Hào Môn Thừa Hoan - Chương 184

Tác giả: Mộc Tiểu Ô

Chương 184: Làm cho người ta cảm thấy thật ghê tởm

Cuối cùng, ngón tay thon dài không nhịn được nữa, thăm dò sâu vào trong .
Lan Khê run lên!
Cánh tay đang ôm cổ anh càng cuốn chặt hơn.
Nước mắt của cô kích thích anh, Mộ Yến Thần không biết rốt cuộc mình đã trúng loại tà gì, cảm giác ham muốn càng lúc càng lớn, ngón tay cũng vùi sâu hơn, môi lưỡi tỉ mỉ dỗ dành cô không cho kháng cự, dây thần kinh lại trở nên căng thẳng. Thân thể Lan Khê càng lúc càng gấp, ban đầu ở đó cực kì đau nhức, rút ra rút vào nhiều lần vẽ lên sự nhiệt tình vô hạn, càng thêm thoải mái, cả người cô cũng run lên, cuối cùng bị anh ngậm lấy đầu lưỡi rồi hung hăng ʍúŧ vào đẩy cô lên cao triều! !
Tất cả tiếng thét chói tai và nghẹn ngào bị anh chiếm đoạt hết.
Cả người giống như vừa được vớt ra từ trong nước, mồ hôi ẩm ướt nhớp nháp, khó chịu muốn ૮ɦếƭ.
Khi Lan Khê vẫn còn ở trong cơn mê muội thì Mộ Yến Thần yêu thương hôn lên vầng trán của cô, dục niệm trong đáy mắt đã rút đi, ôm cô lên rồi đặt lên giường, kéo ga giường che kín người cô, nói thật nhỏ: ". . . . . . Nghĩ kĩ chưa? Có muốn ở cùng một chỗ với anh hay không?"
Ngay cả ngón tay của Lan Khê cũng run rẩy, không còn tí sức lực nào, chỉ có thể để anh ôm vào иgự¢, nghe anh nói nhỏ.
Chu chu mỏ, khi cô dùng hết chút lý trí còn lại muốn cự tuyệt chỉ nghe thấy anh khàn giọng hỏi: "Mấy giờ đi làm?"
Ánh mắt mê ly dần trở nên minh bạch, hơi mệt mỏi lại có vẻ hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt như tờ giấy, cầm lấy điện thoại di động của mình.
Mộ Yến Thần kéo cô về, cúi đầu khẽ hôn lên môi của cô: "Ngoan, hôm nay xin nghỉ nhé."
"Mộ Yến Thần!" Cô kháng nghị, giọng nói hơi ám ách.
Ánh mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần nhìn cô chăm chú, tốt bụng khẽ hỏi: "Em xuống giường được không?"
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê hiện lên vẻ khổ sở, đỏ mặt, một mảng hồng hồng vô cùng xinh đẹp diễm lệ. Bên trên bờ mi thật dài của cô vẫn còn dính nước mắt, sự mệt mỏi ùn ùn kéo tới, cùng kích tình trên người chưa kịp rút đi vẫn còn ђàภђ ђạ cô, cô nhẹ nhàng vùi mặt vào trong иgự¢ anh, trong nháy mắt vẻ nhu thuận mềm mại khiến người ta phải kinh ngạc.
". . . . . . Đừng ép tôi, được không?" Một lát sau, ở trong Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, cô tủi thân thì thầm.
Cô đang rất mâu thuẫn.
Là người trưởng thành thì không thể tùy hứng giống như lúc còn nhỏ nữa, kiểu yêu đương này giống như Mα túч, một khi cô đã nghiện thì sẽ không bỏ được.
Ánh mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần lúc sáng lúc tối, cảm xúc phức tạp đầy vườn mắt, rút người ra để cô nhẹ nhàng vùi sâu vào gối ôm và tấm chăn mềm mại, giống như đà điểu vậy, nghiêng người xuống phủ kín lên người cô, ôm từ sau lưng, cách ga giường vuốt ve thân thể của cô, hôn vào vành tai khéo léo tinh xảo.
Cảm giác tê dại triền miên, cảm giác tê dại lan khắp toàn thân khiến người ta có có thể kháng cự được.
"Anh sẽ cho em thời gian suy nghĩ và tiếp nhận...." giọng nói từ tính của anh lộ ra tia mị hoặc, giống như là món quà trời ban, dịu dàng nói, "Nhưng mà hãy nhớ, sẽ không quá lâu đâu."
Giọng nói kia lọt vào tai, chậm rãi rõ ràng khiến thần kinh Lan Khê căng thẳng, cô nghiêng mặt nhẹ nhàng ghé vào gối ôm, trong đôi mắt có một dòng nước trong suốt chảy ra, cảm nhận được sức lực và nhiệt độ trên bàn tay nhẵn nhụi của anh, cảm giác ấm áp vẫn còn bao trùm .
"Mộ Yến Thần, cái người này, tại sao bao nhiêu năm ở nước ngoài lại không chịu kết hôn đi, chẳng lẽ về nước cũng chỉ để dây dưa với tôi như vậy à?" Lan Khê mê mang hỏi, tay khẽ nắm chặt ga giường, "Chẳng lẽ phụ nữ nước ngoài không tốt à? Hào phóng, nhiệt tình, có thể gặp nhau cũng có thể chia tay, cũng không giống phụ nữ Trung quốc, hở ra là lại bắt anh phải chịu trách nhiệm."
Mộ Yến Thần rất hưởng thụ quá trình cô bình tĩnh nói chuyện với anh, nụ hôn êm ái càng lúc càng triền miên, bàn tay vòng qua eo của cô đang chậm rãi vuốt ve, có khả năng xoa dịu những chỗ cô bị đau nhức, ánh mắt mê ly như nước: "Thì có lẽ là...! . . . . . . Có lẽ là tốt."
Câu này có ý gì?
Lan Khê khẽ nhíu mày, cảm thấy khó hiểu, tiếp tục hỏi: "Mộ Yến Thần, lần này anh định lừa gạt tôi bao lâu? Nhiều khi tôi cảm thấy khi anh hào hứng thì sẽ trở nên cực kì điên khùng, còn muốn lôi kéo tôi cùng nổi điên, có lẽ đợi đến lúc nào đó anh lại nói với tôi là anh đã chơi đã rồi, không muốn chơi đùa nữa rồi muốn tôi cút xéo....A!"
Đột nhiên cô kêu nhỏ một tiếng, nhíu mi, bả vai co lại, cảm thấy bị bàn tay của anh Ϧóþ rất đau.
Trong đôi mắt của Mộ Yến Thần thoáng hiện lên tia sáng lạnh lẽo, lạnh nhạt ra lệnh: "Gọi anh là anh trai đi."
Anh trai?
Hàng lông mày mảnh mai của Lan Khê nhíu lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ kháng cự, nhỏ giọng cự tuyệt: ". . . . . . Tôi không gọi, anh đã thấy kiểu anh trai nào cùng nằm trên giường với em gái mình để làm loại chuyện này không?"
Mộ Yến Thần ôm chặt lấy khung người nhỏ bé của cô, cắn cắn vành tai của cô, giọng nói khàn khàn như sương mù: "Em gọi là sẽ có. . . . . ."
Lòng bàn tay nóng bỏng bao phủ ở trước иgự¢ cô, nhiệt độ nóng bỏng mang theo chút cứng rắn vuốt ve đỉnh núi, sự cọ xát của vải vóc khiến người ta càng thấy khó chịu, Lan Khê than nhẹ, cảm thấy đằng sau ௱ôЛƓ có cái gì đó bắt đầu trở nên cứng rắn nóng bỏng. Đột nhiên lúc này lại cảm thấy cực kì sợ hãi, bàn tay nhỏ bé vội vàng đặt lên bàn tay của anh, run giọng khẩn cầu: "Đừng. . . . . Mộ Yến Thần anh đừng như vậy. . . . . ."
Cô thật sự không hiểu, tại sao anh đã chiến đấu hăng hái cả một đêm, sáng sớm thức dậy vẫn có tinh lực như vậy?!
Lo lắng sức khỏe của cô, động tác của Mộ Yến Thần dần chậm lại, ham muốn chậm rãi thối lui.
"Đau ở đâu? Anh giúp em xoa xoa." Anh dịu dàng nói nhỏ.
Lan Khê mếu máo, uất ức nói: "Chỗ nào tôi cũng đau. . . . . ."
Đáy mắt Mộ Yến Thần thoáng hiện lên một chùm ánh sáng rực rỡ, tràn đầy thương yêu, quả nhiên lòng bàn tay đã dò xét xuống dưới. Xoa nhẹ ở bên trong đùi, vừa bắt đầu cô vẫn căng thẳng đề phòng, về sau mới thấy anh không cố ý xâm phạm, lúc này mới dần dần tỉnh táo, xoa Ϧóþ rất thoải mái, cô ngủ thi*p đi trong vòng tay của anh.
Mộ Yến Thần khẽ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thật lâu sau mới rút người ra rời đi.
***
Buổi trưa khi tỉnh lại, vậy mà anh lại không ở đây.
Cho tới bây giờ cũng chưa từng ngủ nướng đến tận trưa như thế này, Lan Khê không thể tưởng tượng nổi anh đã cầm điện thoại di động của mình để gọi điện thoại xin phép nghỉ với Branda như thế nào, dùng lý do gì, khuôn mặt như bị đốt cháy, có chút nóng bỏng, cô xuống giường rửa mặt, sau khi tắm rửa mới cảm thấy đau nhức trên người như được gột tẩy.
Khi đi vào phòng khách thì thấy bữa trưa trên bàn còn bốc lên hơi nóng, còn có một chùm chìa khóa.
Chắc là chìa khóa của căn nhà này.
Anh không cần nói một chữ nào cả, chỉ cần mấy động tác đơn giản cũng đã tỏ rõ dụng ý.
Lan Khê khẽ cắn môi, rửa tay rồi ăn bữa trưa, sắc mặt trong suốt giống như đồi núi sau cơn mưa, mang theo chút mơ màng tự hỏi, không hiểu sao mới vừa rồi khi tỉnh dậy lại có cảm giác mất mát, rốt cuộc tại sao cô lại thấy mất mát? Bởi vì khi tỉnh dậy không thấy anh ở bên cạnh sao?
Có một câu thành ngữ, gọi là uống rượu độc giải khát.
Lan Khê biết rõ lúc này bản thân mình hoang đường biết bao nhiêu, nhưng không có cách nào chấm dứt sự hoang đường này lại.
May mà đây không phải là thành phố C.
Hàng ngày không phải đối mặt với cha mẹ, bạn bè, khi đi cùng anh trong thành phố cũng không cảm thấy tội ác bao phủ toàn thân. Trong lòng cô vẫn mơ hồ sợ hãi, sợ một đêm lạnh lẽo của mùa đông năm đó ở thành phố C lại xảy ra một lần nữa.
Đêm đó, cô chạy như điên trên nền tuyết bằng đôi chân trần, khó có thể giảm bớt nỗi đau khi bị những người thân bỏ rơi.
Mộ Yến Thần, anh chính là một ác ma.
Hàng lông mày mảnh mai của cô khẽ nhíu lại, đè nén nỗi chua xót và khổ sở ở trong lòng để nuốt xuống miếng cơm cuối cùng, sau khi dọn dẹp xong, nhìn phòng khách và phòng ngủ sáng trưng, cũng có chút hương vị gia đình.
Nhưng mà Mộ Lan Khê à, mày không thể nộp νũ кнí đầu hàng nhanh như vậy.
Thu thập đồ đạc xong, mặc áo khoác vào, Lan Khê cầm túi xách lên rồi đi ra ngoài, liếc mắt nhìn chùm chìa khóa nằm trên bàn, thẳng tay đóng cửa lại.
***
"Em nói cái gì?!" Đứng trước tủ, Branda nhíu mày xoay người lại, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm cô gái đang sắp xếp tài liệu cùng mình, "Bộp!" một tiếng đóng tài liệu lại.
"Mộ Lan Khê em đi ra đây, nói lại câu em vừa nói với chị đi, lặp lại lần nữa đi chị không nghe rõ."
Trong giọng nói lộ vẻ uy nghiêm, khiến Lan Khê nghe đến tê dại da đầu.
Sự ngang ngạnh có thể khiến Branda nổi đóa, cô nhẹ nhàng cắn môi, đôi mắt xoay chuyển khẽ cắn môi lặp lại một lần nữa: "Em nói, làm xong tháng này em có thể từ chức hay không? Em biết rõ sẽ không có tiền thưởng, chị cứ đưa cho em tiền lương thử việc là được, có được không?"
Branda lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, không nghĩ rằng cô ấy cũng dám nói!
"Em không muốn đi làm nữa phải không ?"
". . . . . . vâng."
"Do chị đối xử tệ bạc với em hả?"
"Không phải."
"Vậy tại sao em lại muốn từ chức? Không phải là không muốn làm quảng cáo nữa, chỉ là không muốn tiếp tục làm việc ở đây?!" Branda càng nhíu mày chặt hơn, "Ngay từ đầu bọn họ nói người trẻ tuổi thường xốc nổi chị còn không tin, em có bao nhiêu tài cán? Động một ý đã muốn từ chức, em cho rằng đây là nhà em à?! Em cảm thấy em cầm được một cái đơn đặt hàng của một năm là em đã lên tiên rồi hả? Em đến đây nói nói cho chị biết rốt cuộc là ai đã móc nối với em!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê lúc đỏ lúc trắng.
"Branda, so với em chị còn rõ ràng hơn, đơn đặt hàng này không phải là thành quả do em cố gắng, nếu như đối phương không phải là của anh trai của em thì em hoàn toàn không có cơ hội! Em chỉ không muốn dựa dẫm vào người có địa vị, nhưng giám đốc điều hành công ty cũng không để ý, thậm chí bọn họ còn muốn năm nào cũng có thể nhận được nhiệm vụ thiết kế cho Digland York, rồi việc này sẽ không rơi vào ai khác, chỉ biết giao cho em!"
Branda nhíu mày nhìn chăm chú vào cô bé ở trước mặt, cuối cùng cũng hiểu cô ấy đang rối rắm vấn đề gì.
Gật đầu một cái, cô lạnh nhạt nói: "Được rồi em đừng sắp xếp nữa, đến đây ngồi xuống."
Lan Khê lúng ta lúng túng, đi tới rồi ngồi xuống.
Nhưng khi chưa kịp ngồi vững thì một tập tài liệu đập vào đầu cô không hề lưu tình! Tiếng "bốp" vang lên thanh thúy khiến Lan Khê đau đớn kêu gào, che đầu nhìn khuôn mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Branda ở trước mặt, lúc này mới cảm nhận được rõ ràng hỏa khí của cô ấy.
"Chỉ vì không giải quyết được vấn đề này nên muốn từ chức? Mộ Lan Khê, chị quá xem trọng em rồi!" Branda không hề lưu tình thốt lên một câu, trực tiếp trách móc.
Hốc mắt Lan Khê hơi ẩm ướt, không phải bởi vì đau lòng, mà như lời Branda nói, cũng cảm thấy bản thân có phần không có tiền đồ.
Hít sâu một hơi Branda cố gắng đè nén cơn bực tức xuống hỏi: "Ý tứ của em chị hiểu rõ, chỉ vì em không muốn dựa vào quan hệ để làm việc ở công ty mà thôi, chuyện này chị sẽ giúp em giải quyết. Nhưng mà chuyện em cần lo lắng không phải là việc này, vừa qua em có thể nhìn thấy áp lực của tập thể, nói xem, chẳng lẽ em cảm thấy tự mình khai thông với anh trai rất khó khăn à? Quan hệ của hai người không tốt?"
Lan Khê lắc đầu, cảm thấy vấn đề cơ bản không phải là tốt hay không tốt.
"Chị cũng không cảm thấy hai người không tốt," Branda cười lạnh, "Không phải tối hôm qua anh ta còn đến đón em về nhà sao? Chị nhớ rõ nhà em cũng không có người thân nào ở thành phố A, vậy hai anh em em ở cùng với nhau?"
Thân thể Lan Khê cứng ngắc, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệch.
"Em không phải khẩn trương, từ trước đến giờ chị không bao giờ tham gia vào chuyện của người khác, cho dù người bên cạnh mình có đồng tính luyến ái thì chị cũng có thể tiếp nhận, người đã già nhưng tâm vẫn chưa lão, " Branda trêu chọc đôi câu, cười đến mức lạnh bạc, bưng ly cà phê ở trên bàn đã nguội lạnh lên uống một ngụm, sâu xa nói, "Mặc dù tuổi em còn nhỏ nhưng mà ánh mắt chọn đàn ông cũng không tệ lắm, mà còn là một cực phẩm...... Nhưng mà Lan Khê à, suy cho cùng khi lựa chọn cũng phải nhìn xem có khả năng hay không, em hiểu chứ?"
Lựa chọn, cũng phải nhìn xem em có khả năng hay không.
Chỉ một câu nói này đã khiến Lan Khê không thể không bội phục sự sáng suốt của Branda, cô ngước mắt lên nhìn chị ấy chăm chú, trong mắt tràn đầy sự hoang vu và bất lực. Branda bị ánh mắt của cô đâm vào không dám nghênh đón, đưa tay ra vỗ vỗ mu bàn tay cô, lạnh nhạt nói: "Em chú ý một chút, đừng gây ra chuyện gì quá lớn, những kẻ kia trong bộ phận lập kế hoạch lúc nào cũng nóng lòng mở miệng nói xấu người khác chứ chẳng ngồi không đâu, có xảy ra chuyện gì thì cũng không phải mỗi mình em bị phỉ báng đâu, hiểu chứ?"
Sự ân cần và nhu tình chân thành trong mắt Branda khiến trong lòng Lan Khê nóng lên.
"Vậy nếu như chính bản thân mình không có biện pháp thì làm thế nào? Nếu như không nhịn được mà yêu..."
Branda nghe hai câu nói nhẹ nhàng bất lực của cô xong, hít sâu một hơi! Sắc mặt trắng bệch rút tay lại!
Nha đầu này. . . . . . Quả nhiên là cực kì có dũng khí!
"Vậy thì nghĩ đến bố mẹ và người thân đi!" Branda quả quyết bỏ xuống một câu, ánh mắt lành lạnh, "Loạn luân không phải là chuyện đùa, chờ em say đắm rồi mới biết là sai trái!"
Nếu như tình yêu có thể tùy tiện xằng bậy như vậy, thế giới cũng bị xáo trộn từ lâu rồi.
"Em thu thập tất cả tài liệu còn lại cho xong đi, chị còn có chuyện khác nên đi trước!" Branda lạnh nhạt nói xong, cầm tài liệu ở bên cạnh lên rồi xoay người rời đi, khi đẩy cửa ra thân thể lại không nhịn được mà cứng đờ, người ở cửa dọa cho cô giật nảy mình!
Cô thật sự không nghĩ tới, mới vừa rồi trong khi các cô nói chuyện, bên ngoài lại có người nghe thấy!
Bóng dáng cao ngất ấy vẫn không có tính tự giác như cũ, cả người rét lạnh dựa vào tường, ánh mắt lười biếng bức người dừng ở Branda đang đi ra, thậm chí khi nhìn cô còn nở một nụ cười lạnh.
Kiều Khải Dương.
"Anh ở đây làm cái gì?" Branda nhíu mày hỏi, vô cùng lo sợ.
Thân thể đang dựa vào tường của Kiều Khải Dương đứng thẳng lên, cười lạnh như một ác ma khát, đẩy cửa ra rồi đi vào: "Tôi đi tìm vợ của tôi."
Anh....
Branda nhất thời nghẹn họng, dựa vào cửa không biết nên nói gì với cậu ta, anh. . . . . . vợ? Có mà vợ quỷ ấy!
Lan Khê đứng dậy tiếp tục sắp xếp tủ tài liệu, rướn người với tới tầng trên cùng của tủ tài liệu, đường cong xinh đẹp bị nhìn thấy không sót một chút gì.
Vừa liếc mắt qua, nhìn thấy Kiều Khải Dương thì lại cảm thấy khi*p sợ trong lòng.
Lan Khê dừng động tác lại, kinh ngạc nhìn về phía người vừa tới.
Tia máu trong mắt của anh ta vẫn chưa tiêu tán, gương mặt tuấn tú vì căng thẳng nên hơi xanh mét, dưới cằm râu ria cũng chưa được cạo sạch sẽ: "Buổi sáng em xin nghỉ, có phải bởi vì tối hôm qua quá kịch liệt hay không, nên không xuống giường được, hả?"
Câu nói này cực kì kích thích người ta, từ miệng anh ta thốt lên, khiến cả người Lan Khê cũng run lên.
Ánh mắt lạnh lẽo ướƭ áƭ liếc nhìn anh ta, Lan Khê không quan tâm.
Kiều Khải Dương cũng không buông tha, tay chống vào tủ tài liệu cúi đầu đưa mắt nhìn cô, nói giọng khàn khàn: "Em có biết không, buổi tối ngày hôm qua anh đã phải trải qua như đang đi trên cáp treo? Trước đó em đã nói cho anh biết em đã từng vì một người đàn ông mà sinh non, rồi còn để tận mắt anh nhìn thấy em hôn môi với anh trai em. . . . . . Mộ Lan Khê, cho dù là người đàn ông có tính cách tốt hơn anh cũng sẽ không kiên nhẫn đến đây hỏi em rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đâu. Bây giờ cũng là lần duy nhất anh hỏi em."
"Lần trước em nói với anh em đã có người trong lòng, có phải là anh trai em hay không?" Ánh mắt đầy sương mù của Kiều Khải Dương nhìn chằm chằm cô, cười lạnh một tiếng, “Hai người loạn luân à?”
Động tác của Lan Khê chậm lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo như núi rừng sau cơn mưa cố tình kìm nén cảm xúc tuyệt vọng.
cô không biết nếu là người khác thì sẽ như thế nào, nhưng mà bị người đàn ông yêu mến mình ép hỏi như vậy, thật sự trong lòng cô cũng có phần khó chịu, móc cài của tập tài liệu tiếp xúc với đầu ngón tay lạnh như băng, thậm chí còn hơi run rẩy, cô không giấu diếm được nữa rồi.
Ánh mắt nhẹ nhàng nhìn về phía anh, cô gật đầu.
“Rất xin lỗi vì tôi đã giấu diếm anh lâu như vậy, Kiều Khải Dương, tôi đã từng nói với anh đừng có tiếp xúc nhiều với tôi, anh sẽ phải thất vọng, quả nhiên bây giờ đã làm anh thất vọng rồi.” Lan Khê khẽ nói, “Anh đoán rất đúng, tối hôm qua tôi đã ở trên giường của anh ấy.”
Có trời mới biết, khi đón ánh mắt của anh ta để nói ra những lời này, ở phía bên trái Ⱡồ₦g иgự¢ của cô có bao nhiêu khó chịu.
Kiều Khải Dương lại cảm thấy, bởi vì câu nói này toàn bọ bầu trời anh đã sụp đổ trong nháy mắt. Có gì khó chịu hơn khi nghe cô gái mà mình yêu quý tự nói ra, rằng tối hôm qua cô đã ở trên giường của anh trai ruột cô ây, có gì tê tâm liệt phế hơn? Kiều Khải Dương muốn nắm chặt nắm đấm ,nhưng nắm đấm lại không ngừng run rẩy, chuyện này đã vượt quá nhận thức của anh, anh cũng không đủ sức để tiếp nhận.
Cuối cùng khi nắm tay bị nắm quá chặt, khớp xương vang lên tiếng kẽo kẹt, cảm giác như muốn bùng nổ nhưng không dám nói ra khiến anh sắp sụp đổ.
“Mộ Lan Khê, không phải cô đã khiến tôi thất vọng….”
Trong đôi mắt của Kiều Khải Dương tràn đầy tia máu, vành mắt đau đớn, cắn răng nói rõ từng chữ một, “cô TMD khiến tôi, ghê tởm!!!”
Tiếng gào thét xen lẫn sự tức giận, vang dội ở trong phòng tài liệu.
Cả tầng lầu cũng yên tĩnh khác thường, tất cả nhân viên cũng vì vậy mà dừng công việc lại tò mà nhìn sang bên đó, chỉ thấy “rầm” một tiếng, cửa kính của phòng tài liệu bị mở ra, rồi đạp ngược vào tường, suýt nữa thì vỡ nát. Kiều Khải Dương lửa giận ngút trời đi từ bên trong ra, sải bước đi khỏi bộ phận lập kế hoạch.
Lan Khê lẳng lặng nghe một loạt âm thanh vừa vang lên, sắc mặt khẽ chuyển thành trắng bệch, trong lòng chua xót, tất cả đều kết thúc rồi.
Mộ Lan Khê, cô thật TMD làm tôi ghê tởm.
cô nở nụ cười thê lương mà xinh đẹp, bao nhiêu năm qua, rốt cuộc cô cũng thấy được phản ứng của một người bình thường, cuối cùng cô cũng biết rõ loạn luân là một việc khiến người ta cực kì buồn nôn.
Buổi tối phải làm thêm giờ để sắp xếp tài liệu, khoảng mười giờ rốt cuộc cũng có thể rời khỏi công ty.
Bụng đói kêu vang, ánh đèn nhu hòa của phòng chứa đồ và phòng trà nước vẫn đang sáng, Lan Khê đi tắt, sau đó trong bóng tối lấy thẻ ra vào ra, khi lùi lại thì dưới chân đột nhiên bị vấp một cái, suýt chút nữa thì ngã xuống.
Lan Khê nhíu mày, vội vàng lùi về phía sau mấy bước cẩn thận nhìn về phía góc tường tối tăm không biết là có cái gì đó, tại sao mới vừa khi vấp vào còn có cảm giác mềm mềm? Còn có thể động đậy?
Trong lòng cô có chút sợ hãi, muốn đi bật đèn lên, lại nghe thấy có tiếng kêu đau.
Người ở trên đất giật giật, trong bóng tối, môi mỏng phát ra một câu khàn khàn: “Đau…..”
Vừa rồi khi cô vấp, đã đạp phải cánh tay của anh ta rồi.
Lan Khê kinh ngạc, trong bóng tối ánh mắt cẩn thận nhận biết dáng vẻ của anh ta, không dám gọi, nhưng mà thanh âm mà cô vừa nghe thấy, đây là…….
“cô đến đây đỡ tôi dậy……..” Người đàn ông dùng giọng khàn khàn để lệnh, cau mày nhịn đau, “Tôi ngồi lâu quá nên không đứng dậy được.”
Ngồi lâu quá?!
“Kiều Khai Dương?” Lan Khê có phần không chắc chắn, nhẹ giọng kêu lên.
“Đúng, là tôi, cô nhanh một chút đi.” Kiều Khải Dương lạnh lùng nhíu mày ra lệnh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê trắng bệch.
Suy nghĩ một chút rồi bỏ qua việc bật đèn, đi đến nâng anh ta dậy đi về phía ánh sáng yếu ớt của phòng vệ sinh, anh ta thật là nặng, cô mất chút hơi sức mới có thể nâng cánh tay của anh ta để đỡ anh ta đứng lên.
Kiều Khải Dương giống hệt lưu manh, trong nháy mắt khi đứng lên tay anh đã vòng qua eo của cô, mệt mỏi dựa vào vai của cô.
“………………” Lan Khê chợt nhíu mày, khi sau lưng bị anh ta ôm chặt, cô lên tiếng cảnh cáo theo bản năng, “Kiều Khải Dương, anh buông ra.”
“không buông.” Anh nhanh chóng hai chữ.
Tay ôm chặt cô, Kiều Khải Dương vùi vào cổ của cô, thanh âm cực kì yếu ớt, rất đáng thương: “Tôi sai lầm rồi……….. Tôi không nên mắng em, tôi sai lầm rồi…….em coi như tôi chưa nói gì có được không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc