Lan Khê cảm thấy bàn tay kia đặt trên vai mình thật lạnh, lạnh thấu xương, vẻ tái nhợt hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
"Cái này xinh đẹp, chọn cái này đi. " Mạc Như Khanh nhếch miệng cười rộ lên, tiện tay bà vén một lọn tóc ra sau tai, "Anh con có nói khi nào thì về đến?"
Lan Khê hô hấp không yên, lông mi thật dài rũ xuống, giọng nói khàn khàn: "Buổi tối."
Mạc Như Khanh gật đầu một cái: "Vậy cũng tốt. Hôn sự của anh con, trước đây dì đã đề cập tới nhiều lần, nó không nóng vội nhưng dì sốt ruột, tối nay có không ít cô gái xinh đẹp con nhà danh giá tới, dì cũng không tin, nó không chọn được cô gái nào."
Lan Khê đưa tay sửa sang lại váy áo, không cẩn thận bị kim băng sau lưng đâm một cái đau đến cau mày!
"Sao vậy?" Mạc Như Khanh lạnh nhạt ngước mắt hỏi.
Lan Khê cắn môi, cố chấp mà lắc lắc đầu.
Mạc Như Khanh cũng lười để ý tới, khóe miệng quét ra một nụ cười nhạt, ngưng mắt nhìn đứa con gái trong gương mới hơi sửa soạn đã chói lọi, đẹp thì đẹp, nhưng chỉ giống như Tô Nhiễm Nguyệt mẹ của nó, yếu đuối không chút nào có ích.
***
Bóng đêm buông xuống.
Quan khách đến dự đều là người có địa vị tiền bạc, trong phòng khách rộng lớn xa hoa nhà họ Mộ yến tiệc được tổ chức thật linh đình. Trong phòng, ánh sáng lộng lẫy từ chuỗi đèn chùm pha lê sang trọng trên cao tỏa xuống, khiến người phía dưới càng thấy mê hoặc, nhất là Mạc Như Khanh toàn thân mặc dạ phục màu đen toát ra vẻ cao quý, bà kéo Mộ Minh Thăng từ trên lầu đi xuống càng thêm sáng rỡ làm lóa mắt mọi người .
Bước chân chậm rãi, dáng vẻ phong tình xinh đẹp, quý khí bức người.
Lan Khê ở tại cửa ra vào lạnh cóng đến khẽ phát run, rốt cuộc đã thấy người mà cô đang chờ đợi, Kiều Khải Dương đến trễ.
Thấy anh ta đã đến mà Mộ Yến Thần lại không xuất hiện, ánh mắt Lan Khê mịt mờ nhìn trong bóng đêm, nhìn thật lâu.
"Thế nào, đêm nay tôi ăn mặc quá đẹp trai quá xuất sắc có phải không?" Nét mặt anh tuấn của Kiều Khải Dương hiện lên một chút hồng, một thân cao ngất chậm rãi đi tới.
Lan Khê ngớ ngẩn ngoái đầu nhìn lại, quan sát anh ta một chút, hé miệng phun ra mấy chữ bình phẩm: "Miễn cưỡng giống người."
Kiều Khải Dương nhíu mày bước tới kéo cô lại, cô nhoẻn miệng cười lui về phía sau tránh đi, Kiều Khải Dương nhanh tay kéo cô lại mới không ᴆụng vào người hầu bàn phía sau đang bưng thức ăn, khi hồi hồn lại, tay Kiều Khải Dương đã nhẹ nhàng chạm tới gò má cô, anh ta cúi đầu, môi mỏng che phủ bên tai cô khàn khàn nói: "Em thật là đẹp đến kinh người . . . . . ."
Một lọn tóc xinh đẹp uốn cong rũ xuống bên tai, làn da cổ trắng nõn nà, váy dài ôm sát иgự¢, một đường xẻ táo bạo chạy dài giữa hai chân, phô trọn hoàn toàn đường cong phía dưới, khiến người nhìn thấy máu cũng sôi trào.
Lan Khê chợt hơi hối hận, đã để cho anh ta tới đây.
"Lan Khê, đây là bạn con phải không? Sao không mời vào giới thiệu một chút. . . . . ." Sau lưng là giọng nói cười yếu ớt của Mạc Như Khanh vang lên.
Lan Khê vội vàng từ bên cạnh Kiều Khải Dương lui ra, hơi thở chậm một nhịp, ngoái đầu nhìn lại ᴆụng vào ánh mắt của Mạc Như Khanh.
"Kiều Khải Dương, đây là mẹ của tôi, dì Mạc, đây là Kiều Khải Dương đồng nghiệp của con, anh ấy đi công tác ở nơi này, thuận đường ghé thăm mọi người một chút ." Lan Khê nói đơn giản.
Mà bước chân của Mạc Như Khanh, chợt dừng lại một chút! !
Động tác cao quý ưu nhã trước sau như một của bà run rẩy, sắc mặt trắng bệch, vô cùng khẩn trương nhìn chăm chú vào người thanh niên trẻ tuổi trước mặt!
Kiều Khải Dương thấy Mạc Như Khanh, trong đầu giống như bị một trái bom đập vào nổ tung, trí nhớ trước kia bị đánh cho choáng váng, cũng rất nhanh phản ứng kịp, đưa tay ra giọng nói khàn khàn: "Chào bác gái."
Sắc mặt của Mạc Như Khanh mãi một hồi lâu mới bình thường trở lại .
Bà khép lại áo choàng tay vẫn đang run rẩy, cố giữ bình tĩnh bắt lại tay anh ta, bàn tay đầy mồ hôi lạnh: "Chào cậu."
Lan Khê không nhìn ra khác thường, cô hỏi: "Ba đâu?"
". . . . . Ông ấy ở bên kia đang nói chuyện với bạn cũ, " Giọng nói của Mạc Như Khanh khô khốc, mang theo một vẻ khẩn trương nhìn Kiều Khải Dương, "Con tiếp đãi chu đáo người bạn của con nhé, dì còn phải chiêu đãi các vị khách khác."
Lan Khê ngơ ngác, gật đầu một cái: "Được ạ."
Nhìn bóng lưng Mạc Như Khanh cách xa, cô cảm thấy kỳ quái, người phụ nữ này đặc biệt thích tùy ý an bài cuộc sống người khác, hiện tại sao có thể bỏ qua cơ hội hiểu lầm Kiều Khải Dương là bạn trai cô? Này không giống phong cách của Mạc Như Khanh.
Nét mặt của Kiều Khải Dương lạnh đến dọa người, thấp giọng hỏi: "Người đó là mẹ kế của cô?"
Lan Khê lấy làm lạ lùng khi thấy anh hỏi vấn đề này, nhẹ giọng nói: "Đúng, thế nào?"
Kiều Khải Dương nói không ra lời.
Người đàn bà này là mẹ kế của cô.
Bốn năm trước, cũng chính người đàn bà này đã an bài chuyện bắt cóc và cường bạo cô.
Đã từng anh ta cho là. . . . . . Cho là lúc ấy bất quá Lan Khê vì nguyên nhân gì đó đắc tội người khác mới bị người ta trả thù, sợ cô nhận ra anh ta ૮ɦếƭ cũng không nói ra điều bí mật này, nhưng hôm nay, anh ta lại bị chuyện này khiến cho trong lòng nổ tung như bị sét đánh.
Năm đó, sự kiện kia, kẻ chủ mưu lại là mẹ kế của cô.
"Quan hệ giữa hai người không được tốt?" Kiều Khải Dương giọng khàn khàn nói gay gắt, mắt cúi xuống hỏi.
Lan Khê nhún nhún vai, nụ cười nhạt nhẽo có một tia tái nhợt: "Chưa nói tới quan hệ không tốt, chỉ là tôi không thích bà ấy, chuyện đương nhiên bà ấy cũng không thích tôi, nhưng cũng không có xung đột gì quá đáng, anh thấy rồi đó, đối với người ngoài bà ấy với tôi quan hệ rất tốt, nói đúng ra cũng chỉ là bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, chỉ thế mà thôi."
Kiều Khải Dương ở trong lòng thầm nói —— bà ấy đâu chỉ không thích cô.
Rốt cuộc đến cùng bà ấy sao hận cô nhiều như thế? Cả loại sự tình kia cũng làm ra được. . . . . .
Tay nắm chặt ly rượu, suýt nữa cũng Ϧóþ vỡ cái ly, đôi mắt Kiều Khải Dương lạnh như băng nhìn chằm chằm Lan Khê, trong nháy mắt dường như đã hiểu ra cái gì! Anh quên. . . . . . Anh quên chuyện cô và Mộ Yến Thần. . . . . .
Thì ra tất cả là đây, Mạc Như Khanh ngưởi đàn bà này, đã sớm biết chuyện.
Ngửa đầu ra sau, anh uống cạn một ly rượu lớn, chất cồn mạnh mẽ xông thẳng đến thần kinh não bộ thật đau đớn!
"Tôi đi tiếp đãi mấy người bạn học trước kia, anh có muốn đi với tôi, hay tôi để anh ở lại chỗ này một hồi, có vấn đề gì không?" Lan Khê ngước mắt hỏi.
Đôi mắt Kiều Khải Dương lạnh lùng nâng lên nhìn lướt qua bên kia có một vài người trẻ tuổi gương mặt tràn sức sống, tâm tình gì cũng bị mất.
"Cô đi đi. . . . . ." Anh nói giọng khàn khàn, "Tự tôi đợi ở đây."
Xem ra sự kiện năm đó, Lan Khê cũng không biết.
Vậy rốt cuộc anh có cần phải nhắc nhở cô, muốn cô cẩn thận một chút với người mẹ kế này? Tuy sự kiện năm đó đã vượt qua, nhưng bây giờ cô còn tiếp tục cùng Mộ Yến Thần ở chung một chỗ, có thể bị nguy hiểm hay không?
Mắt thấy Lan Khê gật đầu một cái muốn đi, Kiều Khải Dương nắm chặt cổ tay của cô, trong đôi mắt toát ra vài tia máu, nói giọng khàn khàn: "Buổi tối cô đưa tôi về khách sạn, tôi có chuyện muốn nói với cô."
—— Đi vào khách sạn, cùng nói chuyện với anh ta?
Hồi tưởng lại chuyện lần đó ở Los Angeles, trong lòng Lan Khê vẫn còn sợ hãi, lạnh nhạt rút tay ra nói: "Chuyện này nói sau."
Nhìn về phía mấy người bạn học xa xa, Kỷ Diêu hướng cô làm động tác hôn gió, khóe miệng Lan Khê giương lên nụ cười ngọt ngào, nhấc cao váy chạy tới, cô không chú ý tới, trong góc tối có một bóng dáng, đứng dựa vào bên cửa, trong mắt mang theo một tia thật nhiều áy náy nhìn cô, bốn năm không thấy, thật may là cô vẫn còn tốt đẹp như vậy.
Nhưng sự kiện kia, anh đã dấu diếm bốn năm, nếu còn gạt cô nữa, anh sợ mình sẽ bị cảm giác tội ác ђàภђ ђạ đến ૮ɦếƭ.
Ngửa đầu uống xong một ly rượu, anh nhấc chân đi tới phía cô.
. . . . . .
Một chiếc xe chậm rãi dừng trước nhà họ Mộ.
Lúc Mộ Yến Thần xuống xe nhàn nhạt dặn dò mấy câu, sau đó xoay người bước tới, con mắt lạnh lùng quét vào bên trong.
Môi mỏng nhàn nhạt nhếch lên, một thân cao ngất anh đi vào bên trong.
Bậc thang quen thuộc kia, anh đã từng bước qua không biết bao nhiêu lần.
Nơi này đã từng là nơi không còn sức sống, bởi vì có một ít đoạn trí nhớ khắc cốt ghi tâm, mà trở nên ấm áp khó bỏ .
Sự xuất hiện của anh, giống như giữa tiệc rượu đột nhiên nổ tung một trái bom nhỏ, trong nháy mắt người chung quanh anh tuôn ra mấy tiếng thét kinh hãi, những cô gái xinh đẹp nhà giàu có một giây đồng hồ mất khống chế, trong đôi mắt toát ra ánh sáng lóng lánh, bị hút đi hồn phách ngưng mắt nhìn người đàn ông đó chậm rãi đi tới, một cái vung tay nhấc chân tự nhiên của anh cũng toát lên khí phách sang trọng, áp suất nặng nề bao phủ hết thảy mọi tiếng ồn ào, ánh mắt sắc bén quét một vòng toàn cảnh yến tiệc, anh nhấc chân hướng phía Mộ Minh Thăng chậm rãi đi tới.
Tiếng hít thở phát tán chung quanh, ánh mắt hâm mộ bốn phía, khi anh đi tới đám người tự động nhường đường .
Tên tuổi cùng lai lịch của người đàn ông này, rõ rành rành.
Nơi xa Lan Khê nghe tiếng động lớn bên cạnh, sống lưng theo bản năng cứng đờ, không cần quay đầu lại, cô cũng biết là ai tới.
Rũ ánh mắt xuống, cô nhàn nhạt nhấp một ngụm rượu trái cây, sắc mặt khẽ trắng bệch.
"Mẹ nó, xem không khí nơi đó kìa! !" Kỷ Diêu níu lấy cánh tay của cô véo , trong mắt như tóe sao, "Mẹ kiếp cái này kêu là hâm mộ đó, thấy không! Mộ Lan Khê, nếu như không phải là tớ tự biết rõ anh ta không nhìn đến tớ, mấy trăm năm trước lão tử sẽ phải bắt cậu giới thiệu tớ cho anh ta! Người đàn ông này quả thật chính là yêu nghiệt! !"
Bị cô ấy vừa véo vừa nói, Lan Khê cũng không nhịn được len lén liếc mắt nhìn sang.
Từ phía xa, nhìn thấy khóe môi Mộ Yến Thần anh tuấn câu lên một nụ cười yếu ớt lạnh nhạt ưu nhã, mang theo áy náy, cung kính lại không mất phong độ khi gặp mấy người bạn trong quân đội của cha mình, nhưng khi rời khỏi vòng người đó thì nụ cười lạnh nhạt nhún nhường trên mặt anh biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng như ngầm bảo người lạ chớ tới gần, chọc cho bọn con gái bên cạnh thêm một hồi cúi đầu thét chói tai.
Đôi mắt lạnh lùng của Mộ Yến Thần tìm trong đám người, cuối cùng cũng thấy cô.
Trong lòng Lan Khê căng thẳng, đem ly rượu trái cây đặt vào trong khay, ngước mắt nhẹ giọng nói với Kỷ Diêu: "Tớ đi rửa tay."
Nói xong cô nhấc váy lên, đưa lưng về phía anh đi lên lầu.
Con ngươi đen bóng của Mộ Yến Thần co rút lại, nhấc chân muốn theo sau, có mấy cô gái cố tình không biết điều tiến tới, xúm lại gần anh, bắt đầu sùng bái hỏi lung tung này kia, Mộ Yến Thần cúi mắt, lạnh nhạt nghe mấy câu, khi ngước mắt nhìn lại cô đã đi vào trong phòng của mình ở trên lầu.
Sau một lúc lâu mới thoát được đám người đó, anh đi lên cầu thang uốn lượn quanh co, chăm chú liếc mắt nhìn cửa phòng, đem ly rượu đặt ở trên lan can, đẩy cửa đi vào.