Giai đoạn nguy hiểm là mười tiếng đồng hồ vô cùng đau khổ đã trải qua an toàn.
Tâm Mạc Như Khanh quá mệt mỏi, chịu đựng đôi mắt cũng bị xanh lại, run giọng hỏi: "Vậy tại sao ông ấy vẫn chưa tỉnh? !"
Bác sĩ khép bệnh án lại rồi giải thích: " Thân thể bệnh nhân rất suy yếu, có thể vượt qua giai đoạn nguy hiểm thực ra cũng không dễ, về phần tỉnh lại thì cần một thời gian ngắn nữa, ba năm ngày hoặc một tuần lễ, sẽ không quá lâu đâu, cuối cùng sẽ tỉnh lại thôi."
Ba năm ngày, hoặc một tuần lễ? !
Mạc Như Khanh ngã ngồi về trên ghế, khuôn mặt tái nhợt.
"Bác gái, ít nhất hiện tại bác trai cũng không sao rồi, nếu không thì bác hãy về nhà nghỉ ngơi trước đi? Liên tục chịu đựng cũng không phải cách hay, ở đây con khá quen thuộc, nên cũng có thể tìm được một hai hộ sĩ giỏi nhất." Nhan Mục Nhiễm khuyên giải.
Chậm rãi thở ra, tay Mạc Như Khanh nắm chặt giường bệnh, run giọng nói: "Mục Nhiễm, chuyện tìm hộ lý, làm phiền con vậy."
Nhan Mục Nhiễm ngẩn ra, không nghĩ tới bà lại đồng ý sảng khoái như vậy, kinh ngạc nói: "Dạ, được ạ!"
"Bác phải về nhà một chuyến. . . . . ." Bà lấy bàn tay cào cào mái tóc rối loạn, khi đứng lên cũng có chút lung lay, nhìn cô khàn giọng hỏi: "Hai đứa kia đâu rồi?"
Nhan Mục Nhiễm đỡ bà: "Lan Khê ở bên ngoài nằm trên ghế khóc đến mức ngủ thi*p đi, Yến Thần để tài xế trong nhà tới đây đón cô ấy về rồi, bản thân anh ấy vẫn còn ở bên ngoài, cùng bác chịu dựng cả một đêm đấy ạ."
Sắc mặt xanh xao tái nhợt của Mạc Như Khanh lúc này mới dễ nhìn một chút.
Bà đã biết kết quả kiểm tra ADN, nếu như hai người kia còn không biết hối cải, đoán chừng cả bà cũng sẽ giận đến mức ngã xuống cùng với Mộ Minh Thăng, nhưng bây giờ nghe như vậy, dù sao anh cũng biết có chừng có mực, biết dừng cương trước bờ vực thẳm.
Tiễn Mạc Như Khanh đi ra ngoài, lúc này Nhan Mục Nhiễm cũng nhìn Mộ Yến Thấn ở trên ghế dài, mặc dù cũng chịu đựng suốt một đêm dài, nhưng vẻ đẹp anh tuấn như dao khắc kia tuấn nhan vẫn lộ ra khiến cô cực kì say đắm, cô đỏ mặt thu hồi ánh mắt, hơi thở chậm lại, để lại cho mẹ con bọn họ không gian nói chuyện, rồi đi dọc theo hành lang đến một chỗ khác.
Tại cửa phòng khoa kiểm tra giám định ADN, ánh mắt cô hiện lên ý lạnh, dừng lại một chút rồi nhấc chân đi vào.
Trong phòng, bác sĩ đang ngồi đợi chợt run lên, thấy cô đi vào liền chớp mắt cười yếu ớt, rồi chào hỏi.
Nhan Mục Nhiễm cười lạnh lùng, tay sờ vào một tờ chi phiếu đã điền xong và thư thông báo lên chức đã có dấu và chữ kí của viện trưởng trong túi, lạnh giọng cắt đứt lời của anh ta.
"Anh cũng đừng vội cười, " Nhan Mục Nhiễm nhìn anh ta chằm chằm rồi nói, càng thêm lạnh lùng, "Trước tiên hãy nói cho tôi biết kết quả kiểm tra chính xác là gì, tôi sẽ xem xét tình huống rồi đưa tiền và thông báo lên chức cho anh."
Sắc mặt bác sĩ chợt biến đổi: "Nhan tiểu thư. . . . . ."
"Anh đừng lo lắng, tôi luôn giữ chữ tín, " cô cười lạnh, "Nhưng mà nếu như kết quả kiểm tra và kết quả tôi muốn anh làm giả cũng giống nhau như đúc, thì tôi cho anh biết tiền giữ miệng còn có ý nghĩa gì? Tôi ngu sao?"
"Anh nói đi, quan hệ của hai người bọn họ, rốt cuộc có phải anh em ruột hay không Cô xoa xoa mi tâm, lẳng lặng chờ đợi kết quả.
Bất luận là kết quả như thế nào, cô có thể chịu đựng được hết.
Đầu tiên bác sĩ sợ run trong chốc lát, kinh ngạc không ngừng, nhưng chỉ chốc lát sau lại yên tâm, cười híp mắt nói ra đáp án với cô.
. . . . . .
"Thế nào, rốt cuộc cũng cam lòng đưa nó trở về rồi hả?" Mạc Như Khanh nhìn người đàn ông đang ngồi ở trên ghế dài trước mắt mình, sắc mặt tái nhợt cười lạnh, khàn giọng phun ra một câu.
Mộ Yến Thấn ngồi trầm tĩnh, ngón tay thon dài hiện ra ý lạnh, đưa lên Ϧóþ nhẹ mi tâm.
"Thời điểm trước kia mẹ đã nói gì? Mẹ nói rồi là hai đứa đã sai lầm rồi, mẹ cũng đã từng nhắc nhở hai đứa hãy kiềm chế đừng phạm phải sai lầm lớn hơn để người khác phải gánh chịu tội lỗi thay hai đứa!" Bà có chút kích động, ánh mắt đỏ thắm run rẩy kịch liệt, nắm chặt tay lại, "Náo loạn thành như vậy cũng không biết ăn năn hối cải, vẫn cứ muốn Minh Thăng đi đến địa ngục một lần thì hai đứa mới hài lòng. . . . . ."
Mấy chữ cuối cùng nghiến răng nói ra, Mạc Như Khanh kìm chế sự run rẩy, lau nước mắt run giọng nói: "tóm lại đang là lễ mừng năm mới, tin tức này ngoại trừ tổ trạch bên kia thì cũng không giấu được cả nhà, mẹ phải trở về ứng phó," sau đó chớp đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía anh, "Con thì sao? Ở đây là là về với mẹ?"
Sau một hồi lâu, con mắt đang nhắm chặt của Mộ Yến Thấn mới chậm rãi mở ra.
Ở trong đó, giấu kín sắc đỏ đau nhức và sự đấu tranh, dù đã qua mấy giờ đồng hồ, dù bây giờ không có cô ở bên cạnh, thế nhưng anh vẫn giùng giằng, không có cách làm cho thần kinh đang dằn vặt căng thẳng có một chút nới lỏng.
Bởi vì chỉ sợ một chút hoảng hốt, một cái nháy mắt, khi anh mở mắt ra sẽ phát hiện bọn họ thật sự đã xa nhau rồi.
Gương mặt tuấn tú tái nhợt đến đáng sợ, môi mỏng khẽ mở, giọng nói trầm thấp đầy từ tính tràn ra khỏi môi mỏng: "Trong nhà đã chào hỏi hết rồi, sợ ở đây quá hỗn loạn nên không để cho bọn họ đến bệnh viện thăm —— cũng không thông báo cho bên nhà của tổ tiên, chỉ nói cuối năm quá bận rộn, nên không có thời gian để trở về."
Mạc Như Khanh lẳng lặng nghe, mắt đẹp nhìn anh rồi chậm rãi trừng lớn.
Bà hoảng hốt cụp xuống, bây giờ mới biết ở ngoài phòng bệnh anh đã an bài chuẩn bị tốt tất cả mọi việc trong nhà. Quý Đôn.
Một chút kích động xông lên não, chóp mũi bà đau xót: "Yến Thần. . . . . ."
"Thứ bảy này có thu xếp gì không?" Trong tròng mắt lạnh của anh lộ ra vẻ tuyệt vọng như tro tàn, nhàn nhạt ngước mắt.
Mạc Như Khanh ngẩn ra, không biết tại sao anh lại hỏi điều này, giọng nói khàn khàn: "Tạm thời thứ bảy không có kế hoạch gì cả, chỉ là không biết ba con. . . . . ."
"Thứ bảy là sinh nhật của cô ấy." Anh ngưng mắt nhìn Mạc Như Khanh, nhẹ giọng nói.
Trong mắt thoáng qua một chút đo đỏ, gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của Mộ Yến Thấn bao phủ tầng sương mù, giống như là con vật bị nhốt giãy giụa lần cuối cùng, khàn khàn nói: "Nếu như ba còn chưa có tỉnh thì mẹ ở đây chăm sóc ông, không cần phải để ý đến. . . . . . Lan Khê bên kia để con lo liệu. . . . . ."
"Mộ Yến Thần ——! ! !" Một âm thanh như tiếng xé rách chợt vang lên trong hành lang dài của bệnh viện. Quý Đôn.
Sáng sớm mồng một đầu năm, không khí vui mừng của cửa ải cuối năm còn chưa tan hết, hộ sĩ trực ban vẫn không ngừng than vãn với nhau bày tỏ sự đau khổ khi phải trực trong lễ mừng năm mới, nhưng chưa từng nghĩ trong hành lang dài yên tĩnh đột nhiên xuất hiện cảm xúc phẫn nộ như vậy.
Ngón tay run rẩy chỉ vào người con trai mình trên ghế dài, Mạc Như Khanh suýt nữa bị dáng vẻ này làm cho lửa giận ngập đầu đến suýt ngất, ánh mắt rung động kịch liệt: "Con có ý gì đây. . . . . . Tốt nhất là nói rõ ràng với mẹ con có ý gì? Con nhìn không rõ ràng chữ trên báo cáo kiểm tra ADN phải không ? Con đi lấy thêm một bản đi, mẹ đọc cho con nghe. . . . . ."
Thấy hơi thở của bà mong manh như vậy, trong giọng nói ẩn giấu tâm tình sắp sụp đổ, Mộ Yến Thấn lẳng lặng nghe, trong lòng như bị đâm, nhưng không có cách nào kiêng nể, cũng không có cách nào dừng nỗi đau mãnh liệt trong lòng lại.
Gương mặt tuấn tú tái nhợt, anh nhắm mắt lại, hai khuỷu tay gối lên đầu gối, khép thật chặt hai tay lại chống đỡ mi tâm, đau nhức không hề giảm bớt, cất giọng ảm đạm mà khàn khàn nói: "Con chưa từng được đón sinh nhật với cô ấy. . . . . ."
Anh chưa làm được gì cho cô ấy, còn nhiều việc như vậy, nhiều như vậy.
Lý trí không hề biến mất, lý trí vẫn luôn rõ ràng tồn tại trong đầu anh, nói cho anh biết không thể, nói cho anh biết phải buông tay, nhưng là anh ngồi ở đây đấu tranh ròng rã mấy tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không có quyết định.
Anh không thể quyết định được.
Sống lâu như vậy, đã làm nhiều chuyện độc ác như vậy, nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy trên thế giới này có người không thể tổn thương, có tình cảm không thể vứt bỏ, thế nhưng lần đầu tiên, anh hiểu rõ mình không có cách nào, anh không cách nào để buông tha.
Mạc Như Khanh mở to mắt khi*p sợ nhìn người ở trước mắt, con trai ruột của mình, suýt nữa bà không còn nhận ra anh .
"Yến Thần, con nói cho mẹ đi, rốt cuộc con muốn giải quyết chuyện này như thế nào?" Bà bình tĩnh lại, khàn giọng hỏi.
Im lặng đến ngạt thở, không hề có động tĩnh.
Bà cười lạnh, cười đến nước mắt cũng chảy xuống theo khóe mắt, run giọng nói: "Có muốn mẹ đi vào nói cho bác sĩ không cần cứu không, để cho ông ấy ngủ như vậy rồi ૮ɦếƭ đi, mẹ cũng ૮ɦếƭ theo ông ấy, như vậy các ngươi sẽ yên ổn, sẽ không có người cản trở nghiệp chướng của hai đứa! ! Con cảm thấy như vậy có được hay không? ! !"
Trong hành lang dài vang lên tiếng la hét, làm chấn động khiến các phòng đều trở lên im lặng, không có người nào dám phát ra âm thanh.
Trong lòng đau đớn đến mất đi cảm giác, vào giờ phút này, lại bị đâm một dao tàn nhẫn.
Dao kia sắc bén như vậy, máu tươi chảy ra khiến hô hấp cũng bị dừng lại.
". . . . . . Cho con chút thời gian đi." Giọng nói ám ách tràn ra từ môi mỏng trắng bệch, rốt cuộc anh mở miệng nói chuyện.
Mở mắt, anh nhìn về phía Mạc Như Khanh, khàn khàn nói: "Cho con một chút thời gian, con sẽ giải quyết cho mẹ xem."
Ánh mắt Mạc Như Khanh kịch liệt rung động, hiện lên một chút đỏ thắm như máu, lại càng rung động hơn nữa!
Dường như hết hi vọng mà cười lạnh, bà quay đầu nhìn anh, cố gắng chịu đựng cho nước mắt không rơi xuống từ hốc mắt, khàn khàn nói: "Được, mẹ sẽ cho con thời gian. . . . . . Con muốn đến thứ bảy phải không? Qua thứ bảy này, tốt nhất con hãy đoạn tuyệt sạch sẽ với nó! Yến Thần, hôm nay con đã nhìn thấy mẹ như thế này rồi, nếu con không làm theo cam kết, lần sau con sẽ thấy mẹ tuyệt đối không bỏ qua đâu, mẹ tuyệt đối sẽ ở trong âm tào địa phủ nhìn các con tiếp tục thân mật âи áι, nhìn cả đời này hai đứa sống như thê nào!"
Nói xong những lời này, bản thân bà cũng cảm thấy đã tiêu hao hết oán hận và tức giận của cuộc đời này.
Bà run rẩy liên tục, hơi sức cũng không còn nữa rồi.
Siết chặt túi xách trên vai, cuối cùng Mạc Như Khanh lạnh lùng liếc anh, giày cao gót “lộp cộp” bước đi , rời khỏi hành lang bệnh viện.