Chọn Quà TặngTrước bàn ăn.
“Cái đó________” Tô Úy nhìn Tuyết Nhi đang ăn sáng, suy nghĩ một lúc lại nuốt lời nói vừa mới định thoát ra ngoài.
“Này này , cậu có chuyện gì muốn nói phải không? Nói thì nói đi, đừng có nhìn tớ chằm chằm như thế!” Lăng Tuyết Nhi đang ăn điểm tâm bị cô nhìn chằm chằm, lại thấy bộ dáng muốn nói xong lại thôi, không chịu được nữa đành hét lên!
“Cậu nói xem, nên tặng quà gì cho một người đàn ông trong ngày sinh nhật ?” Tô Úy để bát đũa trong tay xuống, khó xử gãi gãi đầu nói.
Tuyết Nhi nghe lời của cô, nhìn động tác cô vừa làm, buồn cười mím mím môi! Tưởng chuyện gì khó lắm, hóa ra chỉ là chuyện này!
“Là kiểu đàn ông gì hả?” Tuyết Nhi chớp chớp mắt nhìn cô tò mò hỏi, trong giọng nói còn mang vài điểm mập mờ!
“Cái đó______ chỉ là đồng nghiệp bình thường mà thôi! Tớ thật sự không biết nên mau cái gì, nên đành hỏi cậu!.....” Giọng nói Tô Úy có chút lấy lòng nũng nịu với Tuyết Nhi, khiến cô nghe xong mà da gà rơi đầy đất!
“Được rồi, nếu là đồng nghiệp thì chỉ cần tùy tiện là được rồi!” Tuyết Nhi không chút để ý trả lời, sau đó tiếp tục ăn bữa sáng của mình!
“Tùy tiện?” Tô Úy nghe được đáp án, lườm cô ấy một cái, sau đó linh động nghĩ ra, ừ, đúng là ý kiến hay, nghĩ xong liền chạy lên tầng!
Tô Úy chạy vào phòng thay bộ quần áo công sở ra rồi lại chạy xuống nhà! Nhìn thấy Tuyết Nhi vẫn đang ngồi ăn sáng, thì ném lại một câu, “Bây giờ tớ có chuyện muốn ra ngoài, trưa không về ăn cơm đâu....... bye bye ” Không đợi Tuyết Nhi trả lời, cô đã cầm chìa khóa chạy ra ngoài cửa.
Mấy phút sau, chỉ nghe thấy tiếng xe khởi động rồi nhanh chóng biến mất khỏi khu nhà.
Ánh mặt trời ấm áp bao phủ cả thành phố, làm cho đường phố trở nên tràn đầy sức sống.
Ở bãi đỗ xe của khu mua sắm, Tô Úy nghiêng mình tựa vào cạnh xe, cầm điện thoại nhàm chán chơi trò chơi trên điện thoại, thỉnh thoảng lại liếc nhìn lôí vào của bãi đỗ xe cách đó không xa!
“Cô Tô, cô đến rồi sao?” Âm thanh lười biếng truyền vào tai Tô Úy, cô ngước mắt nhìn thì thấy Trầm Kiệt Tư mặc một bộ quần áo công sở thoải mái, đứng cách cô khoảng ba mét nhìn cô, gương mặt tuấn tú thoáng qua nụ cười dịu dàng.
“Thật ngại quá, sớm như vậy đã bắt anh ra ngoài!” Tô Úy lễ phép nói xong, liền bỏ điện thoại vào túi xách, từ từ bước đến cạnh anh ta.
“Đi thôi!” Đến khi Tô Úy đến gần, Trầm Kiệt Tư mới nói. Sau đó ưu nhã bước đi cạnh cô, bước chân hoàn toàn phối hợp với người phụ nữ bên cạnh, tư thái ưu nhã tản mạn lại không mất phong độ!
Trong tầng 1 của trung tâm mua sắm là nơi bán trang sức các loại, đích đến của hai người chính là chỗ này.
Khu vực nổi tiếng về đồng hồ hàng hiệu.
Nhớ tới bộ lễ phục lần trước anh tặng cho cô, nên cô định tặng lại Hạ Nam đồng hồ làm quà sinh nhật, nên mới đến khu vực này!
“Anh là đàn ông, chắc sẽ biết đàn ông thích loại đồng hồ nào, nên anh chọn giúp tôi với!” Tô Úy đứng trước tủ kính trưng bày sản phẩm vừa nói vừa nhìn những nhãn hiệu nổi tiếng trong quầy hàng.
“Thử cái này đi!” Sau khi Trầm Kiệt Tự nghe cô nói, cuối cùng cũng hiểu vì sao cô lại nói muốn nhờ anh giúp, thì ra là muốn nhờ anh chọn đồng hồ....Ai! “Đây là đồng hồ Patek Philippe nổi tiếng, kiểu dáng không quá phô trương như những loại đồng hồ đắt tiền khác, nhưng có phong cách rất lạ, hơn nữa còn là bản giới hạn, cả thế giới cũng chỉ có mười cái. Nếu là tôi thì sẽ mua ngay, chỉ không biết người cô muốn tặng có thích không thôi!” Trầm Kiệt Tư giới thiệu với Tô Úy, giọng nói nhẹ nhàng như nước chảy.
“Được, vậy thì lấy cái này đi! Nhân viên phục vụ, tôi muốn nhìn chiếc đồng hồ này một chút!” Tô Úy nhìn nhân viên nữ đứng sau quầy hàng lịch sự nói.
Nhân viên kia đưa mắt liếc nhìn Tô Úy mặc bộ đồ công sở đơn giản, ánh mắt lộ ra vẻ khinh miệt, cũng không lấy giúp đồng hồ cô muốn xem, chỉ khinh thường trả lời, “Đây là đồng hồ số lượng có hạn, giá tiền là sáu mươi chín vạn, không giảm giá!”
Tô Úy nhìn thái độ của nhân viên phục vụ, cảm thấy hơi tức giận, đang muốn mở miệng, lại nghe thấy...........
“Đây là thái độ phục vụ với khách sao?” Lời nói nhàn nhạt thoát ra từ trong miệng Trầm Kiệt Tư, gương mặt tuấn tú vẫn mang theo nụ cười dịu dàng, nhưng ẩn trong đó còn là sự nguy hiểm.
“Thái độ phục vụ của tôi liên quan gì đến anh” Nói xong liền quay lưng lại với hai người bọn họ. Dần dần, mọi người tụ tập càng lúc càng đông xung quanh bọn họ, ai cũng nhỏ giọng rầm rì nghị luận.
“Xảy ra chuyện gì vậy? A______ Tổng giám đốc, ngài đã tới rồi sao?” Quản lý thấy bên này tập trung đông người, liền chạy tới, thấy người đứng trước mặt thì kêu lên sợ hãi, nhìn đám người đứng xung quanh với nhân viên bán hàng, ông đã có thể khẳng định chuyện này nhất định do cô ta gây ra.
Mà nữ nhân viên vừa mới quay lưng lại với hai người bọn họ nghe thấy quản lý gọi “Tổng giám đốc” đã nhanh chóng xoay người, mặt mày trở nên trắng bệch, liếc mắt nhìn người đàn ông dịu dàng kia, ;sau đó hơi cúi đầu!
Mà Tô Úy đứng bên cạnh khóe miệng co quắp, có cần phải trùng hợp như thế không? Tổng giám đốc? Quan sát bóng dáng to cao bên cạnh, gương mặt tuấn tú dịu dàng vẫn hiện lên nụ cười nhàn nhạt chỉ là con ngươi thâm thúy hiện lên sự tức giận.
“Tổng giám đốc, không biết ngài tới......” Quản lý còn chưa nói hết đã nghe thấy giọng nói nhàn nhạt từ tính truyền đến, “Gọi phó Tổng giám đốc của các ông tới đây gặp tôi”.
“Được, tôi lập tức gọi điện thoại!” Nói xong liền đi ra chỗ khác, gọi điện cho Phó tổng giám đốc của bọn họ. Sau khi gọi điện xong, ông ta gọi bao vệ đến di tản đám đông đang vây quanh ra.
Mấy phút sau, một người đàn ông trung niên khoảng hơn 40 tuổi xuất hiện trước mặt bọn họ, cung kính nói, “Tổng giám đốc, ngài đã tới sao không đến phòng làm việc nghỉ ngơi”.
“Nghỉ ngơi thì không cần, trước sáng sớm ngày mai, tôi hi vọng không nhìn thấy cô ta đứng ở chỗ này nữa!” Chỉ vào nhân viên bán hàng đang trầm mặc cúi đầu nói qua, “Giúp tôi lấy chiếc đồng hồ kia ra cho vị tiểu thư này xem một chút!”
“Được!” Phó tổng giám đốc vội vàng đích thân lấy chiếc đồng hồ kia ra đặt trước mặt hai người.
Tô Úy cầm lên nhìn một lúc, cảm thấy rất thích!
“Tôi sẽ lấy cái này, gói vào hộ tôi! Cám ơn!" Tô Úy lịch sự nói với người đàn ông trung niên trước mặt.
“Giảm giá cho cô ấy đi!” Âm thanh dịu dàng của Trầm Kiệt Tư, lời này hiển nhiên là đang nói với Phó Tổng giám đốc.
Tô Úy liếc nhìn anh ta một cái, sau đó cúi đầu lấy ví ra đưa một chiếc thẻ cho ông ta.
“Được, xin chờ một chút!” Chờ đến khi mua xong, Tô Úy và Trầm Kiệt Tư ra khỏi trung tâm thương mại!
“Trầm thiếu, để cảm ơn anh, tôi mời anh ăn cơm nhé!” Tô Úy liếc nhìn đồng hồ trên tay, rồi nói với người đàn ông dịu dàng nho nhã trước mặt.
“Được, tôi đành cung kính không bằng tuân mệnh thôi!” Trầm Kiệt Tư cười dịu dàng, con ngươi nhìn về phía cô càng trở nên thâm thúy, nụ cười dưới đáy mắt càng in sâu!