Bóng đêm hỗn loạn.
Tiếng động lớn ồn ào cả màn đêm, hơi nóng lan tràn làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê ửng đỏ, một lần chơi đoán số bị thua, cô cầm ly rượu lên muốn cụng với Tiểu Kha.
Nhưng ly rượu đưa đến nửa đường, liền bị một bàn tay ưu nhã mà cường thế đoạt mất đi.
Một cỗ hơi thở nguy hiểm chậm rãi đè lại.
Lông mi thật dài của Lan Khê khẽ rung, ngước mắt lên, trong tiếng hô kinh hãi mà vui mừng của mấy cô bạn đồng nghiệp chung quanh, cô thấy một khuôn mặt cực quen thuộc, con mắt sắc nhàn nhạt của anh lộ ra một tia uy nghiêm lạnh bạc, nói thật nhỏ: "Ăn xong chưa?"
Tiểu Kha ngồi đối diện sợ tới mức trái tim nhỏ nhảy bang bang.
Cô gái che иgự¢ mặt như hoa đào cười nói: "Tổng giám đốc Mộ, chúng tôi chỉ ra ngoài chơi một chút mà thôi, không uống quá nhiều rượu!"
Mộ Yến Thần nhàn nhạt liếc nhìn cô, quét ra nụ cười nhạt không có nhiệt độ.
Rất rõ ràng anh cũng không phải đang hỏi Tiểu Kha cô, thoáng chốc không khí trở nên hơi cứng ngắc.
Lan Khê kinh ngạc nhìn anh, sau một hồi kìm nén mới hỏi một câu: ". . . . . . Anh đã trở lại?"
Mộ Yến Thần thấy cô cũng đã hơi say,vỗ nhè nhẹ vào gáy cô cúi người xuống dùng giọng nói thật nhỏ chỉ hai người mới có thể nghe được: "Phải, anh vừa trở về. . . . . . Anh rất nhớ em, chúng ta về nhà thôi."
Từng câu từng chữ gõ vào trong lòng Lan Khê, cô tựa như vừa bị bò cạp chích một chút, vừa đau vừa ngứa, bên trong ánh mắt đong đầy mờ mịt uất ức.
Không biết mình rời đi bằng cách nào, chỉ nghe tiếng cười đùa của bọn Tiểu Khê, một màn trêu chọc khiến cho Lan Khê đỏ mặt.
Dưới màn đêm, bóng dáng của anh thẳng tắp thon dài, bộ dáng hoàn mỹ giống như được thượng đế điêu khắc.
. . . . . .
"Có phải hiện tại anh nhìn thấy em có phần sa sút? Không có công việc để làm, mấy ngày nay em vẫn ở nhà ngây ngô, chỉ có hôm nay mới ra ngoài họp mặt với mấy người bạn đồng nghiệp." Trên xe, Lan Khê vùi đầu vào trong иgự¢ anh nói.
Mộ Yến Thần đóng cửa xe, mắt liếc nhìn cô một cái, một tay khởi động xe.
"Vụ án mới vừa kết thúc em nên nghỉ ngơi một chút, qua một thời gian nữa rồi đi tìm công việc mới." Anh nhẹ giọng làm dịu.
Nhưng trong lòng của Lan Khê như có gai nhọn..
Trong lòng cô rất đau khổ khó chịu, buồn phiền vì chuyện Kiều Khải Dương giúp đỡ thay mình gánh tội, thế nhưng anh lại bình thản như không có chuyện gì vậy.
Cắn môi, cô nhẹ giọng hỏi: "Có phải anh hi vọng em giống như bây giờ, chỉ sống dựa vào anh không cần làm gì hết?"
Mí mắt Mộ Yến Thần giựt giựt!
Không biết tại sao cô đột nhiên nghĩ như vậy, anh liếc nhìn cô một lần nữa, môi mỏng mân rất chặt.
"Bây giờ anh tập trung lái xe, về đến nhà chúng ta lại nói tiếp." Anh lại nhẹ giọng dụ dỗ một câu.
Lan Khê nghe những lời này trong lòng càng thêm phiền muộn.
Lùi về ghế lái phụ, trong lòng cô tràn đầy chán nản.
Về đến nhà, trước tiên Mộ Yến Thần đi mua một chút nguyên liệu nấu ăn đơn giản bỏ vào tủ lạnh, mặc dù mệt mỏi tột cùng, bụng réo vang kêu đói, nhưng nhìn ra cô có tâm sự, gác lại mọi việc anh nghĩ nên theo cô tâm sự một chút.
Đến phòng rửa mặt tìm, thấy cô mới vừa rửa mặt xong, bàn tay đang quơ tìm khăn lông trên kệ.
Mộ Yến Thần đi đến ôm cô lại, rồi cầm lấy khăn lông nhẹ nhàng lau mặt giúp cô, toàn thân Lan Khê cứng đờ muốn tránh ra, bàn tay của anh lại di chuyển đến sau gáy của cô, cúi đầu hôn xuống đôi môi lành lạnh còn hơi nước của cô, nếm mùi vị ngọt ngào bên trong miệng cô.
"Anh nhớ em sắp ૮ɦếƭ rồi. . . . . ." Anh thì thầm, nắm chặt eo cô, không kềm chế mà hôn kịch liệt như sắp thiêu đốt.
Lan Khê mở mắt nhìn anh, gương mặt anh tuấn, có một loại mùi vị mị hoặc khiến người bị hấp dẫn mà sa vào.
"Lần này anh đi Anh quốc, là có chuyện?"
Không nghĩ tới thời điểm lửa dục lửa cháy lan ra đồng cỏ, cô vẫn nghĩ tới loại vấn đề này, Mộ Yến Thần chậm chạp đáp lại: "Phải."
"Là chuyện công hay chuyện riêng?"
". . . . . . Chuyện riêng."
Sợ cô nhìn ra đầu mối gì, Mộ Yến Thần buông cô ra, đi tới phòng khách.
Lan Khê giật mình, không tự chủ đuổi theo, nhìn bóng lưng của anh, trong ánh mắt có một chút khát vọng tìm tòi, cô run giọng hỏi: "Chuyện trên tòa anh cũng đã biết, không ngạc nhiên sao?"
Mộ Yến Thần đang đi chợt dừng, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi quay trở lại, nhàn nhạt hỏi: “Rốt cuộc em muốn hỏi chuyện gì?"
Bởi vì nhìn thẳng vào mắt, mặt của Lan Khê một hồi nóng một hồi lạnh.
Cô cảm thấy mình uống hơi nhiều quá, cũng suy nghĩ nhiều, đưa bàn tay lên xoa xoa mặt của mình: "Không có việc gì, em muốn rửa mặt đi ngủ. . . . . ."
Nhưng Mộ Yến Thần không nghĩ muốn thả cô, đi tới nhẹ nhàng kéo cô trở về, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên: “Có chuyện gì cứ hỏi anh, Lan Khê, anh sẽ trả lời cho em biết."
Lan Khê sắp hít thở không thông muốn hôn mê bất tỉnh rồi.
"Mộ Yến Thần, chuyện sao chép thiết kế lần này, có phải anh làm hay?" Mượn hơi rượu, Lan Khê mặt bừng đỏ hỏi.
Thân hình Mộ Yến Thần đột nhiên cứng lại.
Lan Khê nhìn chằm chằm vào mắt anh nói: " Trong khoảng thời gian này tuy em ở cùng với anh, nhưng càng ngày em càng nhìn không hiểu anh đang nghĩ gì, làm cái gì, quan hệ của chúng ta thuận theo tự nhiên, không ai ràng buộc ai, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, đây là ý tưởng ban đầu của em, nhưng càng ngày em càng không thể rời bỏ anh, càng ngày em càng lệ thuộc vào. . . . . . Mộ Yến Thần, nếu như chúng ta không thể vĩnh viễn sống cùng nhau, anh cũng không nên cho em một loại ảo giác chúng ta sau này thật giống như sẽ Thiên Hoang Địa Lão ( mãi mãi sánh cùng trời đất )——"
"Hiện tại ngay cả tiền em thiếu Kiều Khải Dương cũng là anh giúp em trả lại, em. . . . . ."
Nếu ràng buộc không công bằng như vậy, chẳng phải là cô càng không có lý do, thậm chí không có tư cách cùng cơ hội nói lời chia tayvới anh?
Nét mặt Mộ Yến Thần trắng nhợt, một hồi lâu sau vuốt ve làn da dưới cằm cô, vừa chống lại ánh mắt của cô.
"Đây không phải trọng điểm đúng không? Rốt cuộc em muốn hỏi cái gì?" Anh cười lạnh thì thầm.
Lan Khê bị ép buộc, nóng nảy nói: "Mộ Yến Thần, em muốn nói cho anh biết, làm người không nên ích kỷ như thế, không nên vì lợi ích bản thân mà làm ra chuyện bất chấp lý lẽ, cũng giống như năm ấy khi em thi tốt nghiệp trung học, một chút chuyện nhỏ đó đối với anh mà nói không có gì, dien⊰⊱dan⊰⊱le⊰⊱quy⊰⊱don nhưng đó lại là cuộc sống của em! ! Anh không cần dồn em vào đường cùng!”
“Dùng chuyện của em để đổi lấy em ở lại bên cạnh anh lâu dài hơn một chút!"
"Em nói rồi em không muốn biết có phải anh đang chơi trò chơi tình cảm với em hay không, nhưng nếu thật là như vậy, mời anh dừng tay! Em không chịu nổi yêu một người càng sâu đậm, thương tổn lại càng nhiều hơn! !"
Cô nói to, trong mắt mơ hồ có lệ, cả người khẽ run.
Có thể đem vết thương chôn giấu ở trong lòng mấy năm qua xé ra cho người ta xem, chuyện thật không phải dễ dàng.
Cô uống rượu, đầu óc bị rượu đốt cháy sạch sắp đau ૮ɦếƭ, nhớ lại chuyện đã xảy ra càng rõ ràng, cô nhớ lại rõ ràng từng chi tiết ban đầu bọn họ tách ra, cô không muốn bốn năm sau, tất cả toàn bộ lại dẫm lên vết xe đổ.
Như thế cả đời này của cô, không thể yêu hay tin tưởng bất luận người nào nữa.
Thân hình Mộ Yến Thần cứng đờ thật lâu, mới tìm trở về một chút thần trí.
"Lan Khê, là em muốn như vậy?" Anh nhàn nhạt hỏi.
Khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh lẽo tái nhợt, anh chậm rãi nói: "Mới vừa rồi anh không có nghe rõ em nói cái gì,—— em cảm thấy anh chỉ đùa với em sao? Anh đã nói với em mấy cái lời kia, làm mấy chuyện này, chỉ vì muốn đem em vây ở bên cạnh anh, đổi lấy một chút cảm giác thành tựu sao? Vụ án này, em cũng cảm thấy là do anh làm sao?"
Mấy chuyện kia trong trí nhớ bốn năm trước, bất ngờ hiện ra.
Không chỉ là Lan Khê, ngay cả Mộ Yến Thần cũng nhớ lại rõ ràng năm đó một đêm kia ở trong nhà họ Mộ anh đã nói qua những lời đó. Khi đó anh đã nghĩ qua, mình tổn thương cô, cô sẽ phòng bị, chắc chắn có một ngày cô sẽ lấy những lời nói năm đó làm lý do để hoài nghi tình cảm của mình, cho nên Mộ Yến Thần, đáng đời mi.
Nhưng nếu đáng đời, tại sao giờ phút này, tâm vẫn đau như vậy?
Anh nên làm như thế nào để giải thích? Nói như thế nào để cô hiểu? ?
Vỗ nhè nhẹ lên mặt của cô, Mộ Yến Thần cười lạnh, nhẹ giọng dụ dỗ nói: " Không phải em rất mệt mỏi sao? Đi ngủ trước đi, anh muốn yên lặng một chút."
Đột nhiên anh có chút không tiếp nhận nổi.
Tinh thần của Lan Khê càng lúc càng thanh tỉnh, đôi mắt đẫm lệ của cô ௱ôЛƓ lung nhìn tới trước bóng lưng Mộ Yến Thần, cất giọng nói: "Mộ Yến Thần, tại sao anh không giải thích?"
Bước chân Mộ Yến Thần càng kiên định, anh vững vàng đi tới cầm áo khoác mà khi nãy mình để trên ghế sa lon: "Anh giải thích, em tin tưởng sao?"
Lan Khê: ". . . . . ."
"Nói cách nào để em tin anh?" Anh kéo dài giọng nói, "Có một số việc thời điểm em hỏi, chính em cũng đã bắt đầu hoài nghi. . . . . . Lan Khê, là anh làm chưa đủ tốt, mới khiến cho em không tin tưởng anh như vậy."
Thật ra thì anh rất muốn nói.
Hiện tại rất muốn nói cho nàng biết mọi chuyện, bao gồm cả sự thật chuyện bọn họ cũng không phải anh em ruột thịt, cho nên những chuyện anh làm, đầu độc cũng tốt, dẫn dụ cũng được, anh là thật sự muốn cùng cô Thiên Hoang Địa Lão.
Nhưng hoài nghi là dao nhọn.
Một dao đâm vào trong lòng, sẽ rất đau.
Mộ Yến Thần đi qua mở cửa, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh: "Tối nay anh về nhà anh, em nghỉ ngơi cho tốt."
Nếu như anh không đi, anh sẽ không chịu nổi.
Lan Khê mở miệng tính nói cái gì, nhưng cửa đã khép lại, trong phòng yên tĩnh thê lương.
Trong phòng bếp, ấm nước vẫn còn đặt trên bếp điện từ, nước sắp sôi rồi, anh luôn cảm thấy nước trong bình không đủ độ nóng cho nên anh vẫn hay nấu nước uống..., còn Lan Khê không có thói quen đó.
Cả căn phòng cũng tràn đầy thói quen của anh, thế nhưng anh lại bỏ đi.
Khi âm thanh nước sôi vang lên, Lan Khê ngẩn ra, sau đó chạy lại tắt bếp, nước sôi trào ra ngoài đẩy nắp ấm nước văng vào trên tay, cô đau đến rụt tay xuống, nước mắt nóng bỏng liền rớt xuống mặt đất.
—— Cô khóc lúc nào? ?