"Đừng ngủ. . . . . . Đi tắm xong hãy ngủ. . . . . ." Mộ Yến Thần dịu dàng dụ dỗ Lan Khê, thấp giọng nỉ non bên tai cô, "Lan Khê. . . . . ."
Hàng mi dài ướt nhẹp mồ hôi, theo bản năng, Lan Khê vẫn không muốn buông anh ra. Hai tay vẫn vòng quanh cổ anh, mơ mơ màng màng lúc lâu mới hơi tỉnh táo lại.
Khuôn mặt nóng rang, bờ môi đỏ tươi có chút sưng đỏ. Mộ Yến Thần cúi đầu cắn cắn vào cành môi ấy, giọng trầm khàn: "Dậy được không. . . . . . Hay để anh đưa em vào."
Anh lấy chăn bọc kín người cô lại, đưa tay chạm vào vầng trán nhỏ, vẫn nóng hổi.
Mộ Yến Thấn nhíu chặt mi tâm, thầm tính toán, đợi Lan Khê tắm xong, sẽ cho cô uống một cử thuốc, nếu ngủ hai giờ mà vẫn không hạ sốt, thì dù cô có cự tuyệt thế nào, anh vẫn cưỡng chế, bắt buộc cô nhập viện.
Dưới lòng bàn tay là nhiệt độ nóng đến bỏng người, Mộ Yến Thần nâng người cô dậy, dùng trán mình chống đỡ trán cô, nhắm chặt mắt, cảm nhận nỗi đau nhức trong trái tim.
Nếu không là tình yêu, chắc chắn anh sẽ không biết nỗi đau lại có thể tỉ lệ thuận với tình yêu, yêu càng nhiều, càng đau nhói.
Nhìn cô vật vã chống lại cơn bệnh, trái tim anh như thắt chặt. Dù chỉ đơn giản là một cơn cảm mạo, nhưng anh vẫn không muốn nó xâm chiếm thân thể cô.
Dù trong lòng cô chỉ có tí thống khổ và uất ức nhưng nỗi đau ấy lại được phóng đại dưới đáy lòng anh.
Anh không muốn cô phải chịu nửa điểm khổ sở.
Giọng nói trầm khàn, êm dịu, Mộ Yến Thần cẩn thận đỡ Lan Khê vào phòng tắm. Cô nhất quyết không cho anh tắm giúp mình, nên chốc chốc anh lại tiến vào xem xét tính hình. Lần cuối cùng anh vào, thì toàn thân Lan Khê chìm trong bọt xà phòng, hai mắt lim dim như sắp ngủ, anh cau mày đi tới, giúp rửa sạch người rồi lấy khăn lông lau khô cho cô, sau đó ôm cô về giường.
"Cốc cốc cốc"
Mộ Yến Thần vừa cho Lan Khê uống thuốc xong thì bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
Thân thể cao ngất bỗng chốc khựng lại.
Con ngươi sâu thẳm bắn ra những tia sáng trắng, trong nháy mắt, đầu óc anh lẳng lặng khoanh vùng tất cả những người có khả năng biết được địa chỉ cụ thể nhà mình, nhưng không dám đưa ra suy đoán bừa. Anh điều chỉnh mấy điều hòa tăng thêm vài độ, đắp chăn cẩn thận cho cô, hôn lên trán cô nụ hôn an ủi.
Thật may, cô không bị đánh thức.
Chỉnh lại áo choàng tắm trên người, Mộ Yến Thần chậm rãi đứng dậy, trầm tĩnh hướng đến cánh cửa.
Ngoài cửa, sắc mặt Mạc Như Khanh hơi tím tái, giơ tay nhìn chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay, do dự có nên gõ tiếp hay không.
Một lát sau, bà quyết định không thể đi một chuyến uổng công vô ích, tiếp tục giơ tay định gõ cửa. Nhưng bàn tay còn chưa chạm vào thì cánh cửa đã mở ra, gương mặt của Mộ Yến Thần dần xuất hiện.
Mạc Như Khanh trợn to hai mắt.
"Yến Thần, con. . . . . ." Bà chợt im bặt, không biết nên nói những gì. Cảnh tượng trước mắt khiến bà khi*p sợ, nhưng tạm thời chưa tìm được điểm sơ hở để chất vấn.
"Hôm nay con không đi làm à? Vì sao lại ở nhà? !" Cuối cùng cũng tìm ra điểm chất vấn.
Ánh mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần nhìn bà một hồi lâu, rồi ưu nhã xoay người vào nhà, rót một ly nước nóng, lên tiếng nhắc nhở: ". . . . . . Mẹ đóng cửa lại đi."
Hơi thở của Mạc NHư Khanh vẫn có chút dồn dập, lửng thửng bước vào nhà.
Ánh mắt dừng rất lâu trên tủ giày, trên đấy có hai đôi dép của con gái, kích thước khá nhỏ.
Nỗi kinh hoàng lan dần trong tim, huyện thái dương hai bên nẩy liên hồi, miệng Mạc Như Khanh khô đắng nhưng vẫn cố nhoẻn cười, nửa đùa nửa thật: "Mẹ vẫn thắc mắc lý do con không chịu về nhà, thì ra là ở nơi này chơi trò Kim ốc tàng kiêu. Thế nào, mẹ tới không đúng lúc à? Mục Nhiễm đâu rồi?"
Ánh mắt Mộ Yến Thần vẫn trầm tĩnh như nước, điềm nhiên đưa lưng về phía bà, nhấp một ngụm nước.
—— Thật sự rất kì quái. Mạc Như Khanh lần đầu tới nhà anh, lại cố tình chọn thời gian mà đáng nhẽ anh phải ở công ty, biết rõ là thế nhưng vẫn cố tình xuất hiện tại đây.
Mạc NHư Khanh thấy anh không lên tiếng, sắc mặt tím tái tựa gan heo, cố gắng đè ép cơn nhợn nhạo trong lòng, chậm chạp đi đến, bình thản hỏi: "Mục Nhiễm đâu?"
"Cô ta không ở đây."
Hàng mi dày đậm rũ xuống, anh cúi người, lấy ly khác rót nước đưa cho bà.
Mạc Như Khanh sững sờ nhìn con trai, ngập ngừng nhận ly nước.
"Yến Thần, con còn chưa trả lời mẹ, vì sao hôm nay không đi làm?" Bà nở nụ cười hiền từ, tựa người mẹ hiền lo lắng, quan tâm đến cuộc sống thường ngày của con trai.
Mộ Yến Thần ngồi xuống ghế, ngước mắt hỏi: "Mẹ thì sao?"
Mạc NHư Khanh ngẩn ra.
"Vì sao lại đột nhiên tới nơi này?" Cả người anh tản ra luồng khí lạnh, ánh mắt chiếu thẳng vào bà, gằn giọng hỏi.
Mạc Như Khanh cứng người trong nửa giây, lát sau chậm rãi nói: "Cũng không có gì, mẹ vừa nhận được điện thoại của cô chủ nhiệm lớp Lan Khê, nói con bé ngã bệnh, mời phụ huynh đến trường xem xét, nên mẹ tiện đường ghé qua nhà con luôn. Con xem, nơi này bạn gái con đã ra vào mòn dép, chẳng lẽ mẹ không thể tới?"
Không đúng.
Mộ Yến Thần trầm mặc suy nghĩ, cô chủ nhiệm của Lan Khê không thể nói như vậy. Chắc chắn cô ta đã kể lại việc Lan Khê được anh trai đưa đi, nhưng không biết hai người đã đi đâu.
Vì thế, Mạc Như Khanh mới xuất hiện tại nơi này.
"Mẹ tìm Lan Khê?" Anh nhàn nhạt hỏi.
Mạc Như Khanh bình tĩnh nhìn sâu vào mắt anh, đáy mắt anh vô cùng trầm ổn. Dựa vào đấy, bà chỉ có thể suy ra hai khả năng. Khả năng đầu tiên là bà hoàn toàn hiểu lầm, Mộ Yến Thần cùng Lan Khê chả có điều gì mờ ám, cho nên con trai mới thẳng thắn hỏi ra câu đấy. Còn khả năng thứ hai…là con trai căn bản đã bất chấp mọi thứ, tính cùng bà “cá ૮ɦếƭ lưới rách”.
Vừa nghĩ đến khả năng thứ hai, toàn thân Mạc Như Khanh liền xuất mồ hôi lạnh!
Ϧóþ chặt ly nước, Mạc Như Khanh ngẩng đầu, cố duy trì nụ cười gượng gạo: "Mẹ ngồi một tí sẽ đến trường học tìm con bé sau"
Mộ Yến Thần khẽ vuốt cái ly, trầm giọng mở miệng: "Lan Khê đang. . . . . ."
"Đủ rồi!" Mạc NHư Khanh đột nhiên nổi đóa, đặt mạnh cái ly xuống mặt bàn, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, khàn giọng hét: "Mẹ không tìm con bé ấy, tìm nó làm gì! Mẹ chỉ tới thăm con, con không cần nói thêm điều gì nữa, ngậm chặt miệng cho mẹ!"
Bà điên rồi.
Sắp bị tức điên rồi.
Mỗi lần con trai bà lộ ra biểu tình ấy, có nghĩa là đã đi đến quyết định cuối cùng. Dù bà có tốn bao nhiêu nước bọt, anh cũng không bao giờ lung lay. Bà là mẹ, nhưng vẫn chào thua trước sự cố chấp của con trai!
"Được rồi, mẹ ngồi đủ rồi" Khuôn mặt Mạc Như Khanh trắng bệch, ánh mắt u tối, rung giọng nói, "Con không thích thì mẹ lập tức đi về. Nhưng hãy nhớ, con đã già đầu rồi, phải biết cư xử đúng chừng mực, đừng làm việc gì khiến ba mẹ lo lắng."
Dứt lời, bà đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Mẹ. . . . . ." Mộ Yến Thần ngồi trên ghế, khẽ gọi một tiếng.
Hàng chân mày của Mạc NHư Khanh chau chặt lại, bị tiếng kêu của anh ép đến khó thở. Vốn bà đã mang xong giày, nhưng vẫn bước ngược trở lại phòng, mặc kệ bản thân có làm dơ phòng hay không. Mạc Như Khanh gắt gao nhìn chằm chằm vào con trai, tơ máu giăng đầy trong đáy mắt.
"Có phải con từng hoài nghi bản thân không phải là con trai của Mộ Minh Thăng?"
Mộ Yến Thần nhíu chặt mi tâm.
"Yến Thần, mẹ cho con biết ——" Mạc NHư Khanh lấy tay đè lại vai anh, ngăn cản anh đứng dậy, cố nén nỗi đau nhức, gằn lại những giọt nước mắt, mở miệng nói, "Con hoài nghi thì cứ đi xét nghiệm DNA, muốn đi xét nghiệm với mẹ cũng chẳng sao. Mẹ chỉ muốn nhắc lại một lần cuối, Mộ Minh Thăng là người đàn ông duy nhất mẹ yêu. Mẹ đã chờ ông ta ròng rã suốt mấy thập niên, trong khoảng thời gian ấy, mẹ của con trong sạch từ thể xác lẫn tâm hồn!"
Bà gần như hét toáng lên, phá vỡ sự yên tĩnh của căn nhà.
Khép chặt hai mắt, Mộ Yến Thần cảm thấy bản thân đã gây ra tội ác. Trước đây, anh từng đi xét nghiệm DNA, dù với lí do gì, nhưng kết quả vẫn là gián tiếp xúc phạm đến nhân phẩm của mẹ mình.
Mộ yến Thần thở dài một hơi, đứng dậy, kéo đầu bà tựa vào vai mình, tay vỗ nhẹ lưng bà: "Được rồi, con hiểu rồi. . . . . . Mẹ, cho con xin lỗi."
Mạc NHư Khanh tựa vào vai con trai, lặng lẽ rơi lệ. Sau một lúc thì lấy lại tỉnh táo, thẳng người lau đi nước mắt, từ tốn nói: "Mẹ không yếu ớt như vậy đâu. Tính mẹ không muốn giải thích nhiều, nhưng con cứ hoài nghi nên mẹ phải nói thẳng, cũng là muốn nhắc nhở cho con, nên biết phân biệt đúng sai, chuyện gì nên làm và không nên làm”.
Mạc Như Khanh vẫn không quên mục đích khi tới đây, câu nói cuối cùng hàm chưa ý từ gì? Hai mẹ con đều là những người thông minh, đương nhiên ai cũng hiểu.
Đôi mắt Mộ Yến Thần dần tối xuống, hiện lên vô số tia rét lạnh cùng khát máu.
Anh chợt hiểu mình vẫn chưa phải là đối thủ của Mạc Như Khanh. Không hổ danh gừng càng già càng cay.
Một người đàn bà vô cùng thông minh, từ khi vừa bắt đầu đã phát hiện ra ý tứ của anh, biết anh muốn thẳng thắng ngã bài liền tuôn ra một tràng lời nói, mục đích chính là muốn ra đòn phủ đầu.
Cái gì là máu mủ, cái gì là xét nghiệm DNA….tất cả đều là sự ngụy trang của bà. Trước tiên cứ khiến anh cảm thấy có lỗi, về sau bà có nói gì, yêu cầu điều gì, anh chỉ có thể thừa nhận, không thể phản bác.
Tựa như hiện tại.
Anh làm sao có thể mở miệng nói ra chuyện của Lan Khê?
Dù anh tình nguyện “cá ૮ɦếƭ lưới rách” nhưng Mạc Như Khanh lại không cho anh nửa phần cơ hội .
. . . . . . Lòng dạ thật thâm sâu!