Mạc Như Khanh run lên một cái, ngoái đầu nhìn lại, trong hốc mắt lệ quang lóe lên: "Yến Thần. . . . . ."
Lòng của bà nhíu chặt lại, chỉ sợ nó nói thêm câu nào thiếu sót lại làm cho Mộ Minh Thăng chịu thêm kích thích, bà đã dặn dò nó, chuyện này chỉ cần đẩy hết lên trên người của Lan Khê là được rồi! Chỉ mong nó có thể làm cho Mộ Minh Thăng tin tưởng.
Ánh mắt lạnh lùng quét qua trên mặt bà, môi mỏng sắc bén của Mộ Yến Thần mím chặt, không để cho ai kịp kháng cự liền phun ra hai chữ: "Đi ra ngoài."
Mạc Như Khanh hoàn toàn bị ánh mắt nghiêm nghị đó là cho khi*p sợ! !
Sắc mặt bà lúc đỏ lúc trắng, không tình nguyện buông lỏng bàn tay Mộ Minh Thăng ra, nhìn ánh mắt già nua nặng nề của ông ấy cũng là muốn cùng con trai của mình nói chuyện, bà đành phải mang theo ấm ức mà đi ra ngoài, giày cao gót "Lộc cộc lộc cộc" vang lên có chút cô đơn.
Ra khỏi cửa phòng bệnh, trong lòng Mạc Như Khanh vô cùng bồn chồn, không ổn định.
Ánh mắt bà run run, đè ép Ⱡồ₦g иgự¢ đang kịch liệt thở dốc, kìm chế gương mặt đang tái nhợt lại từ từ nhích từng bước một tới cửa, dính sát vào trên cửa cố nghe động tĩnh bên trong ——
"Cha cũng thấy rồi?" Mộ Yến Thần ngồi trên ghế cạnh giường, lạnh lùng ngước mắt lên, nhàn nhạt mà nói ra.
Ánh mắt Mộ Minh Thăng đầy khắc nghiệt và nghiêm nghị, mặt bắt đầu đỏ lên, nhịp tim cũng bắt đầu nhảy lên biểu hiện tâm tình ông lúc này rất kích động.
"Lan Khê rất lo lắng cho cha, vẫn luôn rất lo lắng, cho nên cha không cần phải lo lắng về những thứ mà cha đã nhìn thấy, là do cô ấy không hiểu chuyện." Anh trầm tĩnh nói ra câu thứ hai.
Sắc mặt của Mộ Minh Thăng tái xanh đầy căng thẳng, gắt gao nhìn chằm chằm vào anh!
Không khí trong phòng trở nên yên tĩnh, ánh mắt sắc lạnh của Mộ Yến Thần từ từ bình tĩnh lại, nhẹ giọng nhấn rõ từng chữ, từng chữ rõ ràng: "Đây là lần đầu tiên con nói việc này, cũng chỉ nói một lần này thôi. Con thích em ấy, từ ngày con bước vào Mộ gia liền bắt đầu thích, em ấy vẫn luôn cự tuyệt, chỉ là con không muốn buông tha —— Ngày mà cha nhìn thấy những việc đó, là do con không kìm hãm được, xâm phạm em ấy."
Ngón tay thon dài nâng lên, xoa xoa mi tâm, anh lạnh lùng ngước mắt lên, tiếp tục đưa mắt nhìn người trên giường bệnh, lạnh lùng nói: "Chuyện này là lỗi của con, không liên quan gì tới em ấy, con cũng có thể bảo đảm với cha sau này những chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa, cho nên không cần nổi giận với em ấy, càng đừng làm thân thể mình bệnh nặng hơn. . . . . . Nếu như cha cảm thấy chưa hết giận, tùy cha làm sao thì làm, nhằm vào con là được."
Ngoài cửa, Mạc Như Khanh nhất thời trợn to hai mắt, cảm thấy quả thật không thể tưởng tượng nổi.
—— Nó tại sao có thể nói như vậy. . . . . . Nó tại sao có thể nói như vậy!
Không đợi bà kịp phản ứng, bên trong liền truyền đến "Ầm! !" "Xoảng! !" mấy tiếng nổ vang lên, mấy mạch máu trên trán Mạc Như Khanh cũng đập thình thịch , sắc mặt bà trắng bệch, luống cuống tay chân mở cửa xông vào! !
Phòng bệnh to như vậy, khắp nơi trên mặt đất đều là mảnh vụn của bình hoa.
Mộ Minh Thăng phát hỏa, một chữ cũng không nói, chỉ nhặt giỏ trái cây cùng bình hoa ở trên đầu giường phan về phía thằng con trai dám làn những "Hành vi cầm thú " với em gái của mình! !
Bình hoa rớt bể, mảnh vụn văng đầy đất, mà ông không nhìn thấy bên trong mâm đựng trái cây còn có một con dao gọt trái cây, thân đao cũng hướng Mộ Yến Thần đập tới, lưỡi đao xượt qua gò má anh tuấn của anh, sát qua mu bàn tay, sau đó một tiếng "Ầm" nữa vang lên ở góc tường.
Mạc Như Khanh hít sâu một hơi che miệng lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn tất cả mọi việc ở trước mắt , còn trên mặt và trên tay Mộ Yến Thần đều bị dao xẹt qua để lại vết máu, nhất là mu bàn tay,vết thương toát ra máu, nhỏ giọt trên mặt đất.
"Anh làm cái gì vậy. . . . . . Minh Thăng, anh làm cái gì vậy? ! Yến Thần là con trai ruột của anh đó! !" Mạc Như Khanh rưng rưng thét lên một câu.
Mộ Minh Thăng cũng thở gấp trợn to hai mắt, cũng giống như là bị tình cảnh trước mắt hù sợ, ông quên mất dao vẫn còn ở bên trong mâm đựng trái cây.
Với cái loại sức lực đó, lại còn không chú ý, nếu mủi dao không phải xẹt qua mu bàn tay mà lại đâm vào trong mắt thì phải làm thế nào? ! ! !
Mộ Yến Thần vẫn ngồi yên lặng như cũ.
Nghiêng mặt, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Mộ Minh Thăng một cái, cảm thấy những gì mình nên nói cũng đã nói xong, còn lại chỉ có thể mặc cho số phận, anh lau máu tươi đang chảy trên trên mu bàn tay, đứng dậy đi ra ngoài.
Trong lòng Mạc Như Khanh hốt hoảng, bất ổn, lau nước mắt đi đến chỗ Mộ Minh Thăng, giúp ông đắp kín chăn: "Được rồi, anh đừng tức giận nữa, nghỉ ngơi thật tốt, Yến Thần cũng nói đúng một câu đó, làm cái gì cũng đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe, anh . . . . ." Trong lòng bà đột nhiên đau xót, nuốt nước mắt xuống, "Anh nằm đây đi, em đi ra ngoài một chuyến."
Bà nói xong trong lòng cũng mang theo chua xót cùng tức giận, lần nữa đi ra ngoài.
Trong hành lang ——
"Con nghĩ mình đang làm cái gì? Yến Thần, con tốt nhất nói rõ ràng với mẹ con nghĩ mình đang làm cái gì hả! !" thanh âm bén nhọn của Mạc Như Khanh, con mắt đỏ ngầu theo dõi anh, "Mẹ không phải chưa từng dạy con? Mẹ đã nói với con chờ tới lúc cha con tỉnh lại, sự việc đó cứ trực tiếp đẩy qua cho Lan Khê là đủ rồi! Nó là một con bé không hiểu chuyện, mê luyến, quyến rũ con. Đây chính là lời giải thích tốt nhất! ! Con rốt cuộc có hiểu hay không đây là tình huống gì? Mẹ gọi con từ Los Angeles trở về, là muốn con cứu vớt Mộ gia, về sau tất cả tài sản cùng quyền thừa kế Mộ thị đều là của con đấy! Như thế này thì cha con làm thế nào có thể đem những này giao cho con nữa chứ? ! ! Con nói mấy câu, liền đem toàn bộ công sức hơn nửa năm nay của con toàn bộ phá hủy! !"
Hành lang dài, tràn đầy âm thanh gào thét của bà.
Ánh mắt lạnh lùng của Mộ Yến Thần ngước lên, liếc nhìn bà, cười lạnh một tiếng xoay người tránh ra.
Không thể nói lý.
Mạc Như Khanh lập tức kích động, ánh mắt kịch liệt run rẫy, gọi tên anh: "Yến Thần. . . . . . Mộ Yến Thần! !"
Bóng dáng thon dài mạnh mẽ đầy rắn rỏi của anh đứng lại, ánh mắt tỏa ra lạnh lùng.
Mạc Như Khanh đi giày cao gót "Lộc cộc lộc cộc lộc cộc" đuổi kịp tới: "Bây giờ con lập tức đi vào nói cho rõ ràng, cứ nói theo mẹ, không làm cho ba con mất đi lòng tin với con. . . . . ."
"Bà đủ rồi."
Giọng nói lạnh lùng như băng chậm rãi khạc ra, mang theo một cỗ khí lạnh ngắt lời bà.
Mộ Yến Thần nghiêng người đi tới đối diện bà, khát máu cười lạnh: "Mạc Như Khanh, bà đủ rồi."
"Tôi cho bà biết. . . . . . Không cần đem hi vọng của bà tất cả đều ký thác trên người tôi, tôi trước kia quá ngu xuẩn mới có thể đối với cái danh nghĩa làm mẹ của bà mà chờ mong, tôi nói cho bà biết bắt đầu từ bây giờ, sẽ không thế nữa, bởi vì bà —— không có cái tư cách đó. Còn sự việc kia, tôi nhất định phải nói với bà ——"
Anh cười lạnh, khóe miệng cong lên đầy máu tanh, con ngươi lạnh lùng bén nhọn: "Về sau khi ở nhà, không nên tùy tiện bày sắc mặt ra cho Lan Khê nhìn, phải biết là từ khi em ấy ra đời đến bây giờ, chưa làm qua chuyện gì thật có lỗi với bà, hơn nữa cũng không có chút quan hệ nào với bà, cho nên tốt nhất bà nên thu hồi cái sắc mặt ghê tỏm đó lại đi—— tôi đáp ứng với bà không cùng em ấy ở chung một chỗ, cũng không có nghĩa là bà có thể tùy tiện tổn thương em ấy. Em ấy là của tôi, chỉ có tôi mới có thể làm tổn thương, những người khác tuyệt đối không được, hiểu không?"
Mạc Như Khanh trừng lớn hai mắt, bờ môi run rẩy , bị khí lạnh của anh chấn trụ, quay ngược lại không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm vào anh!
Tại sao bà lại có loại cảm giác này?
Người đứng đối diện này, không còn là con trai của bà nữa, mà là kẻ địch của bà sao?
Con trai bà chưa từng dùng ánh mắt như thế nhìn bà, cũng chưa từng trực tiếp gọi tên bà như vậy! ! Bà vẫn là mẹ của nó, tuy nhiên bà lại cảm thấy hoảng hốt . . . . . Nó đã không nhận ra nữa rồi hả ?
Sợ hãi cùng chột dạ không ngừng lan tràn ở trong, bà run rẩy, cố gắng đi tới bắt lấy cánh tay của anh: "Yến Thần. . . . . ."
Mộ Yến Thần lạnh lùng lui về phía sau một bước, cuối cùng liếc nhìn bà một cái, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
***
Lúc Mộ Yến Thần ra tới cửa bệnh viện, mới nhìn thấy một bóng dáng đang đứng phía dưới phòng bệnh.
Lan Khê tới.
Cô ngước đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào nơi cha mình đang nằm .
Cô không dám đi lên, chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy có hộ sĩ mở cửa sổ ra hóng mát, vẻ mặt tươi cười quay đầu lại cùng người ở trong phòng bệnh nói chuyện, bộ dạng vui mừng như vậy, đủ để cho cô suy đoán, cha hiện giờ đã khỏe hơn nhiều rồi.
Cổ rất chua.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô quay lại, một lần nữa vùi vào trong khăn quàng cổ màu đỏ rực, ánh mắt kinh ngạc ngước lên, đột nhiên cùng người phía trước ᴆụng mặt! Cô hoảng hốt một hồi mới phản ứng được, là Mộ Yến Thần.
Bốn mắt chạm nhau, đều là ánh mắt lạnh như băng.
Cô giống như là một con nhím, cả người đột nhiên đầy gai , lành lạnh mâu thuẫn của với anh, không chút nào thối lui.
Mộ Yến Thần nhìn cô một hồi lâu, con ngươi lạnh như băng thu hồi, rất nhanh nắm lấy chìa khóa xe trong tay đi lướt qua cô, đến bãi đậu xe của bệnh viện lấy xe, anh không biết cô làm sao tới đây được, lát nữa lại làm như thế nào để trở về.
Từ bệnh viện về đến nhà, là một đoạn đường rát dài.
Lúc cùng anh sát vai, Lan Khê nghe được trái tim mình vỡ vụn, người mìn yêu thương, quen thuộc nhất lại trở nên lạnh lùng như thế, cô không biết anh làm thế nào thích ứng, nhưng cô thật sự không chịu nổi.
Hốc mắt khẽ ướƭ áƭ, Lan Khê cảm thấy nơi này chợt trở nên lạnh cóng, tay chân cô cũng thấy đau rồi.
——"Tại sao lại lạnh như thế này?"
——"Thể chất của em không tốt, di truyền từ mẹ em, đến mùa đông là tay chân đều lạnh như băng, có sưởi ấm thì cũng chỉ ấm lên được một lát thôi."
——". . . . . . , tới đây."
Xa xôi như vậy, hiện tại nhớ tới chỉ cảm thấy trong lòng đau quá, đau đến mức cô cảm thấy hít thở không thông.
Cô xoay người, định trực tiếp đi bộ về nhà.
Lúc đi tới nửa đường liền cảm thấy phía sau có một trận gió, chiếc xe chạy ở trên tuyết phát ra tiếng vang, "Vèo!" một tiếng vượt qua cô, ngay cả tí lưu luyến cũng không có.
Cô trơ mắt nhìn anh đi xa, ánh mắt trong trẻo mở ra, dời ánh mắt đi, chỉ cảm thấy khóe mắt chua xót đau đớn.
Tay chân cũng không cảm thấy ấm, trực tiếp bại lộ trong không khí, đi trên con đường tuyết, làm cho xương cũng bị lạnh cóng đến đau nhứt, nhưng cô lại cảm thấy đau như vậy cũng tốt, đau như vậy sẽ không thể suy nghĩ lung tung.