Xúc cảm thật ấm áp.
Phía trên môi cô có mùi thơm của cháo lươn mang theo sự hấp dẫn mê người đang thu hút người ta thưởng thức, môi của cô mềm mại không thể tin được, trong nháy mắt Kiều Khải Dương tỉnh táo lại, trong một cái chớp mắt sau đó anh lại bị cảm giác mềm mại kia câu mất lý trí, cánh tay dài ôm chặt lấy thân thể cô cúi đầu hôn càng thêm cuồng dã, dù đã cảm thấy trong bờ môi đỏ của cô khẽ tràn ra tiếng thét sợ hãi đến chói tai nhưng anh ta vẫn không dừng lại!
Lan Khê hoàn toàn bị dọa sợ.
Đột nhiên xuất hiện cảm giác chới với khiến cô sợ hãi, sau đó trên môi liền truyền đến cảm giác bị lửa nóng giày xéo, trong cơn sương mù cô thấy khuôn mặt của Kiều Khải Dương, tiếng thét chói tai lại bị anh ta chặn lại, cô quả thật sắp bị một màn trước mắt kích thích đến điên rồi, đưa tay liều mạng muốn đẩy anh ta ra! !
"Kiều Khải Dương. . . . . . anh tỉnh táo lại đi! !"
Dùng hết tất cả sức lực trên người, rốt cuộc Lan Khê cũng đẩy được anh ta ra, anh ta lảo đảo một cái suýt chút nữa thì làm đổ đèn bàn trên tủ đầu giường!
Lan Khê thở hổn hển bò dậy, những giọt nước mắt nhanh chóng xuất hiện, cô che miệng lại, cảm thấy trên môi mình có hơi thở xa lạ, vừa ra sức lau vừa đi ra cửa, không hiểu sao huyệt thái dương càng lúc càng đập mạnh, trong cơn đau đớn mang theo cảm giác cực kì choáng váng, cô mới chỉ bước một bước mà cũng choáng váng một phen.
Đứng tại chỗ, trong mắt Kiều Khải Dương tràn đầy tơ máu, cánh tay vội vàng đưa ra kéo cô vào lòng, cô mới không ngã xuống.
". . . . . ." Cả người Lan Khê tê dại, mềm nhũn suýt chút nữa thì đứng không vững, hơi thở cũng trở nên nóng bỏng.
Cô bị vây trong Ⱡồ₦g иgự¢ cứng rắn, cảm thấy rõ ràng bản thân bị một cánh tay kiềm chặt.
Tại thời khắc bất lực như thế này, bị hai cánh tay mạnh mẽ ôm như vậy, cô đã không biết nên cảm động hay sợ hãi, nhưng mà trong đầu tràn đầy bóng dáng của Mộ Yến Thần ẩn hiện, nhưng tia lí trí duy nhất còn tồn tại nói cho cô biết, không phải anh!
"Lan Khê. . . . . ." Kiều Khải Dương hít một hơi, cố gắng kìm nén khát vọng trong thân thể , gân xanh trên trán nổi lên, hơi thở nóng bỏng, cúi đầu khàn giọng nói , "Em có cảm thấy lạ ở đâu không? Tôi cảm thấy. . . . . . Tôi có phần không kiềm chế nổi. . . . . ."
Từ trước tới nay, khi cần giải quyết Dụς ∀ọηg, anh ta mới đi tìm phụ nữ, nhưng kì lạ là vào giờ phút này anh lại muốn ôm cô vào trong иgự¢, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang tràn đầy sắc hồng mơ màng, không nhịn được liền giữ chặt gáy của cô rồi sáp lại gần, muốn ăn cô vào bụng.
Bụng dưới đột nhiên căng cứng, thậm chí còn có cảm giác trướng đến phát đau, quả thật đã khiến anh thẹn quá hóa giận, nhưng không có cách nào tự động kiềm chế!
Lan Khê chau mày, dùng tia lý trí cuối cùng khống chế bản thân, đẩy bả vai Kiều Khải Dương về phía sau.
Người đàn ông này dựa vào cô quá gần, dường như hơi thở của cô đã hòa tan trong hô hấp của anh ta.
"Kiều Khải Dương, anh đừng có dựa vào tôi như thế này. . . . . ." Giọng nói của cô cũng trở lên khàn khàn mê ly, trong mắt là vẻ kháng cự, trên mặt vì xấu hổ mà đỏ lên một mảng, "Không kiềm chế nổi thì anh đi ra mau, trở về phòng của anh mà nghỉ ngơi thật tốt đi!"
Kiều Khải Dương gắt gao nhìn chằm chằm cô, trong mắt sắp nhỏ ra máu.
"Anh không đi phải không?" Lan Khê cắn môi, cảm giác cả người sắp nóng lên như bị thiêu cháy, nếu anh ta không đi một chút nữa cô sẽ không kiềm chế được mà chủ động hôn anh ta, cô dùng hết hơi sức run rẩy gạt cánh tay anh ta ra, "Vậy tôi đi ra ngoài!"
Cô lảo đảo đi ra cửa.
Nóng quá. . . . . .
Nóng đến mức cô muốn đi tắm nước lạnh, dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy trong thân thể!
Kiều Khải Dương chán nản ngồi trên giường xoa mi tâm, cánh tay cũng tê dại đang run rẩy, khó khăn ngước mắt liếc nhìn đồ ăn trên chiếc xe thức ăn mà bọn họ vừa ăn, trong mắt tràn đầy tơ máu, trong tiềm thức bỗng lóe lên một ý nghĩ như sét đánh giữa trời quang!
". . . . . ." Một tiếng kêu đau đớn vang lên ngay ở cửa ra vào.
Lan Khê ra sức xoay tay nắm cửa nhưng lại phát hiện nó đang bị khóa, run rẩy cầm thẻ mở cửa phòng lên quẹt, nhưng nó lại không hề phản ứng, chỗ tay nắm cửa lạnh như băng khiến cô muốn đến gần để giải nhiệt, nhưng mà không đủ. . . . . . vĩnh viễn không đủ. . . . . .
Cô bất lực sắp khóc thành tiếng rồi.
Sau lưng có một bóng dáng cao ngất cũng đang đến gần.
Hai cánh tay Kiều Khải Dương chống lên trên cửa, cúi đầu hôn lên mái tóc của cô.
Cả người Lan Khê mạnh mẽ run lên, nhắm mắt lại, cảm thấy con tê dại này đã len lỏi đến từng đầu ngón chân, ngón tay.
Kiều Khải Dương hoàn toàn bị phản ứng thân thể của cô khích lệ, không còn đểý xem rốt cuộc cô có thật sự tình nguyện hay không, anh đã nhịn đến mức sắp nổ tung rồ ! Một tay vòng ra phía sau ôm lấy cô, hôn lên vành tai của cô, cảm giác tiếp xúc da thịt vừa chân thật thực lại vừa mơ hồ, nhanh chóng khiến Kiều Khải Dương máu nóng sục sôi, anh giữ chặt cái gáy mảnh khảnh của cô, sốt ruột đặt từng nụ hôn nóng bỏng lên vành tai và trên cần cổ của cô. . . . . .
"Lan Khê. . . . . ." Anh khàn giọng khẽ gọi tên cô, từng hình ảnh từ khi biết cô tới nay đồng loạt hiện lên trong đầu, đó chính là yêu mà không thể làm gì, trong những đêm rét mướt, cảm giác đó thực sự khiến anh đau đớn và không cam lòng, "Lan Khê anh biết rõ như vậy là không đúng. . . . . . Nhưng không phải em cũng muốn sao. . . . . . Hãy để cho anh một lần. . . . . . Một lần là đủ rồi. . . . . ."
Theo bản năng anh biết hai bọn họ không bình thường, bị hạ dược hoặc có nguyên nhân khác. . . . . . Nhưng anh cũng không muốn suy nghĩ tiếp, anh không cách nào suy xét, đã đánh mất lý trí bắt đầu xé rách quần áo của cô!
Trong đầu Lan Khê ong lên, từng cơn sóng dữùn ùn kéo đến như sắp nuốt sống cô, như thiêu đốt khiến cô khó chịu. Ở Los Angeles, sự sợ hãi và tủi thân mạnh mẽ xuất hiện, từng giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống, cô run giọng kêu lên: "Anh (1)..."
1. Anh ở đây là anh trai nhé ^^. Thực ra LK gọi: "Ca".
Chỉ một từ nay, mạnh mẽ kích thích Kiều Khải Dương đang định vò nát xương cốt của cô rồi hòa tan vào trong иgự¢.
"Không được gọi anh ta!!" Anh тһô Ьạᴏ gầm nhẹ một tiếng, ôm lấy cô rồi đè cô lên cánh cửa, thân hình cao ngất cũng тһô Ьạᴏ áp lên: ".........Nhìn cho rõ xem anh là ai........Lan Khê!"
Anh thì thầm một tiếng, thoáng cái đã nắm chặt eo thon của cô, xé rách quần áo của cô rồi hôn dần xuống phía dưới!!
***
Ở Manchester xa xôi.
Phong cách hiện đại, khiến tòa nhà được tô điểm chút sắc thái thần bí.
Mộ Yến Thần ngồi trong phòng khách nhắm mắt nghỉ ngơi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm, nhìn từ vẻ ngoài trầm tĩnh, ai cũng không biết rốt cuộc anh đang suy nghĩ về cái gì, hay anh chỉ ngồi đây để chờ đợi, trong bầu không khí đầy áp lực này anh lặng lẽ chờ đợi sự thật.
Cửa được mở ra.
Xa xa, hai loạt tiếng bước chân vang lên từ xa đến gần, không hề hốt hoảng, quản gia đi phía sau một người phụ nữ cao quý, một lúc lâu sau thì đi vượt qua bà ấy, muốn tiến lên nhắc nhở Mộ Yến Thần rằng chủ nhân ngôi nhà này đã trở lại, lại không nghĩ rằng ông ta vừa mới tới trước mặt Mộ Yến Thấn, anh đi tỉnh lại, ánh mắt thâm thúy quét về người vừa tới....
Mí mắt Tô Nhiễm Thần không nhịn được mà nhảy lại!
Không biết có phải do bà ở nước ngoài quá lâu hay không, nên vốn quen nhìn khuôn mặt sắc sảo và dáng người của người phương Tây, bỗng nhìn thấy một người phương Đông có dáng người đẹp như vậy, bà lại cảm thấy dường như anh ta vừa mới như đi ra từ trong tranh, đôi con ngươi đen bóng lộ ra vẻ mê hoặc lòng người, có thể khiến người ta vừa nhìn thấy liền mất hồn.
"Tô tiểu thư." Một tiếng chào hỏi thản nhiên vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng.
Tô Nhiễm Tâm ngơ ngẩn, ngay sau đó ϲởí áօ choàng trên người ra, đưa cho quản gia, ưu nhã đi tới trước quầy rượu rồi đứng lại, ngoái đầu lại nhìn rồi hỏi: "Cậu là ai?"
Đôi chân dài vắt lên nhau, Mộ Yến Thần lạnh nhạt quét mắt một cái, thanh âm chậm rãi: "Mộ Yến Thần."
Tô Nhiễm Tâm rót một ly rượu, cười cười, lắc lắc ly rượu đỏ ở trong tay, nói: "Dĩ nhiên tôi biết cậu là Mộ Yến Thần, người đứng đầu của Tập đoàn xuyên quốc gia DiglandYork, tôi cũng không đến mức nông cạn như vậy, nhưng mà hôm nay cậu tới tìm tôi, cậu đang dùng thân phận gì để tới? Tôi nhớ việc buôn bán của tôi và cậu không hề có sự bất đồng hay liên quan gì cả, ngược lại về chuyện ngài đến công ty tôi khiến mọi người đang huyên náo xôn xao, cậu đinh đến tìm tôi để tâm sự à?"
Mộ Yến Thần dừng lại một chút, khóe môi nâng lên một nụ cười cười yếu ớt nhưng lại lạnh như băng.
Nói đến sự kiện kia, thật ra anh đã biết rất rõ.
Nhưng mà từ trước đến giờ anh chưa từng để những chuyện vụn vặt làm xáo trộn kế hoạch của mình, xem ra hiện nay chuyện này đối với anh càng quan trọng hơn. Xoa xoa mi tâm, trong đầu óc anh thoáng qua một dáng người, theo bản năng giọng nói cũng mềm hơn rất nhiều: "Tôi vì Lan Khê mà đến."
Mí mắt Tô Nhiễm Tâm lại nhảy lên một lần nữa!
Mãi lâu sau, rượu đang ngậm trong miệng mới được nuốt xuống, bà ngồi trên ghế salon dịu dàng nói: "Quan hệ của hai người là như thế nào?"
Mộ Yến Thần ngước mắt nhìn bà, hơi thở lạnh lùng tỏa ra: "Xem ra đã rất nhiều năm rồi bà không liên lạc với cô ấy, cũng hoàn toàn không biết, cuộc sống của cô ấy ở nhà họ Mộ gia trôi qua như thế nào."
Trên mặt Tô Nhiễm Tâm có chút lúng túng: "Cậu hãy trả lời vấn đề của tôi."
"Tôi là anh trai của cô ấy." Mộ Yến Thần dừng lại một chút, giọng nói trầm thấp tiếp tục phun ra mấy chữ, "Nhưng mà trước mắt, chúng tôi đang ở chung một chỗ."
Ở chung một chỗ?
Dù đã nhiều năm không nói tiếng Trung nhưng Tô Nhiễm Tâm vẫn sững sờ, là bà lạc hậu hay ba chữ này thật sự có nghĩa gì khác?
"Lời này của cậu là có ý gì?" Sắc mặt bà dần trầm xuống, "Tôi đại khái có thể biết cậu là ai, tôi biết rõ sau khi chị gái tôi qua đời, Mộ Minh Thăng người nào, cậu có phải là đứa con trai mà người phụ nữ kia dẫn về không. Nhưng mà là tôi nghe lầm sao? Các người ở chung một chỗ? Là nói con bé và cậu?"
Thoáng ngửi được sự nguy hiểm và hoang đường, khiến Tô Nhiễm Tâm nắm chặt lấy ghế salon.
Mộ Yến Thần tựa vào ghế salon, con ngươi lạnh lùng thản nhiên nhìn bà, môi mỏng khẽ mở: "Trái lại cô ấy chưa từng ở bên tôi. Nhưng mà nếu như bà thật sụ nghe không hiểu, tôi có thể đổi một cách thức khác để nói cho bà biết...cô ấy là người tôi yêu."