Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa - Chương 70

Tác giả: Đồng Vinh

Cách cánh cửa sắt, Lý Nhiễm đứng rất xa, cô thoáng nhìn hai người cùng nhau đi ra, theo bản năng muốn tránh đi.
Cô không biết làm sao để ứng phó với loại tình huống này sao cho thích hợp, đi tắm suối nước nóng gặp phải bạn trai cũ và "người yêu mới" của anh ta, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy xấu hổ rồi.
Cô đi đôi dép lê vải bông của khách sạn, lẳng lặng quay đầu định rời đi.
Nhưng mà, cô muốn tránh người ta... người ta lại muốn gặp cô.
"Lý Nhiễm."
Thật là sợ cái gì là cái đó đến, siết chặt bàn tay đút trong túi áo khoác, Lý Nhiễm điều chỉnh cảm xúc trên mặt cùng trạng thái tương đối bình thản một chút, xoay người lại.
Hạ Nam Phương đã nhìn thấy cô từ xa, một bước thành hai bước đi nhanh xuống bậc thang.
Đi đến bên cạnh cô.
Trốn không xong đành phải đối mặt, cô vẫy tay, xem như chào hỏi: "Trùng hợp ghê."
Người đàn ông nhẹ gật đầu, anh mặc áo vest màu xám nhạt, không đeo caravat, nhìn rất tuỳ ý thoải mái.
Giống như đi hẹn hò.
Hình như tâm trạng của Hạ Nam Phương không tồi, cho dù nguyên nhân xuất phát từ đâu thì cô có thể cảm nhận được ý cười nhàn nhạt trên mặt anh.
Chào hỏi được hai câu, vị mỹ nữ cao gầy vẫn luôn đi theo phía sau Hạ Nam Phương đi đến, bây giờ Lý Nhiễm mới nhìn rõ mặt cô ta.
Gương mặt xinh đẹp sắc xảo thu hút ánh nhìn của người khác ngay lần gặp đầu tiên, làm da không phải trắng nõn, mà là màu lúa mạch mà người Âu Mỹ thường có, khỏe khoắn tự tin. Đôi mắt to tròn sâu thẳm, sóng mũi cao thẳng. Mái tóc màu nâu hạt dẻ mềm mại uốn lượn như rong biển hờ hững xoã sau lưng, có chút trẻ tuổi nhưng là một người đẹp quyến rũ.
Tâm lý không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Lý Nhiễm cẩn thận đánh giá cô ta đến mức có thể nhìn thấy từng cọng tóc lay chuyển.
Người đẹp đi đến bên cạnh Hạ Nam Phương, mang theo ý cười nhàn nhạt, hơi hơi nghiêng người, ánh mắt tò mò: "Vị này là?"
Hạ Nam Phương lời ít mà ý nhiều: "Lý Nhiễm."
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, mà khi người đẹp nghe thấy tên cô, ánh mắt trở nên... có chút khác.
Giống như đã nghe thấy tên này rất lâu rồi, cuối cùng đến hôm nay cũng được gặp mặt, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
Không thể nghĩ xa thêm nữa, Lý Nhiễm vừa nhớ đến mối quan hệ này, có chút khó xử.
Cử chỉ người đẹp hào phóng thêm chút nhiệt tình: "Chào cô, tôi tên Sara."
Sara vừa vươn tay ra vừa đánh giá Lý Nhiễm. Tuy ánh mắt không có địch ý, nhưng chứa tia tìm tòi nghiên cứu.
Như muốn xuyên thấu qua Lý Nhiễm muốn nhìn thấy thứ gì khác.
Lễ phép bắt tay, Lý Nhiễm xấu hổ đến mức không thể nói gì khác.
Vẻ mặt Hạ Nam Phương lại tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra: "Sao em lại ở đây?"
Lý Nhiễm nghiêng nghiêng người: "Hiểu Hiểu rủ đi ngâm suối nước nóng nên tới đây." Nói xong, cô lịch sự hỏi: "Các anh thì sao?"
Vừa mới dứt lời, Lý Nhiễm lập tức hối hận, trai đơn gái chiếc tới đây ngoại trừ tắm suối nước nóng thì còn có thể làm gì.
"Đương nhiên cũng là tắm suối nước nóng nha~." Sara cười cười, ngũ quan tươi tắn xinh đẹp, nhìn không ra cất giấu tâm tư gì khác.
Ba người ở đây, chắc chỉ có mình tâm trạng của Lý Nhiễm là viết rõ trên mặt.
Tiếng nói vừa dứt, Hạ Nam Phương cau mày nhìn Sara, ánh mắt trách cứ: "Nói linh tinh gì đó."
Sara chớp chớp mắt: "Trước khi về nước không phải anh đã đồng ý với người ta đến đây tắm suối nước nóng sao?"
Lý Nhiễm cảm thấy mình thật sự sắp không được rồi, hết cười nổi: "Cái kia..."
"Hiểu Hiểu còn đang đợi tôi, tôi đi trước."
Nói xong căn bản không kịp chờ xem vẻ mặt của hai người bọn họ, xoay người rời đi, bóng lưng kia có chút... hốt hoảng chạy trốn.
Hạ Nam Phương theo tiềm thức muốn đuổi theo, bị Sara kéo lại, lắc lắc đầu.
Hạ Nam Phương không vui: "Vui không?"
Lý Nhiễm vừa đi, biểu cảm vừa khiêu khích vừa kiêu ngạo lúc nãy của Sara biến mất hoàn toàn, ôm bụng cười ngặt nghẽo.
"Hạ Nam Phương, vợ anh thật là dễ trêu quá đi! Vậy mà xem em thành bạn gái anh."
Hạ Nam Phương nhìn Sara như nhìn đứa thiểu năng: "Hạ Ôn Sa, em mấy tuổi rồi?"
Hạ Ôn Sa đưa hai ngón tay lên: "Được được." Lại sờ sờ khuôn mặt: "Chỉ muốn biết một chút, xem ra vợ anh xem em là tình địch."
Tình địch? Vẻ mặt vừa rồi của Lý Nhiễm có gì liên quan đến việc thấy tình địch đâu, ngay cả đối mặt với vài câu khiêu khích như có như không của Hạ Ôn Sa kia, cô cũng lạnh nhạt mà nhìn, không thèm hỏi cái gì.
Nghĩ tới đó, Hạ Nam Phương hoàn toàn không vui nổi.
Hạ Ôn Sa vô cùng đáng thương nói: "Em cảm thấy Lý Nhiễm có khả năng thật sự không thích anh. Anh không cảm nhận được ánh mắt vừa rồi của chị ấy nhìn hai anh em mình sao? Chỉ kém chúc chúng ta bách niên giai lão nữa thôi."
Nói xong còn ra vẻ đáng tiếc vỗ vỗ bả vai Hạ Nam Phương: "Anh xem đi, cho dù anh có bảo em về nước giúp đỡ làm dự án game đi chăng nữa, cũng không nhất định có thể đả động được chị ấy."
Hạ Nam Phương vẫn luôn im lặng, dùng trầm mặc tỏ vẻ anh biết chuyện này từ sớm.
(Sắp 2022 rồi đừng làm chuyện thất đức như ăn trộm chất xám của người khác nữa hỡi những con người đáng sợ ngoài kia!!. Làm ơn ghi tên ai edit vào cái ha! Xin lỗi vì sự bất tiện này. Gomen)
___
Quay lại khách sạn, Lý Nhiễm nhanh chóng ném chuyện của Hạ Nam Phương ra sau đầu. Rất lâu rồi cô và Vu Hiểu Hiểu chưa gặp nhau, có rất nhiều chuyện nói không hết.
Hai người vừa ngâm suối nước ngóng vừa nhâm nhi chút rượu, trò chuyện một hồi đến chuyện tình cảm.
Vu Hiểu Hiểu bằng tuổi Lý Nhiễm, cuối năm nay dự định kết hôn, cô nàng nhịn không được hỏi Lý Nhiễm: "Cậu có liên lạc với Hạ Nam Phương không?"
Lý Nhiễm gật đầu, chuyện vừa rồi lại bị câu lên: "Có. Nhưng bây giờ anh ta có bạn gái mới rồi."
Vu Hiểu Hiểu kinh ngạc, có chút không tin: "Bạn gái mới? Anh ta đợi cậu hai năm, thật vất vả mới chờ được cậu mới về nước tu thành chính quả, bạn gái mới từ đâu ra?" Vu Hiểu Hiểu rõ ràng không tin: "Cậu nghe ai nói?"
Lý Nhiễm thở dài, hờ hững nói: "Cậu cùng trận doanh với anh ta khi nào vậy?"
Vu Hiểu Hiểu lập tức tỏ lòng trung thành: "Tớ đương nhiên cùng trận doanh với cậu! Nhưng mà Hạ Nam Phương anh ta..."
"Anh ta cái gì?" Lý Nhiễm có chút tò mò vì sao thái độ của Vu Hiểu Hiểu đối với Hạ Nam Phương lại thay đổi.
Vu Hiểu Hiểu ấp úng: "Cũng không có gì."
Lý Nhiễm nhạy bén cảm nhận được gì đó: "Cậu có chuyện gì gạt tớ?"
Con người Vu Hiểu Hiểu không biết nói dối, trước kia Lý Nhiễm không hỏi đến thì thôi, hiện tại hỏi tới, Vu Hiểu Hiểu không có cách nào che giấu được nữa.
Vu Hiểu Hiểu nhỏ giọng nói: "Cái kia... bản quyền của [Thượng Tà] là do công ty Hạ thị mua."
Lý Nhiễm sửng sốt: "Cậu nói cái gì?"
Vu Hiểu Hiểu lập tức cầu xin khoan dung: "Chuyện đó tớ thật sự không biết. Là sau khi bán bản quyền rồi tớ mới biết."
Lúc trước bản quyền của [Thượng Tà] bán được gần tám con số, Lý Nhiễm nhảy thành tác giả truyện tranh bán chạy nhất mấy năm đó, dù sau đó cô đã ngừng vẽ [Thượng Tà], nhưng không thể phủ nhận là cô mở đầu cho sự thăng hoa của phong cách cổ đại Trung Quốc.
Sự bình tĩnh trong lòng như có một viên đá nện xuống, cảm xúc lên xuống không ngừng luân chuyển qua lại trong đầu.
Lúc cô nghèo nhất là lúc rời khỏi Hạ gia rồi đi du học ấy.
Học phí cao ngất ngưỡng, phí sinh hoạt, còn có những thuốc màu đắc tiền của hoạ sĩ cần có mỗi năm...
Hầu hết mọi chi tiêu đều dựa vào tiền bản quyền của [Thượng Tà].
Mà bây Vu Hiểu Hiểu nói với cô rằng, là Hạ Nam Phương mua bản quyền [Thượng Tà], trong lòng Lý Nhiễm vô cùng phức tạp.
Thấy sắc mặt cô không đúng, Vu Hiểu Hiểu hối hận mình nói nhiều như vậy: "Nhưng mà Hạ Nam Phương không hề thua thiệt, sau đó xưởng sản xuất đầu tư chuyển thể [Thượng Tà] thành phim hoạt hình, Hạ Nam Phương cũng kiếm được không ít, cậu đừng nặng lòng quá..."
Giọng Vu Hiểu Hiểu càng nói càng nhỏ, cuối cùng yên lặng câm miệng.
Trong lòng Lý Nhiễm phức tạp vô cùng, nhiều năm trôi qua như thế chuyện mà cô tự hào nhất chính là tự mình có thể đạt được thành tựu trong ba năm.
[Thượng Tà] là bước đệm cho cuộc đời cô, nhờ bộ truyện tranh này mà Lý Nhiễm sinh ra hứng thú với phong cách cổ đại Trung Quốc, thế nên ở nước ngoài hơn hai năm, vẫn luôn kiên trì phong cách cổ đại.
Bao gồm cả việc bây giờ cô về nước tiếp nhận dự án [Phục Ma Truyện], tất cả nguồn gốc đều là vì [Thượng Tà].
Nhưng hiện tại có người nói với cô, [Thượng Tà] có thể chuyển thể thành anime, độ nổi tiếng cô có được bây giờ, có một nửa là công của Hạ Nam Phương giúp cô.
Lý Nhiễm dựa vào thành bể phía sau, hơi nóng phả vào mặt, cô xoa xoa mặt, sờ được ít nước.
Ba năm nay cô một đường đi thẳng về phía trước không ngừng, chưa từng dừng lại nhìn về phía sau.
"Cậu không sao chứ?"
"Không sao."
"Còn có chuyện gì gạt tớ nữa không?"
Vu Hiểu Hiểu không dám gạt: "Còn có chuyện này... cũng không tính là gạt cậu, rất nhiều người đều biết."
Lý Nhiễm nghe giọng của Vu Hiểu Hiểu là biết chắc chắn không phải "rất nhiều người đều biết" đơn giản như vậy, Vu Hiểu Hiểu nhỏ giọng: "Hạ Nam Phương từng đi tìm anh tớ."
"Hả?"
"Hai người còn đánh một trận."
"Vì sao?"
Quả nhiên, chuyện này tuyệt đối không phải rất nhiều người đều biết đơn giản như thế, chỉ sợ tất cả mọi người đều biết là sau khi xong việc, còn nguyên nhân cụ thể vì sao đánh nhau...
"Lúc ấy cậu có ở đó không?"
Vu Hiểu Hiểu gật đầu: "Có, năm kia trước khi anh tớ kết hôn một ngày, Hạ Nam Phương đột nhiên tìm đến Vu gia, gọi anh tớ ra ngoài, sau đó hai người đánh nhau một trận ở đầu ngõ... rất kịch liệt, ngay cả thùng rác đều bị đánh bay..."
"Nói trọng điểm."
Vu Hiểu Hiểu dừng miêu tả lại: "Tớ đứng bên cạnh trộm nghe được một câu, tớ nhớ rõ Hạ Nam Phương nói một câu..."
"Vu gia đừng..."
"Đừng cái gì?"
"Cụ thể câu nói kia tớ không nghe rõ, hình như là nói Vu gia đừng có dùng loại lý do đó đánh giá cậu... còn có một câu, bất kể thân thể của cậu là tình huống như thế nào thì bất cứ ai cũng không có tư cách chọn lựa cậu."
Lý Nhiễm nghe thấy cũng không hiểu ra sao.
Vu Hiểu Hiểu: "Tớ cũng không hiểu rõ, sau đó tớ có đi hỏi anh tớ, nhưng anh ấy nói là ai anh ấy cũng không thể nói cho biết, cũng cảnh cáo tớ không cho phép tớ nói ra."
Lý Nhiễm: "Nói cách khác anh cậu từ hôn Ôn Trường Ninh là vì tớ, sau đó Vu gia chọn Ôn Trường Ninh làm con dâu cũng có liên quan đến tớ."
Vu Hiểu Hiểu: "Ừ, nguyên nhân cụ thể là gì tớ không rõ lắm."
___
Giữa trưa thứ hai, Lý Nhiễm đến đơn vị gặp Vu Hồng Tiêu.
Tối hôm qua sau khi nghe Vu Hiểu Hiểu nói xong cô suy nghĩ rất lâu, hiển nhiên đó là chuyện có liên quan đến cô, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, nếu không Vu Hồng Tiêu cũng sẽ không luôn mãi cảnh cáo Vu Hiểu Hiểu không thể nói ra ngoài.
Cùng ngày Vu Hồng Tiêu mới từ nơi khác trở về, buổi tối Lý Nhiễm mới gặp được anh.
"Anh Hồng Tiêu."
Bọn họ hẹn nhau ở một nhà hàng bình thường gần đó.
Vu Hồng Tiêu vẫn đang mặc áo sơmi của cơ quan, bên ngoài khoác áo khoác đơn giản, nhìn thấy Lý Nhiễm mỉm cười một cái, nhấc chân đi đến.
Sau khi ngồi xuống, Vu Hồng Tiêu thoải mái cười nói: "Hai năm không gặp, em không thay đổi gì hết."
"Em không thay đổi chút nào, nhưng anh thì khác quá. Lại thăng chức rồi, chúc mừng anh nha."
Tối hôm qua cô nghe Vu Hiểu Hiểu nói, mới nửa năm anh đã đến Quân ủy trung ương.
Nơi đó là khu vực trung tâm chính trị quyền lực thành phố N, vị ngồi đỉnh đầu của Vu gia kia, năm đó cũng xuất thân từ Quân uỷ trung ương, sau đó một đường đánh thẳng lên, trở thành "một phần năm" trong thủ đô.
Xem ra Vu gia muốn cho Vu Hồng Tiêu đi theo con đường xưa của vị kia.
Vu Hồng Tiêu cười nhạt một tiếng: "Ở đâu cũng vậy thôi, đổi một nơi tiếp tục công việc."
Dù sao đề tài có chút mẫn cảm, Lý Nhiễm cũng không muốn tìm hiểu quá nhiều, vì thế đổi chuyện khác nói.
Dùng bữa được một nửa, Lý Nhiễm uống ngụm canh, lơ đãng hỏi: "Anh Hồng Tiêu, vì sao năm đó Hạ Nam Phương tìm anh đánh nhau vậy?"
Câu hỏi đến quá nhanh không kịp đề phòng, tuy Vu Hồng Tiêu là thân kinh bách chiến, nhìn thấy bọn bắt cóc hung ác cũng không nhíu mày lấy một cái, bây giờ không thể che giấu được vẻ bối rối trong mắt.
"Cái gì?"
Lý Nhiễm chậm rãi nói: "Anh đừng làm bộ không biết. Trước khi anh kết hôn với Ôn Trường Ninh, Hạ Nam Phương đã đi tìm anh, còn đánh nhau một trận ở đầu hẻm."
Vu Hồng Tiêu né tránh tầm mắt Lý Nhiễm, đành phải thừa nhận: "Ừ."
Lý Nhiễm tò mò: "Vì sao?"
Vu Hồng Tiêu: "Không có vì sao, hai anh vẫn luôn đối nghịch nhau, đánh một trận không bình thường sao?"
Lý Nhiễm lắc đầu: "Không đúng. Anh kết hôn, Hạ Nam Phương chắc chắn có nghe thấy, có thể sẽ châm chọc anh nhưng anh ta sẽ không đến mức đi tham gia tiệc cưới của anh, lại càng tuyệt đối không đi tìm anh đánh một trận."
"Hơn nữa con người anh ta em biết, không phải dẫm vào điểm giới hạn của anh ta, anh ta tuyệt đối sẽ không động thủ đánh nhau."
"Cho nên, anh... hay là Vu gia, làm chuyện gì khiến anh ta tức giận như vậy?"
Đôi đũa trong tay Vu Hồng Tiêu có chút không cầm chắt, anh rất khó mở miệng nói với cô, thân thể cô có vấn đề rất khó mang thai.
Trầm mặc một lát.
Nếu Hạ Nam Phương lựa chọn xem như không có chuyện gì xảy ra, vậy anh cũng sẽ không nói.
Loại chuyện này cho dù nói ra từ miệng ai thì đối với cô mà nói đều rất tàn nhẫn.
"Thật ra anh không nói cũng không sao, chuyện này truyền ra từ Vu gia, ở Vu gia chắc chắn còn có người khác biết. Chú Vu, dì Vu, còn có Hiểu Hiểu."
Vu Hồng Tiêu im lặng không lên tiếng, anh nắm chặt ly trong tay: "Em còn nhớ lần trước khi em ra ngước ngoài, đến nhà Vu gia ăn cơm không?"
Lý Nhiễm gật đầu: "Nhớ rõ, lúc ấy nhà các anh tới rất nhiều trưởng bối, đều ở trên bàn cơm."
Nói xong, cô nhớ đến một chuyện: "Lúc đó còn có một dì bắt mạch cho em, rồi kê rất nhiều thuốc đông y tặng em."
Ánh mắt Vu Hồng Tiêu mang theo tia không đành lòng.
Lý Nhiễm: "Là có vấn đề gì sao?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc