Sắc mặt Nhan Mục Nhiễm giờ phút này, nhìn cũng không được tốt mấy.
"Yến Thần, tuy nói con và Mục Nhiễm ở nước ngoài chung sống bốn năm tương đối quen thuộc, nhưng hôm nay gặp mặt một câu cũng không nói? *Hai người cãi nhau sao?" Mạc Như Khanh duy trì nụ cười, trêu chọc hỏi.
Khóe miệng nhàn nhạt của Mộ Yến Thần nâng lên ý cười, lãnh ý tràn khóe môi, kéo ghế ra: "Lăn tăn cái gì?"
"Xem con nói chuyện kìa, vợ chồng son hai đứa lăn tăn cái gì, chúng ta làm sao biết được. . . . . ." Mạc Như Khanh bật cười thành tiếng, kéo tay mẹ Nhan, không che không giấu nói .
"Con có nói với mẹ con đã kết hôn rồi sao?" Anh nhàn nhạt hỏi ngược lại.
Mạc Như Khanh ngưng cười, sắc mặt khẽ lúng túng,-diễn đàn lê quý đôn -kinh ngạc nói: ". . . . . . Sao con lại nói như thế, cũng bởi vì con không chịu kết hôn, mẹ với ba con mới sốt ruột, còn không phải vì lo cho con sao?"
"Không chịu kết hôn? Hai người nghe được lời nói này từ đâu?" Bên khóe môi anh nở nụ cười mị hoặc, mang theo một tia nguy hiểm máu tanh nhìn về phía Nhan Mục Nhiễm, "Còn nữa, là ai phán đoán bịa đặt? Hửm?"
"Con. . . . . ." Mạc Như Khanh cau mày.
Mộ Minh Thăng cũng ho khan hai tiếng, sắc mặt nghiêm trang nặng nề: "Yến Thần, con nói chuyện phải chú ý một chút, bác Nhan vẫn còn ở đây."
Sắc mặt mẹ Nhan càng lúc càng sượng sùng cứng ngắc.
Con gái nhà mình không hiểu tại sao, chạy đi theo người ta ròng rã bốn năm, thậm chí một chút danh phận cũng không có, điều này làm cho mặt mũi người làm mẹ như bà để nơi nào? Con gái quan trọng nhất là tự tôn tự ái, nhưng con gái nhà bà thì tốt rồi, hạ thấp giá trị con người chạy ra nước ngoài ở trước mặt đàn ông lãng phí tuổi thanh xuân của mình, sau cùng cũng không có kết quả.
Mộ Yến Thần xoa xoa ngón tay thon dài, con mắt sắc lạnh lùng ngoắc ngoắc khóe miệng, nhàn nhạt đem khăn ăn lau sơ qua..
Sắc mặt Nhan Mục Nhiễm càng thay đổi, khẽ khàng nói: "Bác trai bác gái, thật ra thì hai người không cần bất bình thay con, quả thật ở Los Angeles con có làm sai một chuyện, khiến cho công ty Yến Thần tổn thất rất lớn về lợi ích và danh dự, anh ấy không đuổi việc con đã là xử lý tốt nhất rồi. Hôm nay con vội tới đây coi như chúc mừng sinh nhật muộn cho bác trai, chúng ta không đề cập tới những chuyện không vui kia, được không?"
Mẹ Nhan nhất thời cả kinh!
"Nhiễm Nhiễm, con bị đình chỉ công tác? !"
Sắc mặt Nhan Mục Nhiễm lúng túng, nhẹ giọng an ủi mẹ mình: "Tạm thời đình chỉ có lương, Yến Thần anh ấy đã khoan dung đối với con lắm rồi. . . . . ."
Một thanh âm thanh thúy vang lên, trên bàn một đôi đũa rơi xuống đất.
Lan Khê lẳng lặng nghe họ nói chuyện, không biết sao tay run lên làm rớt đũa, cô ngước mắt nhẹ giọng nói với mọi người "Thật xin lỗi", cúi người cầm đũa lên, thím Trương cũng vội vàng từ trong phòng bếp cầm một đôi mới đặt ở cạnh tay cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê khẽ trắng bệch, đôi mắt mang theo một tia đề phòng nhìn về phía Nhan Mục Nhiễm.
Về sự kiện công trình bờ biển của DiglandY¬ork kia, kết quả cuối cùng xử lý cô cũng không biết, lúc ấy trong lòng chỉ lo vụ án níu chặt tâm tư, cũng không có hỏi thăm, bây giờ mới biết nguyên cớ cuối cùng là Nhan Mục Nhiễm gánh tội thay.
Đang suy nghĩ, ngón tay bị người nắm lấy, anh cầm khăn ăn mềm mại lau ngón tay bị bẩn của cô.
Cô ngước mắt lên, ᴆụng vào ánh mắt lạnh lùng như băng của Mộ Yến Thần.
"Hiện tại tôi đang suy nghĩ, đối với cô, hình như tôi xử lý quá khoan dung. . . . . ." Anh nói từ từ.
Tha thứ cho cô, để rồi hết lần này tới lần khác lại chạm vào ranh giới cuối cùng của mình, nếu không nhớ tới cũng không có gì, nhưng tình cảnh này khiến cho anh cảm thấy vô cùng châm chọc, tội trạng từ từ phơi bày ra, ở trong lòng càng hiện lên rõ ràng.
Toàn thân Nhan Mục Nhiễm run rẩy một phen!
Cố cố gắng khiến hơi thở bình ổn, đôi mắt bình tĩnh chăm chú nhìn Mộ Yến Thần, trong con ngươi lộ ra một tia uất ức bi thương.
Lần này sắc mặt của Mạc Như Khanh trở nên khó coi: "Yến Thần, đứa con này nói cái gì thế! Công việc là công việc, coi như con là vì lo công việc hơn, nhưng hiện tại hai nhà chúng ta cũng coi là có giao tình, trước mặt bác Nhan con nói chuyện nên khiêm tốn một chút!"
Cho nên, đây mới chính là mục đích của Nhan Mục Nhiễm, đúng không?
Không nói lời nào, không cãi cọ, ngay trước mặt người hai nhà giả bộ đáng thương, có gây ra tội lỗi lớn lao gì cũng có thể bưng bít, phải không?
"Khiêm tốn?" Mộ Yến Thần nhẹ nhàng nâng cao giọng nói, con mắt lạnh như kiếm quét về phía Nhan Mục Nhiễm, giọng nói chậm rãi, "Trước mặt mọi người ở đây nói chuyện không khiêm tốn, có lẽ là tôi không đúng, nhưng nếu như người nào đó không hiểu khiêm tốn là gì, còn chạy đây tới giả bộ vô tội, tôi thật nhịn không nổi nữa. . . . . . Không bằng hôm nay chúng ta nói thẳng ra—— Mục Nhiễm, cô cảm thấy uất ức?"
Bên trong ánh mắt trong veo của Nhan Mục Nhiễm hiện lên một tầng khẩn trương! !
Không biết tại sao cô cảm giác tình cảnh hôm nay vượt ngoài tầm dự đoán và kiểm soát của cô, cô vốn là đã trả sạch tất cả nợ ở Los Angeles, nhưng không cam lòng nên về nước vội vàng tới gặp Mộ Lan Khê sắp xếp đưa cô ta vào bẫy, thỏa mãn nhìn quan hệ của bọn họ rạn nứt. Nhưng tại sao mới về đến thành phố C có một đêm, quan hệ của bọn họ lại có thể tốt trở lại?
Nếu như những lời xúi giục của cô bị phơi bày, cô cũng chỉ có ở đây trước mặt mọi người giả bộ đáng thương, nhận được đồng tình của mọi người mới có thể cứu vãn cục diện một chút!
Móng tay bén nhọn bấm mạnh vào lòng bàn tay, cô ngước đôi mắt trong veo lên, nhu nhược nói: "Yến Thần, em yêu anh, đi theo anh đến nơi nào đều không cảm thấy uất ức, mặc cho anh đối đãi sao với em cũng có thể. . . . . ."
"Cô cảm thấy uất ức?" Mộ Yến Thần cắt ngang lời nói của cô, trong đôi mắt sâu thẳm ánh sáng lạnh ngâm độc tỏa ra sát khí bốn phía, nhưng giọng nói vẫn nhu hòa, " Chức vụ của cô ở DiglandY¬ork coi như là cất nhắc đối với cô, nhưng cô xác định không hiểu đây là cất nhắc sao? Thân là người phụ trách hạng mục, lợi dụng chức quyền uy Hi*p và hối lộ mua chuộc cấp dưới, dùng thủ đoạn gian lận sắp đặt lại văn kiện—— cô không thừa nhận không sao, tôi có thể cho cô nghe một chút vị nhân viên bộ phận kỹ thuật kia nhận tội như thế nào——xảy ra chuyện ૮ɦếƭ người, để cho cô chịu trách nhiệm, cô thật cảm thấy bị uất ức? Nhưng nếu như cô không phải gánh vác trách nhiệm này, có phải quá thuận ý của cô, đem tất cả uất ức lớn như vậy dồn lên đầu Lan Khê, để cho em ấy chịu tội thay cô? Mọi chuyện cứ thế có phải tốt đẹp đúng ý cô hay không?"
Lời nói vừa dứt, trong đầu Nhan Mục Nhiễm nổ tung một tiếng sét!
Tất cả ánh mắt dè chừng của người lớn có mặt trong phòng nghi hoặc quét tới, nhìn chằm chằm Nhan Mục Nhiễm, mặc dù nghe hai người họ nói không hiểu lắm công việc cụ thể ra sao, nhưng có thể nghe hiểu chính là, cô cố ý bày ra thế cục, xuống tay với Lan Khê!
"Không. . . . . ." Cô run giọng nói, con ngươi như sắp chảy nước mắt, "Không phải như thế, Yến Thần, em. . . . . ."
"Cô làm ra chuyện gì cần tôi nói ra hết thảy không?" Mộ Yến Thần tao nhã mà lạnh lùng dựa vào ghế, nhè nhẹ lau sạch ngón tay dài, đem khăn ăn ném lên bàn, "Có phải cô cảm thấy may mắn, khi đầu bếp trong khách sạn ở Los Angeles giúp cô bỏ thuốc đối với khách trọ đã tự mình nhận tội? Cô nghe được không sai, chuyện này tôi đã sớm biết, muốn điều tra kỹ bắt được chứng cớ cũng rất dễ dàng, nhưng mà cô có biết tại sao tôi không cho cảnh sát Los Angeles trực tiếp tìm tới cô không? Bây giờ tôi có thể nói cho cô biết —— thứ nhất, tôi cần cô ở lại Los Angeles là bởi vì mấy năm qua cô cố gắng dốc sức làm việc mới đạt được chức vụ cao kia, thế nhưng cô lại không trân trọng thành quả của mình muốn hãm hại người khác, do đó cô phải chịu trách nhiệm với người công nhân bị liệt nửa người và gia đình của anh ta; thứ hai, luật pháp nước Mỹ đối với loại tội này xử lý. . . . . . Quá nhẹ."
Pháp luật đặt ra là để trừng phạt lỗi của con người, nhưng trừng phạt kia không đủ bồi thường những tổn thương của người anh yêu.
Không đủ.
Thật sự không đủ.
"Bỏ thuốc? Bỏ thuốc gì?" Mẹ Nhan chưa hiểu kịp, tò mò hỏi .
Nhan Mục Nhiễm cúi đầu xuống, tay cầm chặt dao nĩa, nét mặt không còn chút huyết sắc nào.
Mộ Yến Thần vốn chẳng muốn giải thích rõ ràng, nhưng chợt nhớ tới tối hôm qua cô nói một câu, cô nói Mộ Yến Thần, phụ nữ thính giác tinh như động vật, không nghe được thì mãi mãi cũng không dám tin tưởng cái gì là thật.
Hơi mím môi, dưới gầm bàn anh nhẹ nhàng cầm tay Lan Khê, nhàn nhạt mở miệng: "Lan Khê đã từng đi công tác ở Los Angeles, em ấy đi cùng với một đồng nghiệp nam, lúc đó bị bỏ thuốc, suýt nữa ***."
Ầm ầm như một tiếng sét, nổ tung cả phòng ăn .
Lan Khê vẫn luôn lẳng lặng nghe, càng nghe càng khi*p sợ, giờ phút này tay chân đều lạnh lẽo, nếu như không phải Mộ Yến Thần đang nắm tay cô, e là cô cũng mất đi tri giác.
—— Là Nhan Mục Nhiễm làm.
—— Ban đầu ở Los Angeles khi cô và Kiều Khải Dương ăn xong một ít súp, thuốc ở bên trong tô là do Nhan Mục Nhiễm xúi người bỏ vào!
Ánh mắt trong veo liên tiếp bị kích thích tỏa ra một tia ấm áp, trong lòng Lan Khê chưa bao giờ có cảm giác căm hận ai như thế, giờ phút này ánh mắt nghiêm túc quét về phía Nhan Mục Nhiễm, quả thật muốn khoan vào mặt cô ta một cái lổ, cho đến khi thấy được lòng dạ của cô ta!
"Nhiễm Nhiễm, đây. . . . . . Có phải là sự thật không?" Mẹ Nhan kích động, nắm lấy tay của cô, "Tại sao con phải làm như vậy? Mẹ giáo dục con thế nào, bất kể là nguyên nhân gì, chuyện thương thiên hại lý chúng ta không thể làm! Tiền kiếm đủ rồi thì thôi, người đuổi không kịp chúng ta cũng có thể cho qua, con đang làm cái gì vậy? !"
Nhan Mục Nhiễm ngước mắt, chỉ cảm thấy một cỗ hơi thở ૮ɦếƭ chóc đè ép tới mình.
Cô sắp thở không nổi rồi.
"Mẹ, " lông mi cô run rẩy, cố nén nước mắt nói giọng khàn khàn, "Con không phải như vậy . . . . . ."
"Vậy sao con lại gây khó dễ Lan Khê?" Mẹ Nhan càng thêm nghi ngờ chất vấn, "Dầu gì con bé cũng là con gái bác Mộ, sao con lại hại nó? !"
"Con không có hại cô ấy!" Nhan Mục Nhiễm kêu lên một câu, cố không để cho mình mất khống chế, nói giọng khàn khàn, "Con lúc ấy là tốt bụng, con cho là cô ấy và người nam đồng nghiệp kia tình cảm tốt như vậy, bọn họ là người yêu của nhau, cho nên con mới có thể làm ra loại chuyện đó, con không có ý tứ gì khác!"
"Vậy Yến Thần nói cái gì chuyện hạng mục kia thì sao? Mẹ không hiểu chuyện công việc của tụi con, nhưng Lan Khê đắc tội với con khi nào, sao con lại có thể làm ra chuyện chỉnh người nhà như vậy?"