Kiều Khải Dương hơi cong môi một cái, che dấu sự kinh ngạc trong ánh mắt: "Anh ta cho phép em sao?"
Lan Khê ngẩn ra, nhẹ nhàng cười rộ lên: "Anh ấy không đến mức ngang ngược như thế, chính anh ấy bảo tôi ra tiễn anh."
Kiều Khải Dương cũng cười theo.
Tất nhiên anh ta không cần phải ngang ngược rồi.
Bởi vì hiện tại không cần phải vụng trộm cũng không cần phải ςướק đoạt, càng không cần phải bức bách, chẳng phải trái tim em cũng đã là của anh ta rồi đó sao! diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn
Từ từ tiến lại, anh hai cánh tay anh đưa ra nhẹ nhàng ôm lấy cô, cảm giác thấy cô bỗng cứng đờ, nhưng Kiều Khải Dương cũng không chịu buông tay, anh tham lam muốn giữ lại vài giây ngắn ngủi được ôm cô như thế, cũng không có ai nhìn thấy hốc mắt của anh đã bắt đầu có chút đỏ lên, giống như phải xa nhau vậy.
"Được rồi, " anh thản nhiên nói, "Anh đi đây!"
Hẹn gặp lại, Mộ Lan Khê!
Nói xong anh liền lùi lại, xoay người đi về hướng lối rẽ xa lạ mà cô đã nói.
Tại bối cảnh quen thuộc của thành phố, nhìn bóng dáng cao ngất của người đàn ông càng đi càng xa kia, cảm giác có cái gì đó hơi kỳ quái. Vốn định quay trở về đột nhiên Lan Khê sực nhớ tới một chuyện, sắc mặt trắng nhợt, kêu một tiếng nho nhỏ: "Kiều Khải Dương!"
Cách một khoảng độ hơn mười thước, Kiều Khải Dương xoay người lại, không hiểu vì sao cô lại đột nhiên gọi anh lại.
Nhưng anh lại nhìn thấy rõ ràng, lúc cô vừa mới định mở miệng nói chuyện với anh, trong nháy mắt, có một chiếc xe hơi chợt tăng tốc độ hướng về phía cô lao thẳng tới... Cô mặc bộ váy áo hoa màu trắng mềm mại đột ngột đứng lại ở giữa đường như thế, vậy mà chiếc xe kia không hề có ý định giảm bớt tốc độ lại chút nào! !
"Lan Khê..." sắc mặt Kiều Khải Dương thoáng chốc trở nên trắng bệch như giấy, khẽ kêu lên một tiếng.
Cô vẫn không hề nghe thấy, đang còn mải đi lại về phía anh, miệng đang nói gì đó.
"Lan Khê...! !" Kiều Khải Dương gầm nhẹ một tiếng, chạy lại cực nhanh ôm lấy cô, dùng hết sức lực sau cùng đẩy mạnh cô ngã ra xa vài thước, trong nháy mắt chiếc xe lao tới đâm thẳng vào "Ầm!" một tiếng, tiếp theo tiếng động lớn đó anh bị hất văng lên xe rồi rơi xuống đất... Tiếng phanh xe chói tai vang lên sắc nhọn ở bên tai. Trong lúc trời đất xoay chuyển, đột nhiên anh nhìn thấy lốp xe ở sát bên mình, mà trong nháy mắt lúc bị đâm vào đó anh dường như thấy linh hồn bay lên cùng với sự đau đớn như bị xé nát thành mảnh nhỏ...
Trong tiếng động vang trời, Lan Khê ngã về phía sau, thân thể bị đập vào chiếc xe chạy bằng điện đang đỗ ở bên đường vang lên ầm ầm, trong nháy mắt thân thể mỏng manh của cô bị ngã lộn nhào, cánh tay bị cọ sát mạnh vào thân xe, nặng nề rơi xuống dưới! !
Tiếng thét chói tai, tiếng động va chạm lớn khiến âm thanh trên đường cái trong nháy mắt giống như chiếc nồi hơi bị nổ ầm.
Cảm giác nóng rát đau nhức từ cánh tay phải truyền đến, trước kia đã từng bị tai nạn xe cộ một lần, Lan Khê gần như hiểu ngay lập tức là đã xảy ra chuyện gì. Cô khó khăn ngẩng đầu lên nhìn ra xa cách vài thước, ngoài kia phía dưới chiếc lốp xe là một vũng máu, màu máu đỏ tươi chói mắt, cả người cô run rẩy kịch liệt định đứng lên, muốn nhìn cho rõ hơn xem anh như thế nào, nhưng...
"Kiều Khải Dương..."
Chiếc xe kia phanh lại khẩn cấp, nhưng xe chỉ dừng lại nửa giây, tiếp đó lại khởi động một lần nữa lui về phía sau vài thước, ở trên đường cái vắng vẻ, trước khi mọi người kịp vây quanh lại, chiếc xe đã quay đầu lại, giống như kẻ bị điên rời khỏi hiện trường tai nạn xe cộ! !
"Không..." Lan Khê hét lên khi nhìn thấy chiếc xe kia chạy trốn. Trong đầu cô tràn đầy sự kinh hoàng, cô gắng sức chống tay đứng lên, chịu đựng nơi cánh tay phải máu tươi đang đầm đìa, run giọng gào thét, "... Ngươi đứng lại... Kiều Khải Dương! !"
Ở khoảng cách xa mấy mét, trong quán cà phê, khi Mộ Yến Thần nghe thấy tiếng động cực lớn đến vang trời kia, trong lòng chợt run rẩy, một cảm giác bất an ập vào lòng.
Phút chốc trên mặt anh không còn chút máu nào, anh đẩy cái bàn ra, chạy vội ra bên ngoài! !
Nơi đó, một phút đồng hồ trước vẫn còn hoàn hảo không có chuyện gì, giờ phút này lại trở thành cảnh tượng tràn đầy máu tươi, khiến trong đầu óc anh như bị sét đánh nổ ầm một tiếng. Anh giống như người điên xô đẩy người qua đường lao vào bên trong, khi nhìn thấy máu dính trên khắp người cô, lúc đó anh như bị hít phải một luồng khí lạnh, chạy tới nắm chặt lấy tay cô kéo vào trong иgự¢!
Người trong lòng tuy ấm áp, nhưng vẫn không hề động đậy. Tay Mộ Yến Thần đã run lên, anh lau vết máu trên mặt của cô nhìn lại diện mạo của cô, nhưng vẫn không nghe được bất cứ tiếng động nào phát ra.
"Lan Khê." Anh cúi đầu gọi tên cô.
Trong lòng Lan Khê vẫn còn đang tràn ngập nỗi sợ hãi và sự kinh hoàng, mãi đến lúc được ấp ủ trong một vòng tay ôm ấp gắt gao cô mới dần dần có tri giác. Đôi mắt đen thâm thúy như hang sâu của Mộ Yến Thần hiện lên trước mắt cô, môi cô trắng bệch như tờ giấy, run giọng nói: "Cứu anh ta..."
"Anh, anh hãy mau chóng cứu anh ta! !" Cô đưa bàn tay dính máu nắm lấy tay anh gắt gao!
Tới bệnh viện đã gần chạng vạng, một cảnh tượng hỗn loạn đáng sợ.
Cáng từ trên xe cấp cứu được nâng xuống, tiếp tục “ngựa không dừng vó” thuận lợi đưa đến phòng giải phẫu. Lan Khê có cảm giác như tay chân đều đã bay lên trong không trung, không còn là của mình nữa. Cô bước xuống đất thuận tiện định đi theo chiếc cáng, nhưng cổ tay đã bị một người nào đó giữ lấy, kéo lại rồi sau đó cô ngã vào trong một vòm иgự¢ cực nóng!
"Trước hết em hãy tránh đường đã, nơi này chúng ta không thể vào..." Mộ Yến Thần sắc mặt xanh mét, cố nén lại cảm xúc, ghé vào bên tai cô khàn giọng nói, sau đó giữ chặt cái gáy của cô, "... Ngoan."
Lan Khê gắng nén lại nỗi chua xót cùng sợ hãi đang chan chứa trong lòng, tựa vào trên иgự¢ anh, gắt gao chịu đựng nhưng lại không sao nhịn được, nhưng nỗi đau đớn mới chỉ phát ra một tiếng nức nở đã bị anh hôn chặn lại, nước mắt nóng bỏng cùng với mùi máu tươi rơi xuống, đẩy lại những lời cô định nói trong lúc đó vào giữa đôi môi, để tiếng nức nở nghẹn ngào của cô hòa tan ở trong nụ hôn nồng nhiệt của anh.
"Đừng khóc... Lan Khê, đừng khóc..." Mộ Yến Thần cố gắng cực kỳ ôn nhu để làm cô dịu lại, khàn giọng hỏi, "Nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại thế này, được không?"
"Em không biết..." Lan Khê run giọng nói, ánh mắt xuyên qua làn nước mắt tràn đầy trong hốc mắt nhìn chiếc đèn đỏ của phòng giải phẫu vừa sáng lên, bàn tay dính đầy máu thống khổ đỡ lấy trán, "Em vừa mới chỉ đưa anh ta ra ngoài... Em không biết chiếc xe kia là từ đâu tới đây, nhưng rõ ràng là lao về phía em định đâm thẳng vào! ... Là anh ta đẩy em ra! !"
Mộ Yến Thần nghe thấy giọng nói của người trong lòng mình gần như bị tê liệt, đôi mắt sâu rét lạnh như băng, bàn tay to áp vào chiếc gáy của cô giữ chặt ở trước иgự¢, cực lực trấn an cảm xúc của cô. dღđ。l。qღđ
Đâm xe.
Bọn họ mới về thành phố C thành không tới hai ngày, trong khoảng thời gian đó lại xảy ra chuyện đâm xe.
Mà chiếc xe kia là nhằm về phía cô...
Mộ Yến Thần nhắm chặt mắt, nghĩ lại cảnh tượng xảy ra ngay lúc đó, đặt giả thiết nếu như không phải cô và Kiều Khải Dương đi ra thì hậu quả... đã nhìn thấy rõ ràng, một tiếng nổ thật lớn đập vào trong lòng anh, nhìn mà thấy ghê người.
"Được rồi, đừng khóc, anh sẽ cùng em ở chỗ này chờ kết quả..." Mộ Yến Thần hôn những giọt nước mắt trên mặt cô, dùng nhiệt độ chân thực của cơ thể để cảm nhận chuyện cô vẫn còn sống là sự thực, rốt cục cánh tay to lớn không còn run rẩy nữa, chỉ có tiếng nói đã cực kỳ khàn khàn, "Trên người em có bị thương không?"
Cô chỉ nhắm mắt lại rơi lệ, run rẩy không còn ra bộ dáng.
Mộ Yến Thần đặt một nụ hôn sau cùng lên môi của cô, ôm ngang nơi thắt lưng, dìu cô đi về hướng phòng cấp cứu .
"Không..." Lan Khê quấn chặt lấy cổ của anh, nước mắt chảy đầy mặt, "Em đợi ở chỗ này thôi, em không bị thương ở chỗ nào cả! Em muốn chờ kết quả của cuộc giải phẫu được đưa ra, bọn họ nhất định sẽ nói cho em biết người ở bên trong thế nào, rốt cuộc Kiều Khải Dương sẽ ra sao! !"
"Anh sẽ chờ ở chỗ này, " Mộ Yến Thần hạ ánh mắt lạnh xuống, nắm chặt lấy tay cô, "Kết quả được đưa ra anh sẽ báo cho em trước tiên ... được chứ?"
Rốt cục cả người Lan Khê đã bình tĩnh lại một chút, cũng không ngại ngùng ở đây còn có bác sĩ, y tá đang ở bên cạnh, cô khóc như một đứa trẻ tiến lên phía trước, nhẹ nhàng hôn vào đôi môi mỏng của anh, như là do vừa mới bị kinh hãi và hoảng sợ nên muốn được an ủi.
Cặp mắt của Mộ Yến Thần tối đen lại, anh dìu cô đi tới, sau đó đặt cô ngồi ở trên giường cấp cứu đơn giản, giữ chặt nơi sau gáy của cô đặt thêm một nụ hôn sâu lên môi.
Có trời mới biết, rốt cục chuyện này đã xảy ra như thế nào.
Quá mức đột ngột, anh lại không có ở hiện trường, hiện giờ xem ra tình trạng của cô thế này đúng là không dễ để có thể hỏi được bất cứ chuyện gì...
Nhìn người cô nhuộm đầy màu đỏ tươi của máu, trong lòng Mộ Yến Thần giống như bị đâm một đao, anh nặng nề ʍúŧ đôi môi của cô một hồi. Đang lúc cô vẫn còn run nhè nhẹ, trong nháy mắt anh cảm nhận một điều cô vẫn còn sống, tuy còn chưa hết kinh sợ, nhưng may mắn, cô vẫn mạnh khỏe.
Đứng dậy, anh lạnh lùng dặn dò y tá: "Giúp cô ấy rửa sạch miệng vết thương rồi băng bó lại một chút."
Nói xong anh quay người, không để ý cả người mình đã bị dính đầy vết máu, nhấc chân đi ra bên ngoài.
"Cuộc gặp buổi tối bỏ đi, bên này xảy ra chút chuyện ..." Trong con ngươi sâu sắc của Mộ Yến Thần nhiễm một chút sát khí màu đỏ tươi, chậm rãi nói với người nào đó ở trong điện thoại, "Giúp tôi điều tra một chút về chuyện chiếc xe gây tai nạn ở đoạn đường nơi khu nhà trọ Vân Sơn, tìm thấy thủ phạm, gọi điện cho tôi ngay lập tức."
Ở đối diện Nhi*p Minh Hiên thoáng kinh ngạc.
Rõ ràng đã hẹn nhau buổi tối gặp gỡ, vậy mà cứ thế hủy bỏ, nói như vậy, chắc chắn đã có chuyện quan trọng xảy ra rồi.
"Làm sao vậy, vì sao đột nhiên cậu muốn điều tra những thứ này? Hiện cậu đang ở đâu?"
"Bệnh viện."
"Bệnh viện sao? !" Trong lòng Nhi*p Minh Hiên nổi lên một hồi căng thẳng, "Ai bị thương vậy? ! !"
"Không phải là bị thương, mà là mạng người."
"Cậu... Tôi đã hiểu, tôi sẽ khẩn trương hỏi thăm người ở cục cảnh sát bên kia nhờ bọn họ điều tra, " Vẻ mặt của Nhi*p Minh Hiên thoáng tái đi, "Yến Thần rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Có phải là hai người đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn không?"
"Tôi chắc là đã gặp kẻ điên." Mộ Yến Thần chậm rãi vừa nói xong, thuận tiện đưa cúp luôn điện thoại di động.
Đích xác, anh đã gặp phải một kẻ bị điên hoàn toàn.
Có điên thì mới có thể đối đầu với Mộ Yến Thần, dám ra tay với người trong tim của anh. Đã từng hơn một lần hứa nhưng lại vẫn làm lần khác, bây giờ lại trực tiếp là mạng người. Anh đã từng cho rằng thời gian bốn năm sẽ thay đổi điều gì đó, nhưng sự thay đổi kia lại càng nghiêm trọng hơn, đã mất đi nhân tính.
Thật sự, anh không thể nào nhẫn nhịn được nữa rồi.
"Tiên sinh!" Một vị y tá chạy đến, do dự hỏi, "Chúng tôi nhận thấy cảm xúc của người bạn gái của ngài có phần không được ổn định, tay của cô ấy vẫn còn đang run, lại vẫn không chịu phối hợp để cho chúng tôi băng bó, ngài có muốn chuẩn bị thuốc an thần để cho cô ấy nghỉ ngơi một chút hay không?"