Đêm khuya, trên đại lộ Champs Elysees vắng lặng.
Hạ Nam Phương vừa mới kết thúc một cuộc hội nghị đàm phán, rời khỏi hội trường một cách cứng ngắc rồi trờ về khách sạn Radisson Blue ở Lucerne.
Bên trong chiếc xe Bentley màu đen, trợ lý đắc lực của tập đoàn là Vương Ổn cầm tập hồ sơ báo cáo cuộc họp vừa kết thúc tìm Hạ Nam Phương ký tên.
Sau khi chờ Hạ Nam Phương ký xong, đang chuẩn bị rời đi thì hàng ghế dài của hàng ghế phía sau xe, người đàn ông vẫn luôn yên lặng ngồi đó, đột nhiên lên tiếng hỏi: "Còn gì nữa không?"
Vương Ổn nghe xong ngay lập tức không dám thở mạnh, trong đầu vận hành não với tốc độ cao, nghĩ xem còn có chuyện gì mà mình chưa báo cáo với anh.
Anh ta cúi đầu, nghĩ mãi không ra còn có chuyện gì: "Tất cả mọi chuyện đều xảy ra suôn sẻ, không phát sinh chuyện gì ngoài dự kiến của kế hoạch."
Đuôi lông mày hơi nhíu lại của Hạ Nam Phương vẫn chưa giãn ra, anh đưa mắt nhìn màn đêm cô tịch bên ngoài sửa sổ.
"Ở Trung Quốc bây giờ là mấy giờ?"
Trợ lý đáp: "Buổi sáng 11 giờ."
Hạ Nam Phương không nói chuyện nhưng trợ lý vẫn cảm nhận được nhiệt độ trong xe nháy mắt đang giảm xuống.
Vương Ổn thật cẩn thận liếc mắt nhìn ông chủ một cái, không biết mình nói sai ở chỗ nào nữa rồi.
Sau khi trở về khách sạn, như thường lệ, Hạ Nam Phương cởi tây trang lập tức vào văn phòng tiếp tục tăng ca, các trợ lý đi cùng và đoàn cố vấn của tập đoàn cũng đi theo anh thức suốt đêm làm việc.
Trong mắt người ngoài, Hạ Nam Phương là một thiên tài kinh doanh, chỉ trong mười năm ngắn ngủn đã đem tập đoàn Hạ gia trở thành ông trùm ngành thương nghiệp đứng đầu cả nước.
Tuy nhiên những người làm việc bên cạnh anh đều biết Hạ Nam Phương là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ đến cực đoan, lúc nào cũng chỉ có công việc, không hề phân biệt ngày hay đêm.
Vẫn luôn làm việc cho đến tận gần bình minh, đoàn người trợ lý và cố vấn rốt cuộc không chịu nổi nữa, họ muốn về nhà nghỉ ngơi... Nhưng vị trong kia không lên tiếng nên chẳng ai dám rời đi.
Vương Ổn căng da đầu đi vào nhắc nhở Hạ Nam Phương nên đi nghỉ ngơi lại bị một ánh mắt lạnh băng quét tới.
Tại phòng họp bên ngoài phòng nghỉ của khách sạn, đoàn người đang ngồi bên nhau oán thán.
Lý Ngải nhìn thoáng vào trong, đôi mắt lộ ra tia lo lắng. Cô ta là người lớn tuổi nhất cũng là người làm lâu đời nhất ở Hạ gia, cũng biết rất rõ tính khí ngày thường của Boss lớn nhà mình.
Tự ngược đãi bản thân mình tăng ca điên cuồng như vậy, nói anh tăng ca... không bằng nói tâm trạng anh không tốt.
Lý Ngải như có điều suy nghĩ: "Hôm nay Hạ tiên sinh có nói gì không?"
Mọi người đều lắc đầu: "Sau khi họp xong thì buổi tối tập đoàn Phương Âu có mở tiệc chiêu đãi, ăn tối xong thì mọi người về khách sạn thôi."
Vương Ổn nhớ lại chuyện ký tên vào tài liệu báo cáo ở trên xe lúc tối qua: "Tối qua khi tôi đến xin chữ ký của Boss thì cậu ấy có hỏi tôi lúc đó Trung Quốc mấy giờ!"
Lý Ngải nhận ra: "Cậu ấy còn hỏi gì nữa không?"
Vương Ổn lắc đầu: "Không có gì khác."
Vẻ mặt của mọi người đều mê mang mà nhìn Lý Ngải: "Có chuyện gì vậy?"
Trong đầu Lý Ngải đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, loé lên một cái: "Gần đây có nhận điện thoại nào từ Trung Quốc không?"
Trợ lý trả lời: "Hôm qua mẹ của Boss gọi điện đến, hỏi thăm tình hình gần đây."
Trực giác của Lý Ngải cho biết không phải chuyện này: "Còn gì nữa?"
"Hai ngày trước bạn của Boss là Hứa tiên sinh cũng gọi điện đến, hỏi khi nào thì Boss về nước."
Ánh mắt của Lý Ngải sáng lên một chút, đột nhiên nhớ đến một người: "Lý Nhiễm đâu?"
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, sau đó nhanh chóng xem lại nhật ký cuộc gọi.
Nhớ lại tần suất gọi điện của Lý Nhiễm trước kia, Lý Ngải phát hiện ra hình như lâu lắm rồi Lý Nhiễm không có gọi điện đến: "Gần đây Lý Nhiễm không có gọi điện sao?"
Vương Ổn không nghe ra hàm ý sâu xa trong câu hỏi của Lý Ngải: "Không có."
Lý Ngải trầm ngâm: "Lần gần đây nhất cô ta gọi điện là khi nào?"
Trợ lý thành thật trả lời: "Mười ngày trước. Nhưng mà khi đó Boss đang họp qua điện thoại ở trong thư phòng.... Nên chúng tôi không có nói lại cho cậu ấy biết."
Lý Ngải xem lại nhật ký cuộc gọi lần trước, trong đầu cô ta đang có âm thanh nói rằng vấn đề đang nằm ở chỗ này.
"Gọi điện đi."
_____
Tiếng chuông trên bàn cứ đeo bám mãi không tha, Lý Nhiễm nghe xong một lát liền cảm thấy phiền chán, vì thế cô rút thẻ sim điện thoại ra rồi ném vào trong hộp.
Trước kia Hạ Nam Phương rất ít gọi điện cho cô, mỗi lần nhận được điện thoại của anh, cô có thể vui vẻ đến vài ngày.
Nhưng nay đã khác xưa.
Sau khi lắp sim điện thoại mới, cô gọi điện cho cô bạn thân.
Vu Hiểu Hiểu cũng là người trong cái vòng này, cô và Lý Nhiễm là bạn học đại học, là con nhà "phú nhị đại" chính hiệu. Lúc sáng nghe được tin Lý Nhiễm dọn ra khỏi Hạ gia, đang chuẩn bị gọi điện hỏi thăm cô sao lại thế.
Điện thoại vừa mới thông, đầu dây bên kia đã bắt đầu gào rít: "Bà cô của tôi ơi, cậu lại làm gì thế hả?"
Làm bạn thân của Lý Nhiễm, Vu Hiểu Hiểu đã từng nói chỉ cần Lý Nhiễm có thể buông được Hạ Nam Phương, cô ấy nhất định sẽ tìm cho cô một người bạn trai cao, quý, soái hơn Hạ Nam Phương.
Nhưng từ khi đi học cho đến tận bây giờ, trong mắt Lý Nhiễm cũng chỉ có Hạ Nam Phương, Vu Hiểu Hiểu đối với cô chỉ hận sắt không thành thép.
Cho nên khi vừa nghe tin Lý Nhiễm dọn ra khỏi Hạ gia, Vu Hiểu Hiểu lại theo bản năng nghĩ rằng cô lại chơi trò gì đấy: "Nói đi, lần này cậu lại muốn làm gì? Bức hôn?"
Lý Nhiễm ở đầu dây này không tiếng động mà cười cười.
Thấy Lý Nhiễm không nói lời nào, Vu Hiểu Hiểu buông chai nước sơn trong tay xuống, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn: "Cậu sao thế?"
Lý Nhiễm ở trong điện thoại hít sâu một hơi, cắt đứt điều không nỡ trong lòng: "Tớ quyết định buông tay."
Vu Hiểu Hiểu ở đầu dây bên kia hí~ một tiếng, không để tâm trả lời: "Câu nói này của cậu nói cả 800 lần rồi."
Vu Hiểu Hiểu không để điều đó trong lòng, Lý Nhiễm yêu say đắm Hạ Nam Phương gần ૮ɦếƭ. Lý Nhiễm muốn buông tay, trừ khi Lý Nhiễm ૮ɦếƭ.
Lý Nhiễm cũng cười, tựa như chính cô cũng không tin, lắc đầu, chuyển đề tài: "Ngày mai tớ sẽ đến công ty."
Vu Hiểu Hiểu hiếm lạ: "800 năm cậu không đến công ty rồi. Đến làm gì?"
Lý Nhiễm chậm rãi đi đến ban công nhỏ của căn hộ, cười khẽ: "Không làm việc cậu nuôi tớ nha~!"
Mắt Vu Hiểu Hiểu trợn trắng: "Hạ Nam Phương nhiều tiền như vậy. Làm gì đến phiên tớ..."
"Tớ không lấy tiền của Hạ gia."
Bên kia Vu Hiểu Hiểu sửng sốt vài giây, hỏi lại: "Ý cậu là gì?"
Lý Nhiễm sống ở Hạ gia, chi phí ăn mặc đều do Hạ gia lo. Tuy Hạ Nam Phương không thích cô, nhưng vì cũng nể mặt cô giữ danh hiệu vị hôn thê nên đối với cô rất là hào phóng.
Mấy năm trước Lý Nhiễm muốn gia nhập vào thế giới của anh, liều mạng mà mua hàng xa xỉ đóng gói chính mình. Sau này mới biết bọn Hứa Minh Lãng đều nói cô hám tiền.
Giờ ngẫm lại, ngay lúc đó bản thân mình cũng thật là buồn cười.
Lý Nhiễm cười cười: "Ý trên mặt chữ."
Vu Hiểu Hiểu trầm mặt vài giây: "Cậu thật sự nghiêm túc chứ?"
Lý Nhiễm cười khổ: "Mọi người đều không tin tớ sẽ buông tay?"
"Ai sẽ tin? Cậu đặt anh ta ở đầu ngọn tim mà yêu thương, vì anh ta mà chịu đựng ở Hạ gia ngần ấy năm. Bây giờ cậu nói buông tay là buông tay, cậu đặt tay lên иgự¢ mình xem, cậu có tin không?"
Vốn dĩ Lý Nhiễm rất đau lòng, nhưng lại bị những lời này của Vu Hiểu Hiểu chọc cười: "Có phải mọi người đều cảm thấy nếu không có anh ta, tớ sẽ không thể sống?"
Vu Hiểu Hiểu không một chút do dự trả lời: "Sẽ!"
Lý Nhiễm: "...."
______
Bên ngoài trời đang tối dần, ánh sáng trong phòng khách của căn hộ nhỏ được thắp sáng bằng một ánh sáng màu trắng nhạt, Lý Nhiễm ngồi xổm trên mặt đất lau sàn nhà.
Sàn nhà bị lau qua rất nhiều lần, sáng đến độ có thể soi gương nhưng Lý Nhiễm lại thất thần mà lau hết lần này đến lần khác, như đang muốn đem bóng người trong lòng lau đi mất.
Điện thoại đặt trong phòng khách vang lên, lần này gọi là gọi video.
Lý Nhiễm lau khô tay, trở lại phòng khách, nhìn lướt qua di động, chân dung WeChat của Hạ Nam Phương nhảy ra.
Lý Nhiễm nhướng mày, dừng động tác trong tay một chút.
Hạ Nam Phương chưa bao giờ gọi video cho cô, đây là lần đầu tiên.
Do dự một lát, cô bắt máy nhưng lại chuyển video thành âm thanh.
Sau khi điện thoại được kết nối, âm thanh trầm thấp của đàn ông truyền qua điện thoại: "Ở đâu?"
Từ trước đến giờ Hạ Nam Phương đều nói chuyện lời ít mà ý nhiều, luôn vào thẳng vào vấn đề, chẳng bao giờ sẽ vòng vo nhiều lời.
Ví dụ như hiện tại, anh không hỏi cô vì sao lại dọn đi, mà hỏi cô đang ở đâu, vì thế... Hạ Nam Phương thật sự không quan tâm một chút nào lí do vì sao cô dọn ra ngoài ư?
"Bên ngoài."
"Về nhà."
Giọng điệu của Hạ Nam Phương vẫn bình thường, giống như chuyện Lý Nhiễm dọn ra ngoài không hề quan trọng.
Lý Nhiễm đang muốn mở miệng nói cái gì đó, hoặc là giải thích một chút tâm trạng của cô bây giờ.
"Gần đây tôi rất bận, nghe lời."
Nói xong, không chờ Lý Nhiễm đáp lại Hạ Nam Phương đã trực tiếp ngắt điện thoại.
Ở đâu dây bên này, đầu tiên Lý Nhiễm cười một chút, rồi vẻ mặt cô dần dần trở nên bi thương, mặc dù cô đã sớm biết Hạ Nam Phương không thích cô, không yêu cô, cũng không hề nghiêm túc với cô.
Nhưng bị bỏ qua như thế, cô cũng cảm thấy rất buồn bã đau lòng.
Từ khi trưởng thành, ông nội Hạ liên tục giao những việc của Hạ gia cho Hạ Nam Phương. Hạ Nam Phương là một người có thiên phú rất mạnh, năng lực vượt trội, là người xuất sắc nhất trong thế hệ đời thứ ba. Sau khi tiếp quản công việc kinh doanh của Hạ gia trong vòng 6 năm, Hạ Nam Phương hướng thị trường trong nước ra nước ngoài.
Nguyên nhân chính cũng bởi vì Hạ Nam Phương quá ưu tú, cho nên những người chán ghét Lý Nhiễm phần lớn cũng là vì ghen tị.
Nếu không có Lý Nhiễm, Hạ Nam Phương sẽ là người trong lòng của rất nhiều người, tỷ như Hứa Minh Nguyệt.
Hứa Minh Lãng nhằm vào cô, cũng là vì vậy.
Ở trong mắt bọn họ, Lý Nhiễm không xứng với Hạ Nam Phương. Một người là hoạ sĩ, một người là thương nhân thành đạt, chẳng có liên quan gì với nhau nếu không có ước định của hai nhà Lý Hạ vào mấy chục năm trước. Ngoài hiện thực, Hạ Nam Phương sẽ chẳng liếc mắt nhìn Lý Nhiễm một cái.
Đạo lý này, gần đây Lý Nhiễm mới thật sự thông suốt.
Dưa hái xanh không ngọt, lại còn đau lòng.
Lý Nhiễm một bên nghĩ ngợi, một bên lau đi nước mắt rơi trên sàn nhà.
______
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng xong Lý Nhiễm đi đến công ty làm việc.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Lý Nhiễm và bạn thân Vu Hiểu Hiểu mở công ty này, nói công ty nhưng thật ra chỉ là một tầng của một toà chung cư mà thành, cô lại không đến thường xuyên, đều là do Vu Hiểu Hiểu phía trước phía sau xử lí hết tất cả mọi chuyện.
Làm một trong những bà chủ, Lý Nhiễm đến rất sớm, còn cố ý mang cả bánh sandwich và cà phê theo.
Công ty không lớn, tổng cộng chỉ có hơn 20 nhân viên, đại đa số mọi người đều là người mới, thậm chí còn có người chưa từng gặp Lý Nhiễm.
Lý Nhiễm vừa tiến vào, đã bị cửa an ninh ngăn lại: "Xin hỏi Ngài tìm ai?"
Lý Nhiễm nhanh chóng lấy thẻ nhân viên từ trong túi ra rồi đặt lên máy chấm công.
Sau một tiếng "bip", ở trên màn hình của máy chấm công cho thấy rõ ràng số ngày đi làm trong tháng này: "0".
Mặt của Lý Nhiễm bắt đầu đỏ lên, làm sếp kiểu này đúng thật là không xứng với chức danh của nó.
Sau khi tiến vào, cô đẩy cửa văn phòng của Vu Hiểu Hiểu.
Vu Hiểu Hiểu ngẩng đầu thấy cô, vẻ mặt kinh ngạc: "Ơ! Đến thật này!"
Lý Nhiễm da mặt dày đưa bữa sáng qua: "Từ đây về sau tớ sẽ quy quy củ củ đi làm."
Vu Hiểu Hiểu nhận lấy bữa sáng, mắt nhìn thì đúng là món cô thích ăn, cà phê cũng hợp khẩu vị.
Cắn miếng sandwich: "Nói thật đi, cậu đang nghĩ gì vậy? Không lo chuyện của lão thái thái nhà họ Hạ, mà chạy tới chỗ tớ làm gì?"
Lý Nhiễm liếc nhìn bản thảo thiết kế của Vu Hiểu Hiểu trên bàn, có mấy bức đã thành hình.
Không trả lời câu hỏi của Vu Hiểu Hiểu, mắt nhìn số liệu trên bản phác thảo: "Tỷ lệ này là tỷ lệ trong nhà?"
Vu Hiểu Hiểu đặt bữa sáng trong tay xuống, nghiêm túc nói chuyện về công việc của mình: "Ừm. Bức tường bên trong của một triểm lãm nghệ thuật."
Nhưng nhanh chóng quay lại chủ đề vừa nãy: "Thật sự buông tay? Không theo đuổi nữa?"
Lý Nhiễm nghiêm túc nhìn bức tranh, không ngẩn đầu, "ừ" một tiếng.
Phía sau đột nhiên có một lực lớn rất mạnh đập vào lưng Lý Nhiễm, xém chút nữa Lý Nhiễm bị cái đánh của Vu Hiểu Hiểu hộc máu miệng.
"Không phải tớ không tin cậu, nhưng thật sự là sau khi cậu nói những lời hung ác thế này thì biểu hiện của cậu quá không có khí phách. Tớ dám cam đoan, chỉ cần Hạ Nam Phương gọi một cuộc điện thoại đến, cậu sẽ ngoan ngoãn lăn về."
"Gọi rồi."
"Cái gì!?"
Lý Nhiễm trả lời một cách bình thản: "Anh ta đã gọi rồi, nhưng tớ không về."
Nói đoạn cô lấy đi mấy bản phác thảo trên bàn của Vu Hiểu Hiểu, mở máy tính bắt đầu vẽ.
Vu Hiểu Hiểu thấy bộ dáng cô nghiêm túc, bán tính bán nghi.
Lý Nhiễm có một nền tảng nghệ thuật không tồi, nhưng nhiều năm rồi cô không có làm việc đàng hoàng, làm mai một thiên phú của cô.
Cô ngồi ngây người cả một buổi sáng ở văn phòng, hoàn thành xong bản phác thảo đầu tiên của bức tranh. Khi đưa nó cho Vu Hiểu Hiểu, Vu Hiểu Hiểu thở dài: "Nhiều năm như vậy qua đi, cậu vẫn là... số 1 trường đại học Lý Nhiễm nha!"
Vu Hiểu Hiểu nhìn kỹ bức tranh, vẻ mặt hâm mộ: "Lâu lắm rồi cậu chưa từng ᴆụng đến cây 乃út. Sao mà vừa mới cầm lên lại khác người ta nhiều đến thế!? Cũng quá phong cách rồi!"
"Ai nói tớ không chạm 乃út?"
"Từ khi tốt nghiệp đến bây giờ, có khi nào cậu vẽ một bức đàng hoàng chưa?"
Khi Lý Nhiễm vẽ tranh, Vu Hiểu Hiểu không biết.
Cô vẽ đều là vẽ một người, sau khi tốt nghiệp, năng lượng của cô đều đặc hết lên người Hạ Nam Phương, bao gồm cả tài hoa của cô.
Tài hoa của cô, tất cả đều dùng để vẽ Hạ Nam Phương. Không nghĩ sẽ giải thích gì đó nên cô lại tiếp tục tập trung vẽ.
Giữa trưa, Vu Hiểu Hiểu nói bên kia còn có mấy đơn hàng gấp, vì thế Lý Nhiễm ăn cơm ở văn phòng luôn, cơm nước xong lại tiếp tục làm việc.
Vẫn luôn vẽ miệt mài đến buổi chiều, khi Vu Hiểu Hiểu tiến vào, cô cũng không chú ý, đỡ đỡ mắt kính tiếp tục vẽ.
"Đại quản gia nhà các cậu đến đón cậu kìa!"
Lý Nhiễm ngước lên, những suy nghĩ của cô vẫn còn đặt trong bức tranh nên lúc ngẩng đầu tựa hồ có chút ngây người, đôi mắt cô trong sáng, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Đại quản gia là quản gia của Hạ gia, họ Mạnh, tên của ông ta cũng chỉ có một chữ cái là "Trung".
Tuy ông ta là người làm của Hạ gia, nhưng địa vị không hề thấp kém, từ đời ông nội Hạ đã bắt đầu phục vụ, cho đến đời của Hạ Nam Phương, ông ta cũng được xem là "Nguyên lão ba đời" của Hạ gia.
"Ông ta đến làm gì?"
Vu Hiểu Hiểu cúi cúi người, trêu chọc nói: "Đưa Thái Tử Phi nương nương hồi cung nha~!"
Lý Nhiễm cười lấy 乃út ném cô: "Thiếu đánh hả!?"
Bây giờ Vu Hiểu Hiểu có chút tin tưởng Lý Nhiễm có thể buông tay, xấu xa hỏi: "Đại quản gia người ta ở bên ngoài, xử lí thế nào?"
Lý Nhiễm cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục vẽ tranh: "Chờ đợi là hạnh phúc."
Vu Hiểu Hiểu đặc biệt hiếu kì, trước kia cô có nghe nói quản gia Mạnh này bằng mặt mà không bằng lòng, đối xử với Lý Nhiễm không tốt. Một ông già như ông ta, ở Hạ gia có một tí quyền lực thì thật sự tự coi mình là người Hạ gia luôn rồi.
Hùng dũng oai phong nói: "Tớ sẽ đi mở máy lạnh ở phòng khách tới mức lạnh nhất!"
Hôm nay bên ngoài chỉ có mười mấy độ, không khí đặc biệt lạnh.
Vu Hiểu Hiểu mở máy lạnh, không thể không nói quyết định này thật quá cao tay!
Lý Nhiễm cười lắc đầu: "Tuỳ cậu."
Một lần đợi này, đợi hơn 3 tiếng.
Lý Nhiễm tô màu cho bức tranh, đưa nó lên ngắm nghía, đã hoàn thành cũng coi như gần xong. Cô đưa tay lên nhìn đồng hồ, định đi ra ngoài lấy ly nước ấm.
Phòng trà nước và phòng làm việc của Lý Nhiễm cách một cái phòng khách, vì thế khi đang đi ngang qua phòng khách, bị người khác gọi lại.
"Lý tiểu thư."
Lý Nhiễm quay đầu lại, chỉ thấy quản gia thẳng tắp mà đứng ở phòng khách, không xa không gần mà nhìn cô.
Không thể không nói Vu Hiểu Hiểu đủ ác, Lý Nhiễm bị khí lạnh ở đỉnh đầu phả xuống đến mức cổ rét lạnh, mà quản gia vẫn đứng đó như một cây bách tùng đứng trong tuyết, bộ dáng không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Nhưng lòng dạ hẹp hòi không hề muốn phụ trợ cô.
Lý Nhiễm bưng cái ly hỏi lại: "Có việc?"
Quản gia đeo găng tay màu đen, hai tay bắt chéo đứng ở phía trước, ngữ khí không nhanh không chậm, không giống như đang khuyên nhủ mà giống như đang đưa ra mệnh lệnh.
"Ngài cần phải trở về."
Lý Nhiễm cảm thấy hiếm lạ, Hạ Nam Phương ra lệnh thì cũng thôi đi, còn quản gia như ông ta là cọng hành tây gì?
Cô nhíu mày: "Nếu không thì sao?"
Thái độ của quản gia cường ngạnh, như đang đối mặt với một đứa bé không hiểu chuyện: "Xin Ngài đừng làm phu nhân khó xử."
Lý Nhiễm đặt ly xuống, ngồi vào sofa bên cạnh, bảo ông ta: "Mời ngồi."
Quản gia ngồi xuống, thái độ hơi hài lòng vì tựa hồ như Lý Nhiễm "mời" là muốn lấy lòng ông ta, giọng nói dạy dỗ: "Lý tiểu thư, giận dỗi một chút gọi là vui vẻ, nhiều lần gọi là không hiểu chuyện."
Lý Nhiễm cười lạnh, trên mặt có ẩn ẩn tức giận: "Phải không, tôi như thế nào gọi là không hiểu chuyện?"
Quản gia thật đúng là trông giống thái giám, ngồi ngay ngắn bắt đầu đếm kỹ tội trạng của Lý Nhiễm: "Thứ nhất, ngày hôm qua cô không nên tranh luận với phu nhân."
Hôm qua trước khi Lý Nhiễm dọn đi ra ngoài, có cãi nhau với mẹ của Hạ Nam Phương một trận.
"Thứ hai, thiếu gia ở nước ngoài công việc bận rộn, cô không nên quấy rầy thiếu gia với những việc nhỏ nhặt, gây trở ngại công việc của cậu ấy."
Những lời này, ý là muốn nói cô đi mách lẻo với Hạ Nam Phương rồi đó hả?
Lý Nhiễm nhẫn nhịn, hít một hơi, cười hỏi: "Còn gì nữa? Mời Ngài nói?"
Quản gia ước chừng cảm thấy răn dạy được Lý Nhiễm, có thể biểu hiện rằng địa vị của ông ta ở Hạ gia không chỉ là một người làm công.
"Còn có một chút, cô không nên ghen ghét."
Trong mắt Lý Nhiễm muốn bốc hoả đến nơi.
"Hứa Minh Nguyệt là con gái của bạn phu nhân, là em gái của bạn thân thiếu gia, dọn đến ở Hạ gia cũng là theo lẽ thường, cô không nên ghen ghét."
Lý Nhiễm nghe những lời này, đột nhiên muốn cười.
Cô rất muốn hỏi, nhiều năm như vậy cô ở Hạ gia rốt cuộc tính là cái gì?
Cô là vị hôn thê của Hạ Nam Phương, vậy mà muốn cô chấp nhận một người phụ nữ khác sống trong nhà của cô và Hạ Nam Phương ư!?
Quản gia đứng lên, vẻ mặt kiêu căng: "Hy vọng cô có thể suy nghĩ kỹ lại, những điều đã làm không đúng, kịp thời sửa lại."
Lý Nhiễm có chút hối hận, rốt cuộc là đầu óc cô hỏng chỗ nào mới có thể lãng phí thời gian nghe ông già này nói.
"Chờ chút."
Quản gia dừng lại bước chân: "Nếu cô muốn nói xin lỗi, thì hãy đến xin lỗi phu nhân và Hứa Minh Nguyệt tiểu thư."
Lý Nhiễm cười một chút, xin lỗi?
Đúng vậy, ở quá khứ mỗi lần cô và Hạ phu nhân phát sinh mâu thuẫn, đều phải đi xin lỗi.
Mỗi lần cãi nhau với Hứa Minh Nguyệt, cô đều phải đi xin lỗi.
Cô nhắm mắt, hít sâu, lấy di động ra, gọi điện thoại.
Hai ngày gần đây, Hạ Nam Phương vẫn luôn mang di động bên người.
Cho nên khi Hạ Nam Phương bắt máy, Lý Nhiễm nghe được đầu dây bên kia có ai đó đang nói tiếng Anh trong cuộc họp.
Lý Nhiễm gằng giọng, đôi mắt đỏ au uất hận nói: "Hạ Nam Phương, khoá kỹ con chó trông cửa nhà anh lại, đừng thả nó ra ngoài sủa bậy!"
Quản gia đứng bên cạnh rùng mình, không nghĩ tới Lý Nhiễm sẽ trực tiếp gọi điện cho Hạ Nam Phương.
Hạ Nam Phương đang chuẩn bị nói chuyện, lại bị Lý Nhiễm cúp máy trước.
Cô lạnh lùng mà nhìn quản gia: "Sao? Điều hòa gió lạnh không thổi đủ, còn muốn tôi đưa ông đi ra ngoài?"
Quản gia nhìn cô một cái, mở cửa bước đi.
Còn lại một mình Lý Nhiễm ngoài phòng khách, cô ngồi xuống sofa, ôm đầu gối khóc thành tiếng.
Vu Hiểu Hiểu cũng không tránh đi chỗ khác. Ngay từ đầu, cô chỉ nghĩ đơn giản mình đến nghe một chút chuyện bát quái, không nghĩ đến Lý Nhiễm bị người ta bắt nạt như thế.
"Mấy năm nay rốt cuộc cậu chà đạp bản thân mình thành bộ dáng gì vậy? Ngay cả một con chó cũng dám đến bắt nạt cậu?"
Vu Hiểu Hiểu đứng ở một nơi không xa nghe toàn bộ câu chuyện, tức đến nỗi xém chút nữa đã xách dao đến Hạ gia chém người.
Thấy Lý Nhiễm khóc, vừa tức lại vừa đau lòng, tiến lên ôm lấy cô: "Những việc này, sao cậu chưa bao giờ nói cho tớ?"
Trong mắt người ngoài, Lý Nhiễm cũng đủ may mắn, tuy rằng Hạ Nam Phương không yêu cô nhưng anh chấp nhận cô. Cô là vị hôn thê của Hạ Nam Phương, chỉ riêng cái danh hiệu này thôi cũng đủ khiến người ta từ trong mơ cười tỉnh.
Nhưng uỷ khuất sau cái danh hiệu này, mấy ai có thể biết được?
Lý Nhiễm ngẩng đầu, hỏi Vu Hiểu Hiểu trong nước mắt: "Hiểu Hiểu, bây giờ tớ quay đầu còn kịp không?"
Vu Hiểu Hiểu ôm lấy cô rống: "Đương nhiên kịp! Chúng ta hãy quên cái tên vương bát đản* kia đi!"