Anh ta lạnh lùng nhíu mày.
"Cô sợ tôi à?" Anh ta khẽ nâng lên một nụ cười lạnh.
"Trên người anh thật bẩn!" Lan Khê lạnh lùng phản bác!
Sắc mặt người đàn ông hoàn toàn thay đổi.
Thật sự anh ta chưa từng bị người ta khiêu khích trong gara như thế này, cũng chưa từng bị người phụ nữ nào chê bẩn, thậm chí anh ta còn có chút thích sạch sẽ, không phải người phụ nữ nào cũng động vào, thế mà cô gái này lại chê anh bẩn??
Khẽ liếm bờ môi mỏng, trong đôi mắt của anh ta lộ ra tia sáng đẫm máu, lạnh lùng ngang nhiên xông qua, trước khi Lan Khê tránh thoát được lần nữa thì nhanh chóng túm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, lông mày chợt nảy lên, cảm thấy cô cực kì gầy yếu!
Cánh tay còn lại vén tóc mái của cô lên: "Được rồi, tôi đã nhớ kỹ khuôn mặt của cô rồi, cô——!"
Cặp lông mày của người đàn ông tiếp tục nhíu lại một lần nữa, gương mặt tuấn tú dần dần trắng bệch, nhìn chăm chú vào dung nhan tuyệt mỹ kia, kí ức giống như là có cái gì đó mãnh mẽ đập vào suy nghĩ của anh ta, trong đầu óc anh chợt hiện ra một khuôn mặt, dính vết máu, tái nhợt đến đáng sợ, một đôi mắt trong veo nhưng tràn đầy sát khí đẫm máu.
Lần cuối nhìn thấy khuôn mặt này là mấy năm trước nhỉ? Vậy mà cô đã lột xác thành bộ dáng xinh đẹp động lòng người như vậy.
Lan Khê mặc kệ anh ta nhẹ nhàng vén tóc của mình lên, rồi chăm chú nhìn mình, ánh mắt run lên, nhỏ giọng nói: "Anh nhìn đủ chưa?"
Người đàn ông nghẹn họng! Trong đôi mắt hẹp dài mị hoặc chứa đựng sự khi*p sợ.
Một giây sau, ánh sáng lưu chuyển trong mắt của cô, mênh ௱ôЛƓ động lòng người, cổ tay của người đàn ông không biết bị khống chế từ bao giờ, đột nhiên phía trước bị lôi kéo, suýt nữa lảo đảo mà ngã xuống, dưới nách lại căng thẳng, một luồng sức mạnh mạnh mẽ đủ để anh ta bay lên không, sau đó xoay tròn 360 độ rồi "Phịch!" một tiếng rơi xuống mặt đất
". . . . . ." Đau nhức, kèm theo âm thanh xương cốt toàn thân bị va đập truyền khắp tứ chi!
Động tác ném qua vai làm cổ tay Lan Khê hơi đau nhức, người đàn ông này nặng ૮ɦếƭ đi được, đôi mày thanh tú của cô nhíu lại, vừa cố gắng vặn vặn cổ tay để xoa dịu, vừa tiến lên phía trước bổ sung thêm một cước!
"Một cước này để dạy dỗ anh đừng có nói năng lỗ mãng rồi động tay động chân, cái trước đó, để anh biết mà chú ý giữ gìn đạo đức xã hội, không nên ở bất cứ chỗ nào cũng tùy tiện phát dục, cẩn thận bị bệnh đó!"
Cô nói xong, giày cao gót cao ba centimet màu bạc khẽ dẫm xuống, ung dung đi ra ngoài nhà để xe.
Trên mặt đất, trong cơn đau nhức. một lúc lâu sau người đàn ông mới từ từ đứng dậy, sắc mặt đau đớn dữ tợn, ôm lấy chỗ xương sườn vừa mới bị cô đạp vào mà đứng dậy, lông mày của anh khẽ nhướn lên, ngưng mắt nhìn vào bóng dáng đang đi ra đó, nhìn chăm chú vào từng động tác của cô, vẻ quyến rũ của khóe mắt đuôi mày, thậm chí là dáng vẻ mái tóc bị gió lay động.
Anh nhớ ra cô rồi.
Hơn nữa, ấn tượng rất sâu sắc.
***
Đi theo người ta đến từng bộ phận để chào hỏi, Lan Khê tìm được vị trí của mình, khi đi được một vòng thì liên tục nhận được ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bên cạnh máy in có hai cô gái trẻ tuổi đang cúi người nói chuyện, lông mi giả lấp lánh hàm ý bát quái .
"Thật là non mềm nha, chẳng lẽ Tổng giám lại thích loại phụ nữ như thế này?"
"Chắc là vậy, nghe nói Tổng giám vốn là có cơ hội đến một trong 500 công ty lớn nhất châu Mỹ, nhưng vì cô ấy nên mới ở lại thành phố A, giữ vị trí này lại hai năm, chỉ chờ cô ấy đi vào."
"Si tình như vậy à? !"
"Tất nhiên rồi, có biết bọn họ biết nhau từ lâu rồi không? Mình cũng tốt nghiệp đại học A đó."
"A vậy sao? Vậy cậu có biết tình hình bên trong không. . . . . ."
"Đúng vậy, đúng vậy, nhiều chuyện lắm. . . . . ." Những người bên cạnh cũng xúm vào theo.
"Nhưng mà cô ấy cũng rất khổ nha, " Sư tỷ cùng trường nhếch miệng cười cười, "Bộ phận lập kế hoạch có hai tổ thành viên, cô ấy không cùng tổ với Tổng giám, cô ấy cùng với Branda đó, mọi người biết Branda chứ? Nghe nói người đó có khả năng tự thông bồn cầu, sửa bóng đèn, bê bình gas, . . . . . là lão xử nữ đó."
"Nôn. . . . . ."
"Nôn. . . . . ."
Mọi người nghe thấy thế thì che miệng giải tán.
Branda đi đến, nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn của Lan Khê, ánh mắt lạnh lẽo không hề có nhiệt độ, đợi khi Lan Khê ngẩng đầu thì ném một bản kế hoạch lên trên bàn của cô: "Tôi nghe nói dự án của SeaWorld là cô làm?"
Lan Khê nhẹ nhàng rút bàn tay đau đớn do vừa mới bị tập văn kiện đập vào ra, nâng ánh mắt lên: "Tôi chỉ tham gia một chút."
Branda cũng không để ý, ra hiệu cô cầm văn kiện lên: "Xem cái này một chút đi, có một công ty bên Mỹ đưa yêu cầu, thế lực của bọn họ ở đó cũng lớn, không lâu nữa thì sẽ đến khu vực Đông Nam Á phát triển, cô cẩn thận xem qua yêu cầu của bọn họ rồi làm một bản kế hoạch sơ bộ, sáng sớm ngày mai thì đưa cho tôi."
Khuôn mặt của Lan Khê lập tức trắng không còn chút máu.
Cô mở ra văn kiện ra nhìn lướt qua những yêu cầu cơ bản rồi nhẹ nhàng khép lại: "Khó đấy."
Branda nhíu mày: "Cô nói cái gì? !"
Lông mi thật dài run lên rồi nhẹ nhàng nâng lên một lần nữa, Lan Khê chậm rãi nói: "Cô biết mà, bản kế hoạch này rất lớn, rất nhiều việc nhỏ không đáng kể, nhưng nội dung chính lại rất quan trọng, dù tôi có thức cả đêm thì cũng không hoàn tất được."
Branda càng nhíu mày chặt hơn: "Cô là người mới đến, lại tìm cớ để nói với tôi như thế à?"
Lan Khê cắn môi, nhẹ nhàng cầm bản kế hoạch lên đưa cho cô ấy: "Thật xin lỗi, tôi không biết giao tiếp cho lắm, nhưng mà tôi không dám chắc rằng mình có thể hoàn thành, tôi cũng không thể nộp bán thành phẩm cho cô được, cho nên tôi không thể làm được."
Trong đôi mắt trong suốt của cô có khó nén vẻ thành khẩn, thật ra thì tính cách như vậy không tốt, chính cô cũng biết trước, nhưng mà đó là thói quen rồi nên cô không có biện pháp. Có lẽ chính là đứa trẻ bị làm hư, cô có thể chịu đựng được tất cả khó khăn gian khổ, dù khổ sở nữa cô cũng có thể cắn răng nuốt máu kiên trì, chẳng qua vẫn không học được sự khéo léo, không học được cách sống chung với người khác.
Khi Branda nhìn ánh mắt của cô thì trở nên rất kỳ quái, trong vẻ lạnh lùng lộ ra một chút tán thưởng.
Rút tài liệu ra rồi lại ném lên trên bàn của cô, cô nói tiếp: "Một tuần, cô dẫn đội phụ trách việc này!"
Cô đã vượt qua chướng ngại đầu tiên, không giở trò để chống đỡ, phía sau chính là cửa thứ hai, cô muốn nhìn người mà Kỷ Hằng một chút xem rốt cuộc có khả năng gì. Đi được một đoạn Branda lại quay lại, nhíu mày lạnh lẽo nhìn cô: "Tôi vẫn muốn nhắc nhở cô một chút, nếu đến để làm việc thì hãy nghiêm túc một chút, đừng để tôi biết cô đến đây chỉ vì nói chuyện yêu đương, nên biết nếu yêu đương trong công ty thì cả hai người sẽ bị đuổi việc, cô biết điều đó chứ?"
Lan Khê sững sờ, hiểu rõ suy nghĩ của cô ấy.
Trong иgự¢ đè nén cảm giác chua xót mãnh liệt, cô nhẹ nhàng gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch thoáng hiện lên vẻ mơ màng, nói giọng nhẹ nhàng khàn khàn: "Tôi biết, tôi sẽ không yêu đương gì hết, " nụ cười yếu ớt khẽ nở rộ trên khóe môi, "Có lẽ cả đời cũng sẽ không."
Mi tâm của Branda nhíu lại, cánh tay ôm trước иgự¢ hơi dừng lại, không nhịn được hỏi: "Tại sao vậy?"
Kí ức quá nặng nề, Lan Khê cảm thấy hô hấp hơi nghẹn lại, nụ cười yếu ớt càng thêm ngọt ngào rực rỡ, giơ hai tay lên vẫy vẫy: "Bởi vì tình yêu rất giả dối, không hề chân thực, còn không thành thật, đáng tin bằng chính đôi bàn tay của mình, thứ nhất, có khả năng nuôi dưỡng bản thân, thứ hai, còn có thể bảo vệ chính mình."
Branda nhìn cô chăm chú, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh như băng lại trở nên dịu dàng, không nhịn được, đưa tay xoa xoa tóc của cô: "Còn nhỏ tuổi, mà đã bi quan quá vậy!"
Nói xong, giẫm lên giày cao gót bước ra ngoài, đi tới cửa thì nghiêng đầu nhíu mày gọi cô: "Còn nữa..., lần sau nói chuyện với tôi thì đừng có gọi như vậy nữa, tôi không có tên à? Lần sau gọi chị Branda đi, không khéo ăn nói tý nào, sao cô lại có thể trà trộn vào đây nhỉ?"
Tiếng giày cao gót đã đi xa dần.
Lan Khê nhẹ nhàng sửa sang lại mái tóc của mình một chút, vành mắt hơi ẩm ướt.
Động tác này . . . . . . Thật sự rất lâu rồi không có ai làm với cô nữa.
***
Buổi tối, khi Kỷ Hằng mua đồ ở cửa hàng tiện lợi ở phía dưới đi lên, quẹt thẻ mở cửa, thấy Lan Khê đang ngồi cạnh cầu thang dùng ánh sáng đèn bàn để xem yêu cầu của kế hoạch, ngòi 乃út nhẹ nhàng vẽ lên trên tờ giấy, ánh đèn màu xanh lá cây chiếu lên khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện.
"Muộn như vậy mà vẫn chưa về à?" Kỷ Hằng cười yếu ớt, đi đến ngồi xuống bên cạnh cô.
Lan Khê ngước mắt lên, gật đầu: "Ánh đèn này tốt lắm, em vừa mượn được lát nữa sẽ phải trả rồi, trên đây chính là chủ đề tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường của siêu thị điện tử, anh xem, có phải rất có cảm giác hay không?"
Cô mở tài liệu ra, bên trên là kí hiệu của DiglandYork rất nổi bật.
Kỷ Hằng cười cười, để đồ dạc sang bên cạnh, âm thanh vang vọng giữa cầu thang: "Lan Khê, nhủ nhật này anh sẽ về nhà một chuyến."
Cánh tay của Lan Khê run lên, ngòi 乃út kêu "cạch!" một tiếng, gãy thành những mảnh vụn nhỏ.
Ánh mắt của cô khẽ rung động, không biết nên tiếp lời như thế nào.
"Sau này công việc cũng không thể giống như lúc đi học, còn có nghỉ hè và nghỉ đông, dù bận rộn như thế nào thì cũng có thời gian rảnh để về, ở đây thì nghỉ đông rất ngắn, chỉ có mấy ngày, cho nên tranh thủ Chủ nhật để về một lần, có thể lần sau là đã bước sang năm mới rồi, " anh nghiêng đầu dịu dàng đưa mắt nhìn cô, cầm mấy lọn tóc của cô vén ra sau tai, "Lan Khêm, em muốn về với anh không, thăm Kỷ Diêu nữa?"
Thăm Kỷ Diêu.
Mấy chữ này khiến trong lòng Lan Khê cực kì chua xót, đồng thời cũng tự giễu ở trong lòng, thành phố C, có người mà cô nhớ nhung, quý trọng nhất, cũng không phải là cha mẹ, mà là bạn bè.
Nhưng cô hiểu rõ suy nghĩ của Kỷ Hằng.
Tốt nghiệp, đi theo Kỷ Hằng, cùng trở về nhà của anh, ý nghĩa cũng khác nhau. Cô không muốn làm cho Kỷ Hằng hiểu lầm.
"Học trưởng, anh nên biết. . . . . ." Lan Khê nhẹ giọng mở lời.
"Có phải em lại muốn nói đến sự kiện vào năm nhất đại học kia không?" Kỷ Hằng cười yếu ớt, khẽ cắt đứt lời của cô.
Sự kiện kia, suýt nữa khiến hai người bọn họ xa cách mãi mãi, cũng chính là lần đầu tiên cô chính thức mà đối diện với dự yêu mến của anh, thời gian đó, sau khi cô xuống khỏi giường bệnh thì rất nhiều ngày trên mặt đều không có chút huyết sắc nào, chăm sóc thế nào cũng không hồi phục được, cô nhìn chằm chằm vào anh rồi hỏi: "Học trưởng, nhìn bộ dáng này của em, anh vẫn cần em à?"
Đó chính là sự bắt đầu cuộc sống đại học của cô, mang theo máu tanh, đau đớn bắt đầu.
Lúc này, cô lại nhắc lại một lần nữa.
Không kìm chế được nhẹ nhàng ôm lấy cô, ôm cô ở trong vòng tay, Kỷ Hằng cười yếu ớt áp lên tai của cô, trong mắt thấp thoáng hơi nước ẩm ướt, anh khàn khàn nói: ". . . . . . Anh không quan tâm được không? Lan Khê, anh không quan tâm em có người đàn ông khác, cũng không để ý em có cả con rồi. . . . . . anh ở bên cạnh em ròng rã bốn năm liền, chẳng lẽ em không biết anh chỉ cần em mà không phải là ai khác. . . . . ."