nhìn bóng lưng Mộ Yến Thần.
Cô đi tới nói khẽ: "Bác gái, thực xin lỗi... chuyện của Kiều Khải Dương cháu thật xin lỗi, nếu thật sự có khả năng đảo ngược lại được, cháu hi vọng người gặp chuyện không may sẽ là cháu, cháu biết anh ấy thật sự vô tội... Bác yên tâm, cháu sẽ chịu trách nhiệm đối với sự tổn thương của anh ấy."
Có nói nữa cũng chỉ có thể nói đến mức này, Tống Mẫn Tuệ đành lạnh lùng lườm cô một cái, thu hồi lại ánh mắt phẫn nộ lẫn đau lòng, cùng với trợ lý đang ở bên mình sải bước đi xuống phía dưới .
Bị ánh mắt lạnh lùng của Tống Mẫn Tuệ lườm nguýt, lúc này trong lòng Lan Khê chợt thấy nhói một cái, đáy mắt dâng lên ẩm ướt, cô cụp hàng mi thật dài xuống...
Một bóng dáng cao ngất di chuyển đến, cô nhận thấy gáy mình bị giữ chặt, tiếp theo trong nháy mắt, cả người cô được vùi vào trong một cái ôm ấm áp mà vững chãi.
Di động trong túi áo tây trang của anh, lại rung lên.
Ánh mắt của Mộ Yến Thần vụt biến đổi, môi mỏng lạnh lùng mím chặt lại, ôm chặt lấy người ở trong lòng, một lần nữa anh ôm lấy cô đi trở về phòng bệnh, sắp xếp cho cô xong xuôi, sau đó anh mới lấy di động ra xem, trên màn hình không ngừng lóe ra ba chữ "Tô Nhiễm Tâm", cũng vô tình, ánh sáng ấy thoáng đập vào ánh mắt của Lan Khê.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô kinh ngạc một hồi, nhìn về phía Mộ Yến Thần không sao tin nổi.