Hào Môn Nữ Phụ Không Muốn Có Tình Yêu - Chương 65

Tác giả: Công Tử Văn Tranh

Hứa Tân Di sớm đoán được Hứa Vi Nhân sẽ ra chiêu thức này với cô.
Trong tiểu thuyết cũng có đoạn này, nhưng là " Hứa Tân Di " ác ý đẩy Hứa Vi Nhân xuống, " Hứa Tân Di " không đứng vững, cũng tự ngã xuống theo. Sau khi tự bò lên trên thì đứng ở trên thành bể bơi kiêu ngạo to tiếng mắng chửi Hứa Vi Nhân.
Người đẹp rơi xuống nước đương nhiên đàn ông nhìn thấy ai mà chẳng thương, sắc mặt Hứa Vi Nhân trắng bệch dựa vào trong lòng иgự¢ Giang Hoài. Trong khi Giang Hoài chỉ trích " Hứa Tân Di ", cô ta lôi kéo ống tay áo của anh, biểu tình chịu đựng nhục nhã nhìn anh ta lắc đầu, thấy ánh mắt lo lắng của Dịch Dương, tri kỷ giải vây thay cho " Hứa Tân Di ".
"Chuyện không liên quan đến Dịch thiếu phu nhân, là em không cẩn thận ngã xuống."
Gió thổi qua run run rẩy rẩy, so sánh với " Hứa Tân Di " kiêu ngạo ương bướng đanh đá, càng làm người thương tiếc, ai đúng ai sai, vừa xem hiểu ngay.
Tuy rằng dưới chân có máy sưởi, nước trong bể bơi cũng là nước ấm, nhưng Hứa Tân Di không hề có ý muốn nhảy hồ, chơi trò rơi xuống nước với Hứa Vi Nhân. Tất cả chỉ vì muốn biết Dịch Dương sẽ chọn cứu ai giữa cô và Hứa Vi Nhân?
Phi, tên chó đó không xứng. Huống chi hôm nay rất lạnh nha? Mình không điên đến như vậy, vì một tên đàn ông mà hy sinh sức khỏe của mình.
Ngã xuống cả người ướt đẫm không nói, phần make-up trên mặt cùng đầu tóc đều tiêu tan, ngay cả cái đầm dạ hội đắt tiền này cũng tiêu theo. Làm chuyện thua lỗ như vậy còn lâu mình mới làm, mình đâu có ngu.
Đợi lát nữa mình còn muốn bản thân thật xinh xinh đẹp đẹp ôm Dịch Dương nhảy trong buổi tiệc nữa nha.
Dịch Dương, anh ta còn chưa đến level mình phải tranh giành tình cảm với con khác mà chơi trò ngã vào bể bơi để xem anh ta cứu ai trước! Hơn nữa, chật vật mất mặt ủ rủ cụp đuôi chạy về nhà không phải phong cách của mình.
"Hứa Tân Di, cô không dám?"
"Ừ, đúng vậy, cô đoán đúng rồi, excellent, chính xác, tôi không dám."
"Tôi biết người Dịch Dương yêu nhất chính là cô, cô và anh ấy ngay cả con cũng đã có, tôi và cô cùng ngã xuống, người anh ấy cứu khẳng định là cô. Tôi rất thông minh, nên tự mình hiểu lấy, tôi thật sự thật sự rất khổ sở rất thương tâm, cho nên cô có thể buông tay của tôi ra được chưa?"
Mang giày cao gót, bên cạnh chính là bể bơi, Hứa Tân Di nào dám cãi tay đôi với cô ta.
Hứa Vi Nhân dám nhảy xuống, nhưng cô không dám nha.
"Cô còn dám chơi tôi?"
"Tôi không có! Là thật sự nha. Dịch Dương thích cô, từ lúc bắt đầu tôi đã biết... Hơn nữa, cô thử nghĩ lại đi, cho dù tôi và cô cùng rơi xuống nước, Dịch Dương và mọi người cũng không có khả năng tới kịp để cứu nha. Vả lại, có vệ sỹ ra tay, nơi nào đến lượt bọn họ công tử thiếu gia đó xuống nước cứu người? Hôm nay trời quá lạnh, chúng ta đi vào bên trong ngồi uống nước trà ấm bụng rồi cãi nhau tiếp được không?"
"Hứa Tân Di, cô căn bản không có can đảm thử đúng hay không? Cô sợ hãi nhìn đến tình cảm thật lòng của Dịch Dương đối với tôi, phải không?"
Hứa Vi Nhân nhìn thấy bóng người ở cửa vào hồ bơi, hơi hơi mỉm cười: "Cô nói, nếu tôi bị cô đẩy xuống nước, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?"
Không đợi Hứa Tân Di phản ứng kịp cô ta muốn làm gì, thì Hứa Vi Nhân đã giả vờ bị sẩy chân, nắm chặt lấy cánh tay Hứa Tân Di, hoảng hốt ngã ra phía sau. Hứa Tân Di giật không ra, bị Hứa Vi Nhân kéo theo, cả người nhào lên phía trước, ầm hai tiếng, bọt nước bể bơi văng khắp nơi.
Hứa Tân Di thiếu chút nữa ngã ngu người, ngừng thở, nước dần dần ngập qua đỉnh đầu, lỗ tai chỉ nghe thấy tiếng nước ào ào, nháy mắt hốt hoảng đã trấn định dần, cẳng chân giẫm nước, vươn đầu lên khỏi mặt nước, miệng to hô hấp hai cái, trước mắt là một màu xanh thẳm.
Ủa? Nước rất ấm áp, dễ chịu nha, như đang ngâm mình trong suối nước nóng.
Hứa Tân Di rẽ nước bơi bơi, thì nhìn thấy có rất nhiều người đang từ hành lang chạy tới nơi này, khoảng cách quá xa, bọt nước làm mờ tầm mắt của cô, cô không thấy rõ là ai đang tới.
Mà Hứa Vi Nhân còn đang đập nước bùm bùm kêu cứu, nhìn dáng vẻ giống như không biết bơi, mắt thấy sắp chìm nghỉm, biểu tình sắp ૮ɦếƭ đến nơi.
Ầm một tiếng, có người nhảy xuống nước, bơi về phía Hứa Vi Nhân.
―― "Giả dối ra mặt, rõ ràng biết bơi còn ở đó giả vờ!"
―― "Từ từ, người cứu con đó là ai? Đừng nói tên chó Dịch Dương này thật sự nhảy xuống cứu con nhỏ đó đi?"
―― "... Nếu anh ta thật sự dám cứu con nhỏ đó, mình sẽ đập bẹp đầu chó của anh ta! Sau đó ly hôn, ôm hết tài sản của anh ta bao trai, cho anh ta tức ૮ɦếƭ luôn!"
Hứa Tân Di phẫn nộ bập bùm bùm hai cái lên mặt nước, đập mạnh đến mức bọt nước văng khắp nơi.
Hứa Vi Nhân được người cứu lên bờ, là vệ sỹ bảo đảm an ninh trong buổi tiệc.
―― "Không phải Dịch Dương? Dịch Dương đâu?"
Dịch Dương đang đứng ở trên bờ hồ bơi, khép hờ mắt nhìn cô.
Năm phút đồng hồ trước, Dịch Dương ở phòng khách nghe nhân viên phục vụ nói, Hứa tiểu thư rơi xuống nước.
Theo bản năng, làm rơi ly rượu trong tay xuống đất, nhưng anh lại bình tĩnh lại rất nhanh, anh nhìn thẳng vào ánh mắt người nhân viên phục vụ kia, thấy ánh mắt anh ta không thích hợp.
Hứa tiểu thư? Đêm nay không có ai họ Hứa ngoại trừ Hứa Vi Nhân và Hứa Tân Di.
Nếu là Hứa Tân Di rơi xuống nước, người nhân viên phục vụ đang đứng ở trước mặt anh không nói rõ là Dịch thiếu phu nhân, ngược lại nói Hứa tiểu thư? Còn không phải là cố ý làm anh hiểu lầm sao?
Nếu đúng như anh suy đoán, thì người rơi xuống nước chắc chắn là Hứa Vi Nhân. Hứa Tân Di không bao giờ sẽ để bản thân chịu thiệt thòi.
Nghĩ, Dịch Dương bình tĩnh ung dung từ tốn từ phòng khách đi đến hồ bơi.
Xung quanh bể bơi nơi nào còn có bóng dáng Hứa Tân Di, chỉ có bọt nước trắng giữa lòng bể bơi.
Dịch Dương bước nhanh chân đến, vừa đến bờ bể bơi, thì nghe được tiếng mắng chửi trong lòng của Hứa Tân Di, vô cùng có sức sống không giống sắp ૮ɦếƭ đuối.
"Còn không nhanh đi lên."
"......" Hứa Tân Di không tình nguyện, nhưng cũng đành, ai kêu ông chồng của cô không hiểu hai chữ lãng mạn nó viết ra sao, rẽ nước bơi bơi, tự bò lên bờ.
―― "Tên chó này quả thực không hiểu ga lăng là cái chi!"
―― "Lúc này không phải nên diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, nhảy vào trong nước cứu mình sao?"
―― "Cái gì mà " còn không nhanh đi lên "? Đứng ở trên đó nhìn cô ướt chèm nhẹp còn nói như vậy? Đây là lời một người đàn ông nên nói sao? Thôi đành vậy, coi như mình xui xẻo, lấy phải tên chó này, trừ bỏ mình ra, thì còn ai chịu nổi một thằng chồng không có một tế bào lãng mạn nào!"
―― "Tức ૮ɦếƭ mình mà! Đậu má! Càng nghĩ càng tức!"
"......" Nhịn đi Dịch Dương, vợ của mày là đức hạnh gì chính mày rõ ràng nhất, ráng nhịn cho qua đi.
Dịch Dương giang hai tay đỡ cô lên: "Không sao chứ?"
Ở trong nước còn không cảm thấy gì, một bò lên trên trên, không khí lạnh lẽo thôi qua, Hứa Tân Di toàn thân rùng mình, nhịn không được hắt xì.
"Hắc xì!"
Hứa Tân Di vừa hắt xì vừa lắc đầu, nói: "Không sao, nhưng em thấy hơi lạnh."
Dịch Dương ϲởí áօ khoác vest của mình, bao trùm choàng lên trên người Hứa Tân Di.
Giờ phút này, xung quanh bể bơi tới không ít người, nào là vệ sỹ, an ninh đến cứu người bảo vệ trật tự cùng an toàn cho mọi người, nào là khách mời đến xem diễn, rồi cha con Giang Hoài đến xem xét và giải quyết tình huống.
"Sao lại thế này?" Giang Hoài làm chủ nhà, không thể không hỏi rõ ràng.
Trên người Hứa Vi Nhân cũng choàng một áo khoác vest, là một người khách thương hương tiếc ngọc cởi ra đưa cho cô, người đẹp mà, dù đến chỗ nào cũng đều có người cứu giá hộ tống, huống chi còn vào đúng ngay lúc người đẹp gặp chuyện, đương nhiên phải biểu hiện ga lăng.
"Giang tiên sinh, là do em không cẩn thận..."
"Cái gì cô nói không cẩn thận, rõ ràng chính là cô cố ý kéo tôi xuống nước!"
Hứa Tân Di vô cùng tức giận chỉ thẳng vào mặt cô ta, mắng to: "Cô rõ ràng biết bơi, giả vờ không biết bơi làm cái gì? Muốn quyến rũ người nào trong đây hả?"
Nói xong, không cho Hứa Vi Nhân có cơ hội lên tiếng, học theo bộ dáng hoa sen trắng của Hứa Vi Nhân, yếu đuối mong manh, cơ thể như người không có xương mà dựa vào trên người Dịch Dương, đỏ mắt, nức nở nói: "Cô ta khi dễ em!"
"Anh biết."
Dịch Dương phối hợp biểu diễn với Hứa Tân Di, nhìn Giang Hoài: "Giang tiên sinh, chuyện vừa rồi tôi yêu cầu một lời giải thích."
Giang Hoài ấn đường nhíu chặt, hiển nhiên không lớn sảng khoái: "Dịch tiên sinh yên tâm, tôi sẽ có lời giải thích cho anh và Dịch thiếu phu nhân."
Hứa Vi Nhân giống như bị người oan uổng, không thể nào biện giải thành lời được: "Em không có..."
"Cô không làm thì sao tôi ngã xuống được? Tôi biết cô thích Dịch Dương, cô muốn làm vợ Dịch Dương cũng không cần hại tôi như vậy, tôi nhường cho cô là được rồi!" Nói xong, giả vờ đẩy Dịch Dương ra.
Có người không quen nhìn bộ dáng Hứa Tân Di kiêu ngạo ương bướng, nhịn không được giải vây thay cho Hứa Vi Nhân: "Dịch thiếu phu nhân, Hứa tiểu thư khẳng định không phải cố ý, cô cũng đừng oan uổng người ta."
"Tôi oan uổng cô ta? Tôi oan uổng cô ta làm gì? Không bằng anh kêu Giang tiên sinh tra xét camera đi nhìn xem rốt cuộc có phải cô ta kéo tôi xuống nước hay không?!"
Người nọ còn muốn nói cái gì, Hứa Vi Nhân lôi kéo ống tay áo anh ta, hai mắt ngập nước, khẩn thiết lắc đầu: "Thật xin lỗi Dịch thiếu phu nhân, vừa rồi là tôi không cẩn thận, kéo cô xuống nước, tôi thật sự rất xin lỗi."
Lời tuy nói như vậy, nhưng giọng điệu nào có ý xin lỗi, rõ ràng chính là biểu tình tôi bị buộc bị ép phải xin lỗi.
Dịch Dương ôm eo cô, thấp giọng nói: "Đi vào phòng trước, thay đổi quần áo sạch rồi nói sau được không?"
Gió thổi qua, Hứa Tân Di lạnh run người, gật đầu đồng ý, làm nũng: "Vậy anh ôm em vào đi."
"......" Dịch Dương chặn ngang bế cô lên, đi theo nhân viên phục vụ sinh vào trong biệt thự.
Nhân viên phục vụ sinh dẫn hai người vào một phòng trống trên lầu hai, Hứa Tân Di chạy ngay vào phòng tắm nhanh chóng cởi váy ướt ra mở nước ấm, tắm ấm người xong, cô lau sạch nước trên người, sau đó mặc vào áo tắm dài đã được chuẩn bị từ trước, bước ra khỏi phòng tắm, ngồi ở trước gương nhìn bản thân giống một con gà rớt vào nồi canh.
"A a a tức ૮ɦếƭ mình mà! Tôi, Hứa Tân Di, tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, vậy mà lại bị một con điếm thúi như Hứa Vi Nhân tính kế?"
Đều do Dịch Dương! 乃út ghi âm còn nằm ở trong túi áo anh ta, nếu không, cô đã ghi lại mấy lời vô sĩ của con khốn Hứa Vi Nhân đó lúc ở bể bơi, sau đó tung lên mạng, cho nó thanh bại danh liệt luôn!
Hiện tại thì tốt rồi, chứng cứ gì cũng chưa có.
"Không được! Mình chịu không nổi ủy khuất này!"
Hứa Tân Di mở ra máy sấy làm khô tóc, hắc xì liên tiếp vài cái.
Tiếng đập cửa vang lên.
Có người hầu tới đưa váy dạ hội mà Hứa Tân Di vừa cởi ra hồi nãy.
Là cái váy dạ hội mà cô mặc hôm nay.
Tốc độ còn rất nhanh.
Sau khi cảm ơn, Hứa Tân Di mặc lại váy, lại có chuyên viên trang điểm tới hoá trang cho cô, toàn bộ quá trình không vượt qua hai mươi phút, thật sự là thần tốc.
Mà ở trong căn phòng cách vách, Giang Hoài hai mắt híp lại nhìn Hứa Vi Nhân: "Sao cô lại trở nên vô dụng đến như vậy? Chút việc nhỏ này cũng đều làm không xong?"
Hứa Vi Nhân toàn thân run lập cập, không biết là bởi vì rơi xuống nước, hay là bởi vì giọng điệu Giang Hoài nói chuyện quá mức lạnh băng.
"Ta cũng không biết, sau khi Dịch Dương nhìn báo cáo xét nghiệm ADN không hề có phản ứng gì, một cái nháy mắt cũng không có, còn Hứa Tân Di, cô ta cũng..."
"Được rồi!"
Giang Hoài hiển nhiên đã không còn kiên nhẫn đối với cô.
"Hứa Vi Nhân, chuyện này không cần nói nữa. Lát nữa, cô đến trước mặt Hứa Tân Di cúi đầu xin lỗi cho tôi, chuyện đêm nay coi như cho qua. Còn chuyện về Dịch Dương, đêm nay tôi đã tạo cơ hội tốt nhất cho cô, là chính cô không thể nắm chắt cơ hội này, còn không biết khi nào cô mới có cơ hội thứ hai đâu?"
Hứa Vi Nhân cắn răng: "Tôi sẽ tìm cơ hội tiếp theo..."
"Cô không cơ hội, Dịch Dương sẽ không gặp cô..."
Tự hỏi một lát, Giang Hoài nói: "Tìm một cơ hội đưa báo cáo xét nghiệm ADN đến trước mặt Dịch lão tiên sinh cùng Dịch phu nhân, người lớn tuổi mà, dù sao cũng sẽ mềm lòng, ai mà không muốn ôm một đứa cháu, cô có thể đánh vào tâm lý... Đó cũng chính là cơ hội duy nhất của cô, nắm chắc cho tốt, nếu không, tôi thật không biết nên giúp cô như thế nào nữa..."
Hứa Vi Nhân toàn thân run lên.
Giống như chưa bao giờ thấy rõ người đàn ông trước mắt này, cô đã từng lấy làm tự hào, cho rằng bản thân đã nắm chặt chẽ Giang Hoài ở trong lòng tay, lợi dụng anh ta được chút nào thì cứ làm. Chưa bao giờ cô dám dẫm đến điểm mấu chốt của Giang Hoài, cũng không biết là phân đoạn nào xảy ra vấn đề, làm Giang Hoài khả nghi, vứt bỏ cô.
Nếu không, cô cũng sẽ không lấy con trai của mình ra làm lợi thế cuối cùng, đi tìm Dịch Dương nhận cha.
"Em có thể hỏi anh một điều được không? Tại sao anh lại muốn đưa em vào lòng Dịch Dương?"
Giang Hoài ngẩng đầu nhìn người đàn bà trước mặt luôn tự cho là đúng này.
"Cô rất thông minh, lúc mới vừa về nước xác thật còn có chút cảm giác thú vị, nhưng, con người, vẫn nên biết điều, không nên tự cho là đúng. Nếu không, bị người nhìn thấu cũng không biết lý do tại sao mình lại thất bại..."
"Em..."
Giang Hoài đứng dậy.
"Được rồi, đừng nói thêm những lời vô dụng đó nữa, Hứa Vi Nhân, cô rất thông minh, cô nên biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi. Cố gắng nỗ lực, sớm một chút lên làm Dịch thiếu phu nhân, làm Dịch Dương và Hứa Tân Di ly hôn, bọn họ ly hôn, cô mới được như ước nguyện, người khác mới có cơ hội... Không phải sao?"
Hứa Vi Nhân khó hiểu hỏi: "Người khác?"
Giang Hoài thở dài, xoa ấn đường, bất đắc dĩ nói: "Tôi cũng không có cách nào, ai làm thằng nhóc nhỏ nó thích vợ của người ta làm chi, dù sao tôi cũng phải nghĩ cách giúp thằng nhóc có được thứ yêu thích..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc