Hào Môn Thừa Hoan - Chương 211

Tác giả: Mộc Tiểu Ô

Chương 211: Bạo lực

Đầu cô ướt đẫm, xốc xếch trên bả vai, áo bị xé từ cổ áo đến иgự¢, trên cổ còn có mấy dấu vết mờ mờ. Mắt đẹp vẫn nhìn anh chằm chằm, nhìn đến rớt nước mắt, cô còn tưởng rằng mình đang nằm mơ!!
"Mộ Yến Thần..........Không phải em cố ý....." Giọng nói nức nở khàn khàn đầy ẩn nhẫn, phát ra từ miệng của cô!
Một màn đá văng cửa kia, giống như trong ngày mùa hè khốc nhiệt chợt dội tới một vũng băng tuyết! Cô theo bản năng biết mình không tỉnh táo, hôn nóng bỏng rơi đầy vai mà cô lại không thể kháng cự, mà ngước mắt đón nhận ánh mắt khi*p sợ cùng phức tạp cảu William thì cô lại có cảm giác giống như mình bị lột sạch quần áo, xuất hiện trước mặt biết bao công chúng!!
Sau một lúc sững sờ rốt cuộc Lan Khê cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Cô mơ hồ nghe được thanh âm dây dưa, cũng không thèm bận tâm, ngón tay gắt gao xoắn lấy tóc của mình, hận không kéo đứt được, William bị làm cho giật mình, vội vàng kéo Kiều Khải Dương đi ra ngoài, rồi lui ra bên ngoài, khàn giọng nói: "Mộ tiểu thư cô đừng kích động...Mộ tiên sinh lập tức tới ngay!"
Nói xong cửa liền "Rầm!" một tiếng đóng lại.
Khoảng 10\' sau, Lan Khê nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh hỗn loạn, cảm thấy mình sắp bị thiêu ૮ɦếƭ rồi.
Mặc dù đã bấm chân mình bầm xanh mấy cục, đau đớn kích thích tất cả đều thử qua, nhưng vẫn không cách nào ngăn được cơ thể mình dậy sóng! Cô bò vào phòng tắm xối nước, nước lạnh thấu xương rơi vào người làm vết thương nhói lên, nhưng ít nhất thì nó cũng dễ chịu hơn....
Giờ phút này thấy Mộ yến Thần, cũng lúc này trong mắt anh chắc chắn là cô đang rất nhếch nhác, Lan Khê mắt nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh, tự nhiên cảm thấy sợ, cảm thấy như vậy thật đáng sợ!!
Ánh mắt kia, giống như là anh đã biết hết mọi chuyện vậy.
Biết vừa rồi cô đã làm gì, dấu vết trên người cô là do ai làm ra, ngay cả cô cũng không biết thì ra cô cũng có thể phóng đãng đến mức chẳng biết liêm sỉ là gì như vậy!!
Anh lạnh lùng mím môi giống như là đang nói..., mối quan hệ mỏng manh giữa bọn họ, vì vậy mà băng liệt.
"Em không biết đã xảy ra chuyện gì...Em thật sự cảm thấy không thoải mái..." Lan Khê yếu ớt lấy hai tay chống lấy thân thể, rưng rưng nắm lấy tay anh. "Mộ Yến Thần..."
Trái tim của cô giống như bị một con dao đâm vào, rất nhanh sẽ ૮ɦếƭ đi.
Bàn tay nhỏ bé lạnh buốt chạm được bàn tay của anh, toàn thân của Mộ Yến Thần liền chấn động!!
Cho đến giờ phút này trái tim gần như mới được hồi phục, không hề đóng băng như lúc nãy nữa, ánh mắt của Mộ Yến Thần bắt đầu run rẩy kịch liệt, một tay ôm lấy cô, tràn đầy thương tiếc mà ôm cô vào trong lòng, nâng mặt cô lên, mới phát hiện cô đã cắn nát đôi môi của mình, cơ thể vẫn chưa mất đi khí lạnh, run lẩy bẩy, anh cúi đầu hôn lên môi của cô, liền bị nhiệt độ lạnh cóng trên đó làm cho lòng đau thắt lại!!
Anh trằn trọc, đổi lại góc độ khác mà hôn cô, thể nghiệm và quan sát từng tổn thương, uất ức của cô, xương ngón tay bởi vì dùng sức mà khẽ trắng bệch, hận không thể dụi cô vào trong cơ thể của mình!
Hai mắt Lan Khê lại tràn đầy nước mắt, dựa vào cơ thể ấm áp của anh, quay mặt đi: "Không cần....."
Cô cảm thấy mình rất bẩn, tắm nước lạnh lâu như vậy, mà cô vẫn cảm thấy mình rất bẩn!!
Ngón tay dài của Mộ Yến Thần giữ chặt cái ót của cô, hôn sâu hơn, cắn nuốt sạch sẽ tiếng rưng rưng nức nở nghẹn ngào của cô.
"....." Lan Khê phát hiện cơ thể bắt đầu rục rịch, thuốc lại bắt đầu phát tác, cô bắt đầu không tự chủ được mà nghênh hợp với anh, thậm chí cảm thấy không đủ, hai tầng lửa và băng ђàภђ ђạ đến nỗi cô sắp điên lên rồi!!
Hai mắt Lan Khê lại tràn đầy nước mắt, dựa vào cơ thể ấm áp của anh, quay mặt đi: "Không cần. . . . . ."
Cô cảm thấy mình rất bẩn, tắm nước lạnh lâu như vậy, mà cô vẫn cảm thấy mình rất bẩn! !
Ngón tay dài của Mộ Yến Thần giữ chặt cái ót của cô, hôn sâu hơn, cắn nuốt sạch sẽ tiếng rưng rưng nức nở nghẹn ngào của cô.
". . . . . ." Lan Khê phát hiện cơ thể bắt đầu rục rịch, thuốc lại bắt đầu phát tác, cô bắt đầu không tự chủ được mà nghênh hợp với anh, thậm chí cảm thấy không đủ, hai tầng lửa và băng ђàภђ ђạ đến nỗi cô sắp điên lên rồi! !
Mộ Yến Thần liếc mắt nhìn lên, nhận thấy sự biến hóa của cô.
Cảm thấy cô chủ động leo lên, anh gần như đã nghĩ đến việc giúp cô giải thuốc, nhưng trong con ngươi thoáng qua một tia sáng, anh khống chế được sự vận động cơ thể của cô, giọng nói mang theo một tia khàn khàn lạnh lùng nói: "Đợi chút."
"Ở đây chờ anh một chút." Ánh mắt của Mộ Yến Thần sắc lạnh, nhưng lại nhìn cô rất dịu dàng, đè ép nội tâm cuồng phong mưa rền gió dữ lại, kéo chăn đắp kín cô lại, sâu sắc nhìn cô một cái, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đi ra ngoài.
Ngoài cửa, William nghe thấy tiếng động vội vàng đứng thẳng, lại thấy Mộ Yến Thần quần áo chỉnh tề đi ra.
Anh ngớ ngẩn, còn tưởng rằng anh ta sẽ ở bên trong. . . . . .
"Cậu ta đang ở trong đó?" Mộ Yến Thần lạnh lùng nhìn về phía vách cửa.
William nheo mắt, gật đầu đáp: "Vâng"
Anh đương nhiên biết Mộ Yến Thần đang hỏi về Kiều Khải Dương.
Mộ Yến Thần gật đầu một cái, đi tới vặn khóa mở cửa phòng ra ——
Mấy mấy dưới trung thành cau mày, theo bản năng muốn đi vào cùng nhưng lại bị William ngăn lại, loại chuyện như vậy hãy để cho chính anh ta giải quyết thì hay hơn.
Mà ở bên trong phòng, phía dưới của Kiều Khải Dương nhô lên thành hình cái lều, sắc mặt anh ta vừa lạnh lại vừa thối, từng trận mê ly cùng ngọn lửa đang bùng cháy như đang thiêu đốt lý trí của anh! Mọi đồ vật trong phòng đều bị anh hất tung xuống đất, tủ ở đầu giường cũng bị hất ngã, dây điện thoại quấn quanh đèn bàn, một mảnh hỗn độn.
Anh không biết đây là lần thứ mấy mình nhếch nhác chậm chạp bò dậy từ trên mặt đất, từ cổ cho đến mặt đều bị lửa đốt nóng bừng lên, trên trán nổi đầy gân xanh, thái độ thống khổ đến cực hạn.
Một cỗ lạnh lùng chậm rãi tiến tới gần.
Hơi thở của Kiều Khải Dương y như rồng phun lửa, hai mắt đỏ ngầu, nghiêng đầu thấy Mộ Yến Thần.
Anh lập tức hiểu, Lan Khê đi công tác đến nơi xa xôi này, người ở bên cạnh thì bụng dạ khó lường, người kín đáo như Mộ Yến Thần làm sao có thể không chút đề phòng nào được chứ?
"Mộ Yến Thần, tôi cho anh biết...." Kiều Khải Dương nghiến răng thì thầm ra mấy chứ.
Bốp! Một tiếng nổ vang lên, Kiều Khải Dương chỉ cảm thấy xương cằm của mình sắp nứt ra, cú đánh quá mạnh làm anh ngã xuống trúng cái tủ đầu giường, tiếng rầm rầm rào rào vang lên, mùi máu tanh nồng nặc cùng với đau đớn lan tràn khắp miệng!
Qủa đấm mang theo sự tàn độc, rơi xuống mặt anh.
Ánh mắt của Mộ Yến Thần sắc lạnh đến đáng sợ, nắm đấm buông lỏng một chút, hòa hoãn giảm bớt chút lực, xương y như bị vỡ thành từng mảnh, anh khàn giọng hỏi: ".....Tỉnh táo lại chưa?"
Kiều Khải Dương từ trên tủ đầu nhếch nhác bò dậy, xộc xệch nửa quỳ nửa đứng, căn bản nói không ra lời.
Nhưng Mộ Yến Thần gần như không đợi anh nói chuyện, bước đến lạnh lùng nói: "Nếu đã tỉnh táo lại thì tôi hỏi cậu, cậu đã chạm vào chỗ nào trên người cô ấy?"
Kiều Khải Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh.
Thấy anh ta không nói lời nào, môi mỏng sắc bén như đao của Mộ Yến Thần nhàn nhạt mím lại, đi tới níu thật chặt lấy cổ áo kéo anh lên, ánh mắt của hai người đàn ông này mang theo sát khí chạm vào nhau, trong không khí ngay lập tức sinh điện: "Tôi có thể nói cho cậu biết, tôi biết rõ chuyện gì xảy ra. Theo lý thuyết thì có lẽ chuyện như vậy cũng không nên đổ lên đầu cậu được, cho nên chờ cậu tỉnh táo lại, tùy ý cậu đánh lại như thế nào cũng được -- nhưng Kiều Khải Dương, chúng ta trước nên tính món nợ này cái đã --"
Âm cuối của anh rất thấp, thấp giống như khói mù lượn lờ, lộ ra sát khí đầy máu tanh.
"Cậu lấy tay nào chạm vào cô ấy? Hay là cả hai tay đều chạm, hả?" Hai mắt Mộ Yến Thần nhàn nhạt nhìn anh ta, chậm rãi hỏi.
Đây là lần đầu tiên Kiều Khải Dương chân chính cảm nhận được cái người gọi là Mộ Yến Thần nguy hiểm đến cỡ nào.
Một tiếng cười nhạo lại tràn ra khóe miệng.
"Tôi ᴆụng thì thế nào? Mộ Yến Thần, cô ấy là gì của anh? Bạn gái của anh? Vợ của anh? Trong lòng của anh biết rất rõ, vì cái tình yêu dị dạng này mà muốn cô ấy vì anh mà thủ thân như ngọc sao? Đừng nói lần này là ngoài ý muốn, cho dù có thật sự xảy ra, chỉ bằng thân phận anh trai của anh, con mẹ nó anh có thể làm gì tôi......"
"Bốp!" Một cú đấm ngoan độc đánh tới, Kiều Khải Dương bị nện đến choáng váng ngã trên mặt đất, ho ra máu.
Trên trán của Mộ Yến Thần, nổi đầy gân xanh! Môi mỏng của anh lạnh lùng mím lại, hận không thể Gi*t ૮ɦếƭ tên này ngay lập tức!!
Kiều Khải Dương ho khan bò dậy, khóe miệng giễu cợt cười càng lúc càng lớn.
"A.....Tôi còn tưởng anh là thần thánh, Mộ Yến Thần, anh không phải là thẹn quá hóa giận đó chứ...."Kiều Khải Dương đứng lên, thò tay vào иgự¢, "Anh biết tôi có thể cho cô ấy cái gì không? Tôi có thể cho phụ nữ tất cả những gì họ muốn! Anh có bản lãnh giống tôi, đừng để cho tôi cảm thấy cô ấy đi theo anh chính là chịu uất ức!!"
Mộ Yến Thần lạnh lùng liếc nhìn anh, bộ dáng giận đến cực điểm làm cho người ta cảm thấy một giây kế tiếp anh sẽ bộc phát.
Thật không ngờ đến anh chỉ là lẳng lặng nhìn Kiều Khải Dương một hội, hờ hững sửa sang lại cổ áo rồi đi ra cửa --
Kiều Khải Dương cắn răng nghiến lợi, không cam tâm tiến lên vỗ vào vai anh!
Mộ Yến Thần đột nhiên xoay người, giữ chặt cổ tay của anh vặn một cái! Chỉ nghe thấy tiếng xương giòn tan vang lên, Kiều Khải Dương vội vàng nên không kịp chuẩn bị nên cổ tay nhanh chóng bị khống chế!!
"....." Kiều Khải Dương gắt gao cắn răng, chịu đựng đau nhất từ tay truyền đến!
"Cậu nói đúng." Mộ Yến Thần cũng khẽ thở dốc, nhưng ngay cả hô hấp cũng lạnh như băng, "Bây giờ cô ấy ở cùng tôi chính là chịu uất ức -- nhưng những lời này cũng không đến lượt cậu nói, dù sao tình cảm là chuyện của hai người, sẽ không bởi vì cậu quơ tay múa chân nhiều lần thì sẽ có phần của cậu, cậu nói cậu có thứ mà tôi không thể cho sao? Vậy chúng ta cứ nhìn xem -- tôi có cho nổi hay không."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc