Bữa Tiệc Đính HônLập tức đã bước sang năm mới, thời tiết càng ngày càng lạnh rồi, gió đêm thổi lất phất mang theo cái lạnh thấu xương, Phó Cảnh Ca xách theo bao lớn bao nhỏ túi đồ dùng vừa mua ở cửa hàng tiện lợi, đi vào một góc nhỏ, rẽ vào một hẻm sâu.
Đây là nơi cô đã ở trong mấy tháng quá, một khoảng trời xanh và bình yên nơi thị trấn nhỏ.
Cô rất an tâm và vui vẻ khi ở đây. Nơi này không có chuyện gì khiến cho cô phiền não. Cô lặng lẽ bình yên qua ngày thế là tốt rồi. Cô đã được làm điều mình muốn.
Chuyện may mắn nhất là người đàn ông tên Mộ Dung Khiêm kia không có tới quấy rầy cô. Có lẽ bảng thỏa thuận ly hôn kia anh đã ký? Mặc dù đêm hôm trước anh giống như vô cùng bất mãn khi nói về chuyện ly hôn.
Bất mãn thì như thế nào? Chẳng lẽ cô nghĩ anh bất mãn là vì anh yêu cô, quan tâm cô sao? Phó Cảnh Ca, cô không phải là người đã từng bị vẻ bền ngoài của Mộ Dung Trần làm cho mê đắm hay sao?.
Cô và Mộ Dung Khiêm nếu cố gắng cùng nhau tìm ra một giao điểm thì đó chính là oán hận, cuối cùng chỉ là tha thứ.
Cô tay xách nách mang, bò lên lầu ba, mới từ trong túi lấy ra chùm chìa khóa, chuẩn bị mở cửa đi vào, đang muốn đi vào, sau lưng đột nhiên truyền đến nguồn nhiệt áp bức.
Phó Cảnh Ca sợ hết hồn, không còn kịp xoay người hoặc phát ra thét chói tai, liền bị một bàn tay che ngang miệng, một tay kia ôm lấy eo của cô, một giây kế tiếp, đã bị người kia mạnh mẽ ôm lên, bước vào căn phòng nhỏ, sau đó anh dùng chân đá cửa lại.
"Ưmh. . . . . ." Cô giùng giằng, người đàn ông phía sau lưng tỏa ra mùi hương quen thuộc để cho cô hoảng loạn, càng cố gắng giãy giụa.
Trước tiên anh buông tay đang che miệng của cô ra, sau đó đem thân thể của cô nhẹ nhàng ném lên chiếc giường đơn, con mắt lanh lợi quét qua cái không gian nhỏ này.
Bên trong nhà đại khái chỉ che chắn tạm bợ, bên cạnh là cái phòng tắm nhỏ, vì diện tích nhà có hạng, nên không đặt quá nhiều đồ, trừ giường, chỉ có một tủ treo quần áo, một tủ sách cùng một cái ghế.
Cô gái nhỏ bị nén trên giường đầu óc trở nên choáng váng, từ giường bỏ dậy, mắt đẹp bốc lên lửa giận, bực tức nhìn chằm chằm người đàn ông kia, người đàn ông trước mắt là không mời mà tới, cô đi đến bên cạnh anh, lớn tiếng ra lệnh đuổi khách: "Mời đi ra ngoài, nếu không tôi báo cảnh sát!"
Mộ Dung Khiêm lạnh lùng "Hừ" nhẹ một tiếng, tầm mắt quét qua những chiếc túi đang rớt dưới đất.
Đây chính là cuộc sống mà cô muốn sao? Đường đường là tiểu thư Phó gia, là con dâu nhà Mộ Dung, thế nhưng mấy tháng qua ở nơi này vui vẻ quên trời đất?
Ít ngày trước, anh gọi điện thoại về Phó gia, nghĩ muốn đến đó đón cô về hay lấy địa chỉ nhà của cô, không nghĩ tới cô thế nhưng không để ý tới, vẫn sống ở chỗ này.
Anh muốn cô tự động trở về, không phải là không có biện pháp, đáng tiếc anh lại không làm được càng không muốn dùng thủ đoạn uy Hi*p cô.
Cái cô gái xấu xa này, thỉnh thoảng từ trong tim anh nhảy lên đầu anh, đem lòng của anh quậy đến rối một mù.
Anh nhớ thương cô, nghĩ tới cô, lo lắng cho cô. Sợ cô một mình không thể gánh nổi, tay không thể xách vật nặng, làm sao có thể sống một mình bên ngoài lâu đến như vậy? Nếu có nguy hiểm thì làm thế nào?
Cho nên, khi biết cô thật sự vẫn ở nơi này, anh liền lái xe đến.
“Anh tới đây làm gì?” Phó Cảnh Ca ngồi chồm hỗm ở trên giường, nhìn gương mặt người đàn ông trước mặt, người đã mấy tháng nay không gặp vẫn không hề thay đổi.
Sau khi cô đem giấy thỏa thuận ly hôn ký xong để lại phòng, chờ anh ký tên, từ đó đến nay cả anh và cô chưa từng gặp nhau. Anh cũng không cần thiết chạy đến nơi xa xôi này gặp cô.
“Nghĩ ly hôn?” Đi theo cô, ngồi lên giường nhỏ, Mộ Dung Khiêm đưa tay cầm cằm nhỏ của cô, ép cô phải đối diện với anh.
Muốn xem trong lòng cô thật ra là đang suy nghĩ cái gì, thật ra thì cũng không khó khăn, trước mặt anh, cô không cố chen giấu lòng mình, thật là cô gái không có lương tâm, cái gì cũng viết ở trên mặt.
Đã hai năm kể từ ngày bọn họ ở cùng nhau, trước mặt mọi người cô vẫn tỏ ra khéo léo nghe lời, không lộ ra bất cứ nhược điểm nào, còn đối với anh lại hiện lên nhiều phần sắc bén cùng một vẻ ngụy trang thật kỹ, đối với anh dựng lên phòng tuyến.
"Không phải lần trước tôi đã nói qua rồi sao, hơn nữa tôi sẽ không nhận tiền nuôi dưỡng, không còn mang quan hệ gì với nhà Mộ Dung nữa." Lấy gương mặt sắc bén đối mặt với anh, đây là thứ duy nhất cô có thể dùng để bảo vệ mình.
"Chẳng phải anh chưa đồng ý sao?" Buông cằm cô ra, anh dễ dàng liếc căn nhà của cô một lần nữa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Cảnh Ca được không giống như giấy, trong sáng nhưng đôi mắt hiện rõ tia hận thù, cô nhìn chằm chằm vào anh, cắn răng run rẩy hỏi: "Anh nghĩ như thế nào? Từ khi chúng ta bằng đầu đã là sai lầm, tại sao không để cho tất cả trở lại quỹ đạo mà nó vốn thuộc về. Mộ Dung Khiêm, không nên ép tôi làm theo anh nữa."
"Anh nghĩ, nếu bắt đầu đã là sai lầm, sao không dứt khoát đâm lao phải theo lao? Sai lầm thì cứ sai lầm." Anh nhìn cô gái đang ngồi trên giường, cười cười.
Phó Cảnh Ca hoài nghi mình nghe lầm, cô cau mày, "Anh nói cái gì?"
"Anh nói. . . . . ." Anh nhìn chằm chằm cô, giống như nhìn chăm chú và chờ đợi ngày con mồi cắn câu, "Ý định của anh là đưa sai lầm đi tiếp." Tiếp tục cả đời, như vậy có phải tốt hay không?
Trong nháy mắt Phó Cảnh Ca như bị sét đánh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt, toàn bộ kinh ngạc viết đầy, hoàn toàn chẳng thể tin tưởng được. Người đàn ông trước mắt, chính là người đàn ông trầm mặc, ít nói, chính là công tử Mộ Dung Khiêm đó sao? Rõ ràng chính là một tên tiểu nhân vô sỉ!
"Anh đừng tưởng bở, tôi đã quyết định rồi." Phó Cảnh Ca không lưỡng lự, quả quyết trả lời, ngón tay mảnh khảnh chỉ ra phía cửa, "Bây giờ anh lập tức đi ra ngoài cho tôi, tôi không muốn phải nhìn cái mặt anh nữa."
"Đi ra ngoài? Cảnh Ca, lâu như vậy chúng ta không có gặp mặt, có phải em nên nói câu khác hay không?" Anh tự động đem chuyện ly hôn kia làm thành chuyện không đáng kể, dù sao chỉ cần anh không ký tên, cô chạy đi đâu cũng không thể thoát khỏi bàn tay của anh.
"Giữa chúng ta không có chuyện gì để nói." Anh ở đây càng lâu cô càng lo lắng, huống chi bây giờ bọn họ còn đang cùng ở trên giường. Cái chỗ này làm nhiều người mơ mộng viễn vong, dễ nảy sinh hiểu lầm.
Không phải cô muốn nghĩ đến những chuyện mà thiếu nhi không được phép nghĩ đến, mà cô và người đàn ông này chính là đang trong tình trạng như thế, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì thì không cần nghĩ cũng biết, huống chi ánh mắt của anh đang dần trở nên không được bình thường.
“Không muốn nói với anh? Vậy thì trực tiếp làm là xong."
Cái gì gọi là con hổ mang máu dê? Thiếu gia Mộ Dung Khiêm chính là người như thế. Một tay đè người xuống, đáng thương cho cô gái nhỏ đã bị đè ép chặt chẽ.
"Mộ Dung Khiêm, anh buông tôi ra, anh không thể đối với tôi như vậy, chúng ta đã ly hôn." Tiếng thét chói tai cùng thanh âm cắn xé quần áo không ngừng vọng ra từ căn phòng nhỏ.
"Buông ra đi?" Mộ Dung Khiêm khàn khàn mà cười ra tiếng, "Em đã quá ngây thơ rồi? Bây giờ em vẫn là vợ của anh, em có nghĩa vụ thỏa mãn nhu cầu của chồng mình."
Thợ săn có thể bỏ qua con con mồi khi nó đang trong tay mình hay không? Đáp án đương nhiên là không.
Không để ý đến sự giãy giụa và phản kháng kịch liệt của cô, Mộ Dung Khiêm đem cô gái mảnh khảnh đè ở phía dưới thân mình, bắt đầu hưởng thụ bữa ăn tối của mình.
Anh đói bụng, trước nay chưa có đói bụng, đói bụng đến khiến cho anh không cách nào nhẫn nại, anh nhịn mấy tháng rồi, tối nay phải đòi lại tất cả phải ăn tươi nuốt sống cô gái này.
Anh sẽ để cho cô muốn rời giường cũng không được, muốn đi đâu cũng không đi được.
Trận này kịch liệt và cuồng hoan, kéo dài cả đêm, quả thật đem Phó Cảnh Ca chơi đùa ૮ɦếƭ đi sống lại, trong không khí mờ ám tỏa ra hơi thở hoan ái, cô mờ mịt bị anh làm cho không hề có lực chống đỡ, cuối cùng đến khi mệt mỏi quá liền ngất xỉu.
Hồi lâu sau cô mới tỉnh lại, mơ hồ mở mắt, phát hiện mình đã bị ôm vào phòng tắm, hết sức nhẹ nhàng khoan khoái nằm ở trên giường, mà bên ngoài thế nhưng đã sắc trời sáng rồi.
Anh đang đứng bên giường mặc quần áo, thấy cô đã tỉnh, một mặt cài khuy tay áo sơ mi, một mặt khác cúi người, bàn tay vỗ nhẹ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khàn khàn cười một tiếng, đảo mắt một cái thần sắc cũng đã lạnh xuống, lời ít mà ý nhiều nói với cô: "Chúng ta bây giờ lập tức về nhà."
Phó Cảnh Ca im lặng. Cô biết Mộ Dung Khiêm có chuyện cần làm, không thể không làm được. Nếu như cô dám phản kháng, anh nhất định sẽ trực tiếp đánh cô ngất, rồi mang cô lên xe.
Mà cô, sau khi trải qua tối hôm qua, đã không có nửa hơi sức để chống đối anh.
Anh nói không ký tên là không ký tên sao? Một ngày nào đó nếu cơ hội rời xa anh. Cô không cần cùng một người đàn ông như vậy ở cạnh bên nhau.
Bọn họ không có lý do gì để ở cùng nhau không phải sao? "Cùng nhà khác ngỏ", có thể dùng từ này để hình dung tình cảnh trong mấy năm này, quan hệ của anh và cô, đó là từ chuẩn nhất.
Chẳng lẽ anh thật còn muốn tiếp tục nằm mơ đi xuống sao? Không, cô nhất định sẽ nghĩ biện pháp thoát khỏi lòng bàn tay của ác ma mới được.
"Đang suy nghĩ gì? Hả?" Mặc quần áo tử tế, Mộ Dung Khiêm thấy cô còn đang ngẩn người, thân thể khom xuống, "Phó Cảnh Ca, không nên nghĩ muốn thế nào thoát khỏi anh, đời này, em chỉ có thể ngoan ngoãn sống ở bên cạnh anh có nghe hay không? Em chỉ có thể là của một mình anh"
Đây là lần đầu tiên cô biết Mộ Dung Khiêm sao?
Phó Cảnh Ca bị lời anh nói làm cho hoang mang. Phía trong câu nói đó vì sao cô lại hiểu lầm là anh đang nói…. Anh thích cô
Cô bị ngu ư?!
Haizzz!
Tiếng thở dài truyền ra khỏi đôi môi nhỏ nhắn, Tình Tình mở mặt to lớn nhìn vào gương trang điểm, trong thấy cái là một cô gái mặc trang phục lỗng lậy, màu tím vây lấy làn da cô chèn ép máu trắng tự nhiên của da thịt càng thêm rực rỡ mê người.
Cô ngoan ngoãn ngồi trước bàn hóa trang, những chuyên gia trang điểm vì cô mà làm tóc, tô điểm cho ngũ quan thêm tinh xảo, mái tóc dài màu đen được buộc gọn gàng, đôi mắt được vẻ càng thêm sáng ngời, đồ trang sức đơn giản và trang nhã, liền đem toàn bộ ưu điểm của cô hiện ra trước mắt
Nhưng lại không được như ý muốn của cô.
"Cô chủ không hài lòng sao?" Hoàn thành giai đoạn cuối cùng, nhóm trang điểm và làm tóc đứng trước gương nhìn cô gái xinh đẹp động lòng người, tất cả đều vô cùng hoàn mỹ, nhưng tại sao cô lại than ngắn thở dài?
"Không phải, rất tốt. Cám ơn." Tình Tình ý thức được trong lúc vô tình mình lại thở dài một hơi.
Năm mới đi qua, hôm nay là ngày Berlin cùng là Mộ Dung Cầm mở tiệc kết hôn, là một thành viên nhà Mộ Dung, làm sao cô dám không tham gia đây?
Đây cũng là lần đầu tiên sau khi cô được gả vào nhà Một Dung, lần đầu tiên lấy thân phận con dâu nhà Mộ Dung xuất hiện trước công chúng.
Dù cô không đồng ý thì cũng không có biện pháp từ chối! Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng đến ngày hôm nay lòng cô vẫn có chút khẩn trương.
Đúng vậy, khẩn trương. Đối mặt với người đàn ông đã từng cùng mình đính hôn, nay lại đi tham gia bữa tiệc đính hôn của anh và cô gái khác, hơn nữa cô gái kia còn là người trong gia đình chồng mình, ai lại không mang tâm trạng như thế?
"Đừng khách khí, Tứ thiếu gia đã chờ cô ở bên ngoài từ rất lâu" Chuyên gia trang điểm khẽ mỉm cười, đang muốn đi ra ngoài, Mộ Dung Trần đã đẩy cửa ra đi vào.
Một thân tây trang càng khiến cho anh trở nên anh tuấn, ngũ quan tuấn mỹ mê người
Sau khi nói qua vào câu với Mộ Dung Trần, chuyên gia trang điểm liền lui ra ngoài.
"Xong chưa?"Tiết Tình Tình hơi e ấp, thấp giọng nói, sau đó nâng gương mặt tinh xảo lên, chuyên chú nhìn anh.
"Tốt, tốt lắm!" Ánh mắt của anh nóng rực, khiến Tình Tình không tự chủ được quay mặt đi nơi khác, không dám nhìn đến anh. Gần đây quan hệ của bọn họ có một chút bất đồng, nhưng anh đối với cô vẫn dịu dàng chăm sóc như cũ, mà cô đối với anh cũng không có bày xích gì, có lúc thậm chí cô còn len lén nhìn anh, mặc dù giữa bọn họ trao đổi thân thể vẫn chiếm đa số, nhưng cô lại cảm thấy giữa bọn họ thật không giống nhau.
"Vậy chúng ta đi thôi!" Anh dính chặt bên hông cô, ôm chặt thân thể cô. Cô đang khẩn trương? Khẩn trương cái gì?
Tình Tình đứng lên, bởi vì không có thói quen đi trên đôi giày cao một tất, cho nên lúc bị anh kéo chân thiếu chút nữa ngã nhào, nếu như không phải anh đang ôm bên hông cô..., cô nghĩ, nhất định sẽ té.
"Cám ơn!" Cắn môi, cô ở trong lòng anh nhẹ nhàng nói tiếng một lời.
"Mộ Dung phu nhân, loại chuyện nhỏ như thế này không cần nói cảm ơn?" Đem cô khóa ở trong lòng mình. Lúc này, thân thể mềm mại dựa sát vào vào anh, thon dài xinh đẹp đang ở trong tay anh, nhắm hai mắt lại, lông mi thon dài khẽ rung. Mặt mũi anh lạnh lùng, cau mày, tầm mắt nhìn xuống phía dưới, quét mắt nhìn qua bộ trang phục trắng ưu nhã của cô.
Những chỗ cắt xén trên người vừa phải, lộ ra đôi иgự¢ đầy đặn, eo thon linh lung và hấp dẫn, cái ௱ôЛƓ ngạo nghễ vươn cao, một chữ S hoàn mỹ không thể nghi ngờ.
Ăn mặc như vậy, khiến cho người khác nhìn thấy tất cả? Không bằng không tham dự. Người đàn ông này u uất một hồi, cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, nhịp tim mất khống chế.
Mộ Dung Trần vẫn luôn kiên định cho là trời sanh cô gái này chính là muốn khắc anh.
Mẹ nó! Cô gái này cứ dùng ánh mắt mờ mịt nhìn anh?
Khiến cho tròng mắt chim ưng càng thâm thúy hơn, bàn tay khẽ vuốt ve phần lưng trắng như tuyết của cô, xúc cảm vô cùng ấm áp, miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, mặc kệ!
Cúi đầu xuống, tùy ý hôn đủ kiểu, chuyện khác đợi lát nữa lại nói!
Cho nên, khi Mộ Dung Tứ thiếu dắt vợ mình xuất hiện tại bữa tiệc đính hôn thì đã muộn hơn rất nhiều người khác.
Bữa tiệc đính hôn lần này, không còn tổ chức đơn giản là phòng khách nhà Mộ Dung, mà chọn một khách sạn cao cấp để tổ chức.
Khi xe ô-tô của bọn họ đến khách sạn thì những chiếc xe hơi sang trọng khác đã nối đuôi nhau xếp thành một hàng dài, khi bườc vào cửa khách sạn, liền nghe được những bản nhạc êm ái, tám giờ tối, dạ tiệc đã bắt đầu.
Đại sảnh xa hoa mà trang nhã, thức ăn phong phú đủ mùi vị, người hầu bàn lễ phép chào hỏi khách khứa, mỗi vị khách tại nơi đây đều cao quý, tất cả mọi người đều thuộc giới thượng lưu, mọi người không giàu cũng quý, giá trị con người không thể đo đếm được, cho nên tiêu chuẩn của bữa tiệc này tuyệt đối đứng đầu.
Mặc dù khách khứa đã đông đủ, nhưng cũng không ồn ào, những người quen được đứng thành một nhóm lên tiếng chào hỏi nhau, giọng nói nhẹ nhàng như nói chuyện phiếm, không khí xem ra vô cùng ấm áp và tốt đẹp.
Thân là nhà chủ, Dương Bách Lâm cùng Mộ Dung Cầm được Mộ Dung Phong hướng dẫn để đi đến chào hỏi những khách quan trọng.
Khi Tiết Tình Tình và Mộ Dung Trần đi vào thì mọi ánh mắt đều tập trung lên người bọn họ. Không chỉ là bọn họ đến trễ, quan trọng nhất là những tin đồn trên báo vào khoảng thời gian trước để cho bọn họ đối với đôi trai gái này càng thêm tò mò.
Trên đời này, chỉ cần nơi nào có những tin đồn nhiều chuyện, hơn nữa nó lại thuộc về những người có thân phận và địa vị, thì nó sẽ được chú ý rất nhanh. Đó là bản tính của con người. Chỉ là, trong một số trường hợp, lấy thân phận của bọn họ, dĩ nhiên sẽ không dám nói câu gì vì sợ sẽ truyền đến tai bọn họ; mọi người liền không dám nói về những xì-căng-đan gần đây liên quan đến nhà Mộ Dung.
"Vì sao lại đến trễ như thế?" Thái Chi Lan thấy con trai và con dâu đã đến, cùng mấy quý phu nhân chào hỏi một câu rồi đi đến bên cạnh bọn họ.
Thiệt là, hôm nay là đại sự của nhà Mộ Dụng, thế mà hai vợ chồng này lại đến trễ như thế.
"Mẹ, mới vừa rồi trên đường bị kẹt xe !" Mộ Dung Trần nói như chuyện đương nhiên. Tại sao người khác đều không hỏi lại cứ đi chấp nhất anh. Tứ thiếu gia nói như đó là sự thật.
"Tình Tình, trước tiên con nên cùng a Trần đi đến gặp Cầm nhi chào một tiếng đi, sau đó đến đây mẹ sẽ dẫn con đi chào hỏi một vài người khách trong nhà Mộ Dung." Không để ý tới con trai đang trừng lớn mắt nhìn mình, Thái Chi Lan cười nói với Tình Tình.
Dù thế nào đi nữa, về tình về lý, bọn họ cũng phải cùng phải nói lời chúng mừng với hai nhân vật chính ngày hôm nay chứ
"Mẹ, vậy chúng con đi trước đây ạ."
Tình Tình mặc cho người đàn ông bên cạnh có đồng ý hay không, nắm tay anh đi về phía Mộ Dung Cầm.
Hôm nay Mộ Dung Cầm mặc một bộ áo trắng tinh khiết, đứng bên cạnh Dương Bách Lâm mặc một bộ âu phục màu đen, một là môt tiểu thư xinh đẹp xứng đôi với một thanh niên anh tuấn, thoạt nhìn vô cùng xứng với nhau.
Càng đến gần hai người họ, tim của Tình Tình nhảy càng lợi hại, cô khẩn trương nắm chặt tay của người con trai bên cạnh, cô thậm chí khẩn trương đến trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Nhưng ngày nay cuối cùng phải đối mặt thôi! Không chạy khỏi số mạng.
Nếu như đó là người khác, nói hai tiếng chúc mừng sẽ không khó khăn như thế?
"Cầm Nhi, chúc mừng! Tứ ca đã tới trễ!" Khi đứng cách bọn họ một mét, Mộ Dung Trần đứng lại.
"Cám ơn anh tư và chị dâu." Mộ Dung Cầm kéo tay Dương Bách Lâm, không có ý gì tỏ ra một sắc mặt vô cùng bình thường nhìn Tình Tình.
"Tình Tình, không phải em nên nói tiếng ‘chúc mừng’ với Berlin sao?" Mộ Dung Trần dùng một tay ôm ngang lưng cô, trên cánh tay có chút sức lực.
Đôi mắt cô không tự chủ giương mắt, rơi vào đôi mắt thâm sâu của Berlin. Cô đã từng cùng người con trai trước mặt thề nguyện, dắt tay nhau cả đời, dùng những từ ngữ vô cùng tốt đẹp để nói với nhau
Nhưng hôm nay, người anh nắm tay không phải là cô, mà tay của cô cũng đã sớm khoác tay người đàn ông khác. Hôm nay Dương Bách Lâm chính thức mặt lễ phục, cũng giống như Mộ Dung Trần trời sanh cao quý ưu nhã, khí thế mười phần không giống nhau, một người thì vô cùng lạnh lùng còn người còn lại dịu dàng như nước
"Berlin, chúc mừng." Trừ một câu nói này, Tình Tình không biết mình còn phải nói gì nữa, cũng chỉ có câu này, mới đúng nhất mà thôi.
"Cám ơn."
Dương Bách Lâm nhẹ nhàng ngước mắt lên nhìn, liền nhìn thẳng vào mắt cô, sau đó hai người không thể tránh được liền quấn lấy nhau, trong khoảnh khắc ấy, tâm tình rối rắm, đối với việc phải ôm tiếc nuối cả đời, đối với tương lai không xác định, hi vọng đối phương có thể hạnh phúc. . . . . . Cuối cùng lại chỉ có thể hóa thành"Chúc mừng" cùng "Cám ơn" mà thôi.
Vào giờ phút này âm nhạc như sợ dây nối tình cảm, bọn họ đứng ở nơi đó, cự ly rất gần, yên lặng đưa mắt nhìn. . . . . .
Ai nói nắm tay nhau mà ૮ɦếƭ, liền nhất định có thể bên nhau đến già đâu? Anh đã từng cầm tay của cô, vẫn còn không kịp bỏ vào lòng bàn tay của mình, nửa đường thì bị người khác ςướק đi! Mộ Dung Trần rất bén nhạy cảm nhận được thần thái của cô gái bên cạnh, tay đang nắm lòng bàn tay nhỏ bé của cô, tùy sức mà xiết chặt hơn "Chúng ta hãy đi chào hỏi một vài vị tiền bối." Rất tự nhiên đem Tình Tình đang mất hồn đi nơi khác, xoay người dẫn cô rời xa hai người kia.
Mà hôm nay hai nhân vật chính, rất nhanh lại bị những người khác vây quanh,căn bản cũng không có thời gian đi nói chuyện tình cũ.
"Có muốn ăn chút gì không?" Mới vừa rồi Thái Chi Lan nói muốn mang cô đi gặp một số người thân thiết với nhà Mộ Dung. Chỉ là, thấy cô đang theo mấy người phụ nữ trò chuyện vui vẻ, đoán chừng lập tức sẽ không tới đây nhanh như vậy, cho nên, anh cúi đầu đứng một góc nhìn, giống như một cô gái chất đầy tâm sự.
Mới vừa rồi khi thấy cô và Dương Bách Lâm nhìn thẳng vào nhau anh vô cùng khó chịu, chỉ là, từ hôm nay về sau, bọn họ không còn lý do gì để gặp nhau nữa.
"Em không muốn ăn." lúc này Tình Tình không có tâm tình ăn cái gì cả, không biết có phải là do cô mang giày gót nhọn hay không, cô đột nhiên cảm thấy mệt ૮ɦếƭ đi được, chỉ muốn tìm một chỗ an tĩnh và ngồi một mình mà thôi.
"Vậy có muốn uống nước trái cây không?" Biết rất rõ ràng tâm tư của cô, nhưng anh vẫn kiên nhẫn hỏi cô.
"Không cần."
"Vậy đi vào phòng nghỉ ngơi ngồi chút đi?"
"A Trần, Tình Tình!"
Tình Tình còn chưa kịp đáp ứng câu nói của Mộ Dung Trần, Thái Chi Lan đã gọi bọn họ.
"Mẹ." Đối với Thái Chi Lan, Tình Tình cố gắng để cho mình tươi cười.
"Tình Tình, đây là Đơn Tuệ Ngữ. Con cứ gọi cô ấy là Tiểu Ngữ là được rồi." Tình Tình quay đầu, thấy bên cạnh Thái Chi Lan lúc này còn có một cô gái khác, cô ta mặc một bộ lễ phục màu đỏ tươi, thiết kế đơn giản, đem toàn bộ vóc dáng xinh đẹp lộ rõ ra bên ngoài, làn váy giống như cánh hoa nở rộ, bắp đùi thon dài và trắng nõn giống như đang muốn quyến rũ đàn ông, cô giống như một ngọn lửa cuồng dã và rực rỡ, thân mật kéo tay Thái Chi Lan, gương mặt cười rực rỡ.
"Tình Tình, chào cô." Đơn Tuệ Ngữ chủ động vươn tay chào Tình Tình trước
"Chào cô." Tình Tình rất ít giao tiếp với người bên ngoài xã hội, đặc biệt là những cô gái con nhà quyền quý, nên chưa thấy vị Đan tiểu thư này bao giờ, có lẽ là một tiểu thư con nhà quyền quý nào đó, hơn nữa cùng Thái Chi Lan có quan hệ rất mật thiết.
"Ngại quá, Tứ thiếu gia, hôn lễ của anh em không rãnh để tới tham gia, nay có muốn em bù quà hôn lễ không?" Trong lời nói không hề che giấu chút tình cảm, Đơn Tuệ Ngữ mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Mộ Dung Trần.
Mặc dù trong miệng kêu Tứ thiếu gia, nhưng ý tứ trong lời nói đó, cho dù ai nghe được cũng biết họ vô cùng thân thiết. Tựa như đã là bạn bè lâu năm của nhau.
"Đan tiểu thư, không cần khách khí như thế. Trực tiếp đem một vụ hợp tác lớn của tập đoàn M đến cho tôi là được rồi."
Tập đoàn M là tập đoàn lớn số hai sau Toàn Cầu, nghe nói gần đây đang tính toán một hợp đồng lớn nào đó, số tiền kinh người, hơn nữa đang tính toán nhờ bạn bè hùng hậu giúp đỡ, rất nhiều tập đoàn cũng theo dõi chuyện hợp tác này, có thể nói là cạnh tranh kịch liệt.
Nên tập đoàn tài chính Mộ Dung cũng đang theo dõi, Mộ Dung Trần dĩ nhiên đối với cái vụ án đầu tư này vô cùng hứng thú, nhưng mà bởi vì anh còn nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm, cho nên chỉ là bảo phó giám đốc bộ phận phát triển đảm nhiệm, ngay cả phương án đối phó cũng giao cho bọn họ xử lý.
Nghe nói, tập đoàn M đã có ý muốn hợp tác với Đỉnh Phong. Nếu như đại tiểu thư Đan đem món thịt theo béo bổ này giao cho anh, anh đương nhiên không có lý do gì không chấp nhận.
"Tứ thiếu gia, có phải anh đã sớm nhắm tới rồi không?" Mẹ nó, xem cô là đứa ngu ngốc sao? Cô muốn lấy được vụ án kia, cũng không phải dựa vào hy sinh nhan sắc của mình. Đưa cho anh? Nằm mơ vẫn còn tương đối thực tế một chút.
"Đúng vậy, không phải cô nói muốn tặng quà cho tôi sao? Tôi chỉ muốn cái đó mà thôi." Những món khác anh nhìn chẳng thuận mắt.
"Vậy coi như em nợ anh đi!" Thật là biết nói đùa, cô - Đơn Tuệ Ngữ thà cả đời cô đơn một mình, cũng không cần làm cái vụ mất trắng này với Mộ Dung Trần
Nhìn bọn họ đối thoại qua lại, hơn nữa chỉ có hai người mới hiểu hai người nói gì, Tình Tình đột nhiên cảm thấy mình là người thừa, không thể bước vào được thế giới của anh, đây gọi Mộ Dung Trần sao.
Mặc dù bọn họ là vợ chồng, cơ hồ ngày ngày ngủ ở cùng nhau, nhưng đối với cô mà nói, thật ra thì anh là người xa lạ nhất cũng là người quen thuộc nhất.
Không thể phủ nhận, lúc nghe bọn họ nói chuyện với nhau thì lòng cô xuất hiện một mảng mờ mịt, mờ mịt được không biết mình đang ở chỗ nào.
Người đàn ông này nói yêu cô, nhưng yêu cái gì của cô vậy? Cô cái gì cũng không hiểu, đến đại học cũng chưa tốt nghiệp, thậm chí bọn họ nói cái gì cũng không biết.
Mà cô đối với người đàn ông trước mắt, đồng dạng là những mảng xa lạ. Thế giới của hai người họ vĩnh viễn cô cũng không thể đặt chân vào. Cái vòng lẩn quẩn, sự khác biệt của trời đất.
Cuộc sống như thế tương lai sẽ như thế nào?
"Tiểu Ngữ, A Trần, các con từ từ tán gẫu nha, mẹ dẫn Tình Tình đi gặp một vài người khác nhé!." Thái Chi Lan cười cười, dắt tay Tình Tình. "Mẹ, Tình Tình còn chưa có ăn cái gì." Mộ Dung Trần đang nói chuyện phiếm với Đơn Tuệ Ngữ nhìn thấy Tình Tình sắp khời đi."Không được, ăn hết đồ mới được đi."
Cô vốn đã ốm, dạ dày lại hư thì phiền toái.
"Không cần, em đi một mình được rồi." Tình Tình rất nhanh đem tay mình dời khỏi tay anh. Anh và cô gái xinh đẹp này có gì muốn nói thì cứ nói đi; bọn họ đi chỗ khác không phải tốt hơn sao. Cô cũng không phải là đứa bé.
"A Trần, lát nữa con đi tìm cô ấy cũng được mà. Tình Tình, chúng ta đi thôi." Thái Chi Lan kéo tay Tình Tình trực tiếp đi ra chỗ khác.
"Tứ thiếu gia, không phải vừa mới kết hôn liền thay đổi thành nô lệ của đàn bà rồi chứ? Này, nói một chút coi, các người nghĩ như thế nào?" Lúc Mộ Dung Trần muốn đi lên trước, Đơn Tuệ Ngữ đưa tay ra ngăn cản anh lại.
"Đơn Tuệ Ngữ, cô xong chưa vậy?" Trực tiếp thét lớn lên, thấy người đã đi trước, nên có hơi nóng lòng chẳng thèm để ý đến ai nữa.
"Mộ Dung Trần, anh thật là hẹp hòi, nói chuyện một chút sẽ ૮ɦếƭ à!"
"A Trần, đã lâu không gặp." Một giọng nói quen thuộc ngăn cản bước chân của anh.
Đơn Duật Kiên là anh trai của Đơn Tuệ Ngữ, tổng giám đốc của Đỉnh Phong.
"Tình Tình, Tiểu Ngữ và A Trần đã là bạn từ thuở bé. Mẹ của cô ấy cùng mẹ vẫn là bạn bè thôi! Chỉ là, sau khi Tiểu Ngữ lớn lên đến công ty làm việc, cơ hội gặp mặt của bọn họ cũng ít đi, về sau có ít thời gian A Trần thường mang cô ấy ra ngoài dạo; nhưng cũng chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, con đừng để ý."
Thái Chi Lan vừa nắm tay Tình Tình vừa đi vừa nói, mấy câu nói đã đem quan hệ của Mộ Dung Trần và cô gái kia nói rõ. Thì ra là còn là thanh mai trúc mã!
"Mẹ, con không có để ý." Cũng không phải là cô ngại? Mộ Dung Trần như vậy làm sao không có hồng nhan tri kỷ bên ngoài? Cho dù là đã kết hôn thì thế nào đây?
"Không ngại thì tốt rồi, mẹ sợ con không vui. Chúng nó quen biết một cách bình thường rất ít khi qua lại."
Thái Chi Lan lôi kéo Tình Tình đến nói chuyện cùng một vài người phụ nữ, Thái Chi Lan nghĩ đến chuyện con trai nói Tình Tình còn không có ăn cái gì, liền đưa cô đến phòng nghỉ, còn săn sóc bảo phục vụ đem thức ăn và nước uống vào cho cô mới yên tâm đi ra ngoài.
Ngồi phòng nghĩ rộng rãi, Tình Tình cũng chẳng ăn được bất cứ thứ gì cả, rõ ràng từ giữa trưa đến giờ cô không có ăn gì, nhưng khẩu vị cô rất lạ. Hiện tại cũng không thèm ăn gì cả.
Nói là ở phòng nghỉ ngơi, thật ra chỉ là một căn phòng được ngăn ra với đại sảnh rộng lớn bằng tấm kính lớn, hoạt động của mọi người bên ngoài như thế nào đều có thể nhìn thấy được.
Thậm chí cô còn nhìn thấy Mộ Dung Trần cùng với cái người tên Đơn Tuệ Ngữ trò chuyện rất vui vẻ, chỉ là, bên cạnh của bọn họ còn có thêm một người đàn ông nữa.
Bọn họ đang nói chuyện gì vậy? Trò chuyện vui vẻ như vậy? Nhìn vẻ mặt của anh, rất nghiêm túc, rất vui vẻ. Bộ dạng này của Mộ Dung Trần là một bộ dạng mà cô chưa từng nhìn qua.
Cường thế, bá đạo, vô lại, dịu dàng, ngay cả dáng vẻ lưu manh của Mộ Dung Trần cô cũng đều gặp qua! Nhưng nhẹ nhàng lại vui vẻ như vậy thì cô chưa từng gặp qua.
Anh trước giờ chưa từng vui vẻ vì cô?
"Một người ở chỗ này thật thoải mái nha?"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên ở cửa ra vào, đột ngột đến khiến chiếc đĩa trong tay Tình Tình rơi xuống đất, cô quay người lại, nhìn thấy Mộ Dung Kỳ, nụ cười trên mặt cười lại như không cười.
"Anh muốn ăn ở đây sao?" Lấy lại tinh thần, Tình Tình thấp gọi hỏi. Cô không hiểu, mình đối với Mộ Dung Kỳ người thấp hơn cô hai tuổi thế nhưng vì sao vẫn có một cảm giác sợ hãi khi gặp cậu ta.
Đúng vậy, cô cùng Mộ Dung Trần kết hôn lâu như vậy, trừ gặp cậu ta một lần trong hôn lễ, cho đến nay vẫn không có cơ hội gặp lại. Mà gần đây gặp mặt mấy lần, cũng bởi vì anh ở nước ngoài về nhà Mộ Dung nghỉ ngơi ít hôm.
Trước kia cô cũng không nhận ra cậu ta, giống như cũng chưa từng gặp qua cậu tahoặc làm chuyện gì khiến cậu tức giận? Nhưng tại sao mọi lần nhìn thấy cậu ta, cô cảm thấy ánh mắt cậu ta nhìn cô vô cùng chán ghét, vô cùng lạnh lẽo.
Một rõ ràng tiểu quỷ này mới mười tám tuổi thôi, thế mà ánh mắt lại vô cùng lãnh khốc, khiến người ta sợ hãi.