Lan Khê sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét, nhưng vẫn cố tỏ ra dũng cảm, lạnh lùng hơn lúc đầu: "Tôi chúc anh tìm được người con gái yêu anh thật lòng, cùng nhau sống đến đầu bạc răng long——!"
Lời nói sau đó, cô không cách nào phát ra được nữa! !
Trên trán Mộ Yến Thần nổi đầy gân xanh, ngón tay trắng bệch vô cùng đáng sợ giữ chặt cái ót của cô, mãnh liệt hôn cô! Nh có ૮ɦếƭ cũng không muốn nghe những lời này của cô, có ૮ɦếƭ cũng không cũng không muốn không thể nào ᴆụng vào cô nữa, anh hoảng hốt luống cuống hôn cô, cạy kẽ răng của cô ra ʍúŧ chặt lưỡi của cô, không ngừng ʍúŧ chặt hơn. ʍúŧ đến mức lưỡi của cô cũng thấy đau nhức, hương vị ngọt ngào vô củng quen thuộc cuốn hút anh, kích thích làm cho đại não của anh không ngừng ông ông, không ngừng mê muội xoa xoa thân thể của cô như cố nhét cô vào thân thể của mình.
Lan Khê, anh không được ôm em như thế này bao lâu rồi?
. . . . . . Thu hồi những lời em mới vừa nói lại. . . . . . Lan Khê. . . . . . Cầu xin em hãy thu hồi lại đi, chúng ta không rời xa nhau nữa. . . . . .
Lan Khê kinh ngạc, một hồi lâu mới cảm thấy cái lưỡi đau nhức, cô run rẩy, cảm thấy hơi thở quen thuộc của phái nam rót đầy khoang miệng, tránh không khỏi, trốn không thoát, cô cũng kịp phản ứng.
Anh đang hôn cô.
Là Mộ Yến Thần đang hôn cô.
Cô chưa bao giờ dùng hết sức lực để giãy dụa.
Không ngừng nức nở nghẹn ngào do bị cắn nuốt mãnh liệt ở trong miệng, động tác giùng giằng của Lan Khê cũng bị ૮ɦếƭ non dưới sức mạnh тһô Ьạᴏ của anh, anh héo hông của cô, kịch liệt ấn cô thật chặt vào trong chỗ ngồi, bàn tay to lớn dùng sức cô định cơ thể đang giãy giụa ૮ưỡɳɠ éρ cô ngửa đầu lên hôn sâu hơn, bên trong xe chật hẹp chỉ nghe thấy một tiếng vang nặng nề, cô không cách nào thoát khỏi anh.
Cổ tay mảnh khảnh bởi vì liều mạng dùng sức mà ửng hồng lên muốn gảy lìa, chua xót từ trong Ⱡồ₦g иgự¢ cuồn cuộn đi lên, cuốn sạch tất cả các thần kinh của Lan Khê.
Cô cho là mình sẽ không khóc, nhưng khi nước mắt nóng bỏng run rẩy xông ra hốc mắt, cũng là lúc cô bị anh chiếm đoạt đôi môi, Cô cũng biết. Toàn thế giới này, cũng chỉ có Mộ Yến Thần anh mới có thể dễ dàng bức cô rơi nước mắt như vậy! !
——"Em có biết khi cùng em gái ruột làm. . . . . . sẽ có cảm giác gì?"
——"Mộ Lan Khê có bao nhiêu cân lượng, trừ thân thể ra, em cảm thấy em có điểm nào, để cho tôi thích?"
Cả người Lan Khê không ngừng bị chua xót cuốn lấy, cực đoan, oán hận và uất ức điên cuồng đánh tới, cô không ngừng rơi nước mắt mà cắn xuống. . . . . . Hung hăng cắn! !
Hận không đủ sức lực để xé toạt da thịt của anh ra.
Giống nhau đang đắm chìm trong cơn đau nhức, Mộ Yến Thần kịch liệt rung rẩy, cảm nhận được sức lực của cô, cắt vỡ môi lưỡi của anh, máu tươi trong nháy mắt tràn ra ở trong miệng, sâu đến như vậy, giống như đang cắt máu thịt của anh.
Vô cùng đau đớn, thế nhưng anh lại vui vẻ chịu đựng.
Đó là cái giá anh phải trả khi làm tổn thương cô.
Cho nên. . . . . . Bảo bối, cứ cắn đi. . . . . . Cắn sâu hơn một chút. . . . . .
Anh nợ em, đã mang đau đớn đến cho em. . . . . . em cứ cùng một lúc trả cho anh, có được hay không?
Bên ngoài cửa xe, truyền đến mấy tiếng kèn.
Xe bị cản lại trước của trường, xe ở phía sau không lái vào được, bóng đêm bao la sâu lắng hòa hợp với sắc thái bi thống, giống như toàn thế giới này có sụp đổ xuống cũng không thể ảnh hưởng đến bọn họ. Mà kia mấy tiếng tiếng kèn ầm ỉ kia, lại làm cho cơn đau nhức đang đắm chìm không cách nào kiềm chế được của Mộ Yến Thần tỉnh lại.
Thừa thời cơ này , Lan Khê dùng hết tất cả hơi sức đem tên đàn ông đang nằm trên người mình đẩy ra, cả người kịch liệt run rẩy, tay nhỏ bé hoảng hốt đặt lên cửa xe, tay nắm cửa liền liều mạng mở đinh ốc chạy ra ngoài! !
Không khí lạnh ở bên ngoài tràn vào, hít tất cả khí nóng vào trong phổi, làm cho dây thần kinh cảm thấy đau.
Nhưng lại để cho cô thấy được mùi vị của tự do
Lan Khê ngoái đầu nhìn lại,nước mắt trong mắt kịch liệt lóe lên, đưa lưng về phía ánh đèn, hình dáng cô trở nên lờ mờ, tay nhỏ bé nâng lên nhẹ nhàng lau máu tanh trên khóe môi, giọng khàn khàn mở miệng ——
"Mộ Yến Thần, tôi nói cho anh biết. . . . . . Tôi nhất định ở chỗ này cố gắng học tập. . . . . . Ba tháng sau, tôi nhất định sẽ thi trường đại học A. . . . . ."
Giọng cô khàn khàn, ngữ điệu "Nhất định" , trong mắt phát ra ánh sáng: ". . . . . . Tôi nhất định sẽ rời khỏi anh,rời khỏi anh mãi mãi, đời này kiếp này, không gặp nhau nữa! !"
Cô gần như là đang gào thét, kèm theo run rẩy, giống như là một lời tuyên thệ trong đêm tối, giọng nói vang vang rất có lực!
Trong một thành thị xa lạ đầy giá rét, không có yêu thương, không có nhà, không có người thân. Lan Khê cảm giác mình đang đi trên một con đường dài, không có cuối đường, sinh mạng của cô giống như luồng ánh sáng yếu ớt ở sau lưng cô, chiếu sáng cho cô, làm cho cô ấm áp, giúp cô chống đỡ tiếp tục đi về phía trước, nhưng là bây giờ, chút ánh sáng ấy cũng bị dập mất.
Ánh sáng duy nhất, niềm hy vọng duy nhất còn lại của cô, đang ở trước mặt.
Một đoạn đường này, dù là cô đơn, dù là thê lương, cô cũng sẽ tương lai tươi sáng của mình mà dốc hết toàn bộ sức lực, hướng về phía trước, đem hết toàn lực, lảo đảo chạy tới.
Cô nhất định sẽ. Cô nhất định có thể làm được.
Hô xong những lời đó, Lan Khê không nhìn biểu tình của người đàn ông này, cô xoay người biến mất mình trong nước mắt, sải bước đi vào trong trường, bóng dáng đơn bạc nhanh chóng biến mất trong đám người nhốn nha nhốn nháo, cũng không quay đầu lại.
Giáo viên trong trường phụ trách tiếp đãi mấy bạn học đem hành lý của cô từ trên xe xuống, vốn còn muốn chào hỏi cha mẹ của cô, nhưngi nhìn thấy người đàn ông tuấn dật ở bên trong, lại bị vết thương ở khóe miệng đầy máu của anh làm cho sợ hãi, không dám nói nữa.
Mộ Yến Thần ngồi yên lặng, con mắt đỏ ngầu đưa mắt nhìn theo hướng cô rời đi, vẫn nhìn, hốc mắt nhanh chóng cảm thấy đau ê ẩm không dám nháy mắt.
Trong đầu quanh quẩn câu nói của cô, giống như rét lạnh trong ngày đông lạnh giá, hoàn toàn làm cho anh đông cứng .
Không biết mình đã ngồi bao lâu, khi anh có phản ứng lại, mấy chiếc xe hỗn loạn ở xung quanh cũng đã tản đi rồi, trong trường trời cũng đã tối, bốn phía tĩnh lặng đến đáng sợ, nghe được cả tiếng tuyết từ trên ngọn cây chảy xuống.
Anh ngồi thẳng dậy, thân thể cứng ngắc, đầu ngón tay thon dài tái nhợt đưa tới, khởi động xe, thuận tiện mở luôn kênh radio
Thanh âm mạnh mẽ lao ra, trong xe nhanh chóng không còn không khí cô đơn nữa.
Lan Khê. . . . . . Mùa đông này, anh không biết, phải làm thế nào để vượt qua được.
Đài khí tượng thông báo, vào tháng tư mà có tuyết rơi thì đúng là chuyện hiếm thấy, đây có thể là trận tuyết cuối cùng trong mùa đông này.
Sáng sớm lúc Lan Khê từ phòng đào tạo lấy tài liệu trở về, trên hành lang bị một nam sinh đến gần.
Ánh mắt của nam sinh đó khi nhìn thấy cô rất là kinh ngạc, kêu một tiếng: "Mộ Lan Khê?"
Lan Khê dừng lại, nghiêng mặt sang nhìn cậu ta.
"Thiếu chút nữa mình không nhận ra cậu nữa, cậu có chút lạ. . . . . . A, cậu đeo mắt kiếng! A cậu cận thị rồi sao?" Nam sinh vừa mừng vừa sợ, chỉ mình nói, "Cậu có nhận ra mình không?"
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn dịu dàng, giờ phút này đang đeo một cái mắt kiếng hoa văn tao nhã, Lan Khê dừng một chút, lấy tay tháo mắt kiếng xuống, nắm ở trong tay, thật ra thì chỉ có một một độ thôi, đeo hay không cũng chẳng có vấn đề gì.
Chỉ là lúc đeo kính tầm mắt sẽ bị giới hạn một chút, không dễ dàng bị phân tâm, nên cô mới đeo nó.
"Không biết cậu tên gì?." Cô nhẹ giọng trả lời.
—— Trước kia quả thật có từng gặp qua ở trường Nhất Trung, nam sinh này, rất khó để người khác không quen mặt, bởi vì cậu ta chính là người cùng với Y Đóa yêu đương làm cả trường xôn xao.
"Mình là Lộ Dao." Nam sinh cười một tiếng, sáng rỡ.
Lan Khê gật đầu một cái, tiếp tục đi về phía trước.
Vuốt vuốt mái tóc, nam sinh thấy ở đất khách mà lại gặp được bạn học cũ nên cực kỳ thân thiết, cho dù cô ấy có hơi lạnh nhạt một chút cũng vẫn cảm thấy rất thân thiết, tiếp tục nói: "Chuyện của mình và Đóa Đóa gây xôn xao lớn như vậy, cha mình không thể làm gì khác hơn là để cho mình chuyển trường tới nơi này, không nghĩ tới sẽ gặp được cậu, đúng rồi sao cậu lại ở đây? Không phải cậu ở thành phố C rất tốt sao?"
Ánh mắt thoáng qua một tia sáng chói, Lan Khê không nói gì, cảm thấy cậu ta hơi om sòm.
". . . . . ." Lộ Dao trầm mặc mộ chút, đột nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, mắt đột nhiên trợn to! Sắc mặt cũng có chút trắng hơn!
Cậu cúi đầu, đưa mắt nhìn cô nói: "Năm trước mình tới đây, lúc mừng năm mới mình có nghe mấy bạn trong trường chúng ta nói có một nữ sinh bị người ta bắt cóc còn bị bọn nó cường bạo. Chỉ là không biết là người nào, chẳng lẽ. . . . . . Sẽ không phải là cậu đi? ! !"
Khi*p sợ cuốn đi hết mọi ý thức của cậu.
Thời gian lên lớp sắp đến.
Trong đầu Lan Khê một lần nữa thoáng qua một cảnh tượng, trong căn phòng đen tối đầy ẩm ướt, lạnh như băng, còn có những vết sẹo trên cánh tay và xương quai xanh đến nay vẩn chưa biến mất, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệt, lông mi dài rũ xuống,một lần nữa đeo mắt kiếng vào.
"Mình đi đây, cậu cũng đi học đi, hẹn gặp lại." Cô lễ phép khoát khoát tay.
Lộ Dao kinh ngạc!
"Ừ, vậy được rồi. . . . . ." Cậu thở nhẹ giọng run run nói, đợi cô đi được mấy bước, lật lại kêu lên, "A! Cuối tháng này nếu như cậu về nhà thì nói với mình một tiếng, chúng ta thuận đường nên có thể cùng nhau ngồi xe về!"
Cái bóng dáng mảnh khảnh ấy xoay người lại nhìn cậu, nhẹ nhàng liếc một cái, cô lắc đầu: "Cám ơn cậu, mình không có về nhà."
Cô đã thật lâu, không có về nhà.
Nói xong không đợi Lộ Dao nói thêm cái gì nữa, Lan Khê đã xoay người đi tới phòng học.
***
Lúc vừa tới trường trung học này, có một khoảng thời gian dài cô không thích ứng được.
Trường học hạng nhất, điều khiện ở túc xá cũng không có gì khác trường Nhất Trung, chỉ là buổi tối đầu tiên, 10 giờ đã tắt đèn, nhưng Lan Khê vẫn còn ở đang phòng rửa tay giặt quần áo, sắc mặt chợt tái nhợt, tay run run, vô cùng luống cuống.
Chung quanh vẫn còn rất náo nhiệt, nữ sinh vẫn còn đang om sòm nói chuyện cười đùa với nhau.
Nhưng trong đầu cô, vẫn còn tiếng nước đang chảy xuống, một giọt, hai giọt, tay chân cô rét run, trong bóng đêm cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ cảm thấy tiếng nước chảy như cắt vào da thịt của cô vô cùng đau đớn,trong đầu lại không ngừng lóe lên gương mặt lạnh đến bức người của Mộ Yến Thần.
Hơi thở của Lan Khê có chút không thông, sờ soạng tìm đường trở lại ký túc xá, mở đèn bàn lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào ánh sáng của chiếc đàn bàn, sợ hãi ở trong lòng mới hơi tan đi một chútt.
——Trước đó cô không hề sợ bóng tối, nhưng hiện tại, cô lại mắc chứng bệnh sợ hãi bóng tối.
Ban đêm cô ngơ ngác nằm co rúc ở trên giường, nhìn chiếc đèn bàn, trắng đêm không ngủ.
Rốt cuộc cũng có nữ sinh không chịu nổi, bị ánh đèn chíu vào mặt, đứng dậy tức giận nói: "Cậu có bệnh hả, giờ này còn chưa ngủ?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê trắng bệch, ở trong bóng tối có chút đáng sợ, thanh âm khàn khàn lộ ra một tia đáng thương: "Mình có thể để đèn được không?"
Nữ sinh cười lạnh, ngước cằm lên nói: "Cậu hỏi bọn họ đi."
"Không thích ở ký túc xá thì trở về nhà đi, thích làm gì thì làm, bọn tôi không phải là mẹ cậu, nên không cần phải nhân nhượng cậu? Mở đèn chói mắt như vậy, ai ngủ được hả?"
Sắc mặt Lan khê trắng hơn đi một chút.
Cô không muốn gây ra mâu thuẫn ở ký túc xá, sau một hồi lâu đưa tay tắt đèn đi, vén chăn lên nằm vào, tự nói với mình nhất định sẽ ngủ được.
Ngày thứ hai khi tỉnh lại, cả người cô không ngừng toát ra mồ hôi lạnh làm cho chăn cũng bị ươn ướt.
Nếu như không thể thích ứng, vậy thì chỉ còn cách ép buộc mình thích ứng thôi.
Một ngày sau đó, bạn nữ giường trên nửa đêm thức dậy đi vệ sinh, phát hiện có cái gì không đúng, tiến đến sờ trán của cô, mới phát hiện tay đầy mồ hôi lạnh, cô ở trong chăn kịch liệt run rẩy , dáng vẻ rất đáng thương.
Về sau,mấy bạn trong ký túc xá cũng có thể thông cảm để cho cô mở đèn bàn đi ngủ.
. . . . . .
Thoáng một cái đã qua tháng ba.
***
Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học một tuần sẽ được nghỉ hai ngày, học sinh cấp ba giống như mấy con chim được thoát khỏi lòng,la hét xông ra cổng trường.
Lộ Dao bảo tài xế đi về trước, đứng trước cửa trường đợi hơn một giờ.
Thỉnh thoảng cậu lại nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn quanh cửa ra vào.
“Sao cậu còn chưa đi, mình nhớ cậu ra ngoài rất sớm, người nhà không tới đón cậu sao?" Mấy bạn học cùng lớp nhìn thấy, kinh ngạc,, ngay sau đó cười lĩnh ngộ, "Mình hiểu rồi, cậu đang đợi Lãnh mỹ nhân ở lớp bên."
Lộ Dao đánh cậu ta một cái: "Cười cái quái gì!"
"Cậu rất được nha, trốn học, yêu sớm nên mới phải chạy tới đây, vậy mà không tới mấy tháng cậu lại bị dính vào ái tình nửa rồi." Bạn học cười nhạo nói.
"Cậu thì biết cái gì?" Lộ Xa lườm một cái, "Mấy tháng rồi cậu ấy chưa về nhà, mình không tin hai ngày này toàn bộ người trong ký túc xá đều về hết mà cậu ấy lại không về, cho nên đợi thêm một chút. Cậu còn không đi mau đi, quản mình làm gì? !"
Bạn học thu lại nụ cười, nói đúng trọng tâm: "Mình mặc kệ cậu, bất quá có một việc, nữ sinh kia rất kỳ lạ nha. . . . . .Học đến mức không thiết sống nữa, nghe nói cậu ta là người rất liều mạng."
Nói đến cái loại sức mạnh đó, không thể dùng từ nghiêm túc và cố gắng để hình dung được, Mộ Lan Khê cho mọi người một cảm giác, quy ra thành một câu —— được ăn cả ngã về không*.
(*Thành công thì được cả, thất bại thì mất hết.
Ý chỉ thái độ kiên quyết không sợ thất bại. )
Lan Khê kéo một vali hành lí nho nhỏ màu trắng, mặc áo T-shirt quần cụt đơn giản, không có đeo mắt kiếng, gương mặt trắng nõn thanh lệ lộ ra đầy mùi vị dịu dàng mà lạnh nhạt, vòng qua đám người, đi ra.