Lúc chạng vạng, quản lý khách sạn không chịu được nữa nên báo cảnh sát.
Tiếng xe cảnh xát vang dội phía dưới lầu khách sạn, các ký giả và truyền thông bùng nổ muốn biết chuyện gì xảy ra ở bên trong, phía bên kia lại không có ai hưởng ứng, tất cả vô cùng hỗn loạn.
Trong một khoảng thời gian ngắn từ xế chiều cho đến tối, Nhan Mục Nhiễm tâm tình hoảng loạn lái xe ra bờ biển suốt hai giờ liền, có mấy lần thiếu chút nữa ᴆụng vào lan can ở ven đường, kích động đến độ muốn lao xe xuống biển ngay! Nhưng cô vẫn nhịn lại được. Quỷ thần xui khiến sao cô lại gọi điện thoại về nhà, nhưng sau khi bấm gọi xong thì cô mới chợt nhớ thời gian chenh lệch, lại vội vàng tắt máy.
Nhưng điện thoại lại nhất quyết không tha cho cô .
Cố nén nước mắt sắp tràn ra, cô nghe điện thoại: "Alo?"
"Nhiễm Nhiễm?" Một giọng nói ôn tồn vang lên.
"Mẹ. . . . . ." Nhan Mục Nhiễm rất nhanh liền khóc, tay để trên tay lái run run.
"Mẹ đi rót nước uống, thấy điện thoại vang lên một tiếng rồi tắt, nên mẹ nghĩ là con, sao con lại gọi điện vào giờ này, xảy ra chuyện gì sao?" Mẹ Nhan nhíu mày mà hỏi.
Nhan Mục Nhiễm cắn môi, cắn đến nỗi môi sắp nát ra, cố gắng ép mình đè nén chua xót trong lòng xuống, không muốn để lộ ra dù chỉ một chút !
"Con không sao, mẹ, " Giọng cô khàn khàn, "Con quên mất giờ bên đó, con chỉ muốn hỏi ba có khỏe không, cho nên mới điện thoại về. Bây giờ con đang ở Los Angeles, mấy ngày nữa sẽ về, mọi người đừng lo lắng."
Mẹ Nhan thở dài.
"Nhiễm Nhiễm, con ở đâu cũng được, chỉ cần con bình an thì cha mẹ cũng yên tâm rồi. Thế nào, giờ này sao con không ở công ty, không ở cùng
với Yến Thần sao? Bốn năm trước con nói muốn tới nước Mỹ để tìm nó, mẹ và cha con đã phản đối, nhưng con lại không chịu nghe, còn cãi nhau với cha mẹ một trận ầm ĩ rồi bỏ đi, mẹ với cha con lo lắng cho con như thế nào con có biết không? Cha mẹ vất vả chờ đợi suốt bốn năm con mới trở về nước, vậy mà lại cố tình ở thành phố A xa như vậy, thế thì về hay không về cũng có khác gì nhau đâu? Cha con còn tưởng con về nước là để kết hôn, tưởng là sau bốn năm thì hai con cũng tu thành chánh quả, dù sao xã hội bây giờ đâu có cô gái nào chờ một người đàn ông ròng rã bốn năm như vậy? Rốt cuộc cậu ta không hài lòng về con chỗ nào chứ? Nhưng mà Nhiễm Nhiễm…”
“Mẹ…” Nhan Mục Nhiễm cắt lời bà, cười khổ, “Mỗi lần con gọi điện về mẹ đều nói với con những lời này, nếu cứ như vậy thì sau này con sẽ không dám gọi về nữa đâu, con chỉ mới 29 tuổi mà thôi, ở nước ngoài như vậy là chưa già đâu.”
“Còn không già?” Mẹ Nhan nâng cao giọng nói, “Vậy bao nhiêu mới là già hả, con nhìn con gái chú Niếp đi, cũng hơn ba mươi mới đính hôn, đính rồi lại không chịu kết, mấy đứa trẻ các con rốt cuộc là muốn làm loạn đến mức nào đây…”
“Mẹ,” Nhan Mục Nhiễm bất đắc dĩ, “Con có điện thoại, hơn nửa đêm rồi mẹ đi ngủ trước đi, đừng quan tâm chuyện của con, có cơ hội con nhất định sẽ cùng Yến Thần trở về thăm hai người, như vậy có được không?”
“Con…” Mẹ Nhan cứng họng, hồi lâu nói, “Tốt lắm, con cũng chú ý thân thể.”
Lại hàn huyên đôi câu rồi mới cúp điện thoại.
Gió biển thổi phất vào làm mái tóc xộc xệch, sợ hãi cùng lo lắng trong lòng Nhan Mục Nhiễm vẫn không có cách nào mất đi được, mặc dù đã đi vào đường lui rất tốt nhưng vẫn thấy chột dạ, cô nhìn vào kính xe để xem bộ dạng của mình, lớp trang điểm tinh xảo đã hơi mất đi.
Mặc kệ như thế nào, cô cũng nên đối mặt rồi.
Hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên lạnh, mở túi lấy đồ trang điểm ra dậm lại, rồi lái xe chạy về hướng khách sạn.
Không ngờ vừa mới tới khách sạn liền gặp cảnh tượng như thế này.
Xe bị vây đến nước chảy cũng không lọt, cuối cùng William phải ra mặt phái người dẫn cô đi vào.
“Sao vậy? Ở đây làm gì mà nhiều người vây kín đến thế? Xảy ra chuyện gì?” Nhan Mục Nhiễm cố ý xuống xe làm bộ như giật mình hỏi.
William ngước mắt, liếc nhìn cô.
Khóe miệng nâng lên nụ cười nhạt, anh ta nói thật nhỏ: “Đã xảy ra chút chuyện, nhưng mà Mộ tiên sinh chạy tới, cũng coi như đã giải quyết được.”
Ánh mắt Nhan Mục Nhiễm càng thêm kinh ngạc: “Yến Thần? Anh nói anh ấy tới nơi này?!”
William chỉ cười không nói, làm ra dấu tay dẫn dắt cô đi vào.
Lúc bước vào thang máy đi lên, một bên cửa của phòng làm việc của khách sạn được mở ra, tiếng huyên náo ở trong đại sảnh dũng mãnh lao ra --.
“Không phải là của tôi, thật sự không phải là tôi, tôi không có làm!” Một người đàn ông trung niên vẫn còn mặc đồ đầu bếp, trên áo trắng vẫn còn vấy mỡ, ánh mắt hoảng sợ giải thích, “Tôi không hề biết hai vị khách này, lương thực của chúng tôi đều trải qua mấy vòng kiểm nghiệm để chắc chắn là không có thể có vấn đề, tôi cũng không bỏ thuốc vào trong đó, mấy người không thể vu oan cho người tốt!!”
Ánh mắt cảnh sát lạnh lùng: “Chúng tôi chỉ thu thập chứng cứ để điều tra, tiên sinh, xin phối hợp.”
“Mấy người hãy làm cho rõ ràng!! Tôi là đầu bếp đỉnh nhất nước Mỹ này!! Tôi có đạo đức nghề nghiệp!! Tôi muốn gọi điện thoại cho luật sư của tôi, tôi không có làm những chuyện này….” Mắt của người đàn ông trung niên hồng hồng, gầm thét, giãy dụa rồi thở hổn hển.
Cả đại sảnh vang vọng tràn đầy tiếng anh, Nhan Mục Nhiễm nghe thấy liền kinh hồn bạt vía.
Ánh mắt của cô quét về phía William.
Ánh mắt sắc của William nhàn nhạt, giống như là không mấy liên quan gì tới mình vậy, không cần biết người đàn ông kia có phải bị oan uổng hay không, chỉ cần cự tuyệt không nhận thì cũng không có biện pháp, phải có người đứng ra gánh trách nhiệm, dù sao người có can đảm ở trong Los Angeles này chọc vào người của Mộ Yến Thần, thật đúng là không nhiều lắm.
Thấy ánh mắt quá mức thiết tha của cô, William tốt bụng hỏi: “Nhan tiểu thư, cô biết vị tiên sinh kia sao?”
Mí mắt Nhan Mục Nhiễm đột nhiên giật, sắc mặt biến đổi: “Anh nói bậy cái gì đó?!”
Sau khi thốt ra những lời này cô liền phát hiện giọng điệu của mình quá nặng, trong nháy mắt lúng túng hạ xuống, vén mấy sợi tóc ra phía sau tai: “Ý của tôi là tôi không thể nào quen những người phạm pháp được…. William, Yến Thần ở nơi nào? Chúng ta nhanh đi tới đó đi.”
William bình tĩnh nhìn cô hai giây, cười nhạt, mang cô đi về phía trước.