Hội đấu giá kết thúc, Lý Nhiễm chuẩn bị rời đi.
Lúc gần đi, nhân viên tổng kết tác phẩm đi đến, cung cung kính kính gọi cô lại: "Lý tiểu thư, tranh của Ngài còn chưa có lấy đi."
Lý Nhiễm quay đầu lại, ánh mắt long lanh lộ ra hoang mang: "Tranh gì?"
Nhân viên nhắc nhở: "Bức tranh Phúc Thiền Vòng kia."
Cô nhớ đến, nhưng bức tranh kia rõ ràng là do Hạ Nam Phương mua, vì sao bảo cô lấy đi: "Anh nhớ lầm rồi, tranh đó không phải của tôi."
"Nhưng... tên đăng ký là tên của Ngài."
Lý Nhiễm nói với nhân viên chờ một chút, xoay người lấy điện thoại gọi cho Hạ Nam Phương.
Trước kia ở trong danh sách liên lạc trong điện thoại, Hạ Nam Phương vĩnh viễn đứng đầu danh sách.
Nhưng hiện tại đã hơn một tháng không liên lạc, người cô liên lạc gần đây không phải là anh, vẫn luôn kéo xuống dưới mới nhìn thấy dãy số của anh.
Trong điện thoại cô uyển chuyển mà nói rõ anh quên lấy tranh: "Nhân viên đang ở đại sảnh chờ anh."
"Tranh đó là cho em."
Lý Nhiễm nghe vậy, thở một hơi, cô không nghĩ tới Hạ Nam Phương sẽ nói trắng ra như vậy.
"Tranh là do anh mua, hy vọng anh có thể lấy..."
Còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy Hạ Nam Phương không kiên nhẫn mà cắt ngang: "Sao vậy? Đưa cho em một bức tranh thôi mà đã sợ thế sao?"
Nói xong, còn khẽ cười một tiếng: "Bởi vì muốn ra nước ngoài, cho nên bây giờ gấp không chờ nổi muốn phân rõ giới hạn với tôi?"
Lý Nhiễm nghe giọng anh có chút không đúng, đặc biệt là những lời phía sau, thực sự mang ý nghĩa thâm sâu, chọc xoáy người khác.
"Có phải anh uống rượu không?"
Bây giờ, Hạ Nam Phương đúng là đang mượn rượu giải sầu trên lầu.
Hội đấu giá vừa mới kết thúc, Hạ Nam Phương còn không có động tác gì, Lý Nhiễm đã đứng lên, sau đó cũng không quay đầu lại mà cất bước đi mất.
Anh vốn rất vất vả mới gặp được cô, từ nước ngoài gấp gáp trở về cũng vì riêng cô.
Kết quả người mình tâm tâm niệm niệm, lại không cho anh một ánh mắt dư thừa nào.
Trong lòng không phải nói cũng biết nghẹn khuất nhiều bao nhiêu.
Bỏ ra 200 vạn mua một bức tranh, chỉ đổi lấy cớ nói mấy câu với Lý Nhiễm.
Ngay cả Phí Huyên cũng cảm thấy tình cảnh của Hạ Nam Phương thật sự quá mức bi thảm, cho nên mới lấy ra tất cả những chai rượu ngon mình trân quý cho mặc anh chọn lựa.
Trong lòng Hạ Nam Phương nghẹn cháy, lại không thể làm gì thì làm với Lý Nhiễm như trước, càng uống rượu càng suy sụp.
Lý Nhiễm vừa nghe anh uống thêm chút rượu, cũng lười nói thêm cái gì: "Có ra nước ngoài hay không cũng không có liên quan đến anh, tranh thì tôi để đó, nhớ lấy đi."
Nói xong lập tức cúp điện thoại.
Thậm chí từ đầu đến cuối đều không hỏi thêm Hạ Nam Phương một câu nào, rượu đưa vào miệng anh biến thành một con dao nhỏ nóng rát một đường cắt đến trái tim.
Hạ Nam Phương thất thần nhìn điện thoại bị cúp máy, không nghĩ ra vì sao bây giờ chỉ muốn nói hai câu với cô thôi mà trở nên khó như vậy.
Phí Huyên nói mát: "Đau lòng? Vị hôn thê đang tốt đẹp, nói không có liên quan đến cậu là không liên quan luôn."
Chất lỏng trong ly thủy tinh cũng không ngon, nhưng ngay lại giờ phút này tựa như ngoại trừ uống một hơi cạn sạch thì không tìm thấy cách nào thoải mái hơn nữa.
Anh duỗi tay cầm ly lên, ngửa đầu.
Phí Huyên: "Cậu không thể uống rượu bằng cách này được. Say rồi tôi còn phải đưa cậu về."
Ánh mắt thanh tỉnh của Hạ Nam Phương có chút mê ly: "Về? Về đâu?"
Bất cứ chỗ nào cũng sẽ không còn một Lý Nhiễm nữa, cô đã rời đi, thậm chí rất nhanh sẽ rời khỏi thành phố N.
Anh không biết, khoảng cách sau này của bọn họ còn phải kéo rất xa nữa.
Qua ba tuần rượu, Hạ Nam Phương đã uống rất nhiều.
Một mình anh lẳng lặng mà ngồi ở trên sofa, ánh mắt tựa hồ có chút mơ hồ không rõ, Phí Huyên vẫn giống như bình thường, chụp bờ vai của anh: "Để tài xế đưa cậu về."
Mà người ngồi trên sofa không có nhúc nhích gì, anh như từ trong hoảng hốt bửng tỉnh lại, lộ ra khí chất hoàn toàn không cao lãnh như ngày xưa.
"Lý Nhiễm đâu?"
Phí Huyên: "..."
Hoá ra uống nhiều quá, đầu óc cũng không còn tỉnh táo nữa rồi.
Hạ Nam Phương cúi đầu đi tìm điện thoại, một bên nhỏ giọng nói thầm: "Tôi phải gọi điện cho Lý Nhiễm."
Phí Huyên: "..."
Nói thật, anh ta cũng là lần đầu tiên thấy Hạ Nam Phương uống say, thoáng như lột xác, lộ ra tính trung khuyển bên trong.... là cái loại chó con trung thành ấy.
Mắt hồ ly của Phí Huyên vừa chuyển, lấy điện thoại của Hạ Nam Phương: "Tìm Lý Nhiễm?"
Hạ Nam Phương nhìn chằm chằm điện thoại của mình, gật đầu.
Phí Huyên cười tủm tỉm: "Đi, dẫn cậu đi tìm Lý Nhiễm."
Hạ Nam Phương vốn dĩ bị chuyện Phí Huyên lấy điện thoại của anh làm cho nhăn mày, vừa nghe nói muốn dẫn anh đi tìm Lý Nhiễm, lập tức giãn mày, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm anh ta.
"Dáng vẻ uống say bây giờ của cậu còn thuận mắt hơn nhiều dáng vẻ thiếu đánh ngày thường kia."
Ý thức của Hạ Nam Phương có chút không được tỉnh táo, tầm mắt anh còn nhìn chằm chằm điện thoại của mình: "Lý Nhiễm."
"Gọi điện thoại."
Phí Huyên vừa đỡ anh vừa gọi xe: "Gọi ngay gọi ngay."
Hỏi nơi ở hiện tại của Lý Nhiễm cũng không khó, Phí Huyên gọi xe, rất nhanh đã đưa Hạ Nam Phương đến dưới lầu nhà Lý Nhiễm.
Sau đó anh ta gọi điện thoại.
Lý Nhiễm mới từ công ty về không bao lâu, tắm rửa xong còn chưa kịp sấy tóc, đã nhận được một cuộc điện thoại xa lạ.
Sau khi bắt máy, nghe được đầu dây bên kia là giọng của Phí Huyên.
"Lý Nhiễm, Hạ Nam Phương uống nhiều quá, ở dưới lầu nhà cô."
Cô vừa lau tóc vừa nghe điện thoại, đổi điện thoại qua tay bên kia, không xác định hỏi: "Vì sao anh ta lại ở dưới lầu nhà tôi?"
Phí Huyên tỏ vẻ vô tội: "Không biết, tôi hỏi cậu ta đưa cậu ta đến đâu, kết quả cậu ta báo địa chỉ nhà cô."
Dáng vẻ ném nồi này của anh ta cực kỳ giống dáng vẻ hố cô buổi tối ngày hôm nay, Lý Nhiễm tin anh ta mới có quỷ: "Anh đưa anh ta về Hạ gia đi."
Phí Huyên ra vẻ không thể nào làm được: "Khó mà làm được."
Lý Nhiễm: "Vì sao? Các anh không phải là bạn ư?"
Phí Huyên lười biếng nói: "Phí đưa về."
Lý Nhiễm: "..."
"Người tôi sẽ thả ở dưới dưới lầu, cô muốn lãnh thì lãnh, không lãnh thì cho cậu ta ở dưới lầu ngốc một đêm, ngày mai tỉnh rượu sẽ tự nhiên tìm đường về nhà."
Lý Nhiễm: "Anh đưa anh ta..."
Chữ "về" còn chưa nói xong, điện thoại đã bị cúp máy.
Người đàn ông Phí Huyên này, Lý Nhiễm lần đầu giao tiếp, đương nhiên có loại thấy không rõ thứ được giấu dưới nụ cười của anh ta, có rắp tâm gì.
Hạ Nam Phương rất nghiêm túc mà nhìn Phí Huyên gọi điện thoại: "Lý Nhiễm đâu?"
Phí Huyên chỉ chỉ trên lầu: "Phía trên đó?"
Hạ Nam Phương nhìn theo anh ta: "Làm sao?"
Phí Huyên lấy điện thoại của anh ta: "Điện thoại của cậu tôi sẽ giữ giùm cậu trước, chờ lát nữa tỉnh lại có lẽ gặp phải phiền phức. Anh em giúp cậu chỉ có thể giúp đến đây, dư lại dựa vào chính cậu!"
Hạ Nam Phương còn đang nhìn căn phòng còn sáng đèn kia, không thuận theo không buông tha hỏi: "Ở đâu là Lý Nhiễm."
Phí Huyên tùy tay chỉ một phương hướng: "Cái kia. Lát nữa cô ấy sẽ xuống đón cậu."
Chỉ thấy Hạ Nam Phương nghiêm túc mà nhìn chằm chằm căn phòng kia, mắt cũng không thèm chớp.
____
Khi Lý Nhiễm xuống lầu, đã thấy Hạ Nam Phương dùng một loại tư thế kỳ quái ngộ nghĩnh, nhìn trên lầu.
Anh quy quy củ củ mà ngồi ở trên ghế đá khu chung cư, áo vest không biết ném đi đâu rồi, áo sơmi trắng nhăn dúm nửa bỏ ra ngoài nửa bỏ vào quần, đôi tay đặt trên đùi, hơi ngẩng đầu, mái tóc được vuốt keo có vài cọng rũ xuống trán.
Dáng vẻ của anh khắc sâu lại chuyên chú, tựa như đang chờ mong cái gì đó.
....giống như con chó nhỏ bị lạc chờ chủ tìm về ở ven đường vậy.
Lý Nhiễm xa xa đã thấy một màn như vậy, ở trong lòng phỉ nhổ mình: Lý Nhiễm sợ là mày điên rồi, vậy mà cảm thấy Hạ Nam Phương đáng thương?
Cô vừa mới xuất hiện, Hạ Nam Phương đã nhìn thấy cô.
Anh ngồi trên ghế đá dài, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu gối, sau đó gọi một tiếng: "Lý Nhiễm."
Trong lòng Lý Nhiễm bỗng dưng nhảy dựng, dừng bước, không đi lên trước.
Thấy cô bất động, Hạ Nam Phương đứng lên, lảo đảo nghiêng ngã muốn dựa vào cô.
"Anh đừng đến đây!"
Hạ Nam Phương ngoan ngoãn dừng bước, sau đó lui hai bước về sau, lại lần nữa ngồi xuống ghế đá.
"Ai đưa anh đến?"
Hạ Nam Phương cố gắng nhớ lại: "Phí Huyên."
"Người khác đâu?"
Hạ Nam Phương lắc đầu, nhìn về phía vị trí cửa chung cư: "Đi rồi."
Lý Nhiễm ngay sau đó gọi điện thoại cho Phí Huyên, lại bị tắt máy.
Tức giận mắng Hạ Nam Phương: "Cá mè một lứa!"
Hạ Nam Phương nhấp môi, có chuyện lạ gật gật đầu.
Cô muốn gọi điện cho Khổng Phàn Đông, chợt nhớ đến mình đã cho số của tất cả những người liên quan đến Hạ gia vào danh sách đen rồi, thế nên gần đây có chuyện gì thì Khổng Phàn Đông đều tự thân đến tìm cô.
"Đưa điện thoại của anh cho tôi."
Hạ Nam Phương lắc đầu: "Không có."
Lý Nhiễm không tin, tiến lên hai bước: "Lục túi quần xem."
Hạ Nam Phương móc túi quần ra cho cô xem, Lý Nhiễm không tin anh ra cửa không đem điện thoại, vì thế đi đến, tự mình ra tay sờ soạng.
Hạ Nam Phương say khướt đứng đó, khi Lý Nhiễm đến gần kiểm tra túi quần anh, anh dựa thẳng vào người cô, giọng nói khàn khàn mà lại lả lướt: "Thật sự không có, anh không có lừa em."
Lý Nhiễm sờ soạng nửa ngày, quả thực không nhìn thấy điện thoại.
Hạ Nam Phương thấy cô thu về tay không, đắc ý mà cười cười: "Anh đã nói không có rồi mà!"
Lý Nhiễm: "..."
Nửa đêm hôm khuya khắc, thả quỷ say rượu ở bên ngoài dễ dàng gây phiền cho người dân, Lý Nhiễm chỉnh quần áo lại cho anh, hơi có chút phiền lòng: "Đứng yên."
Hạ Nam Phương vốn là dựa vào cô, nghe vậy lập tức đứng thẳng tắp.
Lý Nhiễm: "..."
Ngày thường cũng không gặp anh nghe lời như vậy.
Dẫn người về nhà, Hạ Nam Phương vừa vào cửa đã treo ở trên người Lý Nhiễm, anh nhắm mắt, thở ra mùi rượu nhàn nhạt: "Cuối cùng cũng về đến nhà."
Khi anh nói những lời này, giọng rất nhẹ, khí nóng phun trên ngọn tóc của Lý Nhiễm, có loại thiêu đốt người khác.
Lý Nhiễm vừa đỡ anh vào phòng khách, vừa tìm số điện thoại gọi người của Hạ gia.
Hạ Nam Phương thấy cô vẫn luôn cúi đầu nghịch điện thoại, cánh tay dài duỗi ra, ςướק điện thoại của cô vào trong tay.
Sau đó Hạ Nam Phương đứng ở dưới ánh đèn lộ ra nụ cười: "Điện thoại đẹp hơn anh sao?"
Lý Nhiễm: "Trả điện thoại lại cho tôi."
Hạ Nam Phương không thuận theo không buông tha, anh cầm điện thoại của Lý nhiễm, thậm chí đều không cần do dự đã đoán được mật khẩu của cô, vừa lướt vừa lầm bầm: "Anh xem thử điện thoại này có chỗ nào đẹp hơn anh."
Nói thật, từ trước đến nay Lý Nhiễm chưa từng nhìn thấy Hạ Nam Phương như thế, chính xác ra từ trước nay chưa từng thấy Hạ Nam Phương uống say.
Ngày thường anh ngoại trừ xã giao này nọ, cơ hồ là không uống rượu.
Giống hôm nay thế này, khi say lại lộ ra dáng vẻ tươi cười ngốc ngốc đáng yêu, trong cuộc đời của Lý Nhiễm đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
Tuy rằng không bị dọa đến, nhưng đã là thật bị sốc.
Lý Nhiễm vì lấy điện thoại của mình lại, lập tức quyết định không so đo với quỷ say: "Không đẹp bằng anh, anh là đẹp nhất."
Hạ Nam Phương tắt điện thoại, giây sau đó thừa dịp Lý Nhiễm còn chưa kịp phản ứng, anh đứng lên ghế đặt điện thoại trên đèn treo trong phòng khách.
Lý Nhiễm trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.
"Đừng tưởng rằng anh say rượu, là có thể muốn làm gì thì làm."
Hạ Nam Phương dõng dạc: "Em cũng đã nói anh đẹp nhất, còn nhìn điện thoại làm gì?"
Lý Nhiễm thế mà không lời gì để nói, chỉ nghĩ dỗ người này nhanh chóng ngủ.
"Được rồi, anh ngủ đi được không?"
Ánh mắt Hạ Nam Phương nhìn phòng ngủ chính: "Được thôi."
Lý Nhiễm đưa anh tới phòng dành cho khách.
"Anh ngủ trước đi, chờ sáng mai tỉnh rượu, rồi anh đi được không?"
Cô vừa trải giường nệm, vừa nói chuyện với Hạ Nam Phương.
Chờ trải xong, khi quay đầu lại, phát hiện phía sau đã không có ai.
Ra cửa, ở phòng ngủ chính tìm được anh, Hạ Nam Phương đang ngồi trên giường, không chớp mắt mà nhìn Lý Nhiễm: "Ngủ ở đây."
Lý Nhiễm: "..."
Cô cảm thấy bây giờ không thể nói đạo lý gì được với anh: "Thôi được."
Hạ Nam Phương nắm áo sơmi, chuẩn bị cởi đồ.
"Này này! Anh cởi đồ ra làm gì?"
Hạ Nam Phương chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ hỏi: "Ngủ không cởi đồ ra sao?"
Lý Nhiễm nhanh chóng nắm chặt áo anh lại: "Đừng cởi nữa, tạm chấp nhận một đêm đi."
Tuy Hạ Nam Phương không vui, nhưng cũng không làm trái lại lời cô nói, chỉ là thấy Lý Nhiễm chuẩn bị đi, anh ngồi dậy hỏi: "Em không ngủ?"
Lý Nhiễm: "..."
Không biết còn tưởng anh làm gì đấy?
Cũng đúng, hiện tại tư duy của anh không phải người bình thường có thể lý giải.
Chỉ thấy Hạ Nam Phương kéo chăn ra, vỗ vỗ khăn trải giường.
Lý Nhiễm cảm thấy chỉ là bằng những lời này, đã chứng minh bây giờ Hạ Nam Phương tuyệt đối không thanh tỉnh.
Anh có bao giờ chủ động mời người khác ngủ một giường với anh? Luôn luôn độc lai độc vãng, ngay cả ngủ cũng tự mình chiếm một cái giường.
Lý Nhiễm cầm lấy gối ôm bên cạnh: "Để nó thay tôi ngủ ở đây trước, tôi đi ra ngoài có chuyện tí."
Hạ Nam Phương cau mày, như suy nghĩ gì đó.
Cuối cùng cũng dỗ người ngủ được rồi, Lý Nhiễm nằm liệt ở phòng cho khách.
Đêm nay cô xác thật bất ngờ với Hạ Nam Phương, cô vẫn luôn không biết thì ra anh còn có một mặt này.
Không giống với ngày xưa, tuy vẫn cố chấp như cũ, nhưng còn nói lý được, không phải thật chọc người ta chán ghét.
____
Sáng sớm hôm sau, Hạ Nam Phương thức dậy việc đầu tiên là xem kỹ một vòng hoàn cảnh toàn thân của mình.
Đầu nhớ lại những thứ nhỏ nhặt, linh tinh vụn vặt mà nhớ đến một ít việc.
Sau khi mở cửa phòng ra, hai người gặp nhau ở phòng khách.
Lý Nhiễm đang đứng trên ghế, nhón mũi chân tìm điện thoại, Hạ Nam Phương đột nhiên mở cửa dọa đến cô sợ tới mức thiếu chút nữa đã ngã xuống từ trên ghế.
"Em đang làm gì vậy?"
Sau khi tỉnh rượu biểu cảm của Hạ Nam Phương vẫn cao lãnh trước sau như một, hoàn toàn không có trạng thái ngốc ngốc dễ thương như tối qua nữa.
Không biết vì sao, trong lòng Lý Nhiễm tự nhiên có chút mất mát nho nhỏ.
"Tìm điện thoại, bị đặt ở trên đèn treo rồi."
Hạ Nam Phương xắn tay áo sơmi đi đến, ý bảo Lý Nhiễm xuống dưới: "Sao điện thoại lại ở trên đèn treo thế?"
Lý Nhiễm nhìn anh, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
"Anh hỏi tôi, tôi đi hỏi ai?"
Hạ Nam Phương dẫm lên ghế, không phí sức lực gì đã lấy được điện thoại của Lý Nhiễm, cổ tay áo anh dính một ít bụi, nhưng anh không thèm để ý chút nào phủi phủi.
"Tối hôm qua xảy ra chuyện gì anh đều không nhớ rõ ư?"
Hạ Nam Phương: "Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?"
Lý Nhiễm gật gật đầu: "Ừ, không nhớ rõ thì thôi. Nhưng mà, tôi muốn nói với anh, dáng vẻ uống say của anh tương đối đáng yêu."
Đường đường Boss lớn bị người ta dùng vẻ đáng yêu hình dung?
Hạ Nam Phương ngơ ngẩn, ánh mắt nhìn Lý Nhiễm nhiều thêm phần hoang mang.
Lý Nhiễm lắc đầu, thôi, dù sao uống say là không phải Hạ Nam Phương, là ai tương đối đáng yêu có ý nghĩa gì đâu.