Hào Môn Thừa Hoan - Chương 224

Tác giả: Mộc Tiểu Ô

Lúc sắp ngủ, Lan Khê vẫn không chịu buông tay anh ra, ôm chặt giống như một đứa trẻ.
Mộ Yến Thần dứt khoát nằm xuống ngủ cùng cô, hơn nửa giờ sau mới đứng dậy, tắt đèn trong phòng đi.
"Thế nào rồi?" Anh gọi một cuộc điện thoại, hỏi gọn gàng dứt khoát.
"Hôm nay tôi mới tìm được một số bằng chứng có lợi, phần thắng khoảng tám mươi phần trăm, đáng lẽ nếu chuyện này xảy ra ở Mĩ thì một phần thắng cũng không có, nhưng ở trong nước thì khác, đối phương nhếch miệng, "Luật pháp trong nước có quá nhiều lỗ hổng có thể luồn lách, đối phương chưa chắc đã am hiểu."
Mộ Yến Thần nhìn lướt qua người con gái đang nằm trong phòng ngủ, lạnh nhạt nói: "Ngày mở phiên toà có lẽ tôi sẽ không thể có mặt, anh có nắm chắc phần thắng không?"
Người ở đầu bên kia giật mình: "Ngài có chuyện gì sao?"
"Ừm." Mộ Yến Thần trả lời ngắn gọn, coi như là đáp lại.
Mấy ngày nay cứ chạy đi chạy lại, trong nước rồi ngoài nước, anh cũng không muốn chạy tới chạy lui trời nam đất bắc như vậy, nhưng mà những người anh bố trí ở Manchester sáng sớm nay đã truyền tới một số tin tức, nói Tô Nhiễm Tâm quả thực có liên hệ với một người thần bí, bình thường rất hiếm khi gặp mặt, nội dung trò chuyện cũng không rõ.
Lần gặp mặt trước đó anh cũng phát hiện ra lần gặp mặt đó sẽ làm Tô Nhiễm Tâm có động tác, nhưng mà không nghĩ tới, lại nhanh như vậy.
Nếu vụ án đã nắm chắc, vậy thì anh có thể tranh thủ, đích thân đi hỏi bà ta một chút.
"Hỏi lại anh một lần nữa, chuyện này anh nắm chắc chứ?" Mộ Yến Thần giơ tay lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ gõ lên bề mặt chiếc tủ chỉ đặt một tấm hình của Lan Khê.
Đối phương nín thở, một lúc sau mới gật đầu: "Tôi dám chắc."
Đôi mắt lạnh lùng của Mộ Yến Thần chợt lóe lên: "Vậy giao cho anh đi. Nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn hãy nói cho tôi biết."
Sau khi cúp điện thoại, Mộ Yến Thần liền đến phòng tắm rửa mặt, ngước mắt lên liền nhìn thấy trong phòng tắm có thêm một bộ bàn chải và một chiếc cốc đánh răng, ngay cả khăn lông cũng là một lớn một nhỏ vắt trên giá treo, chỉnh tề mà thân mật.
Lan Khê, sẽ không có chuyện gì đâu.
Anh bảo đảm.
***
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Lan Khê vẫn chưa thích ứng được với chuyện đột nhiên bản thân không còn việc làm nữa.
Cô ngơ ngẩn xuống giường, khi đi vào phòng khách thì thấy Mộ Yến Thần đã làm xong bữa sáng đơn giản.
Còn có. . . . . . Mới vừa rồi trong lúc mơ màng là một nụ hôn chào buổi sáng.
Hít sâu một hơi, cô tự lên tinh thần, đối mặt với tất cả mọi việc.
Ăn xong bữa sáng, anh đưa cho cô một tấm danh thi*p để liên lạc với luật sư, sau đó bắt xe đi thẳng tới đó, đến nơi mới phát hiện không phải là văn phòng Luật, lại là câu lạc bộ tư nhân.
"Xin chào, tôi là Bạch Tư Dương." Người đàn ông mặc một bộ quần áo sạch sẽ gọn gàng mà thoải mái, đứng dậy bắt tay với cô.
"Mộ Lan Khê." Lan Khê lúng ta lúng túng đưa tay ra, lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế này nên không khỏi có chút căng thẳng.
Người đàn ông cười một tiếng: "Mộ tiểu thư đừng căng thẳng."
Lan Khê ngồi xuống, nở một nụ cười gượng gạo.
"Chín giờ sáng mai sẽ mở phiên toà, chúng ta không có nhiều thời gian cho lắm nên hãy trực tiếp vào chủ đề chính luôn đi, " Bạch Tư Dương giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, mở miệng hỏi, "Mộ tiểu thư có thừa nhận chuyện lần này là cô sao chép ý tưởng không?"
"Tôi không thừa nhận."
Bạch Tư Dương gật đầu một cái, ngón tay nhanh chóng gõ chữ trên máy tính, tiếp tục hỏi: "Lý do?"
Lan Khê nhẹ nhàng hít một hơi, bắt đầu cố gắng nói ra từ đầu đến cuối nguồn gốc ý tưởng và trình bày cụ thể kế hoạch công tác của mình, nhưng mà càng nói càng không nắm chắc, mười đầu ngón tay nắm chặt lấy nhau.
Bạch Tư Dương cũng hơi nhíu mày, không tự chủ lắc đầu.
Lại hỏi thêm mấy vấn đề, đáp án của Lan Khê cũng không có hi vọng cho lắm, mồ hôi trong lòng bàn tay rỉ ra, cô hỏi khẽ: "Có sẽ rất khó khăn hay không?"
Bạch Tư Dương nhếch khóe miệng, ngước mắt nói: "Cũng không phải. Nhưng điều kiện tiên quyết là ngày mai khi mở phiên toà. . . Mộ tiểu thư, dù xảy ra chuyện gì thì cũng hãy bình tĩnh, để tôi giải quyết, đừng nhúng tay vào, cô phối hợp là được rồi."
Sắc mặt Lan Khê trở nên trắng bệch, nghiêng đầu: "Ý của anh là gì?"
"Ý của tôi chính là, Mộ tiên sinh đã giao việc cho tôi, tôi chắc chắn sẽ không thất bại."
Lan Khê nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt liền ảm đạm, cười cười, có chút dí dỏm nhỏ giọng nói: "Thật ra thì cũng không có gì, chẳng qua là mất thể diện một chút, về sau dù có hành nghề ở đây thì cũng không có ai cần mà thôi. Nếu như bỏ qua chuyện này, mọi người cũng chỉ biết người chịu trách nhiệm là nhà thiết kế là tôi đây, công ty của anh tôi cũng sẽ không phải chịu tổn thất đúng không?"
Bạch Tư Dương nhíu mày nhìn cô, cảm thấy suy nghĩ của cô cực kì kì lạ, không nhịn được cười lên.
Anh gật đầu một cái: "Đúng vậy."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê ảm đạm, sau đó đứng lên lễ phép vươn tay: "Vậy cám ơn anh, luật sư Bạch."
Bạch Tư Dương dở khóc dở cười, thật không biết rốt cuộc đầu óc cô đang nghĩ gì, không thể làm gì khác hơn là đứng lên bắt tay với cô, dù sao ngày mai nếu xảy ra chuyện gì, chỉ cần cô ngồi đó quan sát là được.
Từ trong câu lạc bộ tư nhân ra ngoài, Lan Khê liếc mắt nhìn bầu trời, cảm thấy hơi bi ai.
Nhớ tới buổi tối năm ấy ở Los Angeles, cô nằm trên lưng Mộ Yến Thần nói những lời đó, cô đã từng liều mạng kiên trì hi vọng về tương lai, nhưng vẫn bị chuyện hoang đường này hủy hoại trong chốc lát.
Điện thoại di động rung rung, Lan Khê lấy ra xem, là Tiểu Kha.
"Alo?" Cô do dự nhận điện thoại.
"Lan Khê là cô đúng không? Bây giờ bọn tôi đang ở Tây Uyển cậu có muốn đến hay không? Cậu từ chức vội vàng như vậy nên tất cả mọi người chưa kịp tổ chức tiệc chia tay cho cậu, bây giờ cậu đến đây đi!"
Lan Khê nhẹ nhàng cắn môi: "Không được. . . . . . Tiểu Kha, tôi bị công ty buộc thôi việc chứ không phải là từ chức, không phải làm tiệc chia tay đâu."
"Ai nha, cậu cứ đến đi. . . . . ."
Hàng lông mi thật dài run lên, Lan Khê khẽ nói: "Tiểu Kha, ngày mai mở phiên toà rồi."
Tiểu Kha ở đầu bên kia lập tức im lặng, đột nhiên cô cảm thấy lời mời này của mình thật là vô lý.
Nói tới đây Lan Khê cảm thấy mệt mỏi, nhỏ giọng hỏi: "Ngoài các cậu ra còn có ai?"
". . . . . ." Tiểu Kha ngoài ý muốn im lặng, một lúc sau mới nói khẽ, "Để anh ta tự mình nói với cậu vậy."
Điện thoại được đưa vào tay người khác.
Điện thoại được giao đến tay người khác.
Lan Khê chỉ nghe thấy sự im lặng cũng có chút e ngại, khẽ cắn cánh môi theo bản năng cô định cúp điện thoại, đúng lúc ấy bên trong đột nhiên truyền đến giọng nói lười biếng như kiểu lưu manh, chỉ một câu đâm trúng tâm sự của cô: "Đoán được là anh gọi không?"
Kiều Khải Dương.
Lan Khê hít sâu một hơi: "Kiều Tổng giám."
(Chức danh tổng giám này khác với chức danh Tổng giám đốc các bạn nhé. Chức danh Tổng giám nói nôm na tương tự như Trưởng bộ phận kiểm tra kiểm soát nội bộ, chuyên làm nhiệm vụ kiểm tra, giám sát toàn bộ các hoạt động của Công ty)
Cách một khoảng sóng điện thoại rất xa, Kiều Khải Dương trong lòng bị đau đớn giống như bị kim châm vậy. n Không nghĩ tới lúc trước ở tại Los Angeles anh và cô cùng nhau đối mặt giải quyết vấn đề khó khăn, cùng nhau chiến đấu, anh đã yêu thương cô đến độ như thế, lại chỉ đổi lấy cách xưng hô xa cách như vậy.
"Lan Khê, thực xin lỗi, " anh nói giọng khàn khàn, "Anh thay mặt mẹ anh xin lỗi em."
"Tôi đã nói rồi anh không cần phải xin lỗi..." Lan Khê hơi nhíu mày, "Kiều Khải Dương, chắc khi trở về nhà anh sẽ không trở mặt với mẹ anh đấy chứ?"
Đôi môi mỏng nhẹ nhàng áp sát vào ống nghe: "Anh không trở mặt với mẹ anh, anh biết mẹ làm vậy là vì đại cục, anh cũng sẽ không để cho công ty của bà bị tổn thất nửa điểm... Lan Khê, ngày mai anh được bố trí làm người phụ trách của công ty ngày trước của em, để đến tham dự phiên toà, anh sẽ giúp đỡ em, cho nên em đừng sợ gì hết, biết không?
Ngữ điệu này giống như đang dỗ trẻ con vậy, làm cho Lan Khê hơi khó chịu.
Xác thực trong lòng cô áp lực quá lớn, thế cho nên cô không hề nghe ra một chút nguy hiểm trong lời nói đó của Kiều Khải Dương.
"Mọi người cứ từ từ vui chơi đi, vui vẻ lên một chút, tôi sẽ cố gắng..." Lan Khê nói khẽ: " Kiều Khải Dương, hẹn gặp lại."
Nói xong cô liền cúp điện thoại.
Nếu như cô có thể đoán được ngày mai sẽ xảy ra những điều gì, nhất định cô sẽ hy vọng mong mỏi nghìn vạn lần ngày mai đừng đến.
...
Lúc Mộ Yến Thần đi thì đêm đã khuya, lúc này ở trong thư phòng, Lan Khê đã đeo chiếc kính lên mắt tiếp tục nghiên cứu những tài liệu có liên quan chuẩn bị cho phiên toà. Anh đi qua nhẹ nhàng vòng tay nhốt chặt lấy cô từ phía sau lưng, cùng cô triền miên vô cùng thân thiết.
Tay chân của cô thật sự rất lạnh, lờ mờ có thể cảm giác thấy cô căng thẳng và sợ hãi.
Mộ Yến Thần quay mặt khẽ hôn cô, trầm thấp nói: "Em cứ yên tâm, dù trời có sập xuống cũng không được căng thẳng, còn có anh ở đây."
Lan Khê càng lúc càng dựa dẫm vào anh mất rồi, cô dường như muốn thốt ra câu nói: "Anh có thể không đi mà hãy ở lại với em hay không ", nhưng lại gắt gao cắn môi nhịn xuống, cô chợt nhận ra đối với Mộ Yến Thần sự ỷ lại đã vượt quá xa so với dự đoán lúc ban đầu cô muốn ở cùng một chỗ với anh.
"Anh hãy đi nhanh lên, nếu không chậm giờ lên máy bay chớ có trách em."
Mộ Yến Thần vùi mặt vào sâu gáy của cô, ʍúŧ mạnh một cái: "Em muốn anh đi nhanh sao?"
Lan Khê hơi rụt cổ lại, tủi thân gật gật đầu: "Anh đi nhanh lên, sau đó hãy trở về nhanh một chút."
Mộ Yến Thần nhìn cô chăm chú, thật sâu, cặp môi mỏng chậm rãi áp lên đôi môi của cô.
Hi vọng khi trở về, có thể có đáp án cho họ một tương lai tròn vẹn viên mãn.
***
Khi phiên toà khai mạc, quả nhiên Lan Khê nhìn thấy Kiều Khải Dương đang ngồi ở một bên.
Trong đại sảnh, tuy nói chỉ có một chút người thưa thớt, nhưng cũng là nơi xử án nên cô vẫn bị cảnh tượng này làm cho bị chấn động đến mức không nói nên lời, sắc mặt tái nhợt đáng sợ. Thời điểm nhìn thấy Bạch Tư Dương, cô cười yếu ớt mới trấn định được một chút, ngồi xuống.
Nhìn về phía xa, nơi vị trí của nguyên cáo ngồi ở phía đối diện, mí mắt Lan Khê thoáng nhảy lên!
Không biết có phải là trùng hợp hay là có duyên nợ khác, vậy mà cô lại nhìn thấy người đàn ông buổi tối hôm đó khi ở nhà hàng Tây Uyển...dáng vẻ nghiêm túc, trang trọng sáng trưng ngồi trên toà án, cô chú ý tới ông ta có mắt và tóc đều màu đen, cái nhìn thâm thúy lẫn chút mùi vị xảo quyệt.
Giờ phút này, khóe miệng của ông ta thoáng hiện ý cười chứa đựng vẻ khát máu, đang dừng cái nhìn ở cô!
"Bạch Tư Dương, người ngồi đối diện với chúng ta kia là ai?" Lan Khê không nhịn được liền hỏi.
Bạch Tư Dương nhướng mày lên: "Phó Minh Lãng, sau lưng là Thái Tử Gia, cổ đông lớn nhất của tập đoàn tài chính M&R, có chuyện gì không?"
Lan Khê cụp mắt xuống, chột dạ nói một tiếng: "Không có gì."
- - Người đàn ông này biết cô sao? Vì sao hắn ta biết chuyện của cô và Mộ Yến Thần?
Quan toà gõ 乃úa vài cái ở trên mặt bàn, không khí trang nghiêm tỏa đi khắp phòng... Ông ta hình như nói những gì đó, nhưng đầu óc Lan Khê cứ kêu ông ông, không sao nghe được.
Toàn bộ quy trình đều rất quen thuộc với bọn họ, nhưng cả quá trình lại cảm thấy thật gian nan muốn ૮ɦếƭ.
Hầu như cô có thể nghĩ ra được phán quyết cuối cùng là gì...giải thích trước mặt mọi người, xin lỗi truyền thông, sau đó nữa là... có lẽ đối phương có thể đưa ra một cái giá bồi thường trên trời... Có lẽ chuyện gì cô cũng có thể đều làm được, nhưng chắc chắn cô sẽ không thừa nhận mình đã từng làm qua chuyện ấy.
Ánh mắt khiêu khích của Phó Minh Lãng quét sang!
"Nếu như tôi cự tuyệt nói nhận lỗi, có ૮ɦếƭ cũng không thừa nhận, có phải tôi sẽ ngồi tù hay không?" Lan Khê hỏi rất nghiêm túc.
Bạch Tư Dương cả kinh, vừa mới định vỗ vỗ vào lưng để cho cô trấn định lại một chút, thì vòng trình bày đã bắt đầu. Anh vừa định đứng dậy nói một chút gì đó thì một bàn tay ở phía sau đã liền giơ lên. Cùng lúc đó một tập tài liệu được đưa tới cho quan toà, Kiều Khải Dương đứng dậy, khóe môi nhếch lên hiện ra một nụ cười lạnh bạc hờ hững, chậm rãi nói: "Thật xin lỗi, phần tư liệu này tối hôm qua mới nộp lên toà án để thẩm tra xử lí... Là người ai cũng đều có thói hư tật xấu, cho dù thừa nhận chính mình phạm sai lầm cũng cần dũng khí. Nhưng tôi tin tưởng truyền thông M&R cũng muốn có một lý do rõ ràng để giải thích về hai bản thiết kế mặt bằng, đến đâm xe cũng cần một nguyên nhân chính xác nữa là ... nguyên nhân, hiện đã ở trong này..."
Lời nói đơn giản này giống như đất bằng dậy sóng bởi một trái bom, ầm ầm nổ tung tại chỗ.
Sắc mặt Lan Khê trở nên tái nhợt, cô ngoái đầu nhìn lại về phía Kiều Khải Dương, ngay cả nhịp đập của tim bỗng chốc cũng như ngừng lại! !
Ai có thể nói cho cô... rốt cuộc Kiều Khải Dương đang muốn làm cái gì đây? ! !
***
Nơi bậc thềm trước cửa Toà án, cánh cửa phòng xử án đã mở ra, mọi người lần lượt nối đuôi nhau đi ra ngoài.
Bạch Tư Dương nhấn gọi một dãy số, nhưng lại được chuyển tới hộp thư thoại.
Vốn vẫn luôn bình tĩnh, nhưng lúc này nhịp thở của anh có chút hỗn loạn, gắt gao cầm di động bỏ vào trong túi sau đó anh đưa mắt nhìn về phía bậc thềm tìm kiếm Lan Khê, nhưng thế nào cũng không tìm thấy bóng dáng của cô.
Quan tòa không phải không giải quyết, mà là dùng một loại phương thức khác để giải quyết.
Điều này vượt quá xa giới hạn dự đoán của Bạch Tư Dương. Anh không biết nên trả lời với Mộ Yến Thần ra sao...
Mà giờ phút này Lan Khê lại đang chạy ra phía đằng sau hỏi thăm nhân viên toà án, xem rốt cuộc Kiều Khải Dương bị đưa tới nơi nào.
Xét hỏi, phán quyết, không ngờ lại nhanh như vậy! !
Cho đến khi Lan Khê tìm được thì thấy Kiều Khải Dương đang bị phóng viên vây quanh, anh vẫn dáng vẻ “vân đạm phong khinh” xin lỗi trước giới truyền thông, sau cùng anh nói vài câu có chút trào phúng: "Cho dù tôi không chủ động chào từ giã, công ty cũng sẽ khai trừ tôi, cho nên cứ như vậy đi, tôi lấy danh nghĩa cá nhân để bồi thường tổn thất của M&R truyền thông, Phó tiên sinh, ngài có hay vừa ý hay không?"
Truyền thông đồng loạt rắc rắc rầm rầm hướng máy ảnh về phía Phó Minh Lãng đi ra.
Vẻ mặt hắn âm tình bất định.
Nguyên bản kế hoạch đã bị xáo trộn, cơ bản là hắn chỉ muốn trả thù Mộ Yến Thần mà thôi, thình lình ở đâu lại nhảy ra người đàn ông kia, hắn ta là ai nhỉ?
Hắn lạnh lùng ngoắc ngoắc khóe miệng: "Anh quá nhiều chuyện rồi!"
Tiếp theo, cái nhìn lạnh lẽo của Phó Minh Lãng liền quét về Lan Khê đang ở phía đằng sau, ánh mắt mang theo một chút không cam lòng rồi hắn nhanh chóng rời khỏi toà án.
Lan Khê vài lần muốn đẩy đám phóng viên ra để xông vào, nhưng cô chỉ phí công.
Đợi cho đến khi tất cả mọi người tránh ra, Kiều Khải Dương vẻ mặt mỏi mệt, được hai nhân viên tòa án hướng dẫn đi hoàn thành nốt phần điều tra cuối cùng, chợt nghe phía sau lưng có tiếng gọi: "Kiều Khải Dương! !"
Thân hình anh chợt lạnh giá, đứng sững lại, chờ cô từ phía sau đi lên.
"Vì sao anh lại phải làm như vậy?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê trở nên trắng bệch, toàn thân run lên vì tức giận, "Kiều Khải Dương, anh dựa vào cái gì mà tự chủ trương làm như thế, chuyện này hoàn toàn không có liên quan gì với anh, anh lại nhảy ra để làm cái gì! ! Có phải anh đã sớm định sẵn kế hoạch này rồi hay không, sao anh lại nói như vậy hả? Từ đầu đến cuối tôi không hề nói qua muốn anh giúp tôi! Anh có biết hay không, đây không chỉ là vấn đề giải thích việc bồi thường, anh cho là anh không phải Thiết Kế Sư thì sẽ không có chỗ bẩn sao? Lưng gánh một tội danh như vậy, anh từ chức vứt bỏ công việc, về sau còn chỗ nào muốn nhận anh vào làm nữa? ! !"
Tình hình lúc đó, hoàn toàn bị mất khống chế, ngay cả Bạch Tư Dương cũng không ngờ được như vậy.
Chỉ có điều làm như thế này kết quả thoát tội so với việc anh vất vả để biện hộ đã đơn giản hơn rất nhiều, lời nói của anh cũng xoay chuyển theo ý của Kiều Khải Dương đã nói.
Cho nên cho dù Lan Khê có phản đối đi chăng nữa, nếu còn muốn cãi lại, toà án cũng sẽ không cho cô có cơ hội lên tiếng, cho dù toà án có hỏi cô rằng Kiều Khải Dương có nói là thật hay không, Bạch Tư Dương cũng mạnh mẽ đè cô lại, lạnh nhạt lặng im.
Lan Khê đã sắp phát điên lên rồi...
Kiều Khải Dương nhíu mày cười lạnh: "Đây là em đau lòng vì anh chăng?"
Đột nhiên Lan Khê nghẹn lời: "... ! !"
Liếm liếm môi, anh nói tao nhã: "Em cảm thấy như thế là không tốt hay sao? Về sau em vẫn có thể làm những chuyện mà em muốn làm, ngược lại, anh lại cảm thấy rất tốt."
"Kiều Khải Dương! !"
Kiều Khải Dương nhếch môi cười lạnh, giọng nói đầy vẻ hờ hững hơi khàn khàn: "Trước hết em hãy chờ anh một lát, anh còn có chút việc nhất định phải theo chân bọn họ đi xử lý, lát nữa anh còn có chuyện muốn nói với em."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc