Hạ Nam Phương cũng không phải kẻ ngốc, trải qua vài lần lời chỉ bảo của Phí Huyên, anh có thái độ tương đối tốt với cô hơn, đương nhiên anh cũng biết rằng mình đang kiềm chế.
Có điều loại kiềm chế này chỉ là vẻ bề ngoài, trong miệng muốn mời người ta uống trà, đôi mắt kia lại lạnh băng như cũ.
Một tay Phí Huyên lười biếng mà chống cằm, một tay mân mê ly trà trong tay: "Trà của Hạ gia cậu đúng là trà ngon, loại trà có nguồn gốc từ núi Vũ Di này chỉ có người của Hạ gia mới có được."
Nói xong, như là trêu ghẹo bồi thêm một câu: "Không ngờ Hạ tổng lại giỏi nghệ thuật thưởng trà như vậy, gặp phải người không hiểu trà."
Hạ Nam Phương cũng một ngụm uống cạn trà trong ly: "Hiểu hay không có liên quan gì, giải khát được chính là trà ngon."
Phí Huyên thấy anh cực lực uống trà, cười ha ha: "Hai người thật không phải người một nhà, không vào cùng một cửa nha!"
Lý Nhiễm: "..."
Trận trêu đùa này đi qua, cuối cùng sự tập trung cũng phóng lên người hai người đàn ông đối diện.
Vu Hồng Tiêu đang chờ Hạ Nam Phương mở miệng, mà người đối diện lại chậm rì rì mà từng ngụm từng ngụm uống trà.
Lý Nhiễm mở miệng trước đánh vỡ không khí giằng co: "Không có chuyện gì thì bọn tôi đi trước đây."
Ngón tay Hạ Nam Phượng nhẹ vuốt ly trà, nghe thấy hai chữ "bọn tôi", nhẹ đặt ly trà xuống, dù cho vẻ mặt không vui, nhưng lời nói ra cũng tính là nể tình: "Nghe nói, anh Vu cũng đến thành phố J?"
Vu Hồng Tiêu thản nhiên: "Đúng."
Hạ Nam Phương nhướng mày: "Chấp hành nhiệm vụ?"
Vu Hồng Tiêu đáp lại: "Đi tìm Lý Nhiễm."
Hai người đàn ông này hoàn toàn không biết gì gọi là thu liễm, một người dám hỏi một người dám đáp.
Vu Hồng Tiêu nói, người sáng suốt vừa nghe là biết dẫm lên điểm mấu chốt của Hạ Nam Phương, nhưng Vu Hồng Tiêu hoàn toàn không để tâm, ánh mắt khiêu khích nhìn chằm chằm Hạ Nam Phương.
Rất có tư thế chiến đấu.
Ha, trong lòng Hạ Nam Phương cười lạnh một tiếng.
Trong lòng Lý Nhiễm giật mình nghiêng đầu nhìn Vu Hồng Tiêu, Vu Hồng Tiêu trước mặt cô vẫn luôn là hình tượng dịu dàng ân cần, không ngờ tới anh cũng có mặt này.
Không khí im lặng vi diệu, bọn họ như là mặt nước phía trên, ở dưới từng làn sóng yên tĩnh là dòng khí u ám di chuyển.
Hai người đàn ông giương cung bạt kiếm, không khí khẩn trương đến cực hạn.
Hạ Nam Phương thong thả ung dung mà thưởng trà, khóe miệng cong một cái, ánh mắt lạnh lùng tràn đầy tử khí.
"Thật không khéo..." Anh kéo âm cuối, tựa như đang khiêu khích: "Khi ở thành phố J, tôi ở bên cạnh cô ấy."
Trong mắt Vu Hồng Tiêu lóe qua sự kinh ngạc, ngay sau đó bình tĩnh trở lại.
Vu Hồng Tiêu cười nhạt một cái, tựa như không để tâm lời nói kích thích của Hạ Nam Phương: "Thì tính sao? Hai người đã chia tay rồi."
Nói xong, Vu Hồng Tiêu tiếp tục phân tích: "À, anh Hạ chớ quên, trên tiệc cưới Lý Nhiễm đã chính miệng từ chối anh. Vừa rồi anh cũng đã nghe thấy, cô ấy thừa nhận không thích anh."
Ngồi ở bên cạnh uống trà mà nằm không cũng trúng đạn, Vu Hồng Tiêu thật đúng là khiêu khích Hạ Nam Phương đến cùng nha.
Những lời này của Vu Hồng Tiêu có nghĩa khác quá nhiều, giống như nói cô không thích Hạ Nam Phương là đại diện cho sự cô nhào vào trong иgự¢ Vu Hồng Tiêu vậy.
Cô há miệng muốn giải thích gì đó.
Hạ Nam Phương nghe xong những lời này, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt, cúi đầu, cực kỳ giống dáng vẻ vì tình mà bị thương, ánh mắt buông xuống nhìn chiếc nhẫn trên tay, nhất thời gợi lên sự cô đơn khiến người khác đau lòng.
Trong lòng Lý Nhiễm không nói nên lời là có tư vị gì, cô chưa bao giờ nhìn thấy Hạ Nam Phương như vậy, cam nguyện mà cúi đầu như thế, bị người khác bác bỏ đến không có đường sống như thế, không thể phản kích như thế.
"Anh Hồng Tiêu, đây là chuyện của em và anh ta."
Cô vẫn không nhịn đươc, nhắc nhở cho Vu Hồng Tiêu không nên nhúng tay vào chuyện này.
Tình cảm là chuyện của hai bên, cho đù cô có không thích, nhưng không đại diện cho người khác có thể lấy chuyện này đi công kích Hạ Nam Phương, đi đánh sập sự kiêu ngạo của anh.
Vu Hồng Tiêu nhìn cô một cái, tự nhiên nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt cô.
"Anh Hạ, khổ nhục kế đúng là rất tốt!"
Nói xong đứng dậy, đứng lên cách Lý Nhiễm nửa bước: "Đi?"
Vốn dĩ cô đến đây với Vu Hồng Tiêu, ở lại là vì sợ hai người xảy ra tranh chấp, thấy Vu Hồng Tiêu phải đi, đương nhiên cô không muốn ở lại.
Cô đứng dậy, nói với Hạ Nam Phương: "Tôi đi trước."
Hạ Nam Phương hơi hơi gật đầu, anh cũng không giữ cô lại, cũng không nói câu khó nghe gì thêm, thấy cô rời đi với Vu Hồng Tiêu, anh thậm chí chỉ cười nhạt mà nhìn theo bóng dáng cô.
Nói thật, bộ dáng này của anh, cô không muốn thấy.
Cô đã từng thấy anh khí phách hăng hái, cũng đã từng thấy anh khí chất cao ngạo, càng đã từng thấy tính tình anh bạo nộ khiến người khác run sợ, như là đi trên băng mỏng.
Duy nhất chưa từng nhìn thấy anh trầm mặc lại nhẫn nhịn như vậy, cho dù bị người ta chọc đến chỗ đau, cũng chỉ là phong khinh vân đạm* mà nhấp môi, không nói một lời.
(Phong Khinh Vân Đạm (风轻云淡): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màn đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây trôi hờ hững.)
Tầm mắt anh vẫn luôn nhìn theo bóng cô rời đi, cho đến khi người đi khuất, tiếp theo đó mới vang lên tiếng đổ vỡ.
Lần này là nguyên bộ trà, tất cả đều bị đập nát.
"Vu Hồng Tiêu!" Sự tức giận lạnh lẽo đến tận xương làm khí thế trên người anh đề cao gấp trăm lần trong nháy mắt. Đôi mắt nhẫn nhịn, vẻ mặt cười nhạt, giờ phút này đều bị lửa giận thay thế.
Phí Huyên đau lòng bộ trà trên đất, còn thưởng thức đánh giá nét mặt của người kế bên: "Có phát hiện không, có khi nhẫn nại còn có thể giành được lòng người hơn là phát hỏa."
Cái từ "Nhẫn" này cơ hồ là sự khuyên bảo tận tình mỗi ngày của Phí Huyên với Hạ Nam Phương. Nhưng ngoài dự kiến của anh ta là hôm nay Hạ Nam Phương còn hiểu được một đạo lý khác.
"Tôi biết rồi."
Anh biết tính tình của mình đều luôn không tốt, trước kia khi có cô nguyện ý dỗ mình, còn có thể trở thành một loại tình thú. Hiện tại cô không muốn dỗ nữa, nếu lại tùy ý phát hỏa, chỉ sợ chỉ có thể đẩy cô càng ngày càng xa.
Lý Nhiễm vẫn luôn cấm anh tiếp xúc đến người thân thiết bên người cô, ngay cả hôm nay ngay từ đầu cô ngồi xuống cũng là vì cô sợ anh phát hỏa, sợ hãi anh làm ra loại chuyện khiến cô khổ sở khó khăn.
Nhưng những chuyện đó đều không xảy ra, thái độ của Lý Nhiễm có hơi hơi thay đổi.
Hiện tại nhớ lại, đại khái là sự chán ghét của cô đối với anh ngay từ đầu cũng là do đó, bởi vì anh không hiểu sự khắc chế, luôn đem tính tình muốn làm gì thì làm của mình áp đặt lên người cô.
Bây giờ suy nghĩ cẩn thận, tự nhiên cũng có thể nhịn lại được.
Phí Huyên: "Thu thập Vu gia không phải việc khó, nhưng tốt nhất cậu đừng cử động."
Hạ Nam Phương vẫn chưa muốn động Vu gia, hoặc là nói tuyệt đối anh sẽ không tự mình ra mặt hành động, thái độ của cô đối với Vu gia anh thấy trong mắt, lúc trước ở chỗ Vu gia xảy ra chuyện không vui đó là hồi chuông cảnh báo trong lòng anh.
"Tuổi này của Vu Hồng Tiêu mà đã ngồi lên được vị trí này, xem như là tương lai tuổi trẻ đầy triển vọng, Vu gia chỉ có một mình cậu ta là con trai duy nhất, cơ hồ là cả dòng họ đều vì cậu ta mà lót đường."
Nói xong Phí Huyên liếc nhìn Hạ Nam Phương một cái, ngữ khí khó có được sự đứng đắn: "Trong thành phố chuẩn bị nhiệm kỳ mới, nghe nói vị kia ở trên đó có liên quan đến Vu gia, có hy vọng trở thành một phần năm."
Hạ Nam Phương bây giờ mới đè ép tâm tư động Vu Hồng Tiêu lại: "Xác định?"
"Không có, lần trước về Phí gia có nghe chú nói."
Tuy Phí Huyên ở thành phố N, nhưng nhà chính của Phí gia ở thủ đô, chú của Phí Huyên muốn làm chính trị, tin tức được truyền ra nhất định sẽ không giả.
Hạ Nam Phương liếc Phí Huyên một cái, anh càng thông minh hơn Phí Huyên tưởng nhiều: "Chú kia của cậu, có lẽ có có hội trở thành một phần năm đúng không?"
Phí Huyên không ngờ anh lại đoán được, lộ ra nụ cười hồ ly: "Đúng là cái gì cũng không thể qua mắt cậu được."
Ngón tay Hạ Nam Phương nhẹ gõ gõ bàn đá, không hề có âm thanh nào vang lên: "Muốn giúp đỡ?"
Phí Huyên phất tay: "Tạm thời không cần."
"Lại nói, mấy năm nay trừ bỏ tiền, Phí gia cũng không vì chuyện khác mà tìm tôi." Khi Phí Huyên nói những lời này, tuy vẫn cười cười tà mị như cũ, nhưng lại không mấy vui vẻ gì.
"Nếu không có tiền của tôi, bọn họ có thể nhảy nhót được bao lâu?"
Nói đến tiền, Hạ Nam Phương nhịn không được hỏi: "Người có quan hệ với Vu gia là ai?"
Anh hỏi là nhà tài phiệt phía sau, Phí Huyên hiếm thấy lắc đầu: "Tôi nghe nói là Ôn gia."
"Ôn gia? Sao lại có được quan hệ?"
Phí Huyên cười cười: "Rất nhanh sẽ có quan hệ, Ôn gia có một trưởng công chúa, Vu gia có một thái tử, cậu nói xem có quan hệ hay không?"
Nháy mắt Hạ Nam Phương hiểu rõ: "Cậu ta có thể thỏa hiệp?"
Phí Huyên nhún vai: "Ai biết được? Cũng không phải mỗi người đều có thể muốn cưới ai là cưới như cậu."
___
Trở về chỗ ngồi, Vu Hồng Tiêu nói xin lỗi Lý Nhiễm.
Chuyện này cũng không trách Vu Hồng Tiêu được, thật sự là trong quá khứ Hạ Nam Phương quá mức kiêu ngạo, ai không muốn khiêu khích anh chứ.
Lý Nhiễm lắc đầu nói không sao, cuối cùng cũng nói ra: "Anh Hồng Tiêu, em là bạn của Hiểu Hiểu, cậu ấy gọi anh là anh trai, em cũng vậy. Cái xưng hô này vĩnh viễn đều sẽ không thay đổi."
Lời đã nói đến nước này, nói thêm nữa sẽ tổn thương đến tình cảm, bàn tay to của Vu Hồng Tiêu nhẹ vuốt tóc cô: "Được."
Giải quyết chuyện này, cơm cũng ăn đủ rồi, Vu Hiểu Hiểu không dám nói cái gì nữa, biến bi phẫn thành sức ăn.
Hai ngày tiếp theo thu dọn đồ đạc, cô chuẩn bị tất cả tài liệu tiếp theo của những chuyện còn lại rồi liên lạc với trường học.
Sau khi chuẩn bị mọi chuyện xong xuôi, cô về nhà.
Trấn Xuân Hạ ở Tây Nam Bộ, vùng núi chiếm đa số, hồi xưa có thể xem như là một huyện nhỏ bình thường, sau này sửa đường lại xây sân bay, kinh tế lập tức phát triển.
Hiện tại không chỉ có thoát khỏi nghèo khó, còn là huyện giàu mạnh trong 100 huyện đứng đầu trong nước.
Cuối tháng 8, cái nắng gắt dần dần được thay thế bằng những làn gió mát lạnh nhẹ nhàng.
Khi cô về đến nhà, cha Lý còn đang ở viện nghiên cứu chưa về, cô cất hành lý rồi quét tước lại trong nhà một lần.
Phòng ngủ vẫn là dáng vẻ khi cô rời đi, trên tường dán poster, trên kệ sách có những quyển truyện tranh chỉnh tề.
Cô sửa sang lại giường nệm, kéo tấm rèm ra cho ánh nắng mặt trời chiếu vào phòng.
Cô lẳng lặng ngồi bên mép giường, thoáng như quay lại tuổi thơ.
Khi đó cô hạnh phúc hơn bây giờ nhiều, ở trong trường có bạn bè, về nhà có cha Lý yêu thương chiều chuộng, rảnh rỗi đi chơi với bạn bè, không muốn đi chơi thì ở nhà vẽ tranh.
Đúng là bởi vì sự vui vẻ của tuổi thơ không còn nữa, cho nên nhớ lại mới đặc biệt quý trọng.
Đang ngồi trên giường thất thần, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, cô cúi đầu nhìn đồng hồ, lúc này không phải là thời gian cha Lý tan làm.
Cô đi dép vào ra ngoài, khi mở cửa, ở ngoài cửa đứng hai cô gái.
Cửa vừa mở ra, ba người đều sửng sốt, đánh giá nhau.
"Lý Nhiễm?"
"Lý Bích Ngọc?"
Sau khi gọi tên của đối phương, đều bắt đầu cười rộ lên, Lý Bích Ngọc là bạn thân cấp 3 của cô, bên cạnh Lý Bích Ngọc đứng một người, Lý Nhiễm có chút quen mặt, cô rời khỏi nhà tám năm, ngày thường ngẫu nhiên về nhà cũng không nhất định nhìn thấy, cho nên chợt thấy đương nhiên sẽ không mấy quen biết.
"Lý Nhiễm, tớ là Lý Mạn Mạn đây, là bạn cùng lớp cấp 3 của cậu!"
Kỳ thật Lý Nhiễm không nhớ tới, nhưng vẫn gật gật đầu. Trấn Xuân Hạ ngày xưa là Lý thôn, ngoại trừ một ít người lạ gia nhập vào, thì cơ bản đều mang họ Lý, những bạn học của cô cũng mang họ này.
Tính cách Lý Mạn Mạn tự quen thuộc, cô ta lôi kéo cánh tay Lý Nhiễm: "Thật là cậu à, tớ và Bích Ngọc nhìn thấy cậu ở trên xe bus ở trấn trên, càng nhìn càng thấy giống là cậu. Vừa xuống xe bọn tớ lập tức đến nhà cậu."
Lý Nhiễm cười cười, cô nhớ rõ nhà của Lý Bích Ngọc ở trấn phía Tây, xe bus còn xuống sớm hơn chỗ Lý Nhiễm một trạm.
Cô gật đầu: "Gần đây không có chuyện gì, về nhà ở mấy ngày."
Lý Mạn Mạn vừa nói chuyện, vừa nhìn vào trong: "Chỉ có một mình cậu về?"
Lý Nhiễm gật đầu: "Bằng không thì sao?"
"Chồng cậu đâu?"
Nói xong Lý Bích Ngọc hung hăng kéo cô ta một chút, ý bảo cô ta câm miệng.
Kỳ thật giấu cũng giấu không được, trấn Xuân Hạ tổng cộng chỉ có mấy trăm dân cư thế này, đều là thân thích, năm đó khi Lý Nhiễm đến Hạ gia, cơ hồ là câu chuyện phiếm trên bàn ăn của các hộ gia đình trong trấn.
Mọi người đều nói con gái của Lý hội trưởng sau này phải gả đến trong thành, làm người thành phố.
Năm đó ba chữ "người thành phố" này còn là một danh từ rất cao quý giàu sang, thậm chí có lần có người ở trấn trên đến vây xem nữa.
Lý Bích Ngọc có chút xấu hổ: "Mạn Mạn không phải cố ý hỏi. Chủ yếu là do năm đó cậu đi quá oanh động."
Cũng đúng, năm đó cô đi náo nhiệt bao nhiêu, thì bây giờ trở về có bấy nhiêu quạnh quẽ.
Năm đó, khi ông nội Hạ dẫn Hạ Nam Phương đến đón cô phô trương cực lớn, đầu tiên là ở trấn trên mời tiệc hơn 50 bàn, nhận Lý Nhiễm là phu nhân tương lai của Hạ gia, hút mấy trăm điếu thuốc, uống rượu, báo đáp công ơn nuôi dưỡng Lý Nhiễm ở nơi này.
Hạ gia vốn dĩ rộng rãi, ra tay càng là không bình thường, mấy chục vạn thuốc lá và rượu với tiệc, trực tiếp đổi mới nhận thức đối với kẻ có tiền của người trấn trên.
Trong đó cũng có nói mát, nói cô là một tiểu nha đầu ở thâm sơn cùng cốc, đột nhiên gả cho người có tiền, có ngày tháng yên lành mới là lạ.
Nào biết, lời đó lại thành hiện thật, hiện giờ một mình cô về nhà, cũng chỉ mang theo có một valy hành lý.
Lý Nhiễm cười cười: "Anh ấy không trở về."
Lý Mạn Mạn ý nghĩa sâu sa mà ồ một tiếng, Lý Nhiễm vốn định ôn chuyện với Lý Bích Ngọc, nhưng Lý Mạn Mạn này thật sự không có lòng tốt gì, cô cũng không có gì muốn nói.
Lý Bích Ngọc thấy Lý Mạn Mạn nói chuyện mạo phạm, cũng ngại ở lại: "Chúng tớ đi trước, lần sau lại đến tìm cậu chơi."
Lý Mạn Mạn kéo cửa không đi, cô ta quay đầu hỏi Lý Nhiễm: "Cuối tuần họp lớp cấp ba của chúng ta, cậu đến không?"
Ba năm cấp ba của Lý Nhiễm đều chung một đám bạn học, chưa từng phân ban, tình cảm năm đó đúng là không tồi.
Cô cười cười gật đầu: "Được, đến lúc đó các cậu đến tìm tớ trước là được."
Lý Mạn Mạn vốn dĩ muốn add WeChat cùng điện thoại của Lý Nhiễm, Lý Bích Ngọc thấy nụ cười của Lý Nhiễm đã rất phai nhạt, vội vàng lôi Lý Mạn Mạn đi: "Đến lúc đó bọn tớ tới tìm cậu."
Trên đường trở về, Lý Bích Ngọc cúi đầu nghĩ chuyện về Lý Nhiễm, cô là bạn thân của Lý Nhiễm hồi cấp 3, tuy rằng nhiều năm không liên lạc, nhưng trong lòng quan tâm Lý Nhiễm là thật sự.
"Không biết Lý Nhiễm đột nhiên trở về là bởi vì cái gì."
Lý Mạn Man a một tiếng nói mát: "Bị đá, không chịu đựng được kẻ có tiền chứ gì."
Lý Bích Ngọc tức giận: "Cậu đừng nói bậy, cậu ấy là bạn của chúng ta."
Lý Mạn Mạn lè lưỡi, trong ánh mắt đều là ghen ghét: "Ai xem nó là bạn chứ, nó đã sớm không phải là người cùng một đường với chúng ta."
"Vậy cậu cũng không thể tùy tiện nói người ta bị đá thế chứ."
Lý Mạn Mạn híp đôi mắt một mí lộ ra đắc ý dào dạt: "Tớ cũng không phải nói bậy. Cậu nghĩ đi, bạn của mình 26 tuổi ai mà chưa kết hôn, có người còn muốn sinh đứa thứ hai rồi kia kìa. Còn Lý Nhiễm thì sao? 18 tuổi đã đến Hạ gia, vậy mà đến năm 26 tuổi vẫn chưa kết hôn, cậu biết đại biểu cho cái gì không?"
"Cái gì?"
"Đại biểu người có tiền căn bản là không muốn kết hôn với nó, thấy nó xinh đẹp, chơi chơi mà thôi."
Khi nói đến hai chữ xinh đẹp, ngữ khí phá lệ chế nhạo.
"Nói không chừng chỉ là về thăm nhà, cậu đừng nghĩ nhiều."
Lý Mạn Mạn thấp giọng: "Tớ nghe nói, khoảng thời gian trước ba của nó có đến chỗ của nó. Trước khi đi ông ta nói với người ta là đi tham dự tiệc đính hôn của con gái, kết quả về rồi không nói một câu nào cả. Đừng nói kẹo mừng, ngay cả một nụ cười cũng không có. Thế thì có gì mà phải nghĩ nữa, chắc chắn là bị người ta vứt bỏ rồi."
Lý Mạn Mạn vừa hưng phấn nói, vừa nhắn tin vào nhóm chat cấp ba về chuyện của Lý Nhiễm, tất tần tật mọi chuyện đều nói hết.
[Về thật rồi sao?]
[Bây giờ cậu ấy có phải rất khí chất, rất có tiền, vừa nhìn là thấy không giống với chúng ta không?]
[Nó đi xe gì về thế?]
[Đến khi nào gặp lại, tớ phải ôm đùi bạn học cũ mới được!]
Lý Mạn Mạn nhắn: [Nó căn bản là không kết hôn.]